Trước khi hôn mê, một đoạn trí nhớ cuối
cùng của Đinh Đinh là có một nam nhân tiến sát bên vành tai nàng, thấp
giọng nỉ non: “Sư tỉ thân ái của ta, chúng ta về nhà thôi.”
“Sư tỉ” có thể đứng đằng trước “thân ái” để mà hình dung sao? Huống hồ nam nữ thụ thụ bất thân, nam nhân kia sao có thể làm ra hành vi thân thiết với nàng như vậy?
Nhưng hắn
hoàn toàn không cho nàng cơ hội phản ứng, vừa nói xong câu mình muốn nói liền điểm huyệt ngủ của nàng, đem nàng rời khỏi Liễu gia.
Đến khi Đinh Đinh tỉnh lại lần nữa, nơi
nàng ở đã không còn là căn phòng văn nhã ở Liễu gia mà là một căn phòng
rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn gỗ, một giường gỗ, một tủ gỗ, với ba
chiếc ghế…gỗ.
Như vậy căn phòng này có thể nói là đơn sơ, nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác rất thân thiết.
Nàng nhịn không được mà bước xuống
giường, sờ sờ cái bàn, ghế dựa, chúng vẫn thường có người dùng, hơn nữa
cực cụ thiên phú. Nàng nhìn ra được trong các đồ vật trong căn phòng
này,chiếc giường là được làm đầu tiên, khi đó tay nghề người đóng giường còn non đẽo đục còn cứng ngắc thiếu đi sự tinh xảo, nhưng đến khi làm
cái bàn như là đã nghĩ thông suốt được điều gì việc chạm trổ từ cố ý cân nhắc đến biến đổi thành tinh tế.
Sau đó đến tủ gỗ đẽo gọt lúc này đã trở nên tự nhiên thuần thục hơn, mỗi một đao, mỗi một lần chạm khắc đều phù hợp với từng thớ gỗ, hơn nữa bày ra được phong thái tự nhiên xinh đẹp nhất.
Giống như có điều gì đó lóe lên trong
đầu, mơ mơ hồ hồ trước mắt nàng xuất hiện một gương mặt, nàng bất giác
mở miệng: “…Võ học không có cố định chiêu thức…. mọi thứ học theo tự
nhiên…… Hiểu biết tâm, trên đời này vốn không có học sẽ không võ công……”
“Những lời này, trước kia mỗi ngày ngươi đều phải nói bên lỗ tai ta một lần.” Khúc Địch đang cầm một bát canh đi vào.
Gương mặt vốn dĩ đang mơ hồ ở trước mắt Đinh Đinh bỗng trở lên tan biến, hóa thành ánh lửa bùng lên.
“A!” Đầu nàng chợt đau đớn vô cùng, lão đảo ngã ngồi trên ghế.
“Sư tỉ!” Khúc Địch lo lắng buông bát xuống, chạy tới đỡ nàng.
Đinh Đinh nhắm mắt lại, không biết hình
ảnh vừa rồi hiện lên trong đầu là cái gì, vô cùng quen thuộc…. mà cố
tình, hiện tại nàng hồi tưởng thì một chút cũng không nhớ ra.
“Sư tỉ, ngươi không thoải mái sao?” Nói xong, hắn vươn tay chẩn mạch cho nàng.
“Ngươi làm gì?” Nàng bị dọa nhảy dựng
lên: “Namnữ thụ thụ bất thân, ngươi tại sao lại có thể tùy tiện chạm vào ta chứ?” Đi theo Liễu Hoài Tê đến nay đã bốn năm, nàng ngày ngày đọc
sách thánh hiền, mỗi lời nói mỗi cử động đều tuân thủ quy củ của nữ
nhân: “Còn nữa, ngươi gọi ta là gì?”
Namnữ thụ thụ bất thân? Hắn nhịn không
được ngửa đầu cười to, hắn mười hai tuổi vào Bạch Vân Trang, một thân
bẩn thỉu vẫn là nàng tắm rửa giúp hắn chứ còn ai! Sau đó… Được rồi! Hắn
thừa nhận hắn có chút lười, cảm thấy mỗi ngày tắm rửa thực phiền toái,
nên nói với nàng: tắm rửa thương tổn nguyên khí, nam tử hán đại trượng
phu, một năm nhiều nhất tắm rửa hai lần thôi, thế mới nghiêm túc chân
chính có “Hương vị nam nhân”.
Kết quả là nàng mắng hắn thật thảm, mỗi
ngày đều cầm bàn chải truy đuổi ở phía sau, bắt hắn phải hiểu cho rõ
ràng mới bằng lòng buông tha.
Bọn họ trong lúc đó sớm đã không phân
biệt lẫn nhau, trên người hắn có mấy cụm lông, trên đùi nàng có hai nốt
ruồi, trong lòng bọn họ đều rành mạch cả, làm sao mà nam nữ bây giờ chấp nhận được?
“Hảo sư tỉ của ta, ta đúng là tiểu sư đệ âu yếm nhất của ngươi đây, ngày sau chính là thân ái tướng công, tương
lai chính là phụ thân đứa nhỏ của ngươi đó.”
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, ta căn bản không quen biết ngươi, huống hồ ta sớm đã có vị hôn phu.”
“Vị hôn phu của ngươi là hai, ba năm gần đây mới quyết định, đối với chuyện trước đó khi ngươi tám tuổi đã định
đoạt thế nào, làm sao đến lượt họ Liễu kia muốn lấy ngươi?”
Hắn biết chuyện của nàng lúc tám tuổi,
nói như vậy…. hắn cũng sẽ biết xuất thân lai lịch của nàng rồi! “Ngươi
rốt cuộc là ai? Ngươi thật sự biết chuyện trong quá khứ của ta?”
“Không phải đã nói rồi sao? Ta là tiểu
sư đệ âu yếm nhất của ngươi, ngày sau là thân ái tướng công, tương lai
là phụ thân đứa nhỏ của ngươi.”
Người này nói chuyện rất không đứng đắn, hơn nữa lại thích càn quấy, rõ ràng là một quả trứng thối.
Đinh Đinh nhíu mày thật sâu, từng ngón
tay run rẩy, theo bản năng nghĩ muốn vặn lỗ tai hắn hai vòng: “Trước hết trả lời ta vấn đề thứ nhất, ngươi tên họ là gì? Làm nghề nghiệp gì?
Nguyên quán ở đâu?”
“Hì hì!” Hắn biết là phong thái tiểu thư khuê các của nàng sẽ duy trì không được lâu. Bởi vì nàng căn bản không
phải kiểu như thế! Bọn họ đều là người nhiệt tình yêu tự do, chỉ có nơi
núi rừng rộng lớn kia mới là chỗ của bọn họ, về phần đạo đức lễ giáo… để cho chúng đi gặp quỷ hết đi : “Ta gọi là Khúc Địch, chắc là người Tô
Châu, ai biết được chứ? Dù sao vừa mới sinh ra, ta đã bị vứt ở Tô Châu,
về phần nguyên quán, nếu có một ngày ngươi may mắn tìm được cha mẹ đã
vứt bỏ ta thì có thể đi hỏi bọn họ một câu. Về phần nghề nghiệp của ta…. Công khai minh bạch thì ta là ông chủ của Thiên Bảo phường, còn trong
bóng tối, thì ta là thủ lĩnh của tổ chức tình báo thiên hạ đệ nhất “Diệt Thiên”.
Khúc Địch! Hai chữ này khiến lòng nàng
sợ run lên, hình ảnh vừa rồi lại mơ hồ hiện ra trước mắt nàng, nàng cố
gắng muốn bắt được hình ảnh người kia, muốn thấy rõ khuôn mặt “hắn”,
nhưng…….
“A!” Đầu nàng lại bắt đầu đau, đáng giận, đau quá!
“Làm sao vậy? Ngươi đau đầu có phải
không?” Hắn khẩn trương nhảy đến bên cạnh nàng, bàn tay đặt trên lưng
nàng, bởi vì võ công của hai người là cùng một lò, cho nên hắn biết rõ
quy tắc vận hành nội lực của nàng, chính là không tưởng tượng được là……
Đáng chết, kinh mạch của nàng tắc khắp nơi, có chỗ thậm chí đã sắp hỏng
rồi, lúc trước đám hắc y nhân kia rốt cuộc đã làm nàng bị thương đến thế nào chứ? Mà cái kẻ cứu chữa cho nàng kia đúng là một cái bọc mủ, trị
thương nhưng lại chỉ trị có một nửa, làm cho nàng còn di chứng như thế
này, khó trách trí nhớ không còn nữa.
“Đừng sợ, nghe theo lời ta nói, khí xuống đan điền, đi xuống ….” Hắn chậm rãi hướng dẫn, nàng đang suy yếu đến gần như mất hết chân khí
lưu chuyển, kinh mạch tắc vô cùng nghiêm trọng, khiến nội lực của hắn
truyền đi vô cùng vất vả, một lần ngắn ngủi thành công thì một thân toàn mồ hôi.
Từ sau khi võ công của hắn đã đạt tới
cảnh giới cao nhất thì đây chính là lần đầu tiên hắn có loại cảm giác
thiếu chút nữa thì mất lực như vậy.
Nhưng hắn cố gắng cũng không vô ích, sau khi hắn dẫn chân khí của nàng lưu chuyển một lần xong, nội lực của nàng bắt đầu tự phát theo con đường vừa rồi hắn giúp nàng đả thông chân khí.
Khúc Địch cuối cùng cũng yên tâm mà buông lỏng bàn tay vẫn kề sát ở ngực nàng.
Đinh Đinh mơ hồ cảm giác được mình đã
làm như thế này hàng mấy ngàn lần, dù đã bỏ quên bốn năm, nhưng mỗi lúc
tỉnh lại chân khí không cần nàng tự dẫn đường, đã tự động vận hành.
Chân khí luân chuyển một lần, đầu nàng
lại giảm đau đi một phần, vốn dĩ thân thể bị thương khá trầm trọng lại
dần dần thoải mái thêm một chút, nàng đắm chìm trong niềm vui sướng, một lần lại một lần tự vận nội công.
Khúc Địch nhìn nàng dần dần nhập định*, cũng ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, vì nàng mà hộ thể.
Nhập
định*: “NHẬP” có nghĩa là đi sâu vào; “ĐỊNH” có nghĩa là thanh-tịnh và
yên lặng. Nhập-Định là đi sâu vào chỗ nội tâm, lắng ngừng lặng nghỉ,
tịch mặc như-như, giai vô bất biến,…. Đại khái là trong phật pháp, phép
ngồi thiền gì gì đó….. đề nghị google search thêm J.
Trong lúc này Khúc Mẫn Nhi tìm đến hắn đã là lần thứ mười hai, hắn cũng chưa phát hiện ra nàng.
Khi ở bên cạnh Đinh Đinh, trong mắt hắn, đáy lòng hắn cũng chỉ có thể chứa đựng nàng, không thể nhìn thấy ai khác được nữa.
Nước mắt bi ai của Khúc Mẫn Nhi không
biết đã thấm ướt mấy cái khăn tay, đối với hắn có oán, có sầu, nhưng
nhiều hơn là cảm xúc không rõ, khiến cho nàng hận hắn không được, càng
không buông hắn ra được.
Cho dù hắn không chú ý đến nàng, mỗi khi tới bữa ăn nàng vẫn chuẩn bị đồ ăn mang đến cho hắn.
Chỉ là ba ngày qua đi, một hạt cơm, một
giọt nước hắn cũng không đụng tới, chỉ si ngốc nắm tay Đinh Đinh, dường
như chỉ cần nhìn thấy nàng ta, hắn đã no bụng, chỉ cần như vậy là đã có
động lực sống sót.
Hắn điên cuồng như thế khiến cho Khúc
Mẫn Nhi không oán hắn không được, lại còn vì hắn mà nóng ruột nóng gan,
cuộc sống mỗi ngày đều sầu lo, bất an.
Nàng ngày đêm thắp hương bái Phật, thật
vất vả rốt cục cũng cầu được cho Đinh Đinh luyện công tỉnh lại, hồn vía
Khúc Địch cũng coi như trở lại thân thể hắn.
Khúc Mẫn Nhi lại vui vẻ chuẩn bị đồ ăn cho hắn.
Nhưng Khúc Địch vẫn không phát hiện nàng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đinh Đinh không rời: “Cảm giác như thế nào?”
Đinh Đinh chớp mắt mấy cái, cảm giác bản thân mình dường như vừa qua một giấc mộng dài, nhưng trong mộng rốt
cuộc có cái gì nàng muốn biết rõ, nhưng cũng không nói rõ được.
“Ngươi làm gì với ta vậy?” Nàng vừa nhún chân, thân thể đột nhiên mất thăng bằng, như là muốn bay lên, nhưng
là….. Con người làm sao có thể bay lên trời chứ?
“Sư tỉ, ngươi đúng là quên hoàn toàn rồi! Ngay cả khinh công mình am hiểm nhất cũng không nhớ rõ, trước đây ngươi ‘Đăng bình độ thủy’*, đu trên mặt nước đó!”
Đăng bình độ thủy: là một môn khinh
công, còn gọi là Thủy Diện Phi Hành, Lý thủy công, Nhất tuyến xuyên,…
tức là đu trên mặt nước, Đạt ma sư tổ của Thiếu Lâm là người lừng danh
với “Nhất vĩ độ giang”….
“Đăng bình độ thủy?” Nàng há hốc miệng.
Rất khó tưởng tượng nổi! Nàng trước kia
rốt cuộc là cái dạng người gì đây? Có thể mang bản lãnh như thế, lại bị
người đuổi giết đến thân bị trọng thương, nếu không có Liễu Hoài Tê ra
tay cứu giúp chỉ sợ nàng xương cốt đã lạnh rồi cũng nên.
Đinh Đinh không chịu nổi mà ôm đầu, hiện tại không đau lại bị lời nói của Khúc Địch khuấy động.
“Sư tỉ, ngươi nhập định ba ngày, kinh
mạch trong cơ thể bị tắc cũng đã được đả thông đến tám phần, muốn hoàn
toàn khồi phục như cũ cùng lắm cũng chỉ hơn mười ngày. Cũng không cần
nóng vội, vẫn là nên ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi trước đã….”
“Ta nhập định ba ngày?” Nàng chợt nhảy dựng lên: “Nói cách khác ta rời nhà ba ngày chưa về, Hoài Tê…..”
“Thân ái sư tỉ.” Khuôn mặt ôn hòa như
gió xuân của Khúc Địch trong nháy mắt như nhiễm băng sương: “Sư đệ hy
vọng trong miệng, trong lòng, trong mắt ngươi chỉ tồn tại một mình ‘Khúc Địch’, không có ai khác.”
“Ngươi đang nói cái gì vậy? Hắn là vị hôn phu của ta.”
“Ta cũng không nhất thiết phải giết hắn, nhưng chỉ cần có thể lau đi toàn bộ kí ức về hắn ở trong đầu ngươi thì
ta rất vui vẻ mà một đao chặt bỏ đầu hắn đấy.”
“Ngươi…. Ngươi trước kia không phải như
thế….. A?” Nhìn sát ý trong mắt hắn, nàng theo bản năng thốt ra, nhưng
lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng lập tức phát hiện có điểm không đúng,
chẳng lẽ trước kia nàng rất quen thuộc hắn sao?
Nàng cùng hắn…. Không được, cứ nhớ lại chuyện cũ đầu nàng lại căng trướng lên như muốn nổ tung.
Nàng cau mày, hai tay ấn huyệt thái dương.
Hắn chậm rãi đi đến phía sau nàng, nhẹ nhàng giúp nàng mát xa.
Nàng hẳn là nên cự tuyệt, lý trí nói cho nàng biết nam nhân này xuất hiện quỉ dị, kì lạ, hành vị cực đoan, thủ
đoạn tàn nhẫn, nàng tốt nhất là nên cách xa hắn, bảo toàn bản thân.
Nhưng trong một khắc dựa vào hắn kia,
lòng nàng lại nhanh chóng mềm lại, rất tự nhiên mà đem bản thân giao cho hắn. Mặc hắn vận công, hai tay mang theo một cỗ khí nóng, nhẹ nhàng ấn
huyệt thái dương cứng ngắc và sau gáy nàng.
Dần dần, tinh thần của nàng bắt đầu
phiêu phiêu, thân thể giống như nằm trên đám mây mềm mại, cảm giác buồn
ngủ nồng đậm bao phủ lấy…..
Khúc Địch vẫn đợi cho nàng hoàn toàn ngủ say mới dừng động tác mát xa lại, ngồi xuống ôm lấy nàng đặt nằm trên
giường, đắm chăn cẩn thận.
“Không phải ta không nói cho ngươi sự
thật, chỉ là…. Ta nói ra ngươi sẽ tin sao?” Hắn nhíu mày nhìn nàng một
thân y phục hoa lệ, trên đầu đầy châu ngọc, mặt cười son phấn…. đáng nói nhất là, đôi chân ngọc vốn dĩ hành tẩu tự do của nàng giờ lại thành bó
chân cẩn thận thế này.
Liễu Hoài Tê chết tiệt, đem tiên nữ đáng yêu của hắn biến thành bộ dạng gì thế này? Một nữ nhân dong chi tục phấn bình thường sao? (chỉ người con gái tô son trát phấn bình thường)
Liễu Hoài Tê căn bản không hiểu biết
nàng. Đinh Đinh chính là dòng suối nhỏ nơi khe núi, thanh thản, tự tại,
trong suốt, vô cầu. Đó mới chân chính là nàng.
Hắn muốn xóa đi dấu vết về Liễu Hoài Tê
trong lòng nàng, nhưng lại không thể dùng biện pháp quá cứng rắn, mạnh
mẽ, phải bảo trì tính nhẫn nại, cho nàng thời gian, để chính nàng nhớ
lại tất cả.
Hắn cảm kích ông trời, vừa rồi khi chẩn
mạch cho nàng, thương thế của nàng về cơ bản đã không còn trở ngại, sở
dĩ mất trí nhớ đều là vì kinh mạch thương tổn, tắc nghẽn mà gây nên.
Chỉ cần hắn không tiếc hao phí công lực
giúp nàng khơi thông, hơn nữa lại thêm một chút ngoại lực kích thích,
hắn tin tưởng chỉ nửa tháng là có thể khiến nàng khôi phục như lúc ban
đầu.
Thu xếp ổn thỏa cho Đinh Đinh, hắn lập tức thu dọn đồ ăn đầy bàn kia, rồi ra khỏi phòng.
Khúc Mẫn Nhi vẫn còn chờ ở ngoài cửa, si ngốc nhìn hắn.
Hắn không phải ngu ngốc, lòng của nàng
như thế nào hắn làm sao lại không hiểu. Chỉ là con người hắn cực đoan,
yêu cũng cực đoan như vậy. Một khi đã nhận định một người liền chết cũng không thay đổi.
“Thực xin lỗi.” Hắn đem đồ ăn đặt vào
tay Khúc Mẫn Nhi: “Về sau đồ ăn của ta và nàng ấy, ta sẽ một mình phụ
trách, hậu viện này ngươi cũng đừng bước vào nữa.”
“Vì sao?” Khúc Mẫn Nhi vội vàng ném đồ
ăn xuống, giữ chặt ống tay áo hắn: “Ta cũng không nghĩ tranh giành với
nàng ấy, chỉ cần cho ta có thể nhìn thấy ngươi thì bảo ta làm nô tỳ cũng được.”
Khúc Địch vung chưởng chặt đứt cái tay
áo kia: “Ngươi quên ba năm trước đây ta đã nói những gì với ngươi sao?
Một người muốn sống cho tốt chỉ có thể dựa vào chính mình tranh thủ
được.”
“Vậy ta hiện tại muốn tranh thủ chiếm lấy ngươi.”
“Vấn đề là ngươi không có cái cực đoan
của ta, không có sự chấp nhất của ta, không có lòng dạ độc ác, không có
võ công cao cường như ta, cho nên dù ngươi thật sự có muốn giành lấy ta
cũng giành không được.” Khúc Địch chỉ vào chính mình: “Nếu hôm nay ngươi ở vào vị trí của ta, bởi vì một hồi bi kịch ngươi và người mình yêu
thương chia cách, bốn năm sau gặp lại nàng trở thành vị hôn thê của
người khác…. Không, giả thiết nàng đã gả cho người ta, ngay cả đứa nhỏ
cũng sinh ra rồi, nàng và tướng công cũng vui vẻ thuận hòa, vậy ngươi sẽ làm như thế nào?”
Khúc Mẫn Nhi lâm vào trầm tư, ánh mắt dao động giữa Khúc Địch và căn phòng Đinh Đinh đang nằm.
“Ta nói cho ngươi biết ta sẽ làm như thế nào.” Giọng nói lạnh lẽo của Khúc Địch tựa như tuyết tháng mười hai:
“Ta sẽ cho nàng uống Vong Ưu thảo, làm cho nàng quên đi tất cả.Hơn nữa
còn giết chết tướng công và đứa nhỏ của nàng, không từ thủ đoạt mà đoạt
lấy nàng trở về.”
Khúc Mẫn Nhi mặt cười trắng bệch.
“Cảm thấy ta thực tàn nhẫn sao?” Dường
như làm người khác sợ hãi là chuyện thống khoái nhất, Khúc Địch lại cười đến quỉ dị: “Từ khi ta sinh ra một khắc kia, ông trời đã đối đãi với ta vốn không công bằng, ta bị cha mẹ thân sinh vứt bỏ, tuy rằng được một
người ăn mày thu lưu, nhưng bọn hắn cũng không phải kẻ đại từ đại bi gì, thừa được bao nhiêu cơm, canh thì cho ta ăn uống, nếu chẳng còn thì ta
cũng chỉ có thể chịu đói mà thôi. Nhưng đương nhiên bọn họ vẫn là người
cứu mạng ta, cho nên ta vẫn cảm kích bọn họ. Về phần sư phụ ta, ông cho
rằng lòng ta ngoan độc, tuy rằng đối đãi với ta không tồi, nhưng trong
lòng vẫn luôn có một lớp phòng bị. Thật đáng tiếc, nếu ông có thể hoàn
toàn tín nhiệm ta thì sẽ không chết thê thảm như thế. Trên thế gian này
duy nhất một người không hề kiêng kị, toàn tâm toàn ý đối đãi tốt với ta chỉ có Đinh Đinh, cho nên ta cũng chỉ muốn nàng. Cho dù lên thiên đình
hay xuống địa ngục, ta đều phải cùng nàng, ai cũng không thể ngăn cản
ta. Mẫn Nhi, ngươi cũng sẽ giống ta sao.”
“Nếu thực sự có một ngày ta làm như thế, ngươi sẽ giết ta sao?”
“Ta sẽ.” Hắn trả lời không chút do dự.
Đến tận lúc này, Khúc Mẫn Nhi đối với
Khúc Địch đã hoàn toàn chết tâm: “Ta đã hiểu, ta vĩnh viễn không có khả
năng trở thành người ở trong lòng ngươi. Nhưng niệm tình ba năm cộng tác của chúng ta, ngươi có thể cho ta giữ lại cái vị trí bằng hữu có được
không?”
Lúc này đây, Khúc Địch chân chính dịu
dàng tươi cười: “Ta cho ngươi thêm hai câu nói. Thứ nhất, trên thương
trường không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Thứ
hai, không nên đem tất cả trứng gà đều đặt trong một cái rổ.” Nói xong,
hắn xoay người bước đi chuẩn bị đồ ăn cho hắn và Đinh Đinh.
Khúc Mẫn Nhi tuy rằng chưa nghe ra ám
chỉ của hắn, nhắc nhở chuyện kinh doanh Thiên Bảo phường. Nhưng nàng lại cảm thấy mỹ mãn khi nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa. Nàng biết Khúc Địch cự tuyệt tình ý của mình, nhưng từ giờ phút này, nàng đã trở thành người bạn đầu tiên và có lẽ cũng là duy nhất trong cuộc đời hắn.
Nên biết đủ, dù sao hắn cũng không lừa
dối nàng. Hắn đối với kẻ địch có lẽ thực tàn nhẫn, nhưng đối với những
người bên cạnh đều rút tim rút phổi, đối đãi hết lòng. (Convert thật ra là: Thâu tâm đào phế)
Sau khi Đinh Đinh bị Khúc Địch giam cầm, ngày qua ngày dần cảm thấy mình đần độn.
Mới đầu, nàng còn ngẫu nhiên nghĩ đến
Liễu Hoài Tê, yêu cầu được trở về Liễu gia, nếu không thì cũng là bắt
thông báo cho Liễu Hoài Tê một tiếng để hắn đến đón nàng đi.
Nhưng không
biết tên Khúc Địch kia cho nàng uống thuốc gì hay dùng thủ đoạn gì khiến cho nàng lúc nào cũng cảm thấy ảo giác, có điều, mười ngày qua, nàng đã dần dần không rõ cái gì là thật, cái gì là giả nữa.
Trong trí nhớ của nàng có thêm một cô
gái tên là “Đinh Đinh”, từ nhỏ lớn lên nơi núi rừng, có một phụ thân là
đệ nhất cao thủ võ lâm, còn có một sư đệ, bộ dạng gầy teo nho nhỏ, đúng
là gian xảo bất lương, nhưng khuôn mặt hiện lên quả thực là tuấn tú đến
cực điểm.
Tiểu tử Khúc Địch này, từ khi nàng tám
tuổi đã bắt đầu ăn đậu hủ của nàng, lừa nàng uống rượu, rủ nàng trộm
tiền trốn xuống núi chơi.
Bọn họ mỗi ngày đều ở trong núi làm xằng làm bậy, không phải trêu khỉ thì cũng đuổi hổ…. Thối Khúc Địch kia biết rõ nàng sợ sâu lông, lại còn lấy chúng dọa nàng, chọc nàng phát hỏa, sẽ đánh hắn một trận cho hả giận.
Nhưng buồn cười là, mỗi khi nàng tức
giận đánh hắn, cha nàng sẽ bị khinh bỉ. Bởi vì Khúc Địch cho rằng mình
đánh thua nàng, tất cả đều do lão sư phụ Đinh Hoàn kia không dạy dỗ tốt, bằng không lấy trí thông minh hơn người của hắn, làm sao có thể không
đánh lại nàng chứ?
Khúc Địch thật sự là rất ngốc, cũng
không ngẫm lại xem, nàng đã tập võ vài năm, hắn lại tập bao nhiêu năm?
Chẳng khác gì so chân ngựa với chân voi chạy, căn bản là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Không chỉ như thế, Khúc Địch còn suốt ngày đều nói thích nàng, sau khi lớn nhất định phải lấy nàng làm vợ.
Kỳ quái, thích rốt cuộc là loại cảm giác gì vậy? Mỗi lần nàng nghĩ về vấn đề này, một “nàng khác” chính là “Vong Ưu” sẽ trả lời: thích một người chính là khi ở cùng một chỗ với hắn,
tâm tình sẽ thấy thực bình thản, tựa như khi nghe Liễu Hoài Tê đọc sách
vậy.
Liễu Hoài Tê là người đọc sách nho nhã,
lễ độ. Cử chỉ, lời nói nhã nhặn, bọn họ quen biết bốn năm, cầm tay cũng
chưa quá vài lần, bởi vì hắn nói nam nữ thụ thụ bất thân.
Hắn có lý tưởng cao xa, một lòng vì nước vì dân, cho dù đắc tội với cường quyền, hắn cũng không để ý.
Tính tình bất khuất, liêm khiết đó khiến con đường làm quan của hắn gặp nhiều chông gai, mượn cớ lần này hắn đến Tô Châu hoàng đế thật ra đã hạ cho hắn một mật chỉ, nhưng trên thực tế
lại là một vụ mua bán gì đó, nghe nói là mua một loại đan dược có thể bổ dương, cũng kiêm thêm dưỡng sinh trường thọ.
Thật ra, việc vặt vãnh này rõ ràng ai
cũng có thể làm, mà hoàng đế lại cố tình sai khiến Ngự Sử như Liễu Hoài
Tê đi làm. Nàng dựa theo tiếng thở dài của Liễu Hoài Tê thì cũng đoán
được, hoàng thượng cố ý phái hắn đi không phải vì tin tưởng hắn gì cả,
thuần túy chỉ là vì không chịu nổi lời nói thật nhưng khó nghe của hắn,
cho nên điều hắn đi xa để cho cặp long nhĩ (hai tai rồng) kia an bình
vài ngày thôi.
Liễu Hoài Tê được trọng dụng có lẽ cũng
không có khả năng dài lâu. Dù sao cũng không có ai thích suốt ngày bị
người ta chỉnh sửa. Mà rõ ràng là hiểu điều này, nhưng Liễu Hoài Tê vẫn
kiên trì không chịu thay đổi tính tình ngay thẳng.
“Aiz, tính tình Hoài Tê như vậy, không
có mình ở cạnh khai thông, không phải sẽ nghẹn một bụng buồn bực sao?
Không được…..” Nàng vỗ vỗ đầu óc có chút choáng váng rồi đứng lên, đẩy
cửa phòng ra, nghênh đón nàng là Khúc Địch đang đứng trên hành lang,
nhìn nàng nở nụ cười thân thiết lại mang vài ba phần trêu tức.
“Sư tỉ sớm nha! Tối hôm qua ngủ có ngon
giấc không?” Hai tay hắn vừa chuyển từ sau lưng về trước, đã thấy một
đĩa bánh bao nóng hầm hập, còn tỏa khói trắng: “Hôm nay ăn sáng bánh bao măng núi được không?”
“Măng non cũng có thể làm bánh bao?” Lực chú ý của nàng không cẩn thận mà bị hắn dời đi như thế đấy.
“Măng núi với nấm hương, mộc nhĩ, đậu
phụ, lại thêm một ít hạt tiêu, hương vị tươi ngon, cam đoan sư tỉ ăn vào liền nghiện.” Bởi vì năm đó nàng từng làm cho hắn ăn, hắn nhiều năm vẫn nhớ mãi không quên, tự mình nghiên cứu rất lâu, mới có thể tái hiện
phong vị ngày xưa.
“Thật sự ăn ngon như vậy?” Nàng không
quá tin tưởng, nhịn không được cầm một cái cắn một miếng, không có chất
lỏng chảy ra như bánh bao thịt, lại tràn ra một cỗ hương thơm mát lạnh,
nàng tinh tế nhấm nuốt miếng: hương vị măng non tươi mới có thêm tiêu
làm gia vị, càng ngọt, hơn nữa…. hương vị này…. Rất quen thuộc nha.
Một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu,
một thân ảnh nho nhỏ ở trong rừng trúc cao thấp nhảy nhót, lợi dụng còn
sương sớm ánh mặt trời chưa lên, nhanh tay hái những búp măng non nhỏ
nhắn.
Nàng dường như có thể cảm nhận được sự
vui mừng của cô gái kia, nghĩ rằng mấy thứ này cam đoan có thể khiến cho con mèo tham lam trong nhà ăn vào sẽ nuốt cả lưỡi vào bụng.
“Như thế nào? Sư tỉ, ta không lừa ngươi
đi! Măng non này quả thật là nhân gian mỹ vị khó có được.” Hắn cười hì
hì cầm lấy một cái bánh bao, cũng bắt đầu ăn.
Đinh Đinh thấy đầu vai hắn ướt át, hơi
hơi kinh ngạc. Hắn sáng sớm đã đi vào rừng trúc lấy măng nên cả thân ướt sương sớm sao? Giống như hình ảnh tiểu cô nương vừa rồi hiện ra trong
đầu nàng?
Chỉ vì mấy chiếc bánh bao này, liền hao phí tâm tư nhiều như vậy, đáng giá sao?
Nàng theo bản năng khẽ vuốt vuốt vai
hắn, vỗ đi chút nước: “Vẫn không biết chăm sóc bản thân như thế….” Nói
xong chính nàng cũng chấn động, vì sao nàng lại nói ra những lời này với hắn? Giống như bọn họ vô cùng thân thiết vậy…. Không, đó không chỉ là
thân thiết, mà so với thân thiết càng sâu thêm, càng thêm chút thân mật.
Vốn dĩ, trước mặt vị hôn phu Liễu Hoài
Tê của mình, chuyện đầu tiên làm sẽ là thỉnh an, vấn an, quan tâm lẫn
nhau, nàng cũng sẽ không động tay động chân.
Nhưng đối với Khúc Địch, nàng lại tự nhiên như vậy chạm vào hắn, hoàn toàn không có tồn tại cái cảm giác nam nữ cách biệt.
Cái này thật sự rất kì quái nha. Nàng
rốt cuộc không áp chế được nghi ngờ trong lòng, nắm lấy tay áo hắn: “Ta
biết ngươi biết rõ chuyện trước kia của ta, nói cho ta biết đi.”
Hắn hơi hơi rung động, tránh cánh tay
nàng: “Cái gì có thể nói cho ngươi, ta đều đã nói rồ, còn lại tự ngươi
chính mình suy nghĩ đi.” Nói xong, hắn lại nhét đĩa bánh bao vào trong
tay nàng: “Có lẽ là vừa ăn vừa nghĩ, ngươi sẽ nhanh chóng nhớ ra đấy, về phần ta….. Thật xin lỗi, trước mắt là là một thương nhân, có rất nhiều
việc phải làm, thứ cho ta không thể phụng bồi.”
“Khúc Địch, ngươi…..” Tên vương bát đản này, thật sự là tức chết nàng mà: “Ta muốn về nhà.”
“Nơi này chính là nhà của ngươi.”
“Ta nói là nhà vị hôn phu của ta.”
“A, ngươi nói đến Liễu Hoài Tê sao? Ừm,
ta đang nghĩ nửa canh giờ nữa hắn sẽ đến quán của ta cùng ta trao đổi
chuyện làm ăn. Hắn muốn mua một loại dược, mua khá nhiều, nhưng loại
dược này vô cùng trân quý, ta đang lo nghĩ không biết có nên cùng hắn
tiến hành vụ mua bán này không. Dù sao hắn ra giá cũng không cao.”
Nàng giận dữ, hắn hoàn toàn biết rõ mục
đích Liễu Hoài Tê phụng chỉ Nam hạ, lại lấy chuyện này ra uy hiếp nàng?
Nếu nàng kiên trì muốn về nhà, khẳng định là hắn sẽ không nói hai lời,
cự tuyệt giao dịch với Liễu Hoài Tê. Mà nếu nhiệm vụ thất bại, khi hoàng thượng giáng tội Liễu Hoài Tê, hậu quả…….
Đáng chết! Nàng oán hận quay trở lại phòng, “phanh” một tiếng đá mở cửa phòng.
“Chậc chậc, thật mạnh mẽ! Có điều…. ta thích.” Khúc Địch khoái hoạt huýt sáo rời đi.