Lưu Manh Đại Hiệp

Chương 4: Chương 4




“Ai a!” Khúc Địch bị giọng nói chấn động của Đinh Hoàn trước khi rời đi làm cho đầu váng mắt hoa, đứng cũng không xong, ngã quỵ xuống đất.

Xú lão đầu chết tiệt, nói chuyện thì nói không thôi dùng nội lực cái gì chứ? Định chọc thủng màng nhĩ ta sao? Khúc Địch thầm mắng trong lòng, nhưng lúc này cũng không dám trực tiếp mở miệng kêu, sợ Đinh Đinh nhân lúc hắn choáng váng lại đánh hắn vài cái.

Có điều…… “Sư tỉ, lão….. Ách, sư phụ dường như cứ mùa xuân đến là lại nổi điên mất một thời gian nha?”

Hắn lên núi cũng đã ba năm. Hàng năm đều thấy Đinh Hoàn cứ đến khoảng thời gian này thì lại nổi điên. Ban đầu còn nghĩ lão nhàm chán quá cho nên hàng năm định kì phát tác, liệu có phải là bệnh hay không?

Đinh Đinh cúi người xuống nâng hắn dậy, trong hốc mắt đã có chút nước: “Nương ta mất chính là vào mùa xuân.”

“A!?” Cảm xúc của Đinh Hoàn cứ mỗi mùa xuân đều trở lên điên cuồng, không phải là vì mùa xuân thì tái phát mà là nhớ thê tử đến phát cuồng? Không thể tưởng tượng được lão nhân kia lại là người thâm tình đến thế.

“Ngươi nhìn cha ta đầu bây giờ đầu đầy tóc bạc, lôi thôi vậy thôi chứ ta nghe người ta nói, cha ta năm đó mới vào giang hồ, đã nổi danh là ngọc diện công tử, trên giang hồ nữ hiệp ái mộ người không biết bao nhiêu mà kể. Nhưng cha ta vẫn chỉ duy nhất đối với mẫu thân là tình thâm không đổi. Bởi vì tục danh của mẫu thân là Bạch Vân Nương cho nên võ lâm đồng đạo còn tặng cho cha danh hiệu là “Bạch Vân kiếm khách”, ý chỉ một lòng với Bạch Vân Nương. Có thể thấy được phụ thân ta đối với mẫu thân tình cảm rất sâu đậm”.

Khúc Địch thật không ngờ được Đinh Hoàn lão tử thoạt nhìn như kẻ điên loạn kia lại là một người tốt như vậy, tuổi trẻ cũng oanh oanh liệt liệt đến như vậy, ấn tượng về lão không khỏi thay đổi rất nhiều.

“Vậy sau đó lão….. sư phụ.” Đây có lẽ là lần đầu tiên trong ba năm nay, Khúc Địch thật lòng thật dạ gọi Đinh Hoàn là sư phụ, “Sư phụ nếu đã từng uy phong như thế, vì sao bây giờ lại thành như thế này?”

“Bởi vì mẫu thân ta qua đời.” Nhắc tới nương đã sớm mất đi, hai mắt Đinh Đinh lại đẫm lệ.

Khúc Địch vội chạy tới, ôm lấy thắt lưng nàng: “Đừng khóc, đừng khóc, nếu có khóc thì dựa vào lòng ta mà khóc.” Có tiện nghi mà không biết chiếm vậy thì không phải là nam nhân. (Meott: =.= ngươi vô sỉ thì cứ nhận đi, nam nhân với nữ nhân cái gì =.=!!!!)

“Mẫu thân…..” Đinh Đinh khóc thút thít: “Năm năm trước nhũ mẫu (vú nuôi) còn nói với ta, cha và nương vốn là một đôi hiệp lữ ân ái được giang hồ ca ngợi, tin tức mẫu thân mang thai được truyền ra ngoài, rất nhiều nhân sĩ võ lâm đều gửi lời chúc mừng đến phụ thân. Khi đó Bạch Vân trang vẫn là uy danh vô cùng. Nhũ mẫu nói cho ta biết, ta còn chưa sinh ra, võ lâm nhân sĩ đã mang lễ vật gửi đến đầy cả sơn trang rồi, chỉ là…. Ai ngờ được Huyết Sát Cung im hơi lặng tiếng đã cả trăm năm đột nhiên lại tái xuất, biết bao nhân vật trong giang hồ bị sát hại, khi đó phụ thân vốn là võ lâm minh chủ, mọi người đều tìm đến phụ thân nhờ giúp đỡ. Phụ thân hiệu triệu võ lâm, liên thủ tất cả mọi người lại đấu với Huyết Sát Cung kia, trận đánh trong truyền thuyết này kéo dài ba ngày ba đêm, chết mấy trăm mạng người, hai phái chính tà đều thương vong rất lớn. Nhưng rốt cục trời xanh có mắt, Huyết Sát Cung cũng bị diệt trừ, Hấp Huyết Đại Pháp (hấp huyết là hút máu đấy) làm người trong giang hồ nghe thấy liền biến sắc kia cũng lại một lần nữa biến mất. Chỉ là……” Nói tới đây, Đinh Đinh rốt cuộc nói không nổi nữa, tiếng khóc nức nở làm ruột gan người ta đứt từng khúc.

Khúc Địch vỗ vỗ vai nàng, nghiễm nhiên tranh thủ ôm nàng mà chiếm chút tiện nghi. Mặc dù ở thời điểm nàng đang khổ sở mà vụng trộm ăn đậu hủ* thì quả là có chút thiếu đạo đức. Nhưng hắn cũng là nam nhân mà…. Trên đời này có được bao nhiêu con mèo không tham cá chứ?

Ăn đậu hủ: kiểu như sàm sỡ, sờ mó, nhìn chung là dê J *đỏ mặt ing*

“Có phải là Huyết Sát Cung còn chưa bị tiêu trừ hết, dư nghiệt còn sống sót sau đó đến Bạch Vân Trang trả thù, cho nên liên lụy đến sư nương?”

“A?” Đinh Đinh ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, kinh ngạc nhìn hắn: “Làm sao mà ngươi biết? Ngay lúc mẫu thân lâm bồn, kẻ đó lại tìm tới cửa, hại người sinh non rong huyết mà chết, cũng làm hại phụ thân…. Nhũ mẫu nói với ta, mẫu thân vừa chết, phụ thân dường như phát điên, ôm thi thể mẫu thân xông ra cửa, bảy ngày bảy đêm mới trở về, mái tóc đã trở nên bạc trắng. Cứ như thế mà từ bỏ ngôi vị võ lâm minh chủ, ẩn mình trong trang, không màng đến thế sự.”

“Xuất đầu sao tử trước lạn* thôi!” Khúc Địch đứng thẳng thân mình, nhìn có vẻ rất thong dong thoải mái, thật ra trong đáy lòng lại nặng nề như có tảng đá đè lên. Thế gian này quả thật là muốn làm người tốt cũng không thể, còn nhớ năm kia mấy lão khất cái (ăn mày) nuôi lớn hắn có mấy người được chết già chứ? Xin được chén nước chén cơm thì cũng sứt đầu mẻ trán.

Xuất đầu chuyên tử tiên lạn*: người tài giỏi khi xuất hiện dễ bị đả kích, tấn công.

Trước đây, việc duy nhất cũng là việc thiện đầu tiên hắn làm chính là giúp một tiểu cô nương bán hoa ra mặt, giúp nàng thoát khỏi bàn tay một lão ác bá.

Nhưng việc thiện đó đã mang đến cho hắn cái ích lợi gì chứ? Gã ác nhân kia không cam lòng, phái người ban đêm đến thiêu rụi ngôi miếu đổ nát, nơi mà hắn và mấy khất cái khác cư trú.

Đêm hôm đó lửa cháy rất lớn, năm sáu khất cái đều liều mình kêu khóc cầu xin tha thứ, mà tên ác bá kia sai người chặn cửa, tận mắt nhìn thấy lửa lớn thiêu cháy quần áo, lông mày, tóc tai của bọn hắn.

Khi đó Khúc Địch mới năm, sáu tuổi, một lão khất cái mạo hiểm đưa hắn qua mái nhà vượt ra, cái lỗ trên mái nhà thực sự quá nhỏ, người lớn không thể qua được, chỉ có tiểu hài tử như hắn mới có thể lọt qua.

Hắn trèo qua lỗ hổng, trên người vẫn còn dấu vết lửa cháy, men theo sườn đồi trốn đi, một thân đầy thương tích.

Mà hắn ngay cả kêu cũng không dám kêu một tiếng, chỉ sợ bị bắt trở lại, ném vào lửa lớn mà chết cháy.

Người tốt mệnh không dài, tai họa di ngàn năm!

Từ trước đến nay có bao nhiêu ví dụ chứng minh rồi, đế vương khiến xương cốt dân chúng chất đống dưới chân thì quyền thế phú quý càng nhiều.

Mà người lòng mang thiên hạ, khắp nơi đều vì dân mà làm phúc thì sớm đã chết hết cả.

Khúc Địch vươn tay lau nước mắt cho Đinh Đinh: “Sư tỉ, lão bà, nương tử tốt của ta, nhớ kĩ một câu này của sư đệ, ngươi có thể làm việc tốt, nhưng trăm ngàn lần đừng nên làm người tốt, người tốt cũng chẳng được chết già.”

“Tại sao ngươi lại nói như vậy?” Đinh Đinh không hiểu, “Không làm người tốt, chẳng lẽ muốn ta làm người xấu sao?”

“Ta thà rằng làm đại ác nhân cũng không muốn làm người tốt.” Hắn thực sự muốn dạy nàng làm ngụy quân tử, không chỉ thanh danh tốt, lại có thể muốn làm gì thì làm. Nhưng những lời như vậy nàng sẽ nghe không vào, chi bằng trực tiếp nói ra thì hơn: “Ngươi nghe ta nói mà xem, sư phụ chính là người rất tốt cho nên mới đi giúp mấy kẻ danh môn chính phái trong miệng đầy nhân nghĩa đạo đức kia, nên mới làm cái chức vị minh chủ bỏ đi kia. Nào là cái gì Võ Đang, cái gì Thiếu Lâm chứ, tại sao bọn họ không phát thiệp mời võ lâm nhân sĩ hỗ trợ trừ gian diệt ác, tại sao phải là sư phụ ra mặt chứ? Bọn họ đều là sợ Huyết Sát Cung đem hận thù đổ lên đầu bọn họ thôi! Bọn họ đều hiểu được nên bo bo giữ mình. Chỉ có sư phụ làm người tốt không muốn nhìn thấy mọi người chịu khổ nên mới rơi vào cục diện rối rắm kia, kết quả tai họa đổ lên chính mình có đúng không?”

“Nhưng mà…. Sách thánh hiền dạy chúng ta phải cứu người như cứu hỏa, cho dù là cứu mà chết cũng không hối hận. Cách nói của ngươi…..”

“Rất khó nghe? Nhưng đây mới là chân lí nhân sinh nên hiểu rõ. Về phần mấy cuốn sách bỏ đi kia….. mặc dù mấy người bọn họ đều không hối hận, nhưng chính ngươi cũng đã đọc qua hết rồi thì biết, kết cục của mấy người đó thế nào chứ?”

Đinh Đinh cả người đều run rẩy, nghĩ đến Khuất Nguyên*, lòng dạ son sắt, mà kết quả cũng là…. Nhảy sông tự vẫn.

Khuất Nguyên: tên Bình, biệt hiệu Linh Quân (340 TCN - 278 TCN) là một chính trị gia, một nhà thơ yêu nước nổi tiếng của Trung Quốc. Ông là người trong hoàng tộc nước Sở, làm chức Tả Đồ cho Sở Hoài Vương. Ông học rộng, nhớ dai, giỏi về chính trị, lại có tài văn chương. Lúc đầu ông được vua yêu quý, sau có quan lại ganh tài ông, tìm cách hãm hại. Vua Sở nghe lời gièm pha nên ghét ông. Đến cuối đời ông bị vua Tương Vương (người nối ngôi Sở Hoài Vương) đày ra Giang Nam (phía nam sông Dương Tử). Ông thất chí, tự cho mình là người trong sống trong thời đục, suốt ngày ca hát như người điên, làm bài phú “Hoài Sa” rồi ôm một phiến đá, gieo mình xuống sông Mịch La tự tử.

Chẳng lẽ phụ thân đã làm sai rồi sao? Nếu người làm đúng, tại sao Đinh gia lại rơi vào hoàn cảnh như hôm nay? Nếu người làm sai, vậy giang hồ hơn mười năm nay sóng yên biển lặng là từ đâu mà có?

Đinh Đinh được cha truyền dạy, từ nhỏ đọc sách thánh hiền, bản tính thuần lương ngoan ngoãn, đột nhiên nghe mấy lời của Khúc Địch ngàn vạn lần cũng không thể chấp nhận.

“Sư đệ, ngươi như vậy thật…. quá ích kỉ, sư tỷ thật sự không thể đồng ý.”

Khúc Địch cũng biết Đinh Hoàn, Đinh Đinh luôn tâm niệm muốn làm người tốt, vì thiên hạ, cho nên cái suy nghĩ ‘Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ ta’ quả thật là chuyện khó tiếp thu.

Nhưng là….. “Sư tỷ, mặc kệ ngươi có tin lời ta nói hay không, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có lí tưởng cao cả, cũng phải giữ được mệnh này mới có thể thực hiện được. Cho nên các ngươi trước khi làm việc thiện phải nhớ kĩ, trước hết cần biết bảo vệ cái tính mạng của mình đã!” Cho đến lúc này Khúc Địch mới chân chính hiểu được hắn đối với Đinh Đinh nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu, tình yêu sét đánh ấy) là do đâu mà ra.

Không chỉ là vì mỹ mạo của Đinh Đinh hấp dẫn, mà còn có cả sự thiện lương, sự thành thật, cả nghĩa khí của nàng nữa.

Đinh Hoàn và Đinh Đinh đều khiến hắn nghĩ đến đám khất cái chết trong đám lửa cháy kia, bọn họ đã làm chuyện xấu gì chứ? Vì sao lại rơi vào kết cục đau lòng đến thế?

Nói cái gì mà nhân quả báo ứng, Khúc Địch không tin, hắn chỉ tin tưởng những gì chính mắt mình nhìn thấy, càng là tham quan vô lại, quyền thế lại càng lớn, tư gia càng diễm lệ. Còn thanh liêm chính trực, cũng chẳng thể làm quan trên vui lòng, rốt cục cũng chẳng thể thanh liêm.

Cho nên làm người tốt thì có điểm gì tốt chứ? Một chút lợi ích cũng không có?

Khúc Địch lại càng ôm chặt Đinh Đinh, cô ngây thơ, thiện lương, không biết nghĩ vì bản thân mình. Hắn thì tâm đủ đen tối, thủ đoạn đủ ngoan độc, nhất định có thể bảo hộ cho nàng.

“Sư tỷ, đời này tuyệt đối đừng rời khỏi ta, nếu không ta sợ ngươi bị người ta bán đi mất, còn có thể giúp người ta đếm bạc kìa.”

“Ta ngốc nghếch như vậy sao?” Đinh Đinh đang ngây dại nằm trong ngực hắn đột nhiên tỉnh táo lại, nâng đầu gối lập tức cho hắn một cú bất ngờ.

“Ai a!” Khúc Địch đau đến thiếu chút nữa thì ngã khuỵu xuống,

“Phụ thân nói đúng nha, ngươi đúng là lưu manh nha, ngay cả với sư tỷ mà cũng dám không lễ phép.”

“Ngươi còn chưa có gặp qua lưu manh chân chính đâu!” Khúc Địch bĩu môi. Đột nhiên cười vô cùng quỷ dị: “Có muốn ta cho biết chút kiến thức về thế nào là lưu manh thật sự không?”

Đinh Đinh khó nén nổi tò mò, sư đệ này luôn luôn một đống mưu ma chước quỷ, ví như nàng công lực cao xa hơn hắn mà vẫn luôn bị hắn trêu đùa.

Thế nhưng hắn lại có thể đem đến niềm vui cho nàng, mang đến cho nàng thêm nhiều kiến thức cổ quái đây đó, đối với đề nghị của hắn bây giờ, nàng thật sự…. có chút khó nhịn nha!

“Thật sự là mang ta đi chơi sao, không gạt ta chứ?” Bị trêu đùa nhiều năm như thế, nàng cũng học được cách nghi ngờ.

“Lừa ngươi là con chó nhỏ.”

Đinh Đinh lại vẫn lo lắng hồi lâu, cuối cùng vẫn không thắng được lòng hiếu kì: “Được rồi! Ta đi theo ngươi!”

“Nhưng ngươi nhắm mắt lại trước đã.”

“Vì sao lại muốn ta nhắm mắt? Ngươi sẽ không bỏ lại ta ở đây mà đi đấy chứ?”

“Nhắm mắt là vì để điều dưỡng hơi thở, chờ ngươi đem cảm xúc chờ mong lên đến mức cao nhất, ta lại tặng cho ngươi một bất ngờ, đảm bảo ngươi đời này khó quên.”

“Thật sự thần kì như vậy?” Nàng thế nào cũng vẫn cảm thấy Khúc Địch cười vô cùng gian manh, bèn đánh một quyền ra: “Nếu ngươi dám gạt ta, phạt ngươi chép Luận Ngữ một trăm lần.”

“Ta thì chẳng sao cả. Dù sao tin hay không là tùy ngươi.”

Khúc Địch lại càng bày ra dáng vẻ bất cần, sự hiếu kì từ đáy lòng Đinh Đinh lại càng phát triển, rốt cục nhịn không được mà làm theo lời hắn nói, nhắm mắt lại.

“Được rồi, ta đã nhắm mắt lại rồi, ngươi muốn cho ta xem cái quái quỷ gì đây chứ?”

“Cũng sắp rồi đây.” Ai nha, đã cùng sư tỉ đáng yêu này ở chung ba năm, hắn hẳn là cũng dạy cho nàng không ít tâm cơ rồi chứ, sao mà chuyện tới trước mắt, nàng vẫn ngây thơ như vậy hả trời? Vậy không thể trách hắn lại làm chuyện xấu nha.

Học được võ công có chỗ tốt chính là đây, muốn ăn đậu hủ của Đinh Đinh, hoặc là giả ngây giả dại đáng thương, dù sao nàng vốn cũng không biết chuyện nam nữ này nọ, hoặc là hắn chỉ cần nhanh tay nhanh chân một chút, thì còn có tiện nghi gì là không chiếm được chứ?

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, đến hơi thở cũng dần dần biến đổi, thậm chí ngay cả nhịp đập trái tim của đối phương cũng nghe rõ.

Trong mắt Khúc Địch bây giờ chỉ có Đinh Đinh: làn da nõn nà, mặt mày như họa, tóc dài đen nhánh xõa tung, hai má phấn hồng, hương thơm trên người nàng xộc vào khoang mũi.

Hắn kìm lòng không đậu nuốt nước miếng rõ to, ba năm nay chiếm tiện nghi của Đinh Đinh cũng không ít, nhưng nay lại muốn thân cận thêm một chút…. Không sao! Thêm ba năm nữa nàng đến tuổi cập kê, hai người có thể thành thân được rồi.

Hơn nữa hắn đã sớm quyết định, không phải nàng thì không cưới, cho nên còn thèm để ý mấy cái đạo đức thế tục này làm cái gì nữa?

Hắn cúi mình xuống, đôi môi ấn lên môi nàng.

Đinh Đinh chỉ cảm thấy giống như có một luồng nhiệt khí chạy từ lòng bàn chân dọc lên sống lưng, sau đó tràn ngập vào lòng, nàng không khỏi run rẩy, hai chân như muốn nhũn ra.

Dù sao hai người tuổi tác vẫn còn nhỏ, Khúc Địch khi còn bé mặc dù đã từng rình coi hoa khôi thanh lâu tắm rửa, nhưng đối với chuyện nam nữ vẫn chưa hiểu rõ hết, nên cứ như vậy ngậm lấy miệng nàng, sau đó cũng không biết nên làm gì nữa.

Mà Đinh Đinh lại thuần khiết, bị hắn thân mật như thế, đầu như vỡ tung, thân thể nóng lên, không dám thở ra.

Nhưng thời gian lâu như vậy, cứ nhịn thở, thì cho dù là thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng chẳng trụ được mãi.

Quả nhiên, một khắc* sau, công lực của Khúc Địch dần suy yếu, mà Đinh Đinh cũng có dấu hiệu ngất xỉu.

Lại qua nửa khắc nữa, hai người một trước một sau ngã quỵ. (meott: Ha ha, không thể chịu nổi, không biết thở, cùng nhau ngất, lần đầu gặp đấy, cam bái hạ phong =))))

Lần đầu tiên hôn nhau của hai người rốt cục lại kết thục bằng việc hôn mê. Sau này hai người họ nếu mà thành thân, nói lại cho con cháu nghe có thể sẽ thành trò cười trọn đời lưu truyền mất.

Hôm nay bầu trời thật trong xanh, gió thổi buốt lạnh, Bạch Vân trang vô cùng thanh tĩnh, lại có chút âm u.

Gặp quỷ rồi, Bạch Vân trang mà cũng sẽ có ngày thanh tĩnh, âm u sao?!

Từ khi Khúc Địch bái Đinh Hoàn làm sư phụ đến nay, sơn trang này liền suốt ngày truyền ra tiếng đánh nhau, gào rít, phòng ốc bị đánh sập…. tóm lại chính là ồn ào không dứt.

Mà hôm nay, thật kì dị, Khúc Địch ngồi ở trang viên, yên lặng thêu hoa.

Đúng vậy, hắn đang thêu hoa, thêu bức họa vô cùng phức tạp ‘trăm điểu hướng phượng.’

Này cũng là vì muốn hơn Đinh Đinh mà ra, tuy rằng hắn cảm thấy nam tử hán đại trượng phu, lấy kim ngồi thêu hoa thì quả là kì quái, nhưng so với việc phải hành xử như các bà các chị thế này, hắn càng chịu không nổi chuyện học nghệ võ thuật của mình trước sau vẫn không bằng Đinh Đinh.

Võ thuật của Linh Lung Môn đều là tập theo tự nhiên, nghe mưa thì thành Hoa Vũ kiếm, xem tuyết thì biến thành Lệ Tuyết đao, thưởng liễu thì thành ra Phất Liễu thủ, thêu hoa thì chính là mười tám thuật về tâm mạch.

Cho nên Khúc Địch bắt đầu học thêu hoa, thậm chí ngay cả nhóm lửa nấu cơm đều học, hạ quyết tâm muốn thắng được Đinh Đinh. Tuy rằng quyết tâm này là từ lòng tham bất lương_ võ công học thật giỏi, muốn ăn đậu hũ Đinh Đinh, muốn chiếm tiện nghi của nàng cũng thuận lợi hơn mà.

Nhưng bởi vì Khúc Địch tâm địa ngoan độc, Đinh Hoàn cũng khẳng định rằng mười năm nữa, thành tựu của Khúc Địch mới vượt qua Đinh Đinh.

Lúc đó, Khúc Địch giơ quyền lên muốn đánh đầu Đinh Hoàn thành đầu heo luôn. Để cho hắn đợi mười năm mới có thể trộm hương, thiết ngọc? Nghĩ cũng đừng nghĩ nha! Chỉ cần nàng đến tuổi cập kê, hắn lập tức phải cưới nàng vào cửa, một khắc cũng không hoãn lại.

Hiện giờ đã cách giấc mộng cưới vợ của hắn chỉ còn có hai năm, hắn dù thế nào cũng phải tăng thêm sức lực mới được.

Đều do Đinh Hoàn đáng chém ngàn đao kia, rõ ràng thu hắn làm đồ đệ lại suốt ngày chạy rong bên ngoài, cũng không chịu dành nhiều thời gian một chút ở sơn trang chỉ điểm hắn chút võ học, đây là cái dạng sư phụ gì chứ.

Bây giờ lại càng khoa trương hơn, lại đi thêm một năm, trong lòng hắn tích thêm một đống nghi vấn, nhưng lại không tìm được người giải đáp. Lấy thành tựu trước mắt của hắn mà nói hai đã rất khó để chỉ bảo thêm rồi.

“Sư đệ.” Đinh Đinh bưng hai chén bánh trôi nước hoa quế đi ra, đem một chén đặt trước mặt Khúc Địch, “Ngươi nói xem cha vì sao rời đi đã một năm? Hắn trước kia chưa từng như vậy nha.”

“Ai biết? Từ ngày ta tới đây, lão nhân gia cứ ba ngày thì hai ngày biến mất vô tung vô tích, ngắn thì ba bốn ngày, dài lâu thì ba, bốn tháng, sau này lại…..” Aiz! Hiện giờ nghĩ lại, có vẻ Đinh Hoàn đang lẩn trốn hắn nha! Nếu không tại sao thời gian rời đi càng ngày càng dài chứ? Hắn đáng sợ đến vậy sao?

“Ai, hai ngày trước ta đến thành Tô Châu, nghe mấy người trong quán rượu nói, trên giang hồ hình như lại có phong ba gì đó…..” Nàng còn chưa có nói hết.

Khúc Địch bỏ cái khăn đang thêu hoa xuống thét chói tai: “Sư tỉ, ngươi cũng thật là vô lương tâm nha! Vào thành chơi mà không bảo ta đi cùng.”

“Ai không gọi ngươi? Đều đã gọi đến mấy trăm lần, là ai nói chính mình thêu hoa nên không rảnh, muốn ta đi một mình đi?” Đinh Đinh hai tay chống hông, hình thành tư thế như cái ấm trà.

“Ách?” Hắn không nhớ rõ là có chuyện này nha! Đáng chết, gần đây luyện công đến choáng váng đầu óc mất rồi. Nhìn sắc mặt Đinh Đinh không phải là khó coi bình thường, hắn khẽ khẽ kinh hô một tiếng, đang tự hỏi nên làm thế nào dời lực chú ý của nàng đi: “Đúng rồi, sư tỉ, ngươi nói….. giang hồ gần đây lại nổi phong ba, là chuyện gì vậy?”

Đinh Đinh lườm hắn một cái, loại tiểu xảo này của Khúc Địch nàng đã nhìn quen rồi còn không hiểu sao? Lập tức ‘cầm nhĩ thủ’ đưa ra, xoắn lấy vành tay hắn: “Cái lỗ tai vô dụng này của ngươi, dám xem nhẹ chuyện ta nói.” Không dọa cho hắn chết khiếp một phen, hắn còn tưởng nàng gọi là đến mà đuổi là đi nha!

Khúc Địch liều mình cầu xin tha thứ: “Thực xin lỗi! sư tỉ, khi đó thêu hoa đến choáng váng rồi! Về sau ta không dám nữa, chỉ cần lời ngươi nói ta nhất định sẽ nghe, không dám nửa điểm không quan tâm.”

“Không chỉ sẽ nghe, mà còn phải vâng theo, phục tùng theo.” Nàng lại nhéo lỗ tai hắn một chút nữa, rồi mới chịu buông tha.

Khúc Địch trợn mắt há mồm: “Sư tỉ, ngươi…. Ngươi…. Những lời này là học ở đâu ra vậy?”

“Tửu lâu (quán rượu) nha! Nghe nói đây là tam tòng tứ đức mới nhất đang lưu hành đấy.”

Khúc Địch hận đến mức muốn một quyền đập nát cái khung thêu này luôn. Đều do hắn, cái gì tốt không dạy, lại dạy nàng chạy đến tửu lâu nghe nói thư, bây giờ còn học người ta muốn làm ngự phu thuật!

Trời ạ, lại làm cho Đinh Đinh đi ‘Học cái xấu’ như vậy, tương lai của hắn không phải càng thê thảm sao?

“Sư tỉ.” Được rồi! Hi vọng bây giờ hắn vãn hồi lại còn kịp, “Về sau mặc kệ ngươi đi nơi nào, đều phải nói cho ta biết, để cho ta đi cùng có được không?”

“Không phải vừa nói, về sau lời của ta nói ngươi đều phải nghe theo sao? Không mang theo ngươi đi ta mang ai đi chứ?” Đinh Đinh lại trừng mắt với hắn một cái, bưng bát lên ăn bánh trôi nước.

Tam tòng! Aiz, không thể tưởng tượng được Khúc Địch hắn đường đường một thân nam tử hán, cũng phải tập theo tam tòng tứ đức nha! Cũng đành thôi, ai bảo nương tử hắn xinh đẹp như hoa chứ, thỉnh thoảng không đi theo, nếu nhỡ ngày nào đó bị người ta câu dẫn đi mất, hắn muốn khóc cũng không kịp nha!

Nghĩ ngợi một chút, hắn cũng bắt đầu cầm bát ăn bánh trôi hoa quế.

Đinh Đinh đột nhiên lại nói một câu: “Sư đệ, thanh lâu là nơi như thế nào? Là tên một quán rượu sao?”

Phốc! Ngụm bánh trôi trong miệng Khúc Địch nhất thời phun ra ngoài, nước đường hoa quế làm ẩm mất tấm khăn ‘trăm điểu hướng phượng’ kia mất rồi.

“Là ai nói cho ngươi nghe hai chữ ‘thanh lâu’ này hả?” Hắn muốn đi chặt đầu cái tên kia.

“Là tiểu nhị của Phú Quý cư điếm nha! Hắn nói cái gì mà… thanh lâu có mấy vị đại thiếu gia vì tranh hoa khôi mà ẩu đả, trong đó có một người bị đánh chết, tình trạng rất kinh khủng nha! Giống như bị người ta hút hết máu tươi ấy, biến thành khô quắt, làm chấn động cả phủ Tô Châu đó. Sau đó, chỉ trong một đêm, không biết bao nhân sĩ võ lâm mang theo đao kiếm tiến vào trong thành, khiến cho dân chúng bồn chồn không yên, thần hồn nát thần tính.” Đinh Đinh gãi gãi đầu, “Ta chỉ là không rõ lắm, cái hoa khôi thanh lâu kia thì có gì tốt mà tranh giành nha? Một đóa hoa sao? Có phải là vô giá hay không? Lại khiến người ta đánh nhau tới chết người!”

Tâm tư của Khúc Địch không đặt vào vấn đề nghi vấn của nàng, cho dù có nghe thấy nàng đang hỏi cũng sẽ không trả lời. Có ai lại giải thích cho nương tử tương lai mình nghe ý nghĩa về hoa khôi rồi thanh lâu gì chứ? Cũng không phải là đồ ngốc nha.

Hắn nhếch đôi mày kiếm, càng lớn lên, tiểu oa nhi xinh đẹp như chạm ngọc ngày xưa dần trở thành một thanh niên tuấn tú. Ngũ quan thanh thoát cân đối, thân hình vì tập võ mà cao lớn khỏe mạnh, mắt phượng sắc sảo, lóe ra vài tia tinh quái, ngẫu nhiên có thể thấy được trong đó vài phần tà khí, ngược lại càng tăng thêm khí chất mị hoặc của hắn.

“Không tốt! Sư tỉ, từ hôm nay trở đi, chúng ta đừng vào trong thành chơi nữa, không….. Tốt nhất là ngay cả Bạch Vân trang này cũng không cần bước ra khỏi một bước.”

Đinh Đinh trong lòng chợt lo lắng bất an: “Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ Tô Châu sắp xảy ra đại họa? Cũng chỉ là tranh đóa hoa mà thôi….”

“Không phải hoa.” Hắn giận dữ cắt đứt lời nàng: “Ta là sợ Huyết Sát Cung tái xuất giang hồ.”

“Không hổ là đồ đệ giỏi của Đinh Hoàn ta, đoán rất hay!” Đinh Hoàn biến mất một năm có thừa đột nhiên xuất hiện.

Khúc Địch quá sợ hãi: “Ngươi vì sao lại trở về lúc này? Chẳng lẽ ngươi còn muốn nhúng tay vào trận đại hồng thủy lần này sao?”

“Hấp Huyết Đại Pháp của Huyết Sát Cung này âm độc vô cùng, phàm là người trong giang hồ, đều có thể bị liên quan, Đinh Hoàn ta mặc dù đã rời bỏ ngôi vị minh chủ, nhưng dù sao cũng là đệ nhất võ lâm cao thủ, tại thời điểm nguy nan thế này sao có thể không tận hết sức lực chứ?” Đinh Hoàn làm người lấy chính nghĩa làm trọng, hơn nữa Huyết Sát Cung còn có mối thù sát thê với lão, lão làm sao có thể không quan tâm?

“Tận lực cái đầu ngươi ấy!” sắc mặt Khúc Địch dữ tợn, hình ảnh ác bá đốt ngôi miếu khi còn bé lại hiện lên trong đầu hắn. “Lần trước ngươi nhúng tay vào chuyện của Huyết Sát cung, lão bà ngươi cũng không giữ nổi, chuyện cách đây đã mười hai năm rồi, ngươi lại muốn nó tái diễn một lần nữa sao?”

Đinh Hoàn nghe vậy, toàn thân run rẩy, bi kịch mười hai năm trước! Trải qua mười hai năm, vẫn từng giờ từng khắc gặm nhấm trái tim ông, quên không được, vĩnh viễn không quên được.

Ông cũng đã từng trăm ngàn lần hỏi bản thân mình, năm đó nếu không lãnh chức võ lâm minh chủ kia, không đem người tấn công Huyết Sát Cung, thì hôm nay có phải là ông và kiều thê đã có thể ở bên nhau, hòa thuận vui vẻ hay không?

Nhưng mà…. “Ta là người trong giang hồ, lấy hiệp nghĩa làm trọng, vì đại nghĩa diệt thân, chết không oán thán.” Lời còn chưa dứt, bóng người đã rời đi.

Công lực của Khúc Địch vẫn còn kém xa Đinh Hoàn, đuổi không kịp lão, hận đến mức giậm chân: “Lão ngu ngốc, ngốc sư phụ! Ngươi tại sao cứ luẩn quẩn trong lòng mãi thế, ngươi mọi chuyện đều lấy người trong thiên hạ làm trọng, mà người trong thiên hạ lại đặt ngươi ở chỗ nào chứ? Ngươi mau trở về!”

Đinh Đinh lúc này mới mơ hồ hiểu được chuyện xảy ra trong thành Tô Châu có bao nhiêu nghiêm trọng. Nhưng nàng còn có thể nói cái gì đây? Nàng không biết hai người bọn họ ai đúng ai sai, chỉ là mỗi người suy nghĩ không giống nhau, trời sinh tính tình là vậy, chẳng thể tránh nổi bất đồng.

“Sư đệ!” Đinh Đinh vỗ vỗ vai hắn, “Ta tin tưởng bằng vào võ công của phụ thân, hẳn là sẽ không có vấn đề gì, ngươi yên tâm đi!”

Khúc Địch lắc đầu, những việc thê thảm đã trải qua khiến hắn không bao giờ mù quáng tin tưởng vào người khác nữa, hắn thà tin tưởng chính bản thân mình.

“Sư tỉ, Linh Lung Môn chúng ta chắc cũng có tuyệt học phải không? Ta đã xem qua trong thư phòng, chúng ta đi chuyển vài thứ ra đây, đem Bạch Vân trang bố trí thành tường đồng vách sắt, ta muốn bất cứ ai dám đến Bạch Vân trang gây phiền phức đều phải huyết tiên ngũ bộ*! (đại khái chắc là bước năm bước máu tươi đầm đìa)

“Không nghiêm trọng đến mức như vậy chứ?”

“Không, phòng trước vẫn hơn, còn hơn là mất bò mới lo làm chuồng.” Hắn đã quyết tâm, nhất định phải bảo vệ chốn đào nguyên cuối cùng trong lòng mình này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.