Lưu Manh Đại Hiệp

Chương 5: Chương 5




Đinh Đinh đột nhiên cảm thấy mình không hiểu về Khúc Địch. Bọn họ đã là sư tỉ, sư đệ bốn năm liền, ăn cơm cùng nhau, luyện võ cùng nhau, lúc còn nhỏ, thậm chí ngay cả ngủ cũng ôm nhau cùng ngủ.

Nàng từng cho rằng bản thân mình rất hiểu hắn, bề ngoài cợt nhã kia thật ra cất giấu nội tâm luôn gợn sóng. Hắn trời sinh vốn nhiệt tình, nhưng hoàn cảnh sinh trưởng buộc hắn phải lãnh khốc, nếu không không thể có đường sống.

Hắn dùng vẻ tươi cười, tức giận, mắng chửi để đối mặt với hết thảy khoái hoạt hay bi thương của cuộc sống.

Nội tâm của hắn thực sự thâm sâu, sâu đến nỗi có khi ngay cả hắn cũng không tìm nổi điểm đích nữa, đến nỗi hắn tự nhận chính bản thân mình thực sự là kẻ khốn khiếp. Thật ra hắn biết quý trọng sinh mệnh mình hơn bất cứ ai, cũng trọng tình trọng nghĩa hơn bất cứ ai khác.

Nàng đã dùng thời gian trưởng thành của mình để quan sát hắn như vậy, vốn tự tin rằng những kết luận này so với bản tính của hắn thì không sai biệt lắm, thế nhưng gần nửa năm nay hắn không tập võ công mà điên cuồng tập trận pháp, đem Bạch Vân Trang chẳng khác nào thành đầm rồng hang hổ, không thể xâm nhập, chỉ sợ ngay cả một cánh chim nhỏ không may bay lạc vào cũng phải rơi vào kết cục chết chẳng toàn thây.

Hiện tại, Bạch Vân Trang không trồng rau cỏ để ăn mà trở thành vườn thảo dược, rồi lại nuôi thêm độc trùng.

Khúc Địch bắt hết dã thú trên núi đến thử độc, mỗi khi nhìn thấy hiệu quả độc dược do chính mình nghiền ngẫm luyện ra, trên mặt hắn đều lộ ra nét cười âm trầm.

Bản tính thiện lương của hắn ngày một bào mòn đi, hiện tại không chỉ tóc hắn màu đen, ánh mắt màu đen, chỉ sợ ngay cả trái tim kia cũng trở thành đen tối.

Tối nay, nàng lại nhìn thấy một con hồ ly chết thảm dưới chân Khúc Địch, Khúc Địch lãnh khốc nhìn hồ ly run rẩy, thống khổ quay cuồng trên mặt đất, mãi cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.Hắn lại tươi cười, cười như đoạt được vật báu về tay vậy.

Đinh Đinh cảm thấy một luồng lạnh giá dâng lên từ lòng bàn chân. Đây là tiểu sư đệ đáng yêu lại đáng thương của nàng sao? Tại sao nàng có chút sợ hãi hắn thế này?

Nang run run suy nghĩ muốn chạy trốn trở về phòng mình, đem đầu vùi vào trong chăn, chờ mong khi tỉnh giấc sẽ thấy trước mắt tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi….

Nhưng…..

“Ai ở đó?” Năm nay gần mười bảy, giọng nói của Khúc Địch cũng từ non nớt chuyển dần sang trầm ổn, gầm lên như sấm.

Đinh Đinh run rẩy cả người: “Là…. Là ta….”

“Sư tỉ.” Khúc Địch nhoáng một cái đã lướt đến bên cạnh nàng: “Đã trễ thế này ngươi không ngủ đi chạy đến nơi này làm gì?”

Hắn biết Đinh Đinh chịu không nổi việc hắn lấy động vật thử độc, thử các cơ quan ẩn giấu trong trang. Nhưng nếu không làm thử, hắn làm sao biết được hết thảy những thứ hắn sắp xếp, cơ quan này nọ độc dược kia liệu có dùng được hay không?

Hắn hiểu được động vật là vô tội, hắn cũng không tình nguyện tàn sát chúng, đám động vật ấy so với an nguy của Đinh lão và nàng thì có đáng gì chứ?

Ông trời cho đến bây giờ đối xử với hắn vốn cũng không công bằng, mà người trong thiên hạ đối với hắn càng lạnh bạc.

Trong trí nhớ của hắn, những người chân chính đối tốt với hắn có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà nay những người đó cũng đã chết hết chỉ còn lại Đinh Hoàn và Đinh Đinh, hắn muốn tận tâm tận lực bảo hộ họ.

Cho dù người trong thiên hạ chết hết hắn chỉ cầu cho bảo bối của mình có thể sống vui vẻ, hạnh phúc. Về phần khác….. hắn không phải thần, không phải thánh, cũng không quản được nhiều thế.

Chỉ là, nếu Đinh Đinh thương đám động vật bị hắn lấy làm thí nghiệm hắn cũng sẽ đau lòng vì nàng.

Không ngờ đêm nay lại bị nàng nhìn thấy. Thật sự đáng chết, xem ra sẽ hại nàng mơ thấy ác mộng mất.

“Sư tỉ, ta không phải đã nói gần đây giang hồ không yên ổn, buổi tối nếu không có việc gì thì ngủ sớm đi, không nên tùy tiện đi loạn, tại sao ngươi không nghe lời ta nói chứ?” Năm tháng trôi qua, bất an trong lòng hắn mở rộng, quan hệ giữa hắn và nàng-người bảo vệ mà người được bảo vệ đã nhanh chóng đổi chỗ cho nhau.

Trước kia, nàng mỗi ngày đều đối với hắn ân cần dạy bảo, không hề che đậy, trời lạnh thì khoác thêm áo cho, dạy võ cũng luôn kiên nhẫn……..

Hiện tại thì sao? Khúc Địch suốt ngày nhắc đi nhắc lại với nàng: Bạch Vân trang phía đông không thể đi, phía tây cấm đến, phía nam nhiều cạm bẫy, phía bắc giấu kịch độc, trên không thiên võng, dưới đất hỏa dược….. Tóm lại, hắn muốn nàng tận lực ở trong phòng, ba bước cũng đừng rời đi.

Đinh Đinh cảm thấy hiện tại Bạch Vân Trang so với thiên lao ngàn người bảo vệ nghiêm ngặt cũng chẳng khác bao nhiêu. Có điều bất đồng duy nhất chính là các cơ quan, cạm bẫy ở Bạch Vân Trang có thể tự quyết định mở ra hoặc đóng vào, mà Khúc Địch cũng đã đem các phương pháp sử dụng dạy hết cho nàng rồi.

Giống như đêm nay, Khúc Địch muốn thử độc liền đem các trận pháp tạm thời phong bế lại.

Cũng kì công như thế thì bồ câu đưa thư của Đinh Đinh mới có thể bình yên vô sự đi vào phòng nàng, để nàng biết được tình trạng trước mắt của cha.

Đinh Đinh thở dài một hơi, đưa ra tờ giấy nhỏ: “Phụ thân có tin tức gửi về, ông và các đại môn phái đã thành công tiêu diệt tro tàn còn sót lại của Huyết Sát Cung, cũng tìm được trấn cung chi bảo của chúng _Hấp huyết đại pháp. Ông cố ý muốn phá hủy bí kíp ma công này, đáng tiếc các đại môn phái khác không đồng ý, nói đó là kết tinh trí tuệ của các tiền bối cao nhân, nếu phá hủy như vậy, là đại bất nghĩa. Có điều mọi người cũng đồng ý đem hấp huyết đại pháp này phong bế lại, không để cho ma công này có thể tái xuất giang hồ. Nhiệm vụ của phụ thân coi như đã hoàn thành, ít ngày nữa là có thể trở về.”

Trong lòng Khúc Địch cười lạnh, cái gì gọi là kết tinh trí tuệ của cao nhân tiền bối, không nên phá hủy cơ chứ? Rõ ràng là mấy đại môn phái này còn có tư tâm, cho nên mới không muốn phá hủy Hấp huyết đại pháp.

Về phần cất giữ? Hừ, vẫn còn tồn tại đấy thôi. Do ai bảo quản…. chậm đã!

“Sư phụ gửi thư có nói Hấp huyết đại pháp này là do ai bảo vệ không?”

“Đương nhiên là phụ thân! Ông là võ lâm đệ nhất cao thủ đấy thôi! Lại là đại hiệp người ta ca tụng, để ông bảo quản là an toàn nhất.”

“Vẫn là Đinh nhi hiểu rõ phụ thân.” Một trận cười dài xẹt qua bầu trời đêm mà truyền đến, trong giây lát, Đinh Hoàn đã đứng cạnh hai người.

“Oa!” Nhìn đến Bạch Vân Trang tình hình thay đổi lớn, nếu không phải có Khúc Địch và Đinh Đinh đứng trước mắt, Đinh Hoàn có thể sẽ nghĩ là mình đi nhầm chỗ cũng nên, “Đây là chuyện gì a, toàn cơ quan phòng vệ….”

Khúc Địch không kiên nhẫn ngắt lời ông: “Lão nhân, lão sẽ không ngu ngốc đến mức đem Hấp huyết đại pháp về Bạch Vân Trang chứ?”

“Đinh mỗ chịu sự phó thác của võ lâm đồng đạo, đương nhiên phải mang ma công này theo người, để tránh rơi vào tay kẻ ác.”

Khúc Địch cảm giác sao đầy trời ầm ầm rơi xuống hết cả, đánh cho hắn đầu choáng, mắt hoa: “Ngươi có lầm hay không? Đều già đi như vậy vẫn là không hiểu đạo lí thất phu vô tội, hoài bích có tội* sao?”

Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*: kẻ thất phu không mang ngọc, không hiểu biết gì nên không thể bị kết tội mà chỉ kết tội người hoài bích tức là người mang ngọc, người có kiến thức, là những kẻ có địa vị được ưu đãi trong xã hội, những người nầy mới đáng mang ra xử tội khi họ làm bậy.

“Ma công hại người, nếu không cất giữ cẩn thận, khó nói ngày nào đó lại không lạc vào làm hại nhân gian, ta đương nhiên phải hết sức, vậy có gì sai?”

“Lão có trách nhiệm gì mà gánh vác chuyện này chứ. Mà dựa vào cái gì chỉ một mình lão phải tận lực vì chuyện này? Chẳng lẽ những người khác trên giang hồ đều là kẻ vứt đi sao, tàng kinh các Thiếu Lâm kia không phải là nơi bảo vệ nghiêm ngặt nhất sao, tại sao không để ở nơi đó? Cứ phải để một lão nhân như ngươi vì người trong thiên hạ mà tận tâm tận sức?”

Cách nói này của ngươi rất ích kỉ, nếu người trong thiên hạ đều thầm nghĩ muốn người khác bỏ công bỏ sức, còn mình ngồi hưởng lợ, thì cuộc sống này làm sao có thể tiếp tục chứ?” Đinh Hoàn vẫn là người hiền lành, có lẽ đến chết cũng không thay đổi được.

Khúc Địch oán hận đến cắn răng: “Tóm lại, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, nhân tính bản ác, tuyệt đối không thể tin. Cứ theo tính cách này của ngươi, Bạch Vân Trang đại họa cũng không xa. Ngươi, lão nhân chết tiệt này, ta…. Con mẹ nó, sư tỉ, ngươi mau bảo sư phụ mang cái đồ bỏ Hấp huyết đại pháp kia vào mật thất đi. Ta đi mở hết các cơ quan trong trang ra. Từ hôm nay trở đi, chúng ta liền co đầu rút cổ ở trong trang làm rùa thôi!” Dứt lời, hắn xoay người lập tức rời đi.

Khúc Địch thật sự tức giận vô cùng, vì sao người tốt đều dễ dàng tin tưởng người khác đến thế? Bọn họ sẽ không đối với người ta nghi ngờ một chút hay sao?

Hại nhân chi tâm không thể có, phòng nhân chi tâm không thể vô. (Tâm địa hại người là không nên có, nhưng đề phòng, cảnh giác lòng người cũng không thể thiếu được.)

Cứ một mực hi sinh kính dâng thân mình giống Đinh Hoàn kia thì không gọi là người tốt, đó gọi là ngu ngốc.

Đinh Hoàn buồn bực nhìn Đinh Đinh: “Xú tiểu tử ăn nhầm thuốc nổ sao tức giận đến như vậy.”

Đinh Đinh nhỏ giọng kể hết toàn bộ nhất cử nhất động của Khúc Địch trong gần nửa năm qua cho phụ thân nghe, toàn bộ quá trình đầy đủ đến mức khiến Đinh Hoàn cũng muốn mất ngủ.

Thì ra Đinh Đinh lại quan tâm đến Khúc Địch như vậy, ngay cả hắn trước kia mỗi ngày ăn mấy chén cơm, gần đây ăn ít bao nhiêu, một ngày ngủ mấy canh giờ, bao lâu đi nhà xí một lần … cũng đều rõ cả. Phàm là chuyện có liên quan đến Khúc Địch, nữ nhi đều khắc sâu vào óc.

Khó trách người ta nói nữ nhi ngoại tộc! Xem ra Đinh Đinh là định gả cho Khúc Địch rồi, còn nhỏ tuổi đã quan tâm đầy đủ đến Khúc Địch như thế, trong mắt, trong tâm đều là Khúc Địch, tương lai còn dài, trong mắt nữ nhi liệu có thể để nam nhân khác lọt vào sao?

Đinh Hoàn vừa cảm thán bi thương giống như người cha đem khuê nữ gả chồng bình thường, vừa chậm rãi khuyên nhủ Đinh Đinh: “Tiểu tử này từ sau khi thu hắn vào cửa, ta đã trở lại Tô Châu một chuyến, điều tra thân thế lai lịch của hắn, thật là rất đáng thương.” Ông đem những chuyện Khúc Địch đã trải qua giản lược nói lại một lần. “Cũng bởi vậy tiểu tử kia một lòng hoài nghi người khác, nhưng kinh lí vẫn nói: ‘nhân chi sơ, tính bản thiện.’, vi phụ tin tưởng thế gian này người tốt vẫn tồn tại nhiều hơn kẻ ác, Khúc tiểu tử kia là buồn lo vô cớ thôi.”

Đinh Đinh hít sâu từng trận, thì ra Khúc Địch gần đây thay đổi lớn như vậy không phải vì tâm tính có gì thay đổi, mà hắn thuần túy là vì quan tâm đến người bên cạnh, mới khiến cho bản thân rối loạn đến thế.

“Nghe phụ thân nói vậy, nữ nhi cũng có thể yên tâm. Ta thật sự sợ sư đệ là đi nhầm đường, nếu nhỡ nhập vào ma đạo chỉ đành vạn kiếp bất phục.” Nói xong, nàng dẫn Đinh Hoàn vào mật thất để cất giấu Hấp huyết đại pháp, đồng thời cũng giải thích hết thảy các cơ quan trong trang cho phụ thân nghe.

Nhưng Khúc Địch ngàn vạn lần không dự đoán được tai họa không phải là ngoại nhân tác động, mà lại do người trong nhà gây ra.

Nửa đêm, Khúc Địch bị khói đặc nồng đậm làm cho bừng tỉnh, mắt thấy ngoài cửa ánh lửa ngút trời.

Lửa, vô biên vô hạn lửa cháy, cháy oanh oanh liệt liệt, giống như cháy đã mấy ngày mấy đêm rồi….

Hắn giống như bị kinh hãi, thảm cảnh thời thơ ấu giống như đèn kéo quân ào ào chạy vào cái đầu đa nghi của hắn. Nơi nơi xung quanh đều là người chết thảm, nhưng Diêm Vương là tàn nhẫn nhất, đã ra mệnh lệnh ai lại có thể không hồn lìa khỏi xác chứ?

Chỉ có một người bị lưu lại …. Một người một mình ở lại nhấm nháp tư vị đau thấu tim gan ấy.

Không! Cái loại đau ấy hắn đã nếm đủ rồi. Lúc này, hắn vạn vạn lần không thể trở thành người ‘bị lưu lại’ kia nữa!

“Sư phụ, sư tỉ!” Khúc Địch rống to, như sói như hổ lao ra khỏi phòng.

Vì sao lại như vậy? Hắn rõ ràng đã phòng bị rất tốt rồi mà, là thần thánh phương nào có thể đột phá tầng tầng lớp lớp cơ quan cạm bẫy mà xông vào Bạch Vân Trang phóng hỏa chứ?

“Sư phụ, sư tỉ, các người ở nơi nào?” Là bảo bối trong lòng hắn nha! Bên người hắn chỉ còn sót lại hai người có thể coi như là thân nhân, là đối tượng hắn hao tổn hết tâm tư muốn bảo vệ, chẳng lẽ ông trời nhất định phải bắt hắn một lần nữa thừa nhận sự đau đớn mất đi người chí thân hay sao?

Ông trời bất công đến dữ dội với hắn. Nhưng … hắn nghiến răng nghiến lợi, hắn tuyệt đối không khuất phục.

Lần đầu tiên khi thảm kịch phát sinh hắn tuổi còn nhỏ, không có khả năng ngăn cản. Hiện tại hắn đã không còn là hắn khi đó, năng lực cũng đã thay đổi.

Lúc này đây hắn nhất định phải bảo vệ thật tốt người thân của mình, ai dám ngăn trở -thần tới thì giết thần, ma tới bắt ma!

“Sư phụ, sư tỉ….” Ánh lửa ngập trời che khuất tầm mắt hắn, trái tim hắn nóng tựa sắt nung, khói bay mù mịt khắp nơi.

“Khúc Địch, mang sư tỉ ngươi đi mau!” Rốt cục cũng có người đáp lại tiếng gọi của Khúc Địch-là Đinh Hoàn. Mặt mũi đen thui, mái đầu bạc tán loạn, quần áo đầy máu tươi, trong tay ông đang ôm lấy Đinh Đinh vô lực, dường như không thể động đậy.

Ánh mắt Khúc Địch chợt lóe lên, đi đến trước mặt Đinh Hoàn, vươn tay nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trước ngực ông, tạm thời cầm máu: “Lão nhân, là ai làm? Ta sẽ từng chút, từng chút một cắt nát thịt bọn chúng cho chó ăn!”

“Ba” một tiếng, đây là lần đầu tiên Đinh Hoàn đánh Khúc Địch, chỉ sợ cũng là lần cuối cùng mà thôi.

Đinh Hoàn cười đến thê lương, chính là cảnh tượng anh hùng mạt lộ (Người anh hùng gặp lúc khốn cùng, hết lối thoát.)

“Ngươi không phải đối thủ của bọn họ, mang Đinh nhi đi đi, giúp sư phụ chiếu cố nàng thật tốt, đồng thời hủy đi Hấp huyết đại pháp trong mật thất, đồ yêu vật hại người ấy, tuyệt đối không thể tái xuất giang hồ.” Hắn đem Đinh Đinh đặt vào tay Khúc Địch.

“Chính mạng già của ngươi còn chưa chắc đã bảo đảm, còn quản chuyện thiên hạ nữa, ngươi định thế nào đây?” Khúc Địch rống to, cảm giác cổ họng ngòn ngọt dường như sắp thổ huyết.

“Đại nghĩa làm trọng, cho dù chết ngàn vạn lần cũng không hối.” Đinh Hoàn dù chết cũng chẳng hối hận.

Khúc Địch lại không thể không hận: “Ngu ngốc! Người trong thiên hạ có nữ nhi thân sinh như ngươi sao? Có người cha chỉ lo nhân sinh bên ngoài, không để ý đến nữ nhi thân sinh như ngươi sao? Đại nghĩa chó má, người đã chết thì cái gì cũng không có ý nghĩa nữa, đại nghĩa có thể làm cơm ăn sao?”

“Hỗn xược, sách thánh hiền ngươi đọc đều đi đâu hết cả rồi? Uổng phí cho ta và Đinh nhi nhiều năm dạy dỗ, vẫn không thể hóa giải hận thù không lòng ngươi?”

“Ta không thèm quản cái gì mà thánh hiền ấy, nói cho ta biết, là ai can đảm dám mạo phạm Bạch Vân Trang chúng ta, ta muốn róc thịt bọn chúng!”

“Ngươi …ngươi… ngươi….” Đinh Hoàn run rẩy, kích động khiến cho nội thương càng tăng thêm, nhất thời phun ra một ngụm máu.

“Lão nhân….” Khúc Địch miệng thì mắng Đinh Hoàn nhưng thật ra trong lòng lại quan tâm ông hơn ai hết, nếu không cần gì tốn công lãng phí nhiều lời như thế.

“Đinh Hoàn, giao ra Hấp huyết đại pháp, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Thấy hai người tranh cãi còn chưa ngã ngũ, hơn mười bóng đen đã như sấm chớp lao đến.

“Vương bát đản*, là tự các người tìm chết!” Khúc Địch bắn ra một quả cầu đen, xẹt qua bầu trời đêm nhưng lại không bốc cháy, mà thoáng chốc lại nổ tung ra, phun ra vô số nọc độc, châm độc.

Châm độc lại mềm dẻo, lập tức xâm nhập vào cơ thể, độc tính khiến người ta thống khổ muốn chết đi.

Đám người định đến đột kích lại gặp phải Khúc Địch ra tay ngoan độc như vậy, đều không hẹn mà dừng bước.

Đây chính là điều Khúc Địch cần, hắn anh tài ngút trời, ám khí tinh xảo như thế đã phải nghiên cứu đến nửa năm, cũng vừa hoàn thành gần đây, để hù dọa người ta thì có thể, nhưng để diệt trừ triệt để thì không có khả năng.

Khúc Địch nhân cơ hội này, một tay ôm Đinh Đinh, một tay kéo Đinh Hoàn chạy về hướng mật thất.

Mật thất này có thể nói là đã khiến Khúc Địch hao hết tâm huyết, là gạch đá xanh xây thành, trong ngoài lại đổ nước, cam đoan nước lửa bất xâm, đao chém không làm gì được.

Đám hắc y nhân lập tức biết Khúc Địch chỉ là phô trương thanh thế dọa người mà thôi, đều nhanh chóng vùng dậy kiếm chém như cầu vồng xẹt qua phía chân trời, chém về phía mấy người Khúc Địch đang chạy.

Đinh Hoàn mắt thấy kiếm quang vô tình chém đến, lập tức giãy khỏi tay Khúc Địch, vung kiếm quay người lại ngăn cản: “Các ngươi đi trước đi!”

Khúc Địch cân nhắc biết Đinh Hoàn võ nghệ cao cường, nghĩ ngơi một chút, không bằng hắn đưa Đinh Đinh đang hôn mê tới mật thất, sau đó trở về trợ giúp Đinh Hoàn.

“Lão nhân, ngươi bảo trọng.” Nói xong, hắn lại quay sang rống giận với đám người áo đen kia: “Các ngươi đều là do lũ chó nuôi dưỡng, đừng tưởng rằng che mặt thì ta không biết các ngươi là ai, biết được Hấp huyết đại pháp do Đinh lão cất giữ liệu có mấy người? Có công lực cùng lão nhân này đối đầu lại có bao nhiêu đây? Các ngươi tốt nhất mau biến đi, ta còn cam đoan không truy cứu đến các người. Nếu không, các người nên cầu trời đánh chết ta đi! Một khi để ta thoát khỏi tay ông trời, chắc chắn sẽ hủy bang diệt phái, khiến các ngươi trọn kiếp không thể siêu sinh!”

Giờ phút này đầu tóc hắn bù xù, gương mặt dữ tợn, chẳng khác gì quỷ dữ, nhưng lại có thể khiến trong lòng những kẻ xông pha giang hồ bao năm kia không khỏi run lên. Tiểu tử này tuổi còn trẻ, lại âm hiểm ngoan độc đến thế, tối nay trừ phi đuổi tận diết tuyệt, nếu không về sau hậu họa khôn lường.

Mười mấy tên áo đen bịt mặt chia làm hai tốp, một nửa truy khảo Đinh Hoàn về Hấp huyết đại pháp, một nửa hướng mục tiêu sang phía Khúc Địch.

Nhưng Khúc Địch này võ công có thể không ổn, nhưng khinh công tuyệt đối không tồi, hắn làm người quan trong nhất là bảo toàn tính mạng, giờ phút này trốn chạy đương nhiên là thi triển hết công phu.

Trong lúc nhất thời, mười mấy hắc y nhân đều đuổi theo không kịp Khúc Địch.

Đinh Hoàn lại đại phát thần uy: “Không được động đến đồ nhi của ta!”

Lão tung ra song chưởng, giống như Thái Cực quyền, chậm rãi là hữu lực, lấy nhu thắng cương, mạnh mẽ làm bung cả nóc nhà bay ra chứ đừng nói đến đám áo đen kia.

Khúc Địch thuận lợi đem Đinh Đinh đưa tới mật thất, hắn khởi động cơ quan, cửa mật thất từ từ mở ra….

“Tiểu tử nộp mạng đi!” Song đao nhanh như chớp mang theo hàn ý lạnh lẽo lao thẳng lại.

Vốn Đinh Đinh đang hôn mê, bị luồng hàn khí bức người làm cho tỉnh lại, thấy Khúc Địch sắp bị tấn công, không chút nghĩ ngợi liền xoay người tiếp lấy thanh đao.

“Sư tỉ!” Người trong lòng đột nhiên đâu mất, Khúc Địch kinh hãi.

“Đi mau!” Đinh Đinh kêu to, đá Khúc Địch vào mật thất.

“Không!!!” Khúc Địch rống gào. Không nên như vậy, không nên như vậy! Vì sao trong lòng những người này lúc nào cũng chỉ nghĩ bảo hộ hắn, mà không nghĩ đến bản thân họ, hắn không cần bất luận kẻ nào vì hắn hi sinh hết, hắn vĩnh viễn đều không muốn làm kẻ bị lưu lại một mình kia.

Đinh Đinh vẫy tay đóng cửa mật thất, trong khoảnh khắc cửa khép lại, nàng ngoái đầu nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn như đứa nhỏ mới ba tuổi của Khúc Địch.

Nàng nghĩ đến ngày đầu tiên ở Bạch Vân Trang gặp được hắn, cả người đen thủi, gầy nhỏ thiếu dinh dưỡng. Ai ngờ tắm giặt xong, cũng là một tiểu oa nhi (đứa trẻ con) phấn điêu ngọc mài vô cùng xinh đẹp.

Hắn mặc lại xiêm y lúc nhỏ của nàng, cũng không hề hiển lộ ra nữ khí, tuổi còn nhỏ mà khí thế đã tận trời.

Mới bắt đầu học Thiên Tinh bộ pháp, ngày ngày đều ngã bầm dập mặt mũi, nhưng tính tình lại quật cường, không chịu cúi đầu hỏi người khác, nàng cũng chỉ đành giả bộ không biết, hao hết tâm tư dạy hắn biết chữ, đọc sách.

Trí tuệ hắn vô cùng phát triển, kinh sử xem hai, ba lần là có thể đọc làu làu, khiến cho người làm sư tỉ như nàng kiêu ngạo không biết bao nhiêu.

Hắn lúc nhỏ rất thích ôm ôm ấp ấp lấy nàng, lúc đầu nàng còn tưởng sư đệ này thích làm nũng với mình, dần dần trưởng thành, biết đến chuyện nam nữ, nàng mới hiểu thì ra hắn đối với nàng là nhất kiến chung tình. (vừa gặp đã yêu).

Nàng cũng không hiểu về tình yêu, chỉ biết là cùng nhau vui đùa với sư đệ này, cùng nhau luyện công, cùng nhau đọc sách…. So với khi trước chỉ có một mình thì vui vẻ, khoái hoạt hơn biết bao nhiêu.

Nàng thật tâm thích những ngày tháng ở chung với hắn, cuộc sống cứ như vậy từng chút, từng chút trôi đi.

Tối nay lửa lớn vừa cháy, nàng cũng chẳng cần suy nghĩ đã chạy thẳng đến chỗ của hắn, muốn bảo hộ hắn, muốn gọi hắn tỉnh dậy mau chạy đi.

Mà đám người kia lại ngăn cản lại, nàng liều mạng chém giết chống đỡ, nhìn gian phòng hắn ở vô cùng tĩnh lặng, thật sự lo lắng hắn ngủ quá say bị lửa thiêu cháy mất.

Trước nay nàng vốn nhân từ nương tay, hạ thủ chưa từng dính nửa giọt máu, nhưng tối nay vì lao khỏi vòng vây cứu hắn, đã vung kiếm chém đi hai mạng người.

Nhưng nàng không hề hối hận, càng không hổ thẹn, nàng biết rằng bất luận thế nào mình cũng phải cứu lấy hắn.

Đó là sư đệ của nàng nha! Cùng ở chung bốn năm, ngày đêm bên nhau, thân ái yêu thương hơn cả tỉ đệ ruột thịt. Nàng vốn tưởng rằng tình cảm đó gọi là thích, nhưng hôm nay….

Nghĩ đến hai người gặp tình cảnh này có thể là sinh ly tử biệt không có ngày đoàn tụ, trong lòng nàng đột nhiên đau đớn như có lửa thiêu, hai hàng lệ thi nhau rơi xuống.

Thích có thể là tình cảm mãnh liệt như vậy sao? Nàng không biết, chỉ sợ cũng không có cơ hội biết.

“Sư đệ, chỉ sợ về sau sư tỉ không thể chiếu cố ngươi được nữa, ngươi nhớ rõ phải ăn uống đầy đủ, đừng có bỏ bữa nào, luyện công phải chú ý, trời lạnh phải mặc thêm áo….” Cằn nhằn một lúc đều là những điều lặt vặt hàng ngày, nhưng nàng vẫn thấy còn chưa nói đủ.

Cửa mật thất rốt cục khép lại hoàn toàn, Đinh Đinh khóc rống lên, nghĩ đến kiếp này không có khả năng gặp lại Khúc Địch, nàng thấy trong lòng như rướm máu.

Không đủ! Nàng còn chưa dặn dò xong đâu! Nàng còn muốn nhìn hắn một lần nữa, nàng còn muốn nghe hắn nói nhiều thêm mấy câu, nàng còn muốn……….

Nhưng mọi nguyện vọng của nàng đều là không thể. Vì bảo vệ hắn, nàng nhẫn tâm mà phá hủy đi chỗ mở ra mật thất.

Trong mật thất kia cất chứa điển tịch của Linh Lung Môn, hơn nữa lương khô và nước vô số, Khúc Địch có ở đó ba hay năm năm đều không thành vấn đề.

Huống hồ nàng tin tưởng, lấy tài năng của Khúc Địch, muốn mở lại cửa mật thất cùng lắm chỉ hai, ba ngày mà thôi, cũng không tốn bao nhiêu công phu. Về phần bọn ngu ngốc bên ngoài này. Hừ, bọn họ muốn xông vào mật thất này thì trước tiên cũng phải lưu lại nửa cái mạng đi!

Chuyện sống chết ở ngay trước mắt. Đinh Đinh rốt cuộc cũng hiểu được, lương thiện quá cũng có mặt không tốt. Cẩu cấp cũng khiêu tường (đại ý là chó bị dồn ép cũng nhảy tường, đồng nghĩa với ‘con giun xéo lắm cũng quằn’), huống chi là con người?

Nàng không hề lương tay, dụ dỗ đám người kia chạy về phía sau mật thất, chạy vào trong đình nhỏ, khởi động các cơ quan cạm bẫy trong trang. Dù sao những kẻ đến lấy Hấp huyết đại pháp thì cũng chẳng phải người tốt gì, có lẽ làm chết nhiều thêm vài tên cũng là vì thiên hạ mà tạo phúc!

Một khi mở ra các cơ quan, Bạch Vân trang lập tức trở thành đầm rồng hang hổ, mười mấy hắc y nhân trước sau cũng sẽ trở thành oan hồn nơi đây mà thôi.

Đinh Đinh vừa khai mở các cơ quan, vừa đánh trả kịch liệt kẻ địch đang tới.

Nàng muốn đi cứu Đinh Hoàn, lão nhân gia kia cả đời trung nghĩa lại bị người phản bội lại.

Đinh Đinh nhìn chung vẫn là quá coi thường Khúc Địch, hắn chỉ dùng một ngày đêm đã sửa chữa lại chỗ mở mật thất, có thể ra ngoài rồi.

Hoàng hôn đã buông xuống, ánh dương khuất dần phía chân trời, Bạch Vân trang dần hiện ra trước mắt hắn.

Một tòa đào nguyên tiên cảnh bị lửa lớn phá hủy thành phế tích.

Khuôn mặt hắn không chút thay đổi nhưng trái tim đau như dao cắt, từng bước từng, bước đi qua từng mảnh khói bụi của thôn trang.

Hắn đi tìm, đi tìm bảo bối trong lòng mình. Không bỏ qua bất cứ nơi nào, cứ lục soát như vậy từ lúc mặt trời lặn đến đêm tối, lại từ đêm tối tìm đến hừng đông.

Hắn tìm thật cẩn thận nhưng trong lòng cũng không ngừng cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng để hắn tìm thấy ai cả. Chỉ cần không thấy thi thể là còn có một phần vạn hi vọng sinh tồn.

Hơn mười thi thể cháy đen thui ở quanh những cạm bẫy, hắn lại không có hứng thú mai táng bọn họ.

Không phải hắn tàn nhẫn, mà là những người này căn bản không đáng để đồng tình, ngay cả sau khi xuống mồ cũng không có tư cách được bảo hộ.

Bước chân Khúc Địch cuối cùng dừng lại trước một khối thi thể cháy đen bị chém mất cánh tay, liếc mắt một cái liền nhận ra khối thi thể này không phải người ngoài, chính là Đinh Hoàn!

Thì ra, chỉ cần thật sự để một người ở trong lòng, cho dù bọn họ có bị đốt thành tro cũng nhận ra được, lời nói này một chút cũng không sai….

Trải qua một ngày đêm tìm kiếm, hai bảo bối của hắn, hắn tìm được một, một cái khác lại thất lạc không rõ, có lẽ là chạy thoát được, cũng có lẽ đã chết không toàn thây, ngay cả tàn tích cũng không còn.

Nhưng Khúc Địch nguyện tin tưởng Đinh Đinh còn sống, một tiểu cô nương tốt như vậy, ông trời làm sao nhẫn tâm để nàng chết đi khi còn trẻ như thế? Hắn chưa bao giờ tin vào thần tiên. Nhưng vì Đinh Đinh cho dù là thần, là phật, là ma, là yêu, chỉ cần có thể bảo vệ được Đinh Đinh bình an, hắn đều tình nguyện tin tưởng.

“Ngươi nói, đại nghĩa làm trọng, dù chết ngàn vạn lần cũng không hối hận. Mà bây giờ ngươi có thể thật sự dứt khoát, không nuối tiếc sao?”

Hắn hạ thân mình, nâng thi thể Đinh Hoàn lên, đi đến hoa viên nhỏ ven hồ nơi Đinh Hoàn thích ngồi uống rượu ngắm cảnh nhất, một mình ngồi đào đất.

“Ngươi vì người trong thiên hạ mà bôn ba nửa đời người, cuối cùng được cái gì? Thê tử uổng mạng, nữ nhi thất lạc không rõ. Hôm nay ngươi bỏ mạng, thiên hạ này liệu lại có bao nhiêu người nhớ kĩ hết thảy những thứ ngươi đã làm chứ?”

Mười ngón tay hắn nứt toang, máu tươi rơi rớt: “Ngươi nói nhân chi sơ tính bản thiện, chỉ cần thêm người thiện lương dẫn đường, thiên hạ này sẽ không có tội ác. Nhưng ngươi dẫn đường cả đời, lại dẫn thành cái gì chứ? Các cơ quan, cạm bẫy trong Bạch Vân trang ngoại trừ ta, ngươi và sư tỉ thì không có ai có thể phá giải, đám hắc y nhân này nếu không có người mà ngươi tín nhiệm dẫn vào bên trong, làm sao có thể ở trong trang giết người, phóng hỏa?”

Hắn chỉ đống thịt mơ hồ, nát thành từng mảnh: “Ngươi tin tưởng những người đó, nhưng bọn họ lại lấy cái gì để báo đáp lại sự tín nhiệm của ngươi? Ngươi nói ta gian ngoan, cứng đầu, vậy thì sư phụ, ngươi cả đời này chẳng phải cũng ngoan cố quá đấy thôi?”

Khúc Địch cẩn thận nâng thi cốt của Đinh Hoàn, đặt vào hố vừa đào, hai tay nắm từng nắm đất, phủ lên thi thể cháy đen kia.

Gặp được Đinh Hoàn, có lẽ là ý trời. Cũng có lẽ là ông trời muốn hắn yêu thương một người tốt ngu xuẩn như thế. Thói đời bạc lạnh, người tốt như vậy thiếu rất nhiều, rất nhiều…..

Đúng là ông trời không có mắt, người tốt không nhận được hảo báo.Chẳng bằng những kẻ xấu kia sống tiêu dao khoái hoạt, hưởng hết vinh hoa phú quý.

“Thực xin lỗi, sư phụ, Khúc Địch phụ sự dạy bảo của người, từ nay về sau ta sẽ đi khắp thiên hạ tìm kiếm sư tỉ thất lạc, rất cần tiền tài, thế lực khổng lồ, cho nên nếu sau này ta làm việc gì có không tuân thủ quy củ chính đạo, cũng chẳng sợ hai tay nhuốm máu, chỉ cần có đủ lực lượng giúp ta tìm được sư tỉ, ta sẽ làm tất cả. Nếu ta biết được sư tỉ đã không còn, ta chắc chắn sẽ khiến nợ máu này phải trả bằng máu, sau đó……”

Mai táng Đinh Hoàn xong xuôi, hắn ở trước mộ dập đầu liên tục, dập đầu đến vỡ trán, máu tươi đầy mặt mới thôi: “Sư phụ, nếu ngươi gặp được sư tỉ, nhớ rõ phải trói chặt nàng, dù là trên thiên đình hay dưới địa ngục, ta nhất định sẽ tìm được các ngươi, đến lúc đó, hắc hắc…. ta sẽ không gọi ngươi là sư phụ nữa, mà sửa lại gọi là nhạc phụ. Kiếp này, bất luận sống chết, Khúc Địch ta nhất định thú (cưới) Đinh Đinh làm vợ.”

Hai mắt hắn đỏ bừng, trừng trừng nhìn bầu trời xanh, cá tính quật cường tưởng như đã chết, tại một khắc này như dâng lên đến cực điểm.

“Nếu không lấy được Đinh Đinh, Khúc Địch ta thề không làm người!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.