Lưu Manh Giả Danh Bạch Thỏ

Chương 4: Chương 4: Nữ siêu trộm hàng đầu thế giới




19h,

Hải thành.

Dưới màn đêm tăm tối, thanh âm sóng lăn tăn đập vào mạn thuyền như một khúc nhạc khiến người ta say mê. Không ai để ý đến thân ảnh hắc y thiếu nữ đang đứng trên mui thuyền, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt lạnh lẽo đang từ từ quan sát con mồi.

Khoé môi kia phút chốc nhếch nhẹ, tạo thành nụ cười khuynh nước khuynh thành, đến lúc rồi! Mũi chân kia điểm nhẹ, từ trên cao nhảy xuống.

Ánh trăng sáng mơ hồ ló dạng sau mây đen, nháy mắt chiếu rọi bóng dáng xinh đẹp của người thiếu nữ.

“Ai...” Tay bảo vệ lời còn chưa kịp nói ra, lập tức đã bị bao phủ bởi bóng tối, thân ảnh kia- như con báo đen lướt qua thật nhanh!

Haizz...

Bạch Thiên Ân thở dài trong lòng, lần này chậm mất năm giây rồi! Từ sau lần bị thương lúc trước, thao tác của cô quả thật có chút đình trệ, phải xem lại mới được.

Nói đoạn, cô như con mèo nhỏ luồn lách, vô thanh vô tức vào trong đại sảnh đấu giá.

Trong đại sảnh kia hoa lệ biết bao, ngay cả vật nhỏ như khuyên tai, vòng tay cũng có giá trị liên thành. Chúng đều là những bảo vật được sưu tầm khắp nơi trên thế giới.

Hừmmmm...

Đúng là một lũ người thừa tiền! Bạch Thiên Ân cô sẽ không lãng phí như vậy! Nếu thích à? Chẳng phải trực tiếp đoạt lấy sẽ tốt hơn sao?

“Các vị khách quý, tiếp sau đây chính là bảo bối quý giá nhất của đêm hôm nay, chiếc nhẫn bích liên có tên “Nghịch hành chi nhẫn.”

Một cô gái thân hình nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng từ bên trong bưng ra một cái khay lưu ly! Bạch Thiên Ân vuốt cằm, ai da...

Thật đáng suy ngẫm nha! Chưa từng cái nhẫn có tên Thiên trường gì gì đó, phụ tùng đi kèm đã không tệ nha! Một đêm xuân với mỹ nhân kia chẳng lẽ không đáng giá ngàn vàng? Đó là chưa kể cái khay lưu ly kia, bảo vật!!! Trị giá ít nhất cũng phải mấy triệu đô!

Quả nhiên bên dưới vang lên một trận tranh cãi sôi nổi...

“Hừ, gì mà bảo bối quý nhất chứ! Lão tử khinh! Nhìn vị mỹ nhân kia còn có giá trị hơn a! Xem bộ ngực kia kìa...!”

“Phải đó, một cái nhân cũng bắt bọn đây chờ đợi buổi tối...”

Người chủ vị khó xử ho khan, vội vàng lên tiếng trấn tĩnh, “Các vị xin hãy bình tĩnh! Chiếc nhẫn này có niên đại ít nhất cũng hơn hai nghìn năm, các chuyên gia khảo cổ đoán không lầm thì nó được chế tạo vào thời Tần Thủy Hoàng. Hãy xem hoa văn, họa tiết này. Đóa hoa cát cánh ở đây sống động biết bao. Chưa hết, có một truyền thuyết tương truyền rằng, trong chiếc nhẫn này có một lực lượng thần bí khổng lồ, có thể giúp người ta nghịch chuyển thời gian, nắm trong tay vận mệnh sinh tử!”

Lập tức phía dưới vang lên một trận cười lớn, chỉ là một cái nhẫn cỏn con? Cần gì phải thổi phồng lên mức đó! Bây giờ là thế kỉ hai mươi mốt, thời kì mà khoa học kĩ thuật phát triển như vũ bão, ai tin mấy chuyện ma quỷ, lực lượng quái dị này chứ?

Vị mỹ nữ kia được ra hiệu, lập tức khom người xuống, vải ren mỏng tanh đã không thể che được thân thể tuyệt mĩ ẩn hiện sau nó nữa. Ngay lập tức một đám nam nhân hít khí lạnh, thân dưới đã bắt đầu rục rịch.

“Một đám người ngu ngốc!”

Bạch Thiên Ân không kìm được mà lên tiếng mắng chửi lũ người này! Nước miếng đã sắp chảy khỏi miệng rồi kìa! Bao ánh mắt đều đổ dồn vào thân thể kìa, nào có ai quan tâm chiếc nhẫn...

“A...Cô nói gì đó? Có súng!”

Một người phụ nữ trung niên mặt xanh mét hét to! Chưa đến vài giây, đám người bảo hộ đã từ trong ập vào đại sảnh, tạo thành thế công bảo vệ cho vị mỹ nhân an toàn ôm chiếc nhẫn tháo chạy.

“Pằng...”

“Pằng...”

“Pằng...”

Từng phát súng liên hồi chĩa về phía Bạch Thiên Ân.

....Chương này ngày mai mình sẽ tiếp tục bổ sung nữa nha mn ^^ vì chưa đủ 1000 chữ, mai mn nhớ hóng ở chương này nha...

Mình nên cho phần Bạch Thiên Ân xuyên không vào chỗ đoạn sau hay để mai kia cho vào ngoại truyện nhỉ mn?

Note: Đây là truyện hiện đại. Nếu ai có tò mò về cặp chính Bạch Thiên Ân với Tần Cảnh Dật, xin hãy sang bộ “Không phải em không lấy” chỗ lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng, đó là lúc Bạch Thiên Ân đã xuyên không.

Xong được Tần Cảnh Dật cứu, hai anh chị chính thức nói chuyện ở chương 102: Đạp hoa mà đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.