“Tuýt....” Tiếng còi cảnh sát ngân vang.
Bạch Thiên Ân rầu rĩ dừng xe, cô lại không xong rồi!
“Cô kia, vào đây.”
Bạch Thiên Ân hùng hổ xông vào, bà đây sợ anh chắc? Hôm nay tôi chấp hành nghiêm chỉnh luật lệ, đi chậm, đội mũ bảo hiểm, lại mang theo giấy tờ đàng hoàng rồi đấy nhé!
“Tôi không làm sai gì không nộp.”
“Có thật không?” Tần Cảnh Dật nhếch miệng, cao giọng hỏi.
“Tất nhiên.”
Tần Cảnh Dật nhếch mép cười, tay chỉ vào Bạch Thiên Ân.
“Cô! Mặc váy quá ngắn, cô làm trong ngành hả?”
Cô trợn mắt suýt chút nữa ngất xỉu. Tên điên này chắc chắn cố ý chèn ép cô!
“Anh dựa vào đâu mà có quyền nói tôi?”
“Dựa vào đâu hả? Dựa vào ở đây tôi có quyền! Người đâu, rốt cô ta vào phòng tạm giam, chờ điều tra kĩ rồi thả.”