Vì cái gì trong tiểu thuyết ngôn tình viết hôn nhân thương mại nữ chính đều lấy được lão chồng đẹp trai, tài giỏi, hoàn mỹ còn Bạch Thiên Ân lấy phải chồng mù...
Đêm tân hôn cô định vào phòng tắm thay đồ lại chợt nhớ ra cái vị thượng tướng Tần Cảnh Dật đang ngồi trên giường kia bị mù
Nhưng vì giữ phép lịch sự Bạch Thiên Ân vẫn mang đồ phải phòng tắm thì bên kia truyền đến:
“ Tôi mù em còn sợ tôi nhìn cái lông gì?”
“Khụ...khụ...” Bạch Ân ho khan, nghĩ đi nghĩ lại quyết định thay đồ trong phòng.
“Này...Tần tiên sinh, anh giúp tôi cái cởi cái khuy áo sau lưng này được không? Hic cởi mãi không được.” Bạch Ân mếu máo nhờ vả vị kia.
Đôi mắt Tần Cảnh Dật cong cong như lưỡi liềm toát ra ý cười nhưng vẫn mặt lạnh nói:
“Lại đây.”
Bạch Thiên Ân đành ngoan ngoãn tiến về phía giường.
“ Anh không nhìn thấy gì có gỡ được không?”
“ Cô nghi ngờ năng lực của tôi đấy hả? Trật tự.”
Thế là Bạch Ân đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngồi yên một chỗ.
“ Này, anh động chỗ nào đấy hả? Tôi bảo anh gỡ khuy áo lưng cơ mà!”
“ Tôi có nhìn thấy gì đâu, trật tay thôi, làm như ai thèm nhìn của cô ý.”
Được rồi! Bạch Thiên Ân nhẫn nhịn, dù sao anh ta cũng mù cơ mà, có thấy gì đâu mà phải sợ. Cô không thèm chấp với tên mù nha!
Rốt cuộc sau một giờ Tần Cảnh Dật cũng giúp vợ mình cởi được khuy áo...
Bạch Thiên Ân cũng chẳng ngại ngần gì mà cởi áo trước mặt anh, cô thấy mặt vị kia phiếm hồng, nhíu mày hỏi:
“ Sao mặt anh lại có sắc hồng ý nhỉ?”
Tần Cảnh Dật hất cằm:
“ Em muốn biết?”
.....Còn......
#UyenToTo