Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 123: Chương 123: Cự long nhận tử,đột nhiên đáo lai đích tam cổ thế lực




Cuồng sa kỵ sĩ và Hắc Ám kỵ sĩ phi ngựa xung phong, vừa chạm nhau đã triển khai chém giết, tiếng hảm sát vang khắp trời, âm thanh kêu la thảm thiết cùng tiếng ngựa hí không ngừng vang lên, chỉ nhìn một cái thì rất hoành tráng!

Bốn tam giai cuồng sa kỵ sĩ đoàn không chỉnh tề, mặc dù vẫn như trước có hai van ba ngàn nhưng cùng chém giết với một tứ giai Hắc Ám kỵ sĩ binh đoàn, cộng thêm ở phía sau Hắc Ám kỵ sĩ còn có Hắc Ám tinh linh xa thủ và Hắc Ám mục sư, bọn họ căn bản không thể chiếm lợi thế!

Tại doanh trại, dưới sự tấn công của ‘hỏa diễm chi tiến’ ( mũi tên lửa) Liệt Diễm xạ thủ đoàn cùng tam giai ma pháp ‘băng sương chi tiến’ của băng hệ ma pháp đoàn, Tắc Tư dẫn đầu đọa lạc thiên sứ tay cầm cương thương cùng Hắc Ám ưng nhân chống lại mưa tên và ma pháp phóng ra, đối doanh trại mà triển khai tập kích mãnh liệt từ trên không!

Vào lúc này, một phát sinh ngoài ý muốn, Kì Mễ tướng quân cùng Diệp Phong đứng ở trung tâm doanh trại, đột nhiên ngã xuống đất, lộ ra vẻ mặt dục hỏa dâng cao, hạ thể trong khố đang cương cứng to lên.

“Không xong, đây là Câu hồn u linh. Kì Mễ tước quân bị Câu hồn u linh bám vào người. Mọi người cẩn thận, địch quân còn có vong linh vu sư.” Diệp Phong đứng ở bên cạnh Kì Mễ đang khó chịu ngã xuống đất, ra vẻ quan tâm nhìn y, rồi đứng dậy dùng công phu ‘sư tử hống’ mới luyện gần đây, mở miệng đối với chúng Mạt La binh tướng quanh mình mà hét to. Hắn cũng không đợi phản ứng của bọn binh tướng, lập tức xuất lệnh bài của Liên Na, bổ sung thêm:

“Ta là người chỉ huy trận chiến cho Liên Na nữ vương phái đến, Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ. Từ giờ trở đi sẽ do ta chỉ huy chiến đấu. Các tướng sĩ, mau xuất ra dũng khí chiến đấu của các ngươi, viện quân chúng ta gần tới đây. Nếu ai có thể lấy được một cái đầu của binh lính địch quân, sau chiến đấu sẽ lập tức được thưởng một trăm kim tệ, còn đầu của quan tướng địch quân, cứ trên một cấp sẽ tăng gấp mười lần tiền thưởng. Nếu có thể lấy được đầu của đại đội trưởng hay những chức cao hơn, sau chiến đấu không chỉ có thưởng kim tệ, chức vị cũng được thăng lên như chức vị của địch nhân cho đến tước vị nam tước. Ta hướng tới Quang Minh nữ thần mà phát thệ, tuyệt đối không nuốt lời!!!”

Chỉ cần một cái đầu của binh lính bên địch là có một trăm kim tệ, quan quân cao hơn một cấp thì được gấp mười, giết đại đội trưởng không chỉ có tiền thưởng mà có được thăng lên làm chức quan cùng cấp, lại còn có tước vị nam tước. Hơn nữa lại còn hướng đến Quang Minh nữ thần mà phát thệ, không có khả năng lừa dối. Cái này có thể loại phong quan hậu thưởng a?!

nl.Chúng binh tướng Mạt La đế quốc nghe Diệp Phong dùng sư tử hống nói ra khích lệ hấp dẫn, thêm nữa biết tướng quân chỉ bị Câu hồn u linh khống chế, tạm thời không có nguy hiểm tính mạng. Đầu tiên suy nghĩ miên man một chút, sau đó sĩ khí lập tức đại chấn. Vì tiền đồ và vinh diệu, hướng địch nhân mà triển khai công kích mãnh liệt, hơn nữa còn ra sức tiềm kích quan quân chỉ huy chiến đấu của địch quân!

Hắc hắc, thành công. Ta, mẹ nó, quả có tài. Diệp Phong nhìn hình dạng sĩ khí lên cao của chúng binh tướng, trong lòng vui thầm, rồi gọi quân y tới để đem Kì Mễ trước tiên vào doanh trướng nghỉ ngơi, sau đó vào trong trướng, nơi Ba Nhĩ đã từng bước thực hiện kế hoạch của hắn.

Trong trướng, Ba Nhĩ vừa mới theo kế hoạch gọi về Câu hồn u linh, để đánh lén tên Kì Mễ bất kích với thiếu gia, tâm trạng thật sự vui mừng không ngừng. Y nghe thiếu gia phân phó xong, lập tức thông qua Truyện Tống Trận, biến mất vô tung, thực hiện từng bước kế hoạch.

“Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ, ngươi tên hỗn đản giảo hoạt này, hôm nay ngươi phải chết không còn nghi ngờ gì!”.kien

Tắc Tư giáo hoàng vốn muốn tru sát Kì Mễ, thấy Kì Mễ bất ngờ ngã xuống không động đậy nổi, cầm thú nam tước la to là có vong linh vu sư lại còn đưa ra những hấp dẫn để tăng sĩ khí chúng binh tướng, tâm trạng lão cực kỳ mơ hồ, không thể giải thích được. Lão chỉ còn cách tạm thơi bỏ qua vấn đề này, không nhìn thấy mục tiêu Kì Mễ, liền hừ lạnh quát nhẹ, hai cánh gia tăng tốc lực, nhằm về phía cầm thú nam tước, để giết hắn trước tiên.

So với cầm thú nam tước, thì trong lòng Tắc Tư, Kì Mễ chỉ là tên rác rưởi. Chỉ cần cầm thú nam tước chết đi, Thiên Vũ đế quốc có sự hiệp trợ của lão và Hắc Ám giáo đình, không những có thể lấy được tỉnh tây bắt, mà thậm chí là cả Mạt La đế quốc, như vậy bước đầu mục đích xưng bá tại nam bắc đại lục của lão đã thành công. Trước đó lão và Thiên Vũ quốc vương Bàng Kì đã thảo luận kế hoạch tác chiến. Chính là bây giờ tập kích quân của Mạt La đế quốc đóng tại tỉnh đông bắ, để tạo cơ hộ cho ma thú có thể xâm phạm vào trong Mạt La đế quốc, sau đó sẽ chuyển qua chiến thuật đánh du kích, khiến Mạt La đế quốc ba mặt thụ địch!

“Tắc Tư, con mẹ ngươi muốn dùng cách ngu ngốc à, có bản lĩnh thì giết lão tử đi!” Diệp Phong nhìn Tắc Tư bay tới, nghĩ đến hài tử của mình đã chết, trong lòng nộ hỏa bùng lên, lấy ra trọng trang khải giáp và Quang Minh chi kiếm, rồi nháy mắt Lạp Phỉ Nhĩ một cái, và chạy bộ đến phía Tắc Tư đang bay tới.

Nhận được cái nháy mắt của đoàn trưởng đại nhân, mĩ nam Lạp Phỉ Nhĩ cũng lập tức lấy ra trọng trang khải giáp cùng phương thiên họa kích, theo sau đoàn trưởng đại nhân mà phóng đi, trong lòng không ngừng thúc giục Lam Lam quay về.

“Hừ, tưởng có hai tên là có thể đánh thắng ta sao? Nỗ lực của ngươi sẽ trả một giá đắt, chết đi!”

Tắc Tư cũng hơi lo lắng với Tư Lược đoàn của tên cầm thú nam tước có thể ở đây, mắt thấy cầm thú nam tước và bộ hạ phóng tới hướng của mình, lập tức cười lạnh khinh thường, hai cánh tăng lực, thần hình chợt lóe, cơ hồ bay đến đỉnh đầu của Diệp Phong, đem Hắc ám kiếm khí từ Ác ma chi kiếm, chém xuống đầu của Diệp Phong.

“Đang…” Tiếng kim thiết giao nhau vang lên, tay phải Diệp Phong huy vũ Quang Minh chi kiếm mới được chế tạo lại bằng tinh thiết, đón đỡ một chiêu của Tắc Tư, thấy không chặt đức hắc trường kiếm của đối phương, thêm vào cảm giác tay phải tê dại, biết rõ đấu khí của đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều, lúc này liền thi triển Tiêu diêu kiền khôn bộ, nhanh chóng lẻn qua bên phải của Tắc Tư, kiếm đưa chỉ về phía cổ họng, tay trái xuất chân khí Toàn long chỉ bắn về phía hạ âm của Tắc Tư.

Ân? Không nghĩ là không chém vỡ được kiếm của hắn? Võ công của tiểu tử này quả thật không tồi. Tắc Tư thấy Ám Ma chi kiếm được làm bằng tinh cương của mình không chém gẫy trường kiếm của cầm thú nam tước, có chút ngạc nhiên. Cộng thêm sớm đã nghe nói võ công bất phàm và chỉ kình thần kỳ của hắn, không nhịn được lộ ra thần sắc phấn khởi, vỗ hai cánh bay lên cao để tránh công kích, rồi huy kiếm từ trên không xuống đỉnh đầu của Diệp Phong một lần nữa, muốn xem hắn còn chiêu thức thần kỳ nào nữa không.

Song, vào lúc này, Lạp Phỉ Nhĩ từ phía sau tới, cầm phương thiên họa kích mang hàn lãnh băng kính, thấy đoàn trưởng không có giơ kiếm chống đỡ, liền múa kích chống lại Ác Ma chi kiếm của Tắc Tư, sau đó hướng phía sau của Tắc Tư.

“Tốt, băng sương đấu khí thật thuần khiết, có lẽ thực lực đã đạt được đến bát giai. Bất quá chỉ bằng hai người bọn ngươi thì chắc chắn không phải là đối thủ của ta!” Tắc Tư bay lên cao tránh trường thương cổ quái của Lạp Phỉ Nhĩ, cùng lúc chân khí Toàn long chỉ của Diệp Phong bay đến, liền cúi người thấp xuống, tay phải cầm Ác Ma chi kiếm nhanh chóng phóng ra mười đạo Hắc Ám kiếm khí, đồng thời cũng cùng lúc công kích Diệp Phong và Lạp Phỉ Nhĩ.

“Mẹ kiếp, bằng vào cái loại kiếm khí này muốn giết lão tử!” Diệp Phong ngẩng đầu nhiền Hắc Ám kiếm khí bay xuống, múa cánh tay trái phóng ra một chiêu Thiên địa phách hoàng quyền, tạo hai kình khí long hổ tiêu diệt Hắc Ám kiếm khí.

Lạp Phỉ Nhĩ thấy kiếm khí bị tiêu diệt, vừa định ra chiêu công kích Tắc Tư, thì bên kia, đoàn trưởng đọa lạc thiên sứ binh đoàn, bát giai Hắc Ám kiếm sĩ Tư Đặc lại đột ngột vỗ cánh bay tới, từ trên cao bổ ra một đạo Hắc Ám kiếm khí, chém về phía Lạp Phỉ Nhĩ, làm cho Lạp Phỉ Nhĩ không muốn cũng phải tránh đi.

“Dám đối đầu với giáo hoàng bệ hạ, ngươi đáng chết!” Đọa lạc thiên sứ Tu Đặc nhìn Lạp Phỉ Nhĩ mà lạnh lùng nói, rồi đập cánh bay tới gần, cầm trong tay trường kiếm bằng tinh cương triển khai thế công vào Lạp Phỉ Nhĩ không ngớt, làm cho Lạp Phỉ Nhĩ không thể thoát thân hỗ trợ Diệp Phong, chỉ có thể múa kích để phản công. Một người một ma cùng đồng thời triển khai tốc độ cao nhất. Kim thiết giao nhau đinh đinh đang đang không ngừng vang lên. Băng sương đấu khí và Hắc Ám kiếm khí bay tứ tung xung quanh, khiến chúng binh tướng xung quanh đều phải tránh xa. Chỉ có Diệp Phong và Tắc Tư vẫn như trước dùng đấu khí và kiếm khí đánh giết không ngừng.

“Lôi Ân, võ công của ngươi quả thật rất thần kỳ, đáng tiếc đấu khí lại quá yếu, hôm nay ngươi hẳn phải chết không….” Tắc Tư ở phía trên múa kiếm phóng thêm mười đạo Hắc Ám kiếm khí về phía Diệp Phong, miệng khinh thường cười lạnh. Nhưng tiếng cười chưa dứt, phía tây lại truyền khỏi một trận long ngâm, làm lão chấn động, đập cánh bay lên, tránh khỏi đòn phản công kim cương quyền của Diệp Phong, để nhìn về phía tây.

Đột nhiên tiếng long ngâm truyền đến, cái này ảnh hưởng rất lớn đối với chúng binh tướng song phương tại chiến trường. Mọi công kích đều dừng lại để quay nhìn về phía tây, bởi vì không có chủng tộc nào dám không để cự long vào mắt. Cũng không cần nói bây giờ có một đạo long ngâm không ngừng.

Diệp Phong không có đôi cánh, Tắc Tư bay trên không trung, hắn muốn tấn công nhưng tốn công, vì vậy bỏ qua ý nghĩ đó, chỉ phòng bị Tắc Tư ở phía trên, rồi quay đồi nhìn về phía tây.

“Chi chi…”

Ba dặm phía tây ngoài doanh trại, hầu tử Tiểu Hắc đang đứng trên lưng của Lam Lam, khi thì quay đầu nhìn về phía sau, giơ chân kêu loạn lo lắng, khi thì nhìn Lam Lam ý bảo đập hai cánh nhanh thêm. Hai tên tiểu súc sinh này tựa hồ đã gây ra phiền toái lớn gì rồi. Ngay cả Tiểu Hắc với cái lá gan này càng lớn, cũng phải sợ hãi thúc giục Lam Lam bay thật nhanh!

Mẹ kiếp, đó là đám băng sương long ưng ở tuyết sơn Kì Khoa Đức. Bay phía trước nhất hình như là ấu niên(còn nhỏ) băng sương cự long!?

Chúng binh tướng song phương tại chiến trường thấy rõ ràng như ngày phía chân trời hướng tay phía sau Lam Lam và Tiểu Hắc chính là băng sương long ưng, trong đầu cực độ bị sốc, không thể tưởng được vì sao đám băng sương long ưng này vì sao đột nhiền rời khỏi tuyết sơn!

Mẹ kiếp, Tiểu Hắc, Lam Lam hai tên tiểu súc sinh này không phải đã đắc tội với đám băng sương long ưng đó chứ?! Diệp Phong nhìn thấy một lượng lớn băng sương long ưng, cùng phía trước bọn chúng là Tiểu Hắc vày Lam Lam đang bay tới về phía này, trong lòng rất băn khoăn, không thể tưởng tượng được nếu đám băng sương long ưng này nếu mà đến gây phiền toái, quân đội bên mình sẽ có thảm trọng!

Lạp Phỉ Nhĩ nhìn Tiểu Hắc và Lam Lam cùng với đám băng sương long ưng ở phía sau càng đuổi càng gần, lo lắng âm thầm thú giục Lam Lam mau nhanh hướng đến mình.

Ngược lại, Tắc Tư giáo hoàng không biết Tiểu Hắc và Lam Lam, chỉ thấy đám bưng sương long ưng đang bay tới, trong lòng cũng thập phần khó hiểu, sợ đám băng sương long ưng này phá hoại kế hoạch của lão!

"Hống hống …"

Tiếng long ngâm cao ngút càng ngày càng vang lên rõ ràng, mười con băng sương cự long dài hơn hai mươi thước, từ trong đám băng sương long ưng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người tại chiến trường, làm cho mọi người đều giật mình há to miệng, không nghĩ trong đám băng sương long ưng lại còn có mười gia hỏa cường hãn này!

Ta ngất, không phải như vậy chứ, còn có thêm băng sương cự long truy đuổi Lam Lam và Tiểu Hắc? Cái này mẹ nó chứ là vụ gì đây?? Diệp Phong tâm trạng vừa kinh hãi nhìn lên trên, cùng với thần sắc rung động của Tắc Tư giáo hoàng, trong lòng cực độc không giải thích được rốt cuột đã xảy ra chuyện gì.

nl.“Lam Lam, mau tới!” Lạp Phỉ Nhĩ đối với Lam Lam quan tâm chí cực, mắt thấy nó đã gần đến đây, không để tâm dây dưa cùng đọa lạc thiên sứ Tư Đặc, lùi lại, rồi nhằm về phía Lam Lam bên kia, ngoắc gọi nói.

Lam Lam đã thấy Lạp Phỉ Nhĩ người thân cận nhất, lập tức phát ra một trậm long ngâm non nớt, cúi người bay về phía Lạp Phỉ Nhĩ. Khi đến gần sát Lạp Phỉ Nhĩ thì nó hóa thành một đoạn ánh sáng màu xanh lam, tiến vào trong cơ thể của Lạp Phỉ Nhĩ, để lại Tiểu Hắc một mình nhảy xuống mặt đất. Tiểu Hắc chỉ cần vai động tác, thoán mắt đã nhảy lên vai trái của Diệp Phong, ôm đầu của Diệp Phong mà lộ ra một bộ hình dánh hơi hoảng sợ.kien

“Cái gã chiến sĩ cầm thương quái dị kia, đã lập khế ước với băng sương cự long? Hắn là long kỵ sĩ?!”

Ngoài trừ Diệp Phong, tất cả chúng binh tướng song phương đều bị việc Lam Lam đột nhiên tiến vào trong cơ thể của Lạp Phỉ Nhĩ làm cho cực độ giật mình, nhìn Lạp Phỉ Nhĩ không thể tin là y là long kỵ sĩ siêu cấp hiếm thấy!

Cho nên Tiểu Hắc với tốc độ nhanh như điện xẹt, bị việc của Lam Lam che mờ. Ngoài trừ Tắc Tư kinh ngạc, ai cũng không có chú ý đến tốc độ siêu nhanh của con ky linh hầu!

Mười con băng sương cự long thấy Lam Lam tiến vào trong cơ thể Lạp Phỉ Nhĩ, phát ra long ngâm càng to thêm, dẫn đầu hơn vạn con băng sương long ưng, nhanh chóng bay đến phía trên chiến trường, làm cho tất cả binh tướng hai bên đều khẩn trương đình chỉ giao tranh, ngẩng đầu lên nhìn những con vật to lớn phía trên.

So với băng sương cự long, băng sương long ưng mặc dù nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cũng dài đến bốn thước, có được một phần ba năng lực của băng sương cự long. Đối với chúng binh tướng của song phương ở dưới đất, hơn vạn con băng sương long ưng tụ tập trên đầu, cái này không thể gây phiền toái thêm!

Hắc Ám giáo hoàng Tắc Tư, đối mặt với một đám cự long và long ưng cường hãn cũng không dám tiếp tục ở lại bầu trời, nhíu mày nhanh chóng hạ xuống, đáp ở phía nam Diệp Phong cách mười thước. Hai mắt vẫn chăm chú nhìn cự long phía trên, lúc thì để ý Diệp Phong và Tiểu Hắc, trong lòng thập phần buồn bực, không nghĩ được chiến thắng đã đến rất gần, thế nhưng lại xuất hiện băng sương cự long và long ưng!

“Nhân loại, ấu niên băng sương cự long với ngươi có quan hệ gì vậy?”

Cự long trưởng thành có trí tuệ rất cao, có thể học hiểu hết tất cả ngôn ngữ của các loại sinh linh. Mười con băng sương cự long bay quanh phía trên chiến trường, con băng sương cự long lớn nhất, với thanh âm nữ tính rất nhu hòa nhưng không mất đi uy nghiêm, cúi đầu nhìn Lạp Phỉ Nhĩ hỏi, hoàn toàn không chú ý đến mọi người còn lại ở đây!

“Nó là bằng hữu của ta!” Lạp Phỉ Nhĩ ngẩng đầu nhìn băng sương cự long phía trên, thản nhiên trả lời.

“Ồ? Bằng hữu của ngươi? Vậy các ngươi đã lập khế ước nào?” Băng sương cự long cái hai mắt nhìn chằm chằm Lạp Phỉ Nhĩ, hỏi tiếp tục.

“Đương nhiên là tâm linh khế ước!” Lạp Phỉ Nhĩ trả lời tự nhiên. Y không có khả năng cùng Lam Lam lập chủ phó khế ước.

“…. Ngươi để nó ra ngoài đi!” Băng sương cự long một thoáng chần chừ, rồi dùng thanh âm nhu hòa nói với Lạp Phỉ Nhĩ.

“Nó vừa bị các người dọa sợ. Trước khi không xác định được mục đính của các người, ta sẽ không để nói ra ngoài đâu!” Lam Lam vốn không có gan lỳ như Tiểu Hắc. Bây giờ Tiểu Hắc còn phải núp phía sau Diệp Phong, Lam Lam thế nào cũng khiếp sợ hơn. Lạp Phỉ Nhĩ biết rõ ý nghĩ của Lam Lam, nhìn băng sương cự long mà nhất quyết cự tuyệt!

“Yên tâm, ta chỉ muốn xác nhân nó có phải là hài tử mà năm đó bị đánh cắp không thôi. Sẽ không có làm tổn thương nó. Đừng quên bọn ta là đồng loại. Cự long không như nhân loại bình thường các người, đối với đồng loại mà hạ sát thủ!” Hai mắt băng sương cự long nhìn Lạp Phỉ Nhĩ, lóe ra một tia tán thưởng, rồi ôn nhu giải thích.

“Người, người nói là hài tử bị đánh cắp??” Lạp Phỉ Nhĩ nghe vậy liền giật mình, nhìn băng sương cự long, nghĩ kỹ lại Lam Lam rất có thể là hài tử của nó, lập tức để Lam Lam thoát ra khỏi thân thể của mình.

Lam Lam, ấu niên băng sương cự long, lại lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người. Nó nhìn trên bầu trời có mười đồng loại to lớn, khẩn trương lại gần bên cạnh Lạp Phỉ Nhĩ. Không hiểu vì sao nó và Tiểu Hắc bay vào tuyết sơn để chơi đùa, lại xuất hiện nhiều băng sương long ưng như vậy, làm cho chúng nó phải bỏ chạy, sau đó là dẫn ra thêm nhiều đồng loại thật lớn đuổi theo nó.

Lam Lam mặc dù cũng là băng sương cự long, nhưng nó từ khi sanh ra đều ở cùng một chỗ với Lạp Phỉ Nhĩ, căn bản không có tiếp xúc qua với cự long. Đối với phương diện ngôn ngữ, nói chỉ có thể nghe hiểu Lạp Phỉ Nhĩ, bọn người Diệp Phong nói, cộng thêm thường xuyên làm bạn với Tiểu Hắc, có thể trao đổi lẫn nhau một chút. Cho nên ngôn ngữ của cự long, nó căn bản nghe không hiểu.

Thư tính băng sương cự long (con cự long cái) khẩn trương nhìn Lam Lam, tại phía trên nói bay một vòng, từ miệng xuất ra những hạt nước, rớt xuống trên người của Lam Lam, không bao lâu biến mất vô tung.

Mười con băng sương cự long, cùng với hơn vạn băng sương long ưng thấy tình huống đó, đồng thời phát ra tiếng long ngâm và ưng minh làm rung chuyển trời đấy. Thư tính băng sương cự long có hình dáng lớn nhất, từ ánh mắt kinh hãi của Lạp Phỉ Nhĩ, hạ thấp xuống đối diện với hắn kích động nhìn Lam Lam, rồi nói: “Hài tử, con chính là hài tử đã bị thất lạc. Ta chính là mẫu thân của con đây!”

Thư tính băng sương cự long cái vừa nói ra, lập tức làm cho song phương trên chiến trường đang đánh nhau lộ ra hai vẻ mặt hoàn toàn bất đồng. Mọi người Mạt La đế quốc bên phe của Diệp Phong thì ngạc nhiên, còn bọn Ma tộc dư nghiệt của Tắc Tư giáo hoàng thì cực độ buồn bực.

Bọn người Diệp Phong cao hứng bởi vì Lam Lam chính là hài tử của băng sương cự long đó. Băng sương cự long và long ưng trên bầu trời sẽ không gây khó khăn cho bọn họ, thậm chí còn có thể trợ giúp bọn họ.

Bọn Tắc Tư buồn bực có thể nhìn ra là vì, rõ ràng đang nắm thế chủ động, thì đột nhiên xuất hiện băng sương cự long và một lượng lớn long ưng, hơn nữa bây giờ rõ là địch quân có thêm quân tới!

“Không ổn, nếu không rút kịp lúc, sợ rằng sẽ gặp bất lợi.” Tắc Tư giáo hoàng đối mặt với sự thật không thể thay đổi, nhìn băng sương cự long cùng với bọn người Diệp Phong, trong đầu liền xuất hiện ý niệm rút lui.

Bởi vì thư tính băng sương cự long chỉ dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục, Lam Lam có thể nghe nó nói, nhưng vẫn còn mờ mịt không hiểu rõ. Do hài tử và mẫu thân trong một đoạn thời gian Lam Lam tiếp xúc rất ít, bây giời Lam Lam trong giống như một bảo bảo ( em bé) cần chỉ bảo lại từ đầu mới tốt được.

Có tâm linh khế ước với Lam Lam, Lạp Phỉ Nhĩ biết nó trong đầu mở mịt, đối thư tính băng sương cự long mà nói: “Nó cho để nay chưa bao giờ tiếp xúc với đồng loại. Tri thức học từ ta cũng rất có hạn, cho nên nó không hiểu lắm những gì người nói!”

“Đa tạ..” Băng sương cự long cái cảm kích nhì Lạp Phỉ Nhĩ, chần chừ một chút định mở miệng hỏi, thì ở phía bắc đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ của ma thú, ngay sau đó là âm thanh bước chạy của bọn chúng cũng truyền tới, khiến bọn Diệp Phong và Tắc Tư tất cả lộ ra thần sắc giật mình, nhìn về phía bắc. Chỉ có băng sương cự long và băng sương long ưng không có để ý việc đó lắm.

Ma thú đến tập kích phòng tuyến của doanh trại, đó là chuyện bình thường, nhưng đêm nay chúng đến cũng quá xảo hợp quá đúng lúc. Bây giờ công kích phòng tuyến của doanh trại chính là thời cơ tốt.

Mặc kệ ma thú vì sao đến đây như vậy, có mục đích gì. Tắc Tư giáo hoàng trong lòng chỉ có một ý nghĩ, phải rút lui. Bởi vì ma thú một khi xâm lấn, thành viên Hắc Ám giáo đình của lão cũng bị tấn công, cộng thêm Mạt La quân đội, cùng với băng sương cư long và một lượng lớn băng sương long ưng ở trên bầu trời có thể giúp đỡ cầm thú nam tước. Hậu quả của cái loại ba mặt giáp công này, lão tuyệt đối không nghĩ muốn thử qua. Đối phó Mạt La quân đội vẫn còn có thời gian. Ngày này không tệ, bây giờ rút lui để Mạt La quân đội cùng chém giết với ma thú chính là lựa chọn tốt nhất.

Sự tình trên đời, có đôi khi xảo hợp như vậy, cũng rất bất đắc dĩ.

Khi Tắc Tư giáo hoàng muốn quát to lệnh cho thành viên giáo đình rút lui, từ phía động đột nhiên bay tới một lượng lớn tử địch của Hắc Ám giáo đình, dực nhân trường thương chiến sĩ, dực nhân kiếm sĩ, cùng với dực nhân xạ thủ của Quang Minh giáo đình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.