Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 121: Chương 121: Độc kế,ma tộc dư nghiệt,đông bắc cầu viên




Đại quân xuất chinh, nhân lực và lương thực nước uống có quan hệ mật thiết nhất. Nước sạch có thể mang theo, nhưng hành quân trên đường quan trọng nhất là nguồn nước sạch, để có thể cung cấp cho con người và thú vật dùng.

Sông Khố Địch Á, nằm biên cảnh không người của tỉnh tây bắc Mạt La đế quốc và Thiên Vũ đế quốc, là nơi cung cấp nước sạch duy nhất.

Lúc hoàng hôn, bầu trời đỏ như máu, nhị hoàng tử Thiên Vũ đế quốc Tây La – Cách Nhĩ Cáp Đặc, suất lĩnh đại quân đóng quân cách ba dặm về phía tây sông Khố Địch Á, ngước nhìn đỉnh của doanh trướng, thật là hùng vĩ to lớn, giống như một doanh trướng cỡ lớn như thành thị!

“Hoàng tử điện hạ, chúng ta bây giờ cách tỉnh tây bắc của Mạt La không đến một ngày lộ trình, vậy ngày mai có định tiến hành tấn công không?” Ở trong doanh trướng chỉ huy, năm vị tướng quân của đệ nhất đệ ngũ quân đoàn hướng Tây La hoàng tử mà thỉnh ý.

Ngồi ở phía sau bàn, lục phát ( tóc màu xanh lá) mĩ nam Tây La mặc một bộ trường y ( y phục dài), đang quan sát bản đồ trên bàn, chánh sắc nói: “Việc chia binh ra để tấn công là điều tất nhiên. Nhưng lần này chúng ta không đồng thời cùng lúc tấn công bốn tòa thành. Ngày mai ba quân đoàn đệ nhất đến đệ tam cùng ta đi tấn công Bố Cát thành, đệ tứ, đệ ngũ quân đoàn thì tấn công Khảm Đặc thành, ngốc thứu kỵ sĩ đoàn chia làm hai đạo, lo giám sát tình hình của hai nhánh quân này, nhằm tránh hỏa pháo bộ đội của tên Lôi Ân đánh lén. Lần này chúng ta cừ bình tĩnh mà tấn công, nhất định có khả năng lấy được tỉnh tây bắc của Mạt La!”

Không còn đại hoàng tử, nhị hoàng tử lần này rốt cuộc có thể thi thố tài trí. Nếu lần trước tấn công là do nhị hoàng tử lĩnh quân, chúng ta làm gì bị thảm bai như vậy. Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ, bọn ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!!! Năm vị tướng quân nghe Tây La hoàng tử nói xong, trong lòng vừa bội phục vừa tiếc nuối, đồng thời cũng nguyền rủa đầy ác tâm tên cầm thú nam tước đã hại chết một lượng lớn binh tướng của bọn chúng!

nl.Đại hoàng tử là người đầu tiên sẽ được kế thừa ngôi vị hoàng đế. Tây La, tâm cơ thâm trầm cùng với tài trí hơn người, vì ngại thân phận và cá tính thù dai bá đạo của Bảo La, nên không dám hiển lộ năng lực. Y sợ Bảo La sẽ sanh tâm ác với y, mai này có đăng cơ cũng bị Bảo La làm phiền.kien

Ngôi vị hoàng đế hấp dẫn, không còn ai có thể cản trở, lại thêm Bảo La đã chết, quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế Thiên Vũ đế quốc đã thuộc về tay Tây La. Vị nhị hoàng tử này mặt ngoài đều để vẻ mặt bi thống vạn phần, nhưng đêm nào cũng không thể ngủ ngon vì thầm mừng rỡ!

Tại một tiểu thụ lâm ( rừng cây nhỏ) cách ba dặm về phía đông sông Khố Địch Á, Diệp đại đoàn trưởng đang cầm trong tay một địa tinh viễn vọng kính, dài khoảng bốn mươi phân ( 40cm), để quan sát nội tình trong quân doanh của Thiên Vũ đế quốc, trên mặt nở một nụ cười đắc ý.

Bên phải của hắn, là Cát Lôi Tư nguyên soái vẫn khiếp sợ như trước, nhìn nhìn địa tinh viễn vọng kính trong tay, cực độ không thể tưởng tượng được Diệp Phong từ nơi này mà có được nhiều sản phẩm của địa tinh như vậy, có thật là trùng hợp lấy từ trong một sơn động không? Có đá chết Cát Lôi Tư, gã cũng không tin!

Từ khi Lạc Khắc đã báo tin cho Diệp Phong, Thiên Vũ đế quốc bắt đầu rục rịch. Trải qua thời gian bảy ngày, những tên địa tinh nô lệ bị huấn luyện dưới sự chỉ đạo của bọn cao thủ dụng hình Khải Đặc, cực độ sợ hãi, không có chút nào dám phản kháng lại mệnh lệnh, rồi dưới sự chỉ đạo của Mạn Nỗ Ai Nhĩ và trung đội chú tạo, bắt đầu chế tạo hỏa thương, gia nông pháo, viễn vọng kính và các quân sự dụng phẩm khác cho Tư Lược đoàn.

Nói cho cùng, có một lại muốn hai. Diệp Phong từ lần đầu tiên cùng Lộ Lộ ngũ nữ đồng miên ( 1 vs 5) gần đây đều không để ngũ nữ có cơ hội ngủ một mình, tất cả đều ngủ chung với nhau. Thật sướng muốn chết đó.

Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Liên Na tam nữ mặc dù rất ngượng, muốn dừng cái loại hoang dâm này, nhưng Diệp Phong dùng cái khí bá đạo, làm cho các nàng phải phục tùng, không thể làm trái ý Diệp Phong. Lúc đầu bọn họ còn nổi giận với sự xử lý của Diệp Phong, tiếc là da mặt Diệp Phong dày, lại biết tam nữ yêu thương hắn, vẫn cứ mặt dày và không biết xấu hổ, dùng cứng để chọi cứng.

Nếu mà vì cái đó để mắng nhiếc Diệp Phong, làm một ồn ào một trận, tam nữ ai cũng thật sự không muốn như vậy, kết quả là phải bỏ cuộc vì tính khí của hắn. Mặc dù làm như vậy rất là ngượng, nhưng có thể hằng đêm cùng tình nhân sung sướng hoan ái, tam nữ cũng đều ước ao. Dù sao các nàng ai cũng không nghĩ tới việc độc chiếm một mình!

Có một vấn đề duy nhất đó là, giữa Tĩnh Hương và Mộng Hinh vẫn chưa hóa giải. Lúc nhị nữ đồng thời cùng tình lang hoan ái, đều cố ý tranh sủng. Tỷ như Diệp Phong đầu tiên làm ai, tiếp đó là ai, rồi cuối cùng để lại mầm móng ở ai, tất cả nhị nữ đều âm thầm tranh đấu. Kết quả là các nàng không những không thể phân cao tháp, chỉ làm cho Diệp đại sắc lang hàng đem phiêu phiêu sung sướng mà thôi!

Cũng chính từ đây, Diệp Phong và chư nữ đều không lường trước được có thể xem một vở kịch, mà đã bị chôn kín ở phía trong.

Lạc Khắc tể tướng theo lời đề nghị của đứa cháu, lấy danh nghĩa của Liên Na nữ vương, hạ lệnh giảm ba phần thuế cho tất cả các nơi trong cả nước. Sau đó sự tình này được Bát Quái giả ( chắc giống phóng viên) của Mạt La đế quốc truyền đi khắp nơi, khiến cho cư dân nhiệt liệt tán dương và hoan hô, ca tung liên tục Liên Na nữ vương!

Liên Na trong khi hạnh phúc, thì phát hiện đương kim thái hậu, Sa Nhã, cũng chính là mẫu hậu của nàng, cả ngày cứ đóng cửa tẩm cung không ra. Thân thể của bà vốn đã suy nhược, sức khỏe càng ngày càng kém đi, làm cho y sư trong cung đình cực độ lo lắng. Bọn họ liền bẩm báo với Liên Na rằng, nếu cứ kéo dài như vậy, sợ rằng thái hậu sẽ không thể sống lâu được.

Liên Na bây giờ chỉ có mẫu hậu là người thân duy nhất, nghe y sư báo như vậy, xuýt chút nữa là bất tỉnh. Nàng liền lập tức đi tìm Diệp Phong có chủ tâm và Tĩnh Hương để giúp nàng nghĩ biện pháp.

Tĩnh Hương không biết rõ vì sao thái hậu lại như thế. Nàng đoán rằng bởi vì thiếu sự quan tâm cho nên mới như vậy, liền đề nghị mọi người cùng nhau bồi tiếp thái hậu, để chia sẻ cho bà những niềm vui và hạnh phúc.

Diệp Phong thì biết rất rõ về trượng mẫu nương tương lai, cho rằng bà thông khổ cực độ tất nhiên vì cái vụ loạn luân vẫn còn trong tâm. Loại sự tình này hắn nhất thời không nghĩ ra được biện pháp để giải quyết, nên không có nói gì nhiều, cũng không nói rõ cho chư nữ biết tình trạng thật sự, để tránh làm cho Liên Na không còn mặt mũi gặp ai. Hắn chỉ đành đồng ý kế hoạch của Tĩnh Hương, để các nàng hiện không có việc gì nhiều cứ bồi tiếp thái hậu, rồi hy vọng sau này có thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Nếu không, chỉ có thể hy vọng thời gian và hạnh phúc có thể làm cho thái hậu quên dần nỗi thương tâm vô hạn kia!

*******

“Lôi Ân đoàn trưởng, người dẫn ta đến quan sát doanh trại của địch quân, thế đã có kế sách nghênh địch chưa?” Cát Lôi Tư nhìn cầm thú nam tước trước mắt, người được nữ vương bệ hạ ra lệnh là người âm thầm chỉ huy tác chiến, trong lòng rất bội phục những loại chiến công cùng Tư Lược đoàn của hắn, miệng tò mò hỏi.

Giữa trưa hôm nay, Diệp Phong mang theo lệnh bài của Liên Na, thông qua Truyện Tống Trận đến Bố Cát thành nơi Các Lôi Tư đang đóng ở đó, rồi chuyển lời của nữ vương để hắn âm thầm làm chỉ huy. Sau đó dẫn Cát Lôi Tư nguyên soái một lòng trung thành với Mạt La đế quốc, đi một vòng tham quan Vọng Triều sơn, bí mật trú địa của Tư Lược đoàn, để gã kiến thức được một phần thực lực của Tư Lược đoàn. Cái này đã làm cho gã cực kỳ giật mình!

Rồi thì hai người thông qua Truyện Tống Trận do tinh linh trung đội để lại, đi đến tiểu thụ lâm, dùng địa tinh viễn vọng kính có lợi để quan sát tình hình quân doanh của địch ở phía tây!

nl.Diệp Phong nghe câu hỏi của Cát Lôi Tư, ngừng quan sát doanh trại của địch quân, rồi chỉ vào sông Khố Địch Á, mỉm cười: “Cát Lôi Tư nguyên soái, người nhìn sông Khố Địch Á đi. Nó sắp trở thành nguyên nhân trọng điểm của thảm bại lần này của Thiên Vũ đế quốc!”.kien

“Thiên Vũ đế quốc thảm bại? Lôi Ân đoàn trưởng đã có kế hoạch tác chiến rồi sao? Mau nói cho ta rõ đi!” Cát Lôi Tư không phải là một nam nhân thông minh, nghe Diệp Phong nói Thiên Vũ đế quốc lần này thảm bại, không muốn lãng phí thời gian để đoán, trực tiếp hỏi kế hoạch.

“Hắc hắc, gần chỗ này chỉ có một con sông Khố Địch Á này là nguồn cung cấp nước dùng. Quân đội địch quân lần trước lấy nước dùng từ đất của bọn họ. Bây giờ cũng đã tiến hành, cái con sông Khố Địch Á này đã bị ta cho người thả xuống một lượng độc dược mãn tính “Ba Khắc Li”. Trước đó ta chính mắt bọn chúng cho người đi lấy nước từ con sông này. Người nói xem bọn họ còn có phần thắng không?”

Diệp Phong đã sớm nghiên cứu địa hình và lộ tuyến hành quân của Thiên Vũ đế quốc. Ngày thứ hai sau khi Lạc Khắc báo cho hắn biết Thiên Vũ đế quốc đã động binh, thì hắn đã phái tinh linh trung đội, giám thị quân đội Thiên Vũ đế quốc. Buổi sáng hôm nay, cứ theo kế hoạc đã định, thả xuống sông Khố Địch Á một lượng lớn độc dược mãn tính.

Ba Khắc Li, một loại độc dược mãn tính không mùi không vị, người trúng độc ba ngày kế tiếp không có biểu hiện gì, tới ngày thứ tư độc mới bắt đầu bộc phát, làm cho choáng đầu hoa mắt, tứ chi vô lực, hai ngày tiếp theo không có dược liệu thì chắc chắn phải bỏ mạng, nhưng lại không có thể lây qua đường không khí.

Cát Lôi Tư vừa nghe Diệp Phong nói đã bỏ loại dược độc này xuống sông, hơn nữa quân địch cũng đã mới lấy nước, mặc dù biết rõ kế hoạch này hơi độc ác, nhưng hai quân giao phong thì ai có thể cố kỵ được, cho nên gã lập tức mừng rỡ cười lớn ha ha rồi nhìn Diệp Phong mà nói: “Lôi Ân đoàn trưởng, bội phục, bội phục. Kế hoạch này quả thật quá tuyệt vời. Với năng lực của ngài, ta nghĩ thật sự nên đem chức nguyên soái của ta nhường lại cho ngài, như vậy mới có thể ngài thống lãnh quân đội tốt hơn!”

Cát Lôi Tư cho tới bây giờ vẫn không nghĩ chính mình là người có khả năng thống lãnh quân đội cả nước. Có lẽ chức tướng quân mới thích hơp hơn, còn chức nguyên soái, gã thực sự không dám chắc chắn. Đối với việc nữ vương bệ hạ giao trọng trách như vậy cho gã, trong lòng gã rất cảm kích, cũng hiểu được nhiệm vụ rất nặng. Bởi vậy, gã nói những lời này với Diệp Phong, thì tất cả đều xuất phát từ nội tâm.

Diệp Phong là cao thủ nói dối, có thể nghe được Cát Lôi Tư mãnh hán này nói đều thật lòng. Bất quá hắn ngay cả ngôi vị quốc vương còn không có hứng thú nhiều, nói chi một chức quan vị nguyên soái này. Nghe Cát Lôi Tư nói, hắn liền lắc đầu nói khách sáo vài câu, rồi kể lần lượt các bước tiên hành theo kế hoạch.

“Ha ha ha, tốt, quá tốt. Lôi Ân đoàn trưởng, ta càng ngày càng bội phục ngài. Yên tâm, ta nhất định dựa theo kế hoạch của ngài mà thực hiện!” Có thể lợi dụng những ưu thể để đả kích địch nhân, Cát Lôi Tư trong lòng thầm mừng, cười to ha ha thật cao hứng.

Lúc trước ta tuyển chọn mãnh tướng này làm nguyên soái, thật con mẹ nói quá chính xác. Cái tên Cát Lôi Tư này tại quân đội không chỉ có uy tín phi phàm, hơn nữa còn tuyệt đối trung thành, cũng như dễ điều khiển… Diệp Phong nhìn hình dạng cao hứng của Cát Lôi Tư, trong lòng rất là đắc ý, vừa định mở miệng nói gì, thì Tĩnh Hương đột nhiên từ Truyện Tống Trận cách đó không xa xuất hiện, lo lắng nói với hắn: “Lôi Ân, không tốt, hai vị tướng quân đóng tại tỉnh đông bắc ngăn chặn ma thú, đã báo lên trên để cầu viện. Bọn họ bị một lượng lớn dư nghiệt của Ma tộc tập kích. Tình hình rất là nguy cấp!”

“Một lượng lớn dư nghiệt Ma tộc?!” Diệp Phong bình tĩnh nhíu mày, Cát Lôi Tư thì giật mình nhìn về phía Tĩnh Hương, không thể hiểu được vì sao dư nghiệt Ma tột lại tấn công quân đội của nước mình.

Mẹ nó, khẳng định là cái con chó giáo hoàng của Hắc Ám giáo đình làm trò quỷ. Con mẹ nói đúng lúc thật, may mà lão tử tại đông bắc cũng có Truyện Tống Trận….

Diệp Phong tâm trạng cũng giật mình, bất quá không có để lộ ra. Ngẫm lại, bên này cần hành động lập tức, đông bắc lại cầu viện, cực độ không vui mà thầm chửi một phên. Nhưng xét cho cùng, ở đây kế hoạch đã thành công được một nửa, rồi thì thay đổi kế hoạch một chút. Hắn dặn dò Cát Lôi Tư vài lời, rồi dẫn Tĩnh Hương và Cát Lôi Tư thông qua Truyện Tống Trận trở về trú địa bí mật. Hắn chuẩn bị để Cát Lôi Tư xuất quân y theo kế hoạch đã định mà hành động ở bên này, còn lại tự mình đi tìm Hắc Ám giáo hoàng để tính sổ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.