Lưu Manh Lão Sư

Chương 620: Chương 620: Đại thu hoạch






Ma Vương gõ đầu Diệp Đại Vĩ quát: “Mẹ kiếp, mày có não không vậy? Mày chạy thẳng về đây khiến chỗ này đã bị bọn Quốc An phát hiện rồi. Tiên sinh mới gọi cho tao đó. Mọi người nghe đây, ngay lập tức thu dọn đồ đạc, chọn những gì gọn nhẹ thôi, rồi mau chạy khỏi chỗ này.”

Nghe Ma Vương nói vậy, tất cả mọi người đều rối loạn, nhốn nháo chạy đi thu thập đồ của mình. Ma Vương thấy thế thì mắng to: “Các người gấp gáp gì vậy hả? Trước hết cứ mang tiền đi đã, mỗi người một túi, tới nơi khác chỉ cần có tiền là được rồi. Đại Vĩ, mau đến phòng ta lấy rương lại đây.”

Diệp Đại Vĩ vội vàng chạy tới phòng Ma Vương, nhấc cái rương ở dưới giường lên. Nhưng khi hắn chuẩn bị rời đi thì phát hiện dưới gối có vật gì đó. Hắn tò mò mở ra, hai mắt Diệp Đại Vĩ chợt sáng lên, đó chính là quyển “Âm Dương công”. Kỳ lạ là bộ này chỉ có mấy tờ giấy mỏng mà thôi.

Diệp Đại Vĩ vội vàng buông chiếc rương xuống, rút chiếc điện thoại trong túi ra, hối hả chụp từng trang một, sau đó để lại vào dưới gối. Hắn sợ Ma Vương phát hiện nên vội vàng cầm rương lên đi ra cửa.

“Ba”, đột nhiên cửa mở ra, Ma Vương vội vàng tiến vào, hắn nhìn Diệp Đại Vĩ nói: “Đại Vĩ, sao mãi không xuống vậy?” Nguyên lai khi lão sai Diệp Đại Vĩ đi thì nhớ ra Âm Dương công mình để ngay dưới gối nên vội vàng chạy lên đây.

“Bây giờ tôi mới tìm thấy rương, đang chuẩn bị đi xuống đây.” Diệp Đại Vĩ chợt thấy lạnh hết cả người, chậm chút nữa là xong rồi.

Ma Vương phất tay nói: “Mau đi xuống đi.”

Diệp Đại Vĩ gật đầu đi trước. Ma Vương ngay lập tức chạy lại lật gối lên, thấy cuốn Âm Dương công vẫn còn đó thì trái tim mới buông lỏng trở lại được. Lão bỏ cuốn sách vào trong lòng rồi chạy xuống dưới.

Ma Vương xuống tới nơi thì phát hiện mỗi người đều đã cầm theo hai cái rương, liền nói với Phương Minh Ngọc: “Tiểu Ngọc, chúng ta phải bỏ lại tất cả bao nhiêu tiền?”

Phương Minh Ngọc trả lời: “Còn khoảng một nửa, ba, bọn Quốc An sẽ không tới nhanh như vậy đâu, chúng ta có lẽ không nên bỏ phí như vậy?”

Ma Vương nói: “Trước hết cứ chạy đã, tiền sau này còn có thể kiếm được. Đi, chúng ta mau đi.”

“Chúng mày còn có thể đi được sao?” Đúng lúc này tiếng Trần Thiên Minh từ bên ngoài vọng vào. Phía sau hắn là Chung Hướng Lượng và bọn Lâm Quốc.

“Trần Thiên Minh, chúng mày tới nhanh vậy?” Ma Vương thấy bọn Trần Thiên Minh tiến vào đây thoải mái như vậy, khẳng định những đệ tử bên ngoài đã bị chế phục.

“Đúng vậy, nếu chúng ta không tới nhanh, làm sao chuẩn bị tốt cho đám tang của chúng mày được?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đánh thẳng một chưởng về phía Ma Vương. Lần này Trần Thiên Minh mang tới không ít người, bọn Lâm Quốc, ngay cả Tiểu Hạ, Tiểu Ny, Lý Quân cũng có mặt.

Lâm Quốc nhảy về phía Phương Minh Ngọc, hắn lập tức tung ra ngay nhiều đòn tới tiếp khiến Phương Minh Ngọc phải lui về phía sau. Trương Ngạn Thanh đối đầu với Diệp Đại Vĩ, mặc dù kém một chút những vẫn có thể duy trì. Tiểu Tô đánh với Vân Ma, Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ đánh với Lôi Ma, Tiểu Ny và Lý Quân tiếp Điện Ma. Những người khác cũng tìm được đối thủ là các cao thủ khác của Ma Môn.

Vất vả nhất có lẽ là Điện Ma, võ công của Tiểu Ny so với hắn không thấp là mấy nhưng lại được Lý Quân hỗ trợ. Điện Ma chẳng mấy chốc đã bị đánh cho bầm rập, bị dồn đến sát tường, không còn chỗ nào để chạy nữa.

Ma Vương thì đang vô cùng ngạc nhiên, hắn cảm giác võ công của Trần Thiên Minh so với trước kia tiến bộ không ít. Mặc dù bây giờ chưa gọi là ngang hàng với Ma Vương, nhưng lại có Chung Hướng Lượng giúp sức nên tình thế khá cân bằng. Mẹ kiếp, đúng là quái thai mà, không gặp một đoạn thời gian ngắn mà đã như vậy rồi.

Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng phát ra từ phía các môn hạ của Ma Môn. Bọn Tiểu Hạ cứ lần lượt hạ hết người này đến người khác.

Điều này khiến Ma Vương càng lúc càng sốt ruột, vốn tưởng rằng võ công của mình rất nhanh sẽ chiếm thượng phong, thuận tiện còn giúp đỡ bọn Phương Minh Ngọc một chút. Bây giờ thì phát hiện mình sai lầm rồi, Trần Thiên Minh và Chung Hướng Lượng đủ để kiềm chế hắn, căn bản không thể giúp đỡ người khác được. “Mọi người mau rút đi, chúng ta không đấu lại đâu.” Ma Vương kêu lớn lên.

“A!” Lúc này Điện Ma hét lên một tiếng, hắn bị Tiểu Ny đánh trúng một chưởng vào ngực, miệng phun ra một búng máu. Lý Quân tận dụng thời cơ bổ thêm một chưởng, Điện Ma đau đớn thét lên. Tiểu Ny lúc này dồn hết căm hờn đánh một kích cuối cùng khiến Điện Ma không kêu được tiếng nào, đau khổ từ giã cõi trần.

Trần Thiên Minh thấy vậy vội kêu lên: “Lý Quân, Tiểu Ny, hai người mau qua giúp Tiểu Tô và Tiểu Kiệt đi, giúp bọn họ giết địch nhân đã.” Lần này mang tới rất nhiều người, Trần Thiên Minh không sợ đánh không lại bọn Ma Vương mà chỉ sợ bọn chúng chạy thoát.

Bọn Diệp Đại Vĩ ai nấy đều chỉ rình cơ hội bỏ chạy nhưng bị Trương Ngạn Thanh và những người khác quấn riết lấy nên không thoát được. Ma Vương nhìn thấy vậy phẫn nộ quát lên một tiếng, lưỡng đạo khí lưu hắc bạch từ trong tay lão phát ra. Hắn đã dùng toàn lực.

Trần Thiên Minh và Chung Hướng Lượng biết đòn này nguy hiểm, vội vã lùi về sau tránh né. Ma Vương không bỏ lỡ cơ hội, ném ra hai quả lựu đạn khói, nhất thời trong đại sảnh khói đặc bốc lên mù mịt.

“Mọi người mau chạy đi.” Ma Vương vừa nói vừa chạy ra phía sau, nơi có một cánh cửa nhỏ.

Vân Ma cũng muốn bay ra nhưng bị vây công bởi Lý Quân và Tiểu Tô, chỉ lơ đãng một chút đã bị Tiểu Tô đánh trúng một chưởng bay đập thẳng vào tường. Lý Quân cũng nhanh chóng bồi thêm một chưởng nữa, dễ dàng kết liễu tính mạng của hắn.

Lôi Ma cũng chung số phận, bị ba người Ngô Tổ Kiệt, Chiêm Ỷ và Tiểu Ny vây chặt. Cộng ba người thì công lực hơn hắn không biết bao nhiêu mà kể, vừa thấy khói mù bốc lên, đang định thừa cơ bỏ chạy thì bị Tiểu Ny đoán được ý đồ đánh trúng một chưởng vào vai, Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ mỗi người bồi thêm một đòn vào đầu, giết hắn chết tốt.

Phương Minh Ngọc và Diệp Đại Vĩ thừa dịp khói mù liều mạng phóng ra ngoài, Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh nhất thời không đuổi kịp. Trần Thiên Minh đang lúc đuổi theo Ma vương, thấy hai người kia muốn chạy theo hướng cửa nhỏ cùng với Ma Vương liền tung hai chưởng cực mạnh về phía đó. Hai luồng chân khí giống như mãnh long quá giang mang theo tiếng rít gió chói tai.

Diệp Đại Vĩ và Phương Minh Ngọc phát hiện chưởng phong của Trần Thiên Minh đã tới gần, không đỡ mà chăm chăm chạy trốn thì chắc chắn dính chưởng. Không có cách nào khác, hai người bọn họ đành phải quay lại vận nội lực tối đa để chống đỡ. “Bịch” một tiếng, cả Phương Minh Ngọc và Trần Thiên Minh đồng thời bay ra phía sau, võ công hai người này kém hơn Trần Thiên Minh rất nhiều. Nhưng cũng nhờ đó mà họ tranh thủ trốn sau bức tường của WC.

Diệp Đại Vĩ cũng nhanh chóng ném ra một quả đạn khói khiến cho chỗ này cũng bị che phủ hoàn toàn bởi khói trắng mù mịt. Không thấy ai đi vào, tưởng Trần Thiên Minh bỏ đi rồi, Diệp Đại Vĩ bay vọt ra ngoài, muốn nhân cơ hội tẩu thoát thật nhanh.

Thế nhưng bên tai hắn lập tức phát ra tiếng gió, căn bản Trần Thiên Minh hiện nay không cần nhìn, chỉ cần nghe có thể phát hiện động tĩnh xung quanh, hắn đã kịp tung ra một chưởng khi Diệp Đại Vĩ bay ra. Chưởng này của Trần Thiên Minh vô cùng mạnh mẽ, bất quá, Diệp Đại Vĩ cũng đã đề phòng trước, thấy vậy thì nhanh chóng lùi trở lại phía trong.

“Đại Vĩ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Phương Minh Ngọc lo lắng nói. Hắn không nghĩ ra Trần Thiên Minh lợi hại như vậy.

“Ngọc ca, tôi cũng không biết phải làm gì bây giờ. Sư phụ đã chạy thoát rồi, ở đây chỉ còn lại hai chúng ta, nếu bây giờ không trốn được, để lúc nữa khói tan đi thì chỉ có nước chết.” Diệp Đại Vĩ nói hoàn toàn có đạo lý, bọn Vân Ma đã bị giết sạch, giờ chỉ cần khói tan là mấy người Trần Thiên Minh sẽ tập trung hết lại đây.

Lúc này Trần Thiên Minh ở bên ngoài cũng kêu lên: “Diệp Đại Vĩ, Phương Minh Ngọc, hai chúng mày không thoát được đâu, mau ngoan ngoãn chịu trói đi.” Vì khói mù dày đặc, Trần Thiên Minh cũng không dám đi vào, chỉ sợ bọn Diệp Đại Vĩ ám toán. Dù sao chỉ cần đợi lúc nữa hết khói là bọn Diệp Đại Vĩ chắc chết rồi. (***, sao không ném mấy quả lựu đạn vào nhỉ?)

“Ngọc ca, nếu không hai chúng ta cùng nhau đi ra.” Diệp Đại Vĩ nói nhỏ với Phương Minh Ngọc.

“Được, nếu chờ cũng chết thì chi bằng cùng nhau phá vây luôn bây giờ.” Phương Minh Ngọc gật đầu nói.

“Tôi sẽ theo đại ca.” Diệp Đại Vĩ ở phía sau Phương Minh Ngọc cười âm hiểm. Hắn sẽ không ngu như vậy, hắn chỉ giả vờ dụ Phương Minh Ngọc đi ra, ngăn trở Trần Thiên Minh để hắn có cơ hội chạy thoát mà thôi. “Trần Thiên Minh, mẹ kiếp, chúng tao liều mạng với mày.” Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa đột ngột đẩy Phương Minh Ngọc ra ngoài, còn hắn liều mạng bay về phía cánh cửa.

Trần Thiên Minh thấy có người bay ra liền đánh ngay một chưởng. Phương Minh Ngọc thì vì bị Diệp Đại Vĩ bất ngờ đẩy ra nên không chuẩn bị, mà võ công Trần Thiên Minh lại hơn hắn rất nhiều, nên chưa kịp vận công chống đỡ thì chưởng phong đã tới.

Diệp Đại Vĩ nghe tiếng kêu thảm thiết của Phương Minh Ngọc, nhưng hắn bất chấp tất cả cố lao về phía cánh cửa nhỏ. Bây giờ cũng không có thời gian để suy nghĩ thiệt hơn.

“Diệp Đại Vĩ, mẹ kiếp, mày không phải là người.” Bị Trần Thiên Minh đánh trúng một chưởng, Phương Minh Ngọc kêu to lên một tiếng trước khi rơi xuống đất chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn. Hai tròng mắt của hắn lúc này còn mở thao láo. Hắn căn bản không ngờ được Diệp Đại Vĩ lại cố tình hãm hại mình để chạy trối chết.

Trần Thiên Minh đánh xong một chưởng mới phát hiện còn một người nữa bay ra phía cánh cửa, nhưng lúc này không kịp đuổi theo nữa rồi.

“Thiên Minh, không đuổi kịp nữa đâu, chúng ta về thôi!” Chung Hướng Lượng cũng phát hiện có gì đó chợt hiện, lao lại nhưng không kịp, bèn nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh gật đầu quay trở lại: “Sư huynh, toàn bộ người của Ma Môn đã bị tiêu diệt hết rồi chứ?”

Chung Hướng Lượng cao hứng nói: “Trừ Ma Vương và Diệp Đại Vĩ chạy thoát, những người khác đều đã bị giết chết. Lần này chúng ta có thu hoạch rất lớn, chẳng những giết chết thủ hạ của Ma Vương mà còn đoạt được rất nhiều tiền của bất hợp pháp mà hắn thu thập được mấy năm qua. Thiên Minh, lần này coi như thành phố đã trong sạch rồi. Thượng cấp chắc chắn sẽ khen thưởng mọi người.”

“Sư huynh, thưởng hay không đối với em không quan trọng, chỉ là muốn nhanh chóng tới Huyền môn giết tên Trí Thâm hỗn đản, báo thù cho chưởng môn sư huynh.” Trần Thiên Minh lắc đầu oán hận nói.

Chung Hướng Lượng nói: “Thiên Minh, anh biết rồi, ngày mai chúng ta xuất phát, anh sẽ đi cùng em, cả mấy người Tiểu Hạ cũng muốn đi cùng.”

“Hay quá, vậy ngày mai chúng ta xuất phát.” Trần Thiên Minh gật đầu cao hứng. Lần này giết không ít người của Ma Môn, trong đó có cả Phương Minh Ngọc, xem ra thu hoạch rất lớn. Đáng tiếc không giết được Ma Vương và Diệp Đại Vĩ. Bất quá, hắn tin tưởng người xấu sẽ gặp báo ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.