“Được, tao lui ra phía sau, nhưng mày sẽ thả bọn họ chứ?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa chầm chậm lui ra phía sau.
Diệp Đại Vĩ cười âm hiểm nói: “Trần Thiên Minh, mày bây giờ không có quyền lựa chọn và yêu cầu tao, nếu mày không nhanh lên thì tao sẽ giết bọn họ.” Diệp Đại Vĩ thấy Trần Thiên Minh cứ chầm chậm lùi ra phía sau thì bực tức dọa thêm. Xem ra Trần Thiên Minh vô cùng sợ hãi mình giết hai người này.
Lúc này ở phía sau đã trở nên rất căng thẳng, các cảnh sát đều đã rút súng chĩa về phía Diệp Đại Vĩ. Những người này đa phần là tinh anh trong tinh anh của ngành công an. Bọn họ có kinh nghiệm và tố chất nên không hề bị rối loạn, chăm chú nhìn chuyện xảy ra.
Trần Thiên Minh vừa lùi vừa nói tiếp: “Diệp Đại Vĩ, mày nói thì phải giữ lời, nếu không đừng có trách tao.”
“Mày lui nữa đi.” Diệp Đại Vĩ nói. Lần này hắn mang theo không ít lựu đạn khói, nếu như Trần Thiên Minh lùi ra xa, xuống hẳn phía dưới thì hắn sẽ ném lựu đạn khói ra, khiến cho toàn trường náo loạn, nhân cơ hội đó tẩu thoát. Nhưng trước hết phải giết Hà Liên đã.
“Được, tao đang lùi xuống đây.” Đúng lúc này Trần Thiên Minh đột nhiên kêu to lên. “Hà thúc, chú bị sao vậy?”
Nghe Trần Thiên Minh kêu vậy, Diệp Đại Vĩ giật mình bàn tay ở cổ Hà Đào chợt lỏng ra, quay sang bên phía Hà Liên.
Đúng lúc đó, Hà Đào mặc dù đã bị Diệp Đại Vĩ điểm huyệt nhưng bỗng nhiên cử động được. Mà cử động của nàng lại nhanh vô cùng, vung một chưởng đánh thẳng vào lưng Diệp Đại Vĩ.
Diệp Đại Vĩ đang tập trung sang nhìn xem Hà Liên có vấn đề gì xảy ra. Chẳng lẽ Ma Vương lại phái thêm một sát thủ khác tới giết Hà Liên? Trong lúc hắn còn đang phân vân thì “ba” một tiếng, lãnh trọn một chưởng vào sau lưng. Chưởng lực này vô cùng mạnh mẽ, đẩy bật hắn ra phía ngoài, ngã sóng xoài trên mặt đất, từ mồm ngay lập tức ói ra một búng máu. “Trần Thiên Minh” Diệp Đại Vĩ tưởng Trần Thiên Minh bay qua đánh lén mình. Hắn thật không nghĩ rằng võ công của Trần Thiên Minh lại cao đến vậy, khoảng cách xa như thế mà có thể đánh lén mình một chưởng mà mình không kịp phản ứng.
Thế nhưng ngay lập tức hắn nhận ra mình sai lầm. Người đánh lén hắn chính là Hà Đào. “Hà Đào? Là cô? Không phải cô bị điểm huyệt sao?” Diệp Đại Vĩ giật mình kinh hãi, Hà Đào có võ công sao? Cho dù nàng ta có võ công đi nữa thì rõ ràng đã bị mình điểm huyệt mà?
Trần Thiên Minh lúc này đã đứng bên cạnh Hà Đào, vừa giải khai huyệt đạo cho Hà Liên xong, cười nói: “Diệp Đại Vĩ, mày không ngờ phải không? Ha ha”
Diệp Đại Vĩ vẫn có vẻ chưa tin: “Hà Đào có võ công sao?”
“Là ta dạy nàng.” Trần Thiên Minh thản nhiên nói.
“Nhưng là tao rõ ràng đã điểm huyệt cô ta, làm sao cô ta có thể cử động được?” Diệp Đại Vĩ thật không thể tin.
Trần Thiên Minh nhìn Diệp Đại Vĩ nói: “Diệp Đại Vĩ, khiến ngươi thất vọng rồi, huyệt đạo của Hà Đào so với người thường có chút khác biệt, cho nên mày điểm huyệt nàng không có tác dụng đâu.”
“Nguyên lai là vậy, hết thảy đều là mày đặt bẫy lừa tao!” Diệp Đại Vĩ hổn hển nói.
“Đúng vậy, nếu không làm sao tao lại có thể để Hà Đào ở bên cạnh cha nàng mà không phải là ta cơ chứ?” Trần Thiên Minh nói. Thực ra ban đầu hắn không có kế hoạch này, chỉ là khi Hà Đào nhất định đòi đi thì hắn nảy ra ý định nhất cử lưỡng tiện. Vừa đáp ứng Hà Đào, vừa có thể lừa người của Ma môn.
Diệp Đại Vĩ oán hận nói: “Trần Thiên Minh, mẹ kiếp, mày thật là hèn hạ.”
“Ha ha, Diệp thái giám, vậy không phải là hèn hạ, mà là thông minh. Mày mới là hèn hạ, chính mình chẳng có râu mép gì lại còn dán thêm râu mép, ha ha. Nếu như mày không đến ám toán Hà thúc, vậy chúng ta làm sao có thể bắt được mày? Hôm nay mày chết chắc rồi.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa phất tay, bọn Lâm Quốc lập tức chạy lại vây quanh Diệp Đại Vĩ.
Diệp Đại Vĩ ngay lập tức móc ra mấy viên lựu đạn khói, ném liền mấy quả ra xung quanh. Ngay lập tức một làn khói dày đặc trắng xóa bao vây lấy thân hình hắn. Thoáng một cái hắn nhân cơ hội bay ra ngoài.
“Muốn chạy sao!” Trần Thiên Minh vừa nhìn thấy bóng Diệp Đại Vĩ bay ra liền đánh tới một chưởng. Một luồng kình phong như mãnh long tràn về phía Diệp Đại Vĩ.
Diệp Đại Vĩ thấy tiếng gió sau lưng, liền tiếp tục phóng ra mấy quả lựu đạn khói, nghiêng người bay sang hướng khác. Làn khói đậm đặc theo thân mình hắn lao thẳng vào giữa đám đông cảnh sát. Vài tiếng súng đì đùng nổ lên xen lẫn tiếng quát tháo náo loạn cả toàn trường.
“Không được nổ súng.” Hà Liên kêu to lên, nghe vài thanh âm thảm thiết, ông biết đã có vài cảnh sát bị ngộ thương.
Trần Thiên Minh ghé sát vào tai Tiểu Thanh nhỏ giọng: “Ngạn Thanh, cậu giả vờ truy đuổi ra đến cửa đi.”
“Vâng.” Trương Ngạn Thanh lập tức phi thân đuổi theo hướng Diệp Đại Vĩ. Trần Thiên Minh ngược lại chỉ đứng nhìn.
“Thiên Minh, sao anh không đuổi theo, Diệp Đại Vĩ chạy thoát mất rồi?” Hà Đào thấy vậy thì kỳ quái hỏi.
Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói: “Hà Đào, em có điều không hiểu, lần này bọn anh cố tình để Diệp Đại Vĩ trốn thoát, người của sư huynh đợi ở bên ngoài sẽ theo Diệp Đại Vĩ về sào huyệt của bọn chúng.”
“Hóa ra là như vậy.” Hà Đào rốt cục hiểu rõ. “Sao anh không nói sớm cho em biết?”
“Nói sớm cho em cũng không có ích lợi nhiều,” Trần Thiên Minh quay sang Hà Liên: “Hà thúc, đã đến lúc bắt đầu rồi, thúc chuẩn bị đi. Mấy người Lâm Quốc sẽ đứng bên cạnh đảm bảo an toàn cho thúc. Cháu đứng ở đằng kia để nhìn toàn cục.”
“Được.” Hà Liên đi lên phía bục, lớn tiếng nói: “Hỡi các bạn, chuyện tình không hay vừa xảy ra, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy. Nhưng mặc kệ các thế lực mờ ám muốn làm gì, tôi cũng không sợ, chúng ta không sợ…”
Mặc dù việc vừa rồi ảnh hưởng không nhỏ tới tâm lý của những người chứng kiến ở đây cũng như khán giả truyền hình, nhưng những lời khẳng định của Hà Liên khiến cho họ tin tưởng vào quyết tâm của các lực lượng chức năng hơn.
Trần Thiên Minh đang đứng nhìn xung quanh thì điện thoại rung: “Sư huynh, anh gọi em có việc gì vậy?” Đó là Chung Hướng Lượng gọi.
“Thiên Minh, các em làm rất tốt, Hà cục trưởng cũng làm rất tốt. Xem ra thành phố M rất nhanh sẽ trở nên trong sạch. Diệp Đại Vĩ hóa trang thành cảnh sát được là do có Thái Cơ giúp đỡ. Lúc này anh đã cho điều tra, nhất định sẽ tìm được chứng cớ.” Chung Hướng Lượng cười nói.
“Tốt nhất là bắt được tên Thái Cơ đó.” Trần Thiên Minh đáp.
“Hiện giờ chúng ta vẫn chưa có đủ chứng cứ, anh vẫn cho người giám sát Thái Cơ.
Tuy nhiên, con cá lớn nhất của chúng ta vẫn là Ma vương, bây giờ hắn là một trong những người đứng đầu các thế lực hắc ám ở cả nước, nếu chúng ta có chứng cứ buộc tội hắn, phát lệnh truy nã toàn quốc thì hắn chắc chắn sẽ không trốn thoát được.”
“Được như vậy thì tốt rồi.” Trần Thiên Minh trả lời.
“Đúng vậy, Thái Cơ chính là đồng đảng của hắn, trong tỉnh cũng có nhiều người dính dáng đến bọn này. Ngay khi có chứng cứ, chúng ta sẽ tóm gọn cả ổ.” Chung Hướng Lượng nói.
Trần Thiên Minh hỏi sang chuyện Diệp Đại Vĩ: “Sư huynh, có tìm được hang ổ của bọn chúng không vậy?”
“Anh đã cho người theo dõi Diệp Đại Vĩ, đã phát hiện hang ổ của bọn chúng, đêm nay sẽ hành động, em có tham gia được không?” Chung Hướng Lượng nói vậy nhưng thực ra ông biết nếu bọn Trần Thiên Minh không tham gia thì khó mà đối phó được với Ma vương.
Trần Thiên Minh cười ha hả: “Hay quá, đương nhiên bọn em sẽ tham gia chứ, khi nào sẵn sàng thì anh cứ gọi cho em.”
Trong lúc này, tại chỗ ở của Ma Vương, cũng là hang ổ của Ma môn, đám người Ma Vương đang suy nghĩ biện pháp.
“Sư phụ, tôi thật vô tích sự, nhưng cũng lại là do bọn Trần Thiên Minh nhúng mũi vào.” Diệp Đại Vĩ cố ý cúi đầu ủ rũ nói. Hắn cố tình nhấn mạnh bọn Trần Thiên Minh để cho thấy sự khó khăn của nhiệm vụ lần này.
“Ôi, Đại Vĩ, ta cũng biết lần này khó khăn, nhưng không nghĩ bọn Trần Thiên Minh lại tham gia bảo vệ Hà Liên. Hơn nữa nữ nhi của Hà Liên lại có võ công kỳ dị như vậy.” Ma Vương thở dài, “nếu như không phải trung ương đã nghi ngờ ta thì lúc này chính ta ra tay đã tốt rồi.”
Phương Minh Ngọc ở bên cạnh nói: “Ba, chúng ta bây giờ phải làm sao?” Hôm nay Phương Minh Ngọc cũng dẫn vài người tới đài truyền hình, nhưng thấy võ công bọn Trần Thiên Minh cao cường như vậy thì không thể làm gì khác hơn là âm thầm chuồn thẳng.
Ma Vương suy nghĩ một chút rồi nói: “Không sao, trước mắt chỗ ở của chúng ta bí mật, bọn họ không biết đâu. Hiện giờ tốt nhất cứ án binh bất động, chờ cho tình hình bớt căng thẳng một chút rồi hẵng hay.” Ma Vương vẫn tin tưởng không ai là đối thủ của hắn, hơn nữa lại có thêm mấy người mới rút về từ Huyền môn.
“Tốt lắm, vậy chúng ta tránh lộ mặt đã.” Vân Ma bên cạnh gật đầu nói.
“Ma Vương, hay là chúng ta ra ngoài tìm chỗ khác trốn đi?” Điện Ma lại có chút lo lắng bọn Trần Thiên Minh có thể tìm tới nơi này. Nếu vậy thì với cả các lực lượng cảnh sát, bọn họ khẳng định sẽ gặp khó khăn.
“Trước tiên cứ để xem tình hình thế nào đã. Bên ngoài bây giờ rất căng thẳng, chúng ta lộ diện sẽ không hay.” Ma Vương nói. Hắn không muốn bỏ chỗ này, bởi vì tiền của tích cóp bao lâu nay đều để ở đây, di chuyển thì lộ ra mất, khiến đồng bọn hoài nghi cũng không phải điều hay.
Lôi Ma gật đầu: “Tôi cũng nghĩ Ma Vương nói đúng, chúng ta cứ ở đây một thời gian nữa đi.”
“linh linh linh” bất chợt tiếng chuông điện thoại của một người nào đó vang lên. Mọi người đưa mắt ngó nghiêng thì phát hiện chính là máy của Ma vương. Nhìn số máy một chút, Ma vương vội vã trả lời: “Tiên sinh, hành động của chúng tôi thất bài rồi, đang muốn gọi cho ngài đây.”
Bên kia truyền đến âm thanh tức giận: “Ma Vương, bao giờ ông mới có thể thành công đây? Đệ tử gì của ông đã bị bọn Quốc An theo dõi, rất có thể đã biết chỗ ở của ông rồi đó.”
“Cái gì? Diệp Đại Vĩ bị người ta theo dõi?” Ma Vương vô cùng hoảng sợ.
“Đúng vậy, đây là thông tin vô cùng chính xác do người của ta cài trong Quốc An báo. Các người nhanh lên một chút đi, nếu để bọn họ bắt được thì thân phận của ông sẽ bị lộ, danh hiệu võ lâm long đầu cũng không giúp được gì đâu.” Giọng người kia vô cùng cấp bách, xem ra rất tức giận.
Ma Vương cúp điện thoại, quay sang hỏi Diệp Đại Vĩ: “Đại vĩ, lúc quay về mi có chạy đi đâu trước không?”
“Không, tôi thấy phía sau không còn ai đuổi theo nên chạy thẳng về đây.” Diệp Đại Vĩ lắc đầu nói.