Lưu Manh Lão Sư

Chương 468: Chương 468: Gặp địch giữa đường






“Hoa đổng, bọn chúng ngoài đánh ông có còn tra hỏi gì nữa không? Bọn chúng có thù oán gì với ông không?” Trần Thiên Minh cố ý hỏi

Thấy có người đi phía sau Hoàng Na, sắc mặt Hoa Lý đột nhiên biến đổi, hắn tưởng vì Hoàng Na quan tâm hắn nên sẽ đến một mình, phát hiện người đó lại là Trần Thiên Minh, hắn không vui lên được. Nhưng Trần Thiên Minh đã hỏi, hắn cũng đành trả lời “Không hỏi gì, bọn chúng chỉ thương lượng một chút, nhưng rất nhỏ, ta không nghe thấy gì”

Kỳ thực, tập kích Hoa Lý đúng là bọn Diệp Đại Vĩ, nhưng không phát hiện thấy Hoàng Na trong xe, biết là Trần Thiên Minh đã lợi dụng Hoa Lý thu hút sự chú ý của mình, vì thế nên dàn cảnh một vụ cướp. Không những cướp tiền, bọn chúng còn tẩn cho Hoa Lý một trận.

“Bọn chúng không có thù hận gì với ông sao?” Trần Thiên Minh hỏi lại.

Hoa Lý lắc đầu “Không, không phải, nếu có thù với tôi, bọn chúng sẽ không cướp tiền của tôi, chắc là bọn cướp thôi”

“Cũng may lúc đó tôi quay trở lại buổi tiệc lấy đồ, nếu không tôi cũng gặp tai ương rồi” Hoàng Na vỗ vỗ tay vào bộ ngực cao vút nói

“Đúng vậy Na Na, nếu lúc đó cô ở đấy, có thể không chỉ bị cướp tiền mà còn bị cướp sắc nữa” Hoa Lý nói, mắt không rời khỏi bộ ngực của Hoàng Na. Cái kia thật quá hấp dẫn mà, chỉ hận không thể túm lấy nó mà thỏa sức dày vò, Hoa lý thầm than thở.

Trần Thiên Minh nghe nói vậy, lại thấy ánh mắt của Hoa lý đang thả dê trên người Hoàng Na, trong lòng thật không thoải mái. MK, cái tên đầu heo này, sao bọn Mộc Nhật không móc luôn hai mắt của hắn đi chứ. Thực sự, Trần Thiên Minh càng nhìn càng thấy hắn giống đầu heo, hắn bị như vậy thì trong lòng mới hết giận được.

Hoàng Na thấy vẻ tức giận của Trần Thiên Minh đối với Hoa Lý, chợt không khỏi động tâm, nàng đến cạnh Hoa Lý ôn nhu nói “Hoa đổng, thật khổ cho ông, chờ khi ông xuất viện, lúc rỗi rãi tôi sẽ mời ông dùng cơm, được không?”

“Tốt, thật tốt quá, Na Na, thật ra tôi cũng không bị nặng lắm, chỉ khoảng hai ngày nữa là ra viện, lúc đó tôi sẽ đi ăn cơm với cô”. Hiện tại Hoa Lý vẻ mặt vui mừng, nếu không phải đang bị thương phải băng bó, không có Trần Thiên Minh bên cạnh, hắn thực sự muốn ôm lấy Hoàng Na, hảo hảo mà ôn tồn một phen.

Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na cố tỏ ra như vậy, nhíu mày tức tối. Nàng hôm nay làm sao vậy, có phải vì chuyện mình với Hoàng Lăng tối qua mà chập mạch không. Nghĩ đến đây, hắn liếc mắt nhìn Hoàng Na.

Hoàng Na thấy ánh mắt của Trần Thiên Minh, liền vui vẻ trò chuyện tiếp với Hoa Lý, nàng thật sự muốn thông qua Hoa lý để làm sáng tỏ mối quan hệ với Trần Thiên Minh, mặt khác, thấy vẻ mặt của Trần Thiên Minh lúc này, nàng có cảm giác phi thường thích thú.

“Hoa đổng, đây là hoa quả Hoàng đổng mang đến, ông nhất định phải ăn đấy” Trần Thiên Minh tức giận mang giỏ quả đặt mạnh lên đùi hắn. Vì giỏ quả đầy, nên một số quả bị rơi ra ngoài, đặc biệt có một chuỗi hoa rớt ở phía trên tiểu JJ của Hoa Lý, hình như hắn cũng không nhận ra.

“Ta, ta….” Hoa lý cầm lấy giỏ quả, lại nhìn những quả rớt xung quanh cười khổ, hắn hiệu tại có thể ăn được sao.

“Hoa đổng, người phải ăn đó nha, đừng phụ công của Hoàng đổng” Trần Thiên Minh hả hê nói.

“Các người đứng đó làm gì, định không cầm giúp ta sao” Hoa lý quay sang người bảo tiêu gắt. Người này lập tức đón lấy giỏ quả từ tay hắn.

Hoa Lý quay sang nhìn Hoàng Na cười quyến rũ “Na Na, cô đến thăm tôi là được, cần gì phải hao phí như thế” nói xong lại chằm chằm nhìn vào bộ ngực nàng.

Trần Thiên Minh càng thêm tức giận, hắn lách người đứng trước Hoàng Na, chắn tầm mắt của Hoa Lý rồi quay lại nói với Hoàng Na “Hoàng đổng, hình như hôm nay chị còn có một cuộc hẹn, nếu không trở về bây giờ sẽ không kịp mất”

Hoa Lý nghe vậy, chỉ hận không bóp chết được Trần Thiên Minh, mình đang cùng Hoàng Na có cơ hội tốt như vậy mà hắn lại xen vào, đúng là một tên tiểu bạch kiểm (đĩ đực), cẩn thận ta dùng tiền đè chết ngươi.

Nghe Trần Thiên Minh nói vậy, Hoàng Na tỏ vẻ lưu luyến nói “Hoa đổng, thật xin lỗi, tôi còn có chút việc bận, lần sau tôi sẽ trở lại thăm ông”

“À, cô có việc bận, vậy cứ giải quyết trước đi, lúc nào rảnh ghé thăm tôi cũng được, dù sao tôi ở đây cũng rỗi rãi cả ngày” Hoa lý cũng nuối tiếc thở dài. Xem ra, khi xuất viện, mình phải hẹn riêng với Hoàng Na một phen. Thấy biểu hiện của nàng đối với mình hôm nay, hắn phi thường cao hứng.

“Hoa đổng, chúng ta cũng nên hợp tác làm ăn nhiều chút nha” Hoàng Na cười duyên nói.

“Đương nhiên, Na na, chuyện của cô cũng là chuyện của tôi, tôi dù có thua lỗ cũng muốn hợp tác với cô mà”. Nếu Hoàng Na thuộc về mình, vậy mấy công ty của nàng chẳng phải cũng là của mình sao, mình quả thật là một nhân tài a. Hoa Lý âm thầm tính toán. Đối với hắn, Hoàng Na quan trọng nhưng tiền của nàng còn quan trọng hơn, hắn sẵn sàng bỏ đi một chút tiền để có được nàng, vì phía sau nàng chính là tài sản hàng trăm triệu đó.

“Hoa đổng, ông thật tốt với tôi, giờ tôi phải đi đã, nếu không sẽ bị muộn mất” Hoàng Na nói xong liền đi ra ngoài. Nàng hiểu được chuyện gì cũng có giới hạn của nó, mặc dù muốn cho Trần Thiên Minh nhìn thấy cảnh này nhưng cũng không thể quá đà, nếu không Hoa Lý lại quấn quýt lấy mình, như vậy còn khổ hơn. Dù sao mình cũng quen rồi, những gã đàn ông có tiền thường háo sắc, mình đối với họ phải thật cẩn thận giữ mình.

Ra khỏi phòng bệnh, Hoàng Na lạnh lùng nói “Trần tiên sinh, là làm việc đều có tính toán của ta, lần sau ngài không cần phải nhắc nhở tôi” Kỳ thật, Hoàng Na trong lòng cũng cảm thấy mãn nguyện, chí ít cũng làm cho Trần Thiên Minh không thoải mái.

“Tôi biết, Hoàng đổng, lần sau tôi sẽ làm đúng phận sự của người bảo vệ” Trần Thiên Minh gật đầu nói.

Hoàng Na cũng sợ mình nói quá, làm Trần Thiên Minh tức giận nên hòa hoãn nói “Tôi không trách ngài, chỉ là tôi có nguyên tắc của tôi, ngài chỉ cần lo lắng cho Tiểu Lăng là được, chuyện của tôi ngài không cần phải lo lắng.”

“Chị yên tâm, tôi nói được sẽ làm được, có thời gian thích hợp, tôi sẽ dạy dỗ Tiểu Lăng” Trần Thiên Minh nói.

“Được như vậy, tôi cũng rất vui” Hoàng Na nói

“Tôi sẽ cố, chúng ta đi thôi, ở nơi này lâu, cũng khó bảo đảm an toàn cho chị”. Nói xong, cả bọn lục tục quay về công ty.

Ngay sau khi tan học, Hoàng Lăng nhí nhảnh chạy đến trước mặt Trần Thiên Minh, do sợ người khác chú ý nên Trần Thiên Minh chỉ yêu cầu tiểu Ngũ cho một xe đậu trong vườn trường, còn 2 thành viên bảo tiêu của Hoàng Na thì đứng chờ ở cổng trường. Tiểu Ngũ và Tiểu Tô mới xuất viện, cũng đã hoàn toàn bình phục, vì thế nên Trần Thiên Minh tăng cường thêm Tiểu Tô cho đội bảo vệ biệt thự, còn Tiểu Ngũ thì hỗ trợ mình lái xe.

“Thầy, chúng ta về luôn chứ” Hoàng Lăng hỏi

“Chờ một lúc, giờ mọi người đang ra về nhiều, lát nữa thưa người rồi chúng ta sẽ về” Trần Thiên Minh trả lời rồi bảo Hoàng Lăng vào trong xe. Chỉ cần bọn họ ở trong xe, người đi qua sẽ tuyệt không thể nhận ra họ được.

“Được, em nghe lời thầy”. Hoàng Lăng thích thú khi thấy hắn đối với mình càng ngày càng tốt, đến nỗi Tiểu Hồng cũng phải ghen tức, cũng phải nói nàng đã rất nỗ lực học tập, thành tích có tiến bộ rất nhiều.

Tiểu Ngũ thấy đã tan học được khoảng 20 phút, học sinh cũng đã về khoảng 7 – 8 phần nên giục “Lão đại, chúng ta về thôi”

“Được, chúng ta đi” Trần Thiên Minh gật đầu, sau đó hắn bóp tai nghe nói “Số 9, chúng tôi chuẩn bị đi ra”. Sau đó hắn nắm tay Hoàng Lăng kéo nàng tách xa ra bởi vì lúc này nàng không phải là đang ngồi mà dựa cả người vào hắn. Cũng may, người ngồi trên là huynh đệ của mình, nếu là bảo tiêu của Hoàng Na, thế nào cũng nghĩ mình có quan hệ với Hoàng Lăng.

Hoàng Lăng lắc đầu “Đừng nha, em vừa mới vất vả học tập suốt buổi, rất mệt mỏi, thầy để em dựa chút” nói xong lại ngả mình vào người hắn.

Trần Thiên Minh biết tính bướng bỉnh của nàng, cũng không nói gì, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên như thế. Hoàng Lăng cũng không dám làm xằng, dù sao có người ở đây, không thể quá thân mật được, chỉ thỉnh thoảng kéo kéo tay của Trần Thiên Minh.

Giờ tự học đến 9h mới nghỉ, Trần Thiên Minh ra đến cửa cũng đã 10h, do đường phố cũng đã vắng người nên Tiểu tô cũng lái nhanh hơn bình thường. Số 9 và số 10 ngồi ở xe sau, giữ khoảng cách nhất định với hắn.

“Trần tiên sinh, hình như có xe theo đuôi” đột nhiên Trần Thiên Minh nghe tiếng số 9 thông báo, giọng nói có vẻ khẩn trương.

“Có bao nhiêu xe” Trần Thiên Minh hỏi lại. Xem ra bọn chúng định hạ thủ với Hoàng Lăng, nếu bắt được nàng, Hoàng Na sao không dám nghe theo bọn chúng. Điểm này Trần Thiên Minh cũng biết, Hoàng Na rất quan tâm đến tình cảm gia đình, vì thế, nếu Hoàng Lăng hay Hoàng Na gặp chuyện thì cũng như nhau.

“Tôi thấy có hai chiếc, bọn chúng đang bám sát chúng ta, có thể đang chờ cơ hội động thủ.” Số 9 nói

“Cậu lách xe ra một chút để tôi xem thử” Trần Thiên Minh nói. Lát sau, hắn đã thấy được hai cái xe màu đen chạy song song ở phía sau đang liều lĩnh vượt lên. Nhất định có vấn đề vì nếu không, không có lái xe nào lại cố gắng dành đường như vậy.

“lão đại, làm sao bây giờ” tiểu Ngũ hỏi.

“Số 9, các cậu giảm tốc độ cản đường chúng, tiểu Ngũ, cậu lái nhanh lên, mặc kệ giới hạn tốc độ, cố gắng tránh đụng độ bọn chúng.” Mặc dù chỉ thấy có hai cái xe, nhưng biết đâu chúng lại có mấy cái nữa phía sau, bọn chúng lại theo đúng xe chở Hoàng Lăng, như vậy cũng biết chúng đã có chuẩn bị từ trước.

Nghe Trần Thiên Minh nói, Hoàng Lăng có chút sợ hãi, nàng ôm chặt lấy tay hắn “Thầy, liệu chúng ta có thoát được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.