Lưu Manh Lão Sư

Chương 469: Chương 469: Nguy hiểm trùng điệp






Trần Thiên Minh thấy vẻ khẩn trương của Hoàng Lăng, vỗ vỗ vai nàng nói “Em không phải sợ, em không tin tưởng thầy sao?”

“Em tin” Hoàng Lăng gật đầu

“Được, có thầy ở đây, thầy sẽ không để em bị tổn thương, chỉ cần em nghe lời thầy, bảo sao làm vậy. Nếu không có chuyện gì, em đừng nói, yên tâm, sẽ không sao đâu” Trần Thiên Minh an ủi. Kỳ thật trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, không biết đối phương có bao nhiêu người, võ công thế nào. Bất quá, để Hoàng Lăng yên tâm hắn đành phải nói thế.

“được, em nghe lời thầy” Hoàng Lăng nói

“tiểu Ngũ, nếu có việc xảy ra, tôi sẽ cùng Hoàng Lăng chạy đi, cậu cũng chạy hướng ngược lại, không cần lo cho tôi” Trần Thiên Minh nói với tiểu Ngũ.

“Không được lão đại, tôi không thể bỏ anh được” hắn biết nếu hắn bỏ chạy theo đường khác, đối phương có thể bỏ qua cho hắn, như vậy quả thật là có lỗi với lão đại

“Không việc gì, nếu cậu ở cùng chúng tôi ngược lại sẽ liên lụy đến tôi, tôi có khinh công, có thể mang Hoàng Lăng về được, bọn chúng cũng không thể đuổi theo tôi được.” Trần Thiên Minh cười nói, cho đến nay, hắn không cần nhiều người bảo vệ chính là bởi lý do này, mặt khác, so với Hoàng Na thì Hoàng Lăng vẫn còn nhỏ, mình mang theo nàng đào tẩu cũng dễ dàng.

Xe tiểu Ngũ vọt về lên phía trước, đồng thời xe của số 9 cũng giảm tốc độ, chuyển vào giữa đường để làm chậm đối phương.

Hai chiếc xe phía sau có vẻ suốt ruột, “Phanh” một tiếng, hai cái xe đó húc thẳng vào xe của số 9, xe của bọn họ thuộc loại tốt nên chỉ lắc lư một chút, không có gì trở ngại.

Bất quá, phát hiện xe chở Hoàng Lăng đã tăng tốc nên từ trong xe của chúng có một người trong xe thò súng ra bắn thủng lốp xe số 9, chỉ nghe “Phanh, Phanh, Phanh” xe của số 9 mất lái, đảo dữ dội, rồi lao ra vệ đường. Hai chiếc xe kia thấy đã loại được xe cản đường liền tăng tốc, bám theo xe chở Hoàng Lăng.

Tuy nhiên, do xe của số 9 đã gây được sự chậm trễ nên lúc này, khoảng cách giữa chúng với xe của Trần Thiên Minh đã khá xa, mặt khác, xe của Trần Thiên Minh được Hoàng Na trang bị khá tốt, vì thế nên bọn địch nổ súng phía sau cũng không ảnh hưởng gì.

“lão đại, phía trước kia đường rộng hơn, chúng ta có thể thoát khỏi bọn chúng” tiểu Ngũ vui vẻ nói. Do đã kéo dãn được cự ly với đối phương, sau khi vào làn đường lớn, mình chỉ cần tăng ga, với lợi thế của xe này, sao có thể không bỏ xa đối phương chứ.

Trần Thiên Minh nghe nói vậy, trong lòng cũng không cao hứng lắm, mặc dùng không biết Tá Đằng Mộc liên kết với bọn nào, nhưng bọn chúng cũng thật sự thông minh, qua sự việc Hoa Lý bị phục kích, bọn chúng thường dùng cách bọc hai cánh mà đánh. Nghĩ vậy Trần Thiên Minh bảo tiểu Ngũ “Cẩn thận, phía trước có thể có mai phục”

Trần Thiên Minh vừa dứt lời, ở chỗ quẹo phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc minibus lao ra, hướng tới chính thân xe của hắn. Tiểu Ngũ vội vàng đạp phanh, “Két” chiếc xe lồng lộn dừng lại, chỉ cách chiếc minibus một chút, tiểu Ngũ đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải có Trần Thiên Minh nhắc nhở, chắc cái xe bus đã tông thẳng vào xe của mình rồi.

Thấy xe mình đã bị chặn lại, hai cái xe phía sau cũng sắp đuổi tới nơi, Trần Thiên Minh vội kéo Hoàng Lăng xuống xe, đồng thời nói với tiểu Ngũ “Võ công của cậu không cao, cậu cứ bỏ chạy theo hướng khác đi, bọn chúng chỉ nhắm vào tôi với Hoàng Lăng, chắc sẽ bỏ qua cho cậu”

Trần Thiên Minh kéo Hoàng Lăng vòng ra phía sau xe, từ cái xe bus chặn phía trước có 4 tên bịt mặt nhảy ra, hai cái xe phía sau cũng vừa trờ tới, trong đó nhảy ra 6 tên bịt mặt nữa.

Mười người, Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Xem ra không thể liều mạng với chúng được, phải tìm cách chạy nhanh. Nghĩ vậy, hắn vòng tay nói “Hoàng Lăng, ôm chặt, ta mang em bỏ chạy” nói xong hắn vận khinh công nhảy sang làn đường bên trái, đây chính là làn đường đi ngược, chắc chắn đối phương không thể dùng ô tô đuổi theo hắn được, vả lại hắn dùng khinh công bỏ chạy, như vậy cũng chỉ vài kẻ có võ công cao mới có thể đuổi theo, như vậy số địch nhân cũng có thể giảm bớt.

Vượt qua làn đường, Trần Thiên Minh tiếp tục hướng đến nhà cao tầng trước mặt bay tới, chỉ cần vượt qua khu nhà này sẽ tới một khoảng sân rộng, hắn có thể dùng khinh công mang Hoàng Lăng chạy. Quả thật nếu không có bản lãnh thực sự, hắn sẽ không thể vượt qua được dãy nhà lầu san sát này.

“Đuổi theo, không để hắn chạy thoát” tên cầm đầu ra lệnh rồi nhắm hướng Trần Thiên Minh đuổi theo. Tên này chính là Diệp Đại Vĩ, hắn đã khảo sát kỹ hành trình của Hoàng Lăng, biết nàng sẽ về nhà qua đường này nên phục kích tại đây để bắt nàng. Hắn biết rõ lực lượng bảo vệ Hoàng Lăng không mạnh, chỉ e ngại võ công của Trần Thiên Minh, nhưng mãnh hổ nan địch quần hổ, vì thế hắn dẫn theo Vân Ma cùng vài cao thủ ma môn, ngoài ra còn có 3 nhẫn giả của Tá Đằng Mộc, với lực lượng này, hắn nắm chắc có thể giết được Trần Thiên Minh, bắt Hoàng Lăng.

Theo kế hoạch của bọn chúng, Vân Ma cùng bọn người Tá Đằng Mộc chặn phía sau, lại cho một tên trong Hắc Hoa Bang lái xe bus chặn phía trước, tốt nhất là đụng vào xe của Trần Thiên Minh làm hắn bị thương, như vậy khi bọn hắn xuất hiện sẽ dễ dàng khống chế Trần Thiên Minh hơn.

Điều bất ngờ là xe của Trần Thiên Minh lại đột ngột phanh gấp, tên lái xe bus đã không thể đụng trúng xe của hắn, mà Trần Thiên Minh lại nhanh chóng ôm Hoàng Lăng, dùng khinh công bỏ chạy. Đây chính là ngoài dự tính của hắn, Trần Thiên Minh đã không bị đụng xe lại còn nhanh chóng thoát đi, cứ như là đã biết trước âm mưu của chúng, vì thế Diệp Đại Vĩ thúc đồng bọn liều mạng đuổi theo, chỉ cần có thể đuổi kịp, với lực lượng của bọn chúng sẽ có thể chế ngự được Trần Thiên Minh.

Không chậm trễ, Diệp Đại Vĩ cũng vận khinh công đuổi theo, hắn không thể bỏ qua cơ hội tốt khi có lực lượng áp đảo mà Trần Thiên Minh lại đơn thân như vậy được. Nghĩ đến chính mình đã giết Thái Đông Phong, sau đó vu oan cho Trần Thiên Minh, thế mà hắn vẫn không bị sao, hắn chỉ mong đêm nay giết được Trần Thiên Minh, như vậy vừa có thể báo được thù riêng, vừa được sự tôn trọng của Ma Vương và bọn người Tá Đằng Mộc.

Tuy nhiên, ngoài Diệp Đại Vĩ, Tá Đằng Mộc, Vân ma cùng một thượng nhẫn là có thể bắt kịp Trần Thiên Minh, bọn thủ hạ phía sau càng ngày càng bị bỏ xa do không khinh công. Mặc dù võ công của Trần Thiên Minh rất thâm hậu, tuy nhiên do phải mang theo Hoàng Lăng nên tốc độ chậm hơn bình thường, vì thế bọn Diệp Đại Vĩ vẫn có thể bám theo được.

Bị Trần Thiên Minh ôm chặt, Hoàng Lăng cảm nhận tiếng gió vù vù bên tai liền mở mắt quan sát, thấy mình đang cùng Trần Thiên Minh bay rất nhanh trong không trung, đến mở mắt cũng khó khăn, vì thế nàng nhắm chặt mắt không dám nhìn nữa. Dù sao nàng cũng biết đối phương có rất đông người, vì thế lúc này chỉ mong Trần Thiên Minh có thể mang mình chạy thoát.

Trần Thiên Minh lướt qua dãy nhà cao tầng, hướng tới khoảng sân rộng kia bỏ chạy, phía sau khoảng sân này chính là một cái công viên, lần trước chính hắn đã dẫn Tiểu Hồng đến đây du ngoạn, vì thế hắn cũng biết nếu vượt qua công viên kia, bọn hắn có thể lẫn vào khu dân cư phía sau, như vậy bọn Diệp Đại Vĩ có muốn tìm bắt hắn cũng khó.

Diệp Đại Vĩ đoán được ý đồ của hắn nên kêu lớn “Mọi người cố lên, đừng để hắn chuồn sang được bên kia, lúc đó rất khó tìm được hắn” nói xong hắn móc súng ra nhằm hướng Trần Thiên Minh bắn.

“Phanh” vài tiếng, mấy viên đạn lao về hướng Trần Thiên Minh. Bình thường, người luyện võ không mấy khi mang theo súng, tuy nhiên, với bản tính âm hiểm, Diệp Đại Vĩ vẫn mang theo, bây giờ chính là lúc cần sử dụng đến.

Ở phía trước, phát hiện đối phương nổ súng, Trần Thiên Minh đành ôm Hoàng Lăng bay vọt lên tránh đạn, nếu không nhất định đã bị bắn trúng rồi. Tuy nhiên do hắn vọt lên cao nên bị chậm lại một chút, bọn Tá Đằng Mộc cũng đã kịp thời đuổi tới, hình thành thế tam giác bao quanh hắn.

Trần Thiên Minh lạnh lùng nhìn 3 người bịt mặt nói “Xem ra bọn ngươi cũng không phải đồ ăn hại, cuối cùng cũng có thể đuổi kịp”. Mặc dù ra vẻ rất thoải mái nhưng trong lòng Trần Thiên Minh cũng rất lo lắng, từ khi xuống xe đến đây, nếu không có võ công cao cường sẽ không có khả năng đuổi kịp, như vậy mấy kẻ này đều có võ công rất khá. Không biết trình độ của chúng ở mức nào, liệu mình có đối phó được không. Lúc này Diệp Đại Vĩ sau khi chậm lại nổ súng cũng đã đuổi kịp tới, bốn người bao vây xung quanh Trần Thiên Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.