Lưu Manh Lão Sư

Chương 746: Chương 746: hô hấp nhân tạo






Trần Thiên Minh vào phòng làm việc, nhìn thấy Lý Hân Di đang ngồi trên bàn. Nàng hai mắt vô thần, tay cầm một chiếc bút chì viết lên giấy (em không hiểu lắm cái đoạn "trên giấy thổi mạnh cái gì" nên đành bịa bừa @@).

"Hân Di, ngươi đang làm gì đó ?" - Trần Thiên Minh bước tới gần Lý Hân Di, nói nhỏ.

Lý Hân Di đang ngẩn ngơ suy nghĩ, nghe thấy tiếng Trần Thiên Minh thì giật mình :

"Thiên Minh, ngươi làm gì vậy ? Đi đến không có tiếng động gì. Định hù chết ta à ?"

"Ta làm gì có khả năng hù chết ngươi ! Ngươi đang làm gì mà say mê vậy ?" - Trần Thiên Minh hỏi.

"Chà, bộ ngực của nàng đẹp như vậy mà không để cho mình sờ nắn một chút thật là phí quá a (đoạn này em chém )!" - Trần Thiên Minh nghĩ thầm.

Lý Hân Di lắc đầu trả lời :

"Không có gì. Được rồi, ngươi nghĩ con người ta thế nào ?"

"Xinh đẹp còn ôn nhu, đặc biệt tốt bụng, đúng là hiếm gặp ! Ai có phúc lắm mới được làm chồng ngươi ! Mà ngươi làm sao thế, muốn ở bên ta à ?" - Thiên Minh trêu nàng.

"Ngươi thật lưu manh !" - Lý Hân Di đỏ mặt mắng.

(đoạn này Hân Di nói nào là địa ngục, nào là miệng chó không khạc ngà voi nên em sửa thành lưu manh cho hợp T_T)

"Lý hiệu phó, ta biết rồi ! Ngươi sắp được thăng quan tiến chức, đến lúc đó đừng quên những gã thường dân bách tính như ta." - Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

Lý Hân Di đáp lại :

"Thiên Minh, ngươi không cần nói lung tung ! Bây giờ chức hiệu phó có nhiều người tranh cử, ta không có cơ may đâu."

Đàm Thọ Thăng chết rồi, chức hiệu phó tất nhiên là trống. Có không ít người cạnh tranh vào cái chức này. Ngoài Lý Hân Di còn có chín vị chủ nhiệm khoa khác thêm hai vị cán bộ (?). Đến vòng thứ hai chỉ còn 4 người mà Lý Hân Di cũng là một trong số đó. Lý Hân Di nghe nói 3 người kia cũng cầu thần bái phật, đem tiền đi đút lót, hối lộ v.v rồi thì có lẽ mình không có cơ hội được.

"Bây giờ có tiền là có thể mua tất cả. Ta mong ngươi chuẩn bị tinh thần thật tốt để đối phó với họ thôi." - Trần Thiên Minh nói.

"Thiên Minh, ngươi nghĩ xem có cách giúp ta không ? Mấy người kia tìm đến các vị quan to rồi, có cả các vị lãnh đạo trên Bộ Giáo Dục nữa cơ !" - Lý Hân Di khó xử nói ra.

"Vậy bây giờ ngươi muốn dùng cách gì ? Ngươi chẳng có quan hệ với ai, cũng chẳng có tiền ! Có tiền mua tiên cũng được, ngươi quên rồi sao ?" - Trần Thiên Minh thở dài.

Lý Hân Di nói :

"Đúng vậy, ta quên mất ! Có lẽ ta nên từ bỏ việc này thôi ! Ngươi ra ngoài đi, cho ta ngồi một mình một chút."

"Ngươi từ bỏ thì ba người kia sẽ có cơ hội lớn hơn, chẳng phải lợi cho họ quá ư ! Hơn nữa, ngươi bây giờ được làm quan cũng như cá gặp nước ư ? Hân Di, ta thấy ngươi rất có tố chất làm quan vì ngươi rất thông minh, vừa cứng rắn lại vừa có sự mềm mỏng cần thiết !" (đoạn này em bớt đi, bịa thêm nhiều vì khó hiểu quá ) - Trần Thiên Minh khích lệ Hân Di.

Một phụ nữ trẻ có thể lên làm đến chức hiệu phó đã không dễ dàng, mà có giữ được cái chức hiệu phó đó không, cũng là do khả năng của nàng thôi !

"Ta cũng không biết nữa !" - Lý Hân Di thấy cái viễn cảnh làm hiệu phó của mình thật mờ mịt.

Trần Thiên Minh nhìn Lý Hân Di, nói tiếp :

"Hân Di ta biết sẽ không chùn bước như vậy ! Chỉ cần ngươi có nỗ lực thì chắc chắn ngươi sẽ đạt được điều mình muốn !".

"Ừm ! Ta hiểu rồi !" - Đôi mắt nàng dường như sáng lên. Nàng lại đáp :

"Thiên Minh, cảm ơn ngươi. Dù thắng hay thua, ta vẫn sẽ cố hết sức !"

"Ngươi hiểu là tốt rồi ! Điều cuối cùng : ngươi hãy cố giữ sự minh bạch của mình !" - Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

(mấy cái từ "đồng trinh" em không hiểu lắm đành viết là minh bạch @@)

Lý Hân Di xua tay :

"Ngươi không cần nhắc ta. Từ trước tới nay ta vẫn giữ sự minh bạch của mình ! Việc duy nhất ta từng tốn tiên lãnh đạo là mời hiệu trưởng Vương một bữa cơm."

"Một bữa cơm ? Ngươi đang đùa ta à ! Có phải ngươi dùng cái khác không ?" Trần Thiên Minh cười một cách đen tối.

Lý Hân Di hiểu ý của Trần Thiên Minh, tức giận cái bút trong tay ném Trần Thiên Minh rồi nói :"Trần Thiên Minh, ngươi lưu manh ! Đầu óc của ngươi cũng đen tối quá ! Ta với Trần hiệu trưởng chưa làm gì nhau đâu !"

"Ai da !" - Trần Thiên Minh bưng cái trán kêu thảm thiết :

"Ta nói đùa thôi mà ! Ngươi việc gì phải động thủ ! Ngòi bút của ngươi đâm vào đầu ta nè ! Không biết có chảy máu không nữa ..."

Nhìn Trần Thiên Minh, Lý Hân Di cũng có chút lo sợ. Nàng vội vàng chạy đến chỗ Trần Thiên Minh, nói :

"Thiên Minh, ngươi buông tay ra cho ta xem vết thương nào. Ta xem có chảy máu không ?"

"Ngươi xem vết thương ?" - Trần Thiên Minh buông tay ra.

Lý Hân Di nhìn Trần Thiên Minh, không khỏi phì cười vì khả năng diễn kịch của Trần Thiên Minh.

"Thế nào ? Có chảy máu không ? Có cần cấp cứu không ? Có cần ... hô hấp nhân tạo không ?" - Trần Thiên Minh xổ ra một tràng.

"Ngươi nói cái gì mà hô hấp nhân tạo ?" - Lý Hân Di đáp lại, khuôn mặt đỏ bừng. "Đồ lưu manh ! Ngươi định dùng cái việc hô hấp nhân tạo kia để chiếm tiện nghi của ta a ! Đừng mơ." - Lý Hân Di vừa nói vừa lấy bàn tay trắng trẻo của mình xoa lên đầu Thiên Minh.

"Đúng rồi, đúng rồi, chỗ đó ... sang bên phải một chút ... sang bên trái một chút ..." Trần Thiên Minh dù không được nàng "hô hấp nhân tạo", nhưng cũng được xoa bóp thế này thật là thoải mái !

Lý Hân Di cố sức véo mạnh vào tai Trần Thiên Minh : "Ta xem ngươi còn dám tiện nghi của ta không ?!"

"Ai da, đau quá ! Ta xin lỗi, ta không dám nữa !!" - Trần Thiên Minh nhăn nhó, nói thêm : "Trời ạ, ta sai rồi, ta không chiếm tiện nghi của cô nữa đâu ! Cô tha cho ta đi !"

"Trần Thiên Minh, ta biết ngươi ở bên trong rồi ! Mau ra đi !" - Bên ngoài có người, có cả tiếng bước chân. Cái giọng khàn khàn Trần Thiên Minh hình như rất quen nhưng không Thiên Minh không nhận ra được.

Lý Hân Di vừa nghe tiếng người gọi Trần Thiên Minh, lập tức buông tay ra, nói :

"Thiên Minh, ngươi ra ngoài đi. Có người gọi kìa !"

"Trần Thiên Minh, ta thấy ngươi rồi ! Ra đây mau !" - Ngô Thanh vẫy tay.

"Ngô Thanh, ngươi bị ốm, trốn khỏi bệnh viện hay sao mà giọng nghe lạ vậy ?" - Trần Thiên Minh cảm thấy kỳ quái nên hỏi thăm.

Ngô Thanh kéo Thiên Minh ra, mới nhỏ giọng nói :

"Ta đau cổ (yết hầu) nên nói năng cũng hơi khác lạ. Bây giờ ta có việc tìm ngươi đây."

Trần Thiên Minh hỏi :

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Lần trước ngươi có ý tốt, muốn giới thiệu mỹ nữ cho ta nhưng mấy ngày nay ngươi không có ở trường, ta hỏi Hà Đào thì cô ấy bảo ngươi có việc, không liên lạc được."

- Ngô Thanh tức giận nói thêm :"Ngươi không giữ đúng lời hứa với ta nên không dám quay lại trường học, tưởng ta không biết sao !? Ngươi mà không giới thiệu ai cho ta thì ta không để yên cho ngươi đâu !" (cha Ngô Thanh này thật là háo sắc quá a =D!)

Thật ra là Ngô Thanh sợ Lý Hân Di nghe được nên mới kéo Trần Thiên Minh ra ngoài mà "bàn bạc".

"Ta đã nói vậy à ?" - Bản thân Trần Thiên Minh cũng nhớ kĩ việc này.

"Ngươi không nói thì ta tìm ngươi làm gì ?" - Ngô Thanh khẳng định.

"Vậy được rồi, hôm nào rồi ta sẽ giới thiệu cho ngươi." - Trần Thiên Minh không biết làm gì ngoài hứa liều với Ngô Thanh.

Thiên Minh lại thầm nghĩ : "Mĩ nữ à, vào hộp đêm kiếm là có một đống. Nhưng Ngô Thanh lại là gã không có tiền. Bất quá, mình đưa tiền cho mĩ nữ kia để cô ta gặp Ngô Thanh cũng không phải trái với lời hứa của mình."

Ngô Thanh vui vẻ :

"Ngươi đồng ý với ta rồi nhé ! Hôm nào dẫn ta đi đó !" - Ngô Thanh lại cười.

Hắn thấy Trần Thiên Minh nhăn mặt khổ sở thì càng cảm thấy khoái trá trong lòng.Nhưng bây giờ mình cũng nên nhượng bộ, không nên làm khó hắn. Đằng nào cũng phải là hắn giới thiệu mĩ nữ cho mình. Nghĩ vậy, Ngô Thanh thúc giục : "Ngươi về phòng làm việc đi. Lãnh đạo của ngươi đang chờ ngươi kìa !"

Ngô Thanh lại nhìn Trần Thiên Minh.

"Trên mặt ta có vết gì à ? Ngươi nói xem. Không thì tại sao ngươi cứ nhìn ta thế ?"

"Không, không có gì cả. Ngươi mau trở về đi, hình như Hân Di đang gọi ngươi đó."

"Không có thì sao ngươi cứ nhìn ta như xem tinh tinh trong chuồng thú thế ?" - Trần Thiên Minh thầm nghĩ rồi quay về phòng mình.

Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh về rồi, bèn hỏi :

"Ngô Thanh tìm ngươi có việc thế ?"

"Không có gì. Hắn đang yếu sinh lý, cần tìm thầy thuốc thôi."(đoạn này em không hiểu nên đành dịch bừa T_T) - Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Ồ" - Lý Hân Di hơi đỏ mặt.

"Được rồi, Hân Di. Ngươi nhìn xem trên mặt ta có cái gì mà Ngô Thanh cứ nhìn ta như thể phát hiện châu lục mới thế ?" - Trần Thiên Minh bảo Hân Di nói rằng.

"Thế à ?" - Lý Hân Di nhìn hắn một chút rồi lắc đầu, nói rằng :

"Ta nhìn mãi, có thấy gì đâu." - Lý Hân Di thấy, tốt nhất là không nói gì cho Trần Thiên Minh cả. Mà không nói cũng được, vì không phải trên mặt Trần Thiên Minh có vết mà là trên trán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.