"Ngươi cho ta số điện thoại, mai lão đại sẽ trả ngươi 5 vạn." - Tiểu Ngũ nói.
"Đây, đây ... Tốt nhất ngươi đừng kể chuyện này với ai." - Đại Mã nhỏ giọng nói.
Tiểu Ngũ nói :
"Vậy ngươi gọi lão đại hoặc đại ca ngươi tới đây nhận tiền."
Thật ra bọn Đại Mã đang định qua mặt lão đại của hắn để hưởng chút lợi tức từ 5 vạn kia, bây giờ Trần Thiên Minh chịu trả cho hắn là tốt lắm rồi, hắn cũng không dám đòi thêm.
"Thôi, bây giờ lấy 5 vạn luôn cũng được." - Đại Mã khẽ cắn môi nói.
Hắn cũng biết sự lợi hại của bọn Trần Thiên Minh rồi, bây giờ tốt nhất là không chọc đến họ.
"Thế cũng được, nhưng ta còn muốn cảnh cáo các ngươi : từ nay về sau mà còn động đến Tiểu Vân thì các ngươi không sống được với ta đâu." - Trần Thiên Minh nói một cách hung tợn.
"Đại ca, bọn em không dám." - Lũ Đại Mã muốn vỗ mông ngựa thêm một chút nhưng không kịp, bọn Thiên Minh đã đi rồi.
Trần Thiên Minh đi đến chỗ Phùng Vân, nói :
"Tiểu Vân, đi theo bọn ta về đi. Bọn ta sẽ thay Phùng Hào đối xử tốt với ngươi."
"Bọn ngươi thay Phùng Hào đánh mắng ta nữa ư ?" Phùng Vân lớn tiếng.
"Không đâu. Bọn ta sẽ coi ngươi như em gái, không đánh mắng ngươi." - Lâm Quốc nói, có chút hi vọng.
"Các ngươi có cuộc sống riêng, ta cũng có cuộc sống riêng, ta không muốn bị làm phiền. Lần sau đừng đến tìm ta nữa." - Phùng Vân nói xong thì quay mặt đi vào quán rượu.
Lâm Quốc đành quay ra chỗ Thiên Minh, hỏi :
"Chúng ta làm thế nào bây giờ ?"
"Bây giờ thì ta không thể công khai đến gần, đợi cho nàng ta nghĩ thông suốt thôi." - Thiên Minh nói.
"Hiện tại chỉ có thể vậy." - Lâm Quốc gật đầu.
Thiên Minh quay vào nói với Tiểu Ngũ :
"Bây giờ ngươi đi theo nàng, không đến gần nhưng đừng để ai làm hại nàng."
"Ta hiểu rồi." - Tiểu Ngũ gật đầu nói.
"Thôi, chúng ta vào câu lạc bộ uống chút rượu đi!" - Trần Thiên Minh với bọn Lâm Quốc bước vào.
(câu sau có cái gì mà Phương Thúy Ngọc em cũng không hiểu nên không muốn thêm vào.)
Trần Thiên Minh đi vào đúng bàn rượu vừa nãy. Phùng Vân xông đến chỗ Thiên Minh, tức giận nói :
"Ta không phải bảo các ngươi đi sao ? Sao các ngươi cứ như Âm Hồn Bất Tán (âm hồn không tan ??) đi theo ta vậy ?"
"Chẳng lẽ bây giờ ta vào uống rượu không được sao ? Đem cho ta 10 chai bia." - Trần Thiên Minh cười nói.
Phùng Vân trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái sau đó hướng quầy bar đi đến. Trong chốc lát, cô gái tên "Tiểu Lan" đã đem lên 10 chai bia.
"Ngươi là Tiểu Lan sao?" Trần Thiên Minh hỏi.
"Các người biết Tiểu Vân sao ?" Tiểu Lan cười nói.
"Ngươi là bạn của Tiểu Vân à ?" Trần Thiên Minh tiếp tục hỏi.
Tiểu Lan nói "Chúng ta cùng một chỗ ở. Vừa rồi là các ngươi giúp Tiểu Vân giải vây à?"
"Đúng." - Trần Thiên Minh điểm gật đầu nói tiếp :
"Chúng ta là bạn của anh nàng. Vậy ngươi có thể giúp ta một việc không ?"
"Giúp ngươi cái gì ?" Tiểu Lan hỏi.
"Nếu Tiểu Vân có vấn đề gì thì ngươi gọi điện cho ta." - Trần Thiên Minh đưa ra cho cô ta một tờ giấy nhỏ.
"Thế ngươi cho ta tiền lương đi ?" - Tiểu Lan nói ra điều kiện của mình.
Trần Thiên Minh không do dự, đồng ý luôn :
"Một tháng 500 đồng, ngươi phải giúp ta đó !"
"Tốt lắm, một tháng, ta đòi tiền ngươi một lần." - Tiểu Lan nhét tờ giấy vào túi rồi đi mất.
Tiểu Lan đi vào bên trong thì Phùng vân hỏi nàng :
"Tiểu Lan, bọn họ hỏi cho ngươi cái gì?"
"Họ chỉ hỏi ta việc của ngươi thôi. Họ rất quan tâm đến ngươi." - Tiểu Lan nói.
"Về sau ngươi không cần để ý đến họ. Ta với họ không có quan hệ." - Phùng Vân nói.
"Họ tìm ngươi là việc của họ, có liên quan gì đến ta đâu." - Tiểu Lan nói xong quay lại làm việc.
Trần Thiên Minh cũng nghĩ, sau hôm nay thì sẽ không ai dám khi dễ Tiểu Vân như vừa nãy : có kẻ bắt Tiểu Vân ngồi lên đùi hắn mà nàng không dám kêu. Nghĩ vậy nên Thiên Minh lên tiếng :
"Chúng ta về thôi! Tiểu Ngũ, ngươi cứ lặng lẽ đi sau nàng là được rồi." - Trần Thiên Minh nói. Thểm cả Tiểu Lan sẽ thông báo việc của Tiểu Vân nên Thiên Minh cũng không lo lắng nữa.
Phùng Vân thấy bọn Trần Thiên Minh rồi cũng thấy an tâm hơn. Nàng thấy nhắc đến Phùng Hào thì rất khó chịu, nhưng nghe thấy Trần Thiên Minh nói Phùng Hào đã chết không khỏi như sét đánh ngang tai.
Thực ra việc hai anh em bất hòa cũng chỉ vì đi học. Lúc đó kinh tế gia đình họ Phùng khó khăn, Phùng Vân thấy mình học kém, anh mình học giỏi thì muốn bỏ học để kiếm tiền, nhưng Phùng Hào không chịu, lại tự mình ra ngoài làm thêm.
Rồi một lần cả hai cãi nhau to, Phùng Hào tức giận quá mà đánh em mình. Phùng Vân bỏ ra ngoài ở rồi giao du với bạn bè xấu, cuộc đời cũng xuống dốc ...
(đoạn này có gì đấy về việc "đọc thư" mà em không hiểu nên cũng đành bịa bừa vào @@)
Phùng Vân cũng buồn khi thấy anh mình chết, tự trách mình sao không hỏi Lâm Quốc anh mình chết như thế nào.
"Tiểu Vân, quản lí tìm ngươi." - Một người bán hàng nói.
"Lão bản tìm ta ?" - Phùng Vân nghĩ là do bọn Đại Mã định gây khó dễ tiếp đây.
Phùng Vân đi đến trước cửa phòng quản lí.
"Vào đi" - quản lí nói.
Trước đây, quản lí là một nam nhân mà Tiểu Vân cũng không biết rõ, bây giờ cạnh quản lí có một người phụ nữ lạ mặt, Tiểu Vân cũng không dám tra xét.
"Tiểu Vân đến rồi à." - Quản lí vội đón tiếp.
"Xin lỗi quản lí, việc vừa rồi là lỗi của tôi. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến câu lạc bộ đâu." - Phùng Vân ngượng ngùng nói.
"Không sao, không sao. Gây khó dễ với nhân viên của ta cũng như gây khó dễ với ta. Ngươi yên tâm, về sau ngươi sẽ không bị chúng bắt nạt nữa ! Ngươi có vấn đề gì cứ nói với ta !" - Quản lí kia hồ hởi.
"Cám ơn quản lí, nhưng việc đó tôi tự mình giải quyết rồi, không cần phiền ngài đâu." - Phùng Vân thấy hơi kì lạ. Trước nay quản lí có bao giờ quan tâm đến mình đâu, sao bây giờ lại giúp mình nhỉ ?
"Câu lạc bộ đêm có việc gì sao?" - Người đàn bà kia hỏi quản lí.
"Lão bản, không có việc gì đâu, chỉ là Tiểu Vân có chút chuyện thôi." - Quản lí vội vàng đáp lại.
Lão bản? Phùng Vân nhìn nữ nhân kia với ánh mắt ngạc nhiên ! Lúc đầu nàng nghĩ đó chỉ là tình nhân của quản lí thôi !
"Ngươi là Tiểu Vân ?" Nữ lão bản nhìn Phùng Vân cười.
"Lão bản, việc đó em đã tự giải quyết, không cần nhờ người." - Phùng Vân đáp.
Nữ lão bản rất vui vẻ nhìn Phùng vân nói :
"Tốt lắm. Phụ nữ chúng ta không được để nam nhân khi dễ như vậy. Đây là số điện thoại của ta, ngươi có việc gì cứ gọi cho ta, ta sẽ giúp ngươi."
Phùng vân cầm số điện thoại của nữ lão bản nói :
"Cám ơn lão bản."
"Ngươi không nên gọi ta là lão bản ! Ngươi gọi ta là Bích tỷ là được." Nữ lão bản cười, nói.
(xanh biếc tỉ em cũng không hiểu là gì nên chém là Bích tỷ)
"Cám ơn Bích tỷ, nếu không có việc gì thì em ra làm việc tiếp đây." - Phùng Vân cảm kích nhìn nữ lão bản nữ lão bản.
Nữ lão bản nhìn Phùng vân đi ra ngoài sau, trên mắt lộ nét nham hiểm :
"Hắc hắc. Tiểu muội này rất xinh đẹp !" - Nàng nhỏ giọng nói.
"Lão bản ta muốn làm như thế nào?" - Quản lí nói một cách cung kính.
"Ngươi giúp ta tìm gia thế, các tài liệu về cô ta đi." - Nữ lão bản cười, ngã vào ghế mềm, nói.
"Ta sẽ đi ngay." - Quản lí quay đầu đi ra ngoài.
Nữ lão bản cười thầm :
"Ha ha. Trần Thiên Minh, ngươi sẽ không thể tưởng được có truyện trùng hợp như thế này đâu ! Để xem rồi ngươi sẽ chết như thế nào !".