Lưu Manh Lão Sư

Chương 543: Chương 543: Nhân dân Tây Bộ






Sáng sớm ngày thứ hai, cánh cửa phòng của Trần Thiên Minh vang lên một hồi chuông. Khi Trần Thiên Minh mở cửa thì đột nhiên ngẩn ra, trước mặt là một cô gái trang điểm giống người tộc Tạng khoảng 20 tuổi, mặc trang phục Tạng, khuôn mặt hơi ửng đỏ, trên khuôn mặt là một đôi mắt to tròn long lanh với hàng lông mi thật dài chuyển động như sóng nước.

“Xin chào, cô gái, có chuyện gì không?” Trần Thiên Minh nghi hoặc hỏi. Cô gái xinh đẹp này tìm mình làm gì nhỉ? Sáng sớm như vậy mà đến, nếu như buổi tối đến gõ cửa thì hắn có thể sẽ cho rằng cô ấy là tiếp viên. Không biết cô ấy có nghe hiểu tiếng Hán không.

“Xin chào, anh là Trần tiên sinh?” Cô gái dân tộc Tạng xinh đẹp nói tiếng Hán rất chuẩn. Cô ấy mỉm cười với Trần Thiên Minh, ánh hào quang mê người cũng theo nụ cười đó mà đến hấp dẫn người đối diện. Hôm qua khi Trần Thiên Minh đến chỉ thấy những cô gái dân tộc Tạng nhan sắc rất bình thường, những nhân viên phục vụ cũng vậy, nhưng cô gái này lại không tồi.

“Đúng vậy, cô là ai?” Trần Thiên Minh bất giác có chút phòng bị nhìn vào khuôn mặt cô gái, muốn từ khuôn mặt cô có thể nhìn ra điều gì đó không bình thường.

“ừm, tôi tên là Cách Đan, là hướng dẫn viên đưa các anh vào cao nguyên.” Cô gái dân tộc Tạng bị ánh mắt chằm chằm của Trần Thiên Minh làm cho ngại ngùng, hơi cúi đầu xuống nói.

“Hướng dẫn viên? Không phải các cô bảo 9 giờ mới tới sao? Sao bây giờ đã đến rồi?” Trần Thiên Minh ngạc nhiên hỏi. Tối qua A Trại rõ ràng nói là hướng dãn viên du lịch 9 giờ sáng mới tới, bây giờ mới có 8 giờ.

Cách Đan ngẩng đầu lên nói: “Thật ngại quá, vì xe của chúng tôi trưa nay phải về sớm một chút vì còn có việc nên công ty bảo tôi đến hỏi các anh xem bây giờ đã có thể xuất phát chưa? Đúng rồi, đây là thẻ công tác của tôi, anh hãy xem đi.” Cách Đan nhìn thấy Trần Thiên Minh có chút không tin tưởng liền lấy thẻ công tác của mình đưa cho Trần Thiên Minh xem.

Trần Thiên Minh cầm lấy và nhìn thật kĩ, sau khi xác nhận cô ấy là hướng dẫn viên liền đưa trả lại rồi cười nói: “Cách Đan, ảnh trên thẻ của cô không xinh đẹp bằng người thật.”

Nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy khuôn mặt Cách Đan lập tức đỏ lên. “Trần tiên sinh thật biết nói đùa. Tôi muốn hỏi một chút, bây giờ chúng ta đã có thể xuất phát chưa?”

“Được rồi, chúng tôi đều đã chuẩn bị xong.” Trần Thiên Minh gật đầu nói. Vừa rồi mấy người Trương Ngạn Thanh đều đã đến phòng hắn và chuẩn bị xong mọi thứ, bây giờ có thể đi sớm hơn một chút cũng đúng ý của hắn.

“Vậy bây giờ tôi sẽ xuống dưới tầng đợi mọi người, cảm ơn anh Trần tiên sinh.” Cách Đan còn tưởng rằng đi sớm trước 1 tiếng thì du khách sẽ không chịu, không ngờ Trần Thiên Minh lại vui vẻ đồng ý như vậy.

Trần Thiên Minh trêu chọc nói: “Ha Ha, ai bảo cô là mĩ nữ cơ chứ, tôi vốn không muốn đồng ý nhưng khi nhìn thấy cô đến tôi lại có thể không đồng ý sao?”

Khuôn mặt Cách Đan lại đỏ lên: “Trần tiên sinh thật biết nói đùa, tôi xuống trước đây.” Nói rồi có chút sợ Trần Thiên Minh, vội vã chạy xuống.

Khi đám người Trần Thiên Minh xách theo đồ đạc của họ xuống phòng lớn của khách sạn liền nhìn thấy Cách Đan xinh đẹp đang đợi họ. Cách Đan nhìn thấy Trần Thiên Minh lập tức bước lên trước nói: “Trần tiên sinh, xe của chúng tôi đang đợi ở ngoài, mời các anh đi theo tôi!” Nói rồi cô ấy dẫn đám người Trần Thiên Minh đi ra ngoài.

Đi đến trước cửa thì thấy có một chiếc xe lại trung của công ty du lịch dừng ở đó, Cách Đan vội vàng bảo mấy người Trần Thiên Minh lên xe, sau khi họ lên hết Cách Đan mới lên, rồi bảo tài xế lái xe đi.

Xe đang chạy trên đường lớn, vừa đi Cách Đan vừa ngồi bên cạnh giới thiệu cho mọi người một số tình hình của tây bộ. “Đó chính là đài thuỷ táng của tây bộ.” Cách Đan chỉ tay về phía xa nói.

“Cái gì được gọi là đài thuỷ táng?” Trần Thiên Minh nhìn cô gái xinh đẹp phía trước nói.

“Đài thuỷ táng này chính là người tây bộ dùng để tiến hành thuỷ táng. Đem thi thể người chết buộc vào một tảng đá rồi thả xuống đáy sông, cũng chính vì thế mà người tây bộ không ăn cá.” Cách Đan nói với Trần Thiên Minh. “Cách làm tang của người tây bộ được chia làm 5 loại: tháp táng, thiên táng, hoả táng, thuỷ táng và thổ táng. Phương pháp cao nhất chính là phật sống tháp táng quý tộc và thiên táng của người có tiếng, người bình thường thì hoả táng, quả phụ và trẻ nhỏ làm thuỷ táng, người cực kì đại ác sẽ làm thổ táng (ý là vĩnh viễn không được đầu thai).

“Hoá ra lại coi trọng như vậy sao!” Trần Thiên Minh tò mò hỏi. Lúc này Trần Thiên Minh nhìn thấy bên đường có mấy người đang vừa đi vừa quỳ lạy. Trần Thiên Minh liền tò mò hỏi Cách Đan: “Cách Đan, những người kia đang làm gì vậy?” Những người đó tay đang cầm vật bảo hộ, đứng thẳng, hai tay chắp lại giơ cao qua đầu, miệng thì niệm niệm mấy tiếng lớn rồi quỳ rạp xuống đất, sau đó lại đứng lên làm lặp lại.

Cách Đan nhìn ra ngoài rồi nói: “Họ đang đi bái Đại Chiêu Tự của Táp Lạp.”

“Vậy tại sao không đi bộ hoặc lái xe mà lại vừa đi vừa quỳ vậy?” Trương Ngạn Thanh cũng nhìn mấy người ở bên ngoài đang làm những động tác kì quái, tò mò hỏi.

“Đây là một thói quen của họ, khi họ từ trong nhà đi ra sẽ đi như thế, cứ ba bước lại quỳ xuống khấu đầu một lần, cứ như vậy đi trên đường lớn đến trước thánh thành trong lòng, mưa bão cũng không ngăn được.” Cách Đan nhìn những người đó, thể hiện ra một sự tôn kính.

Trần Thiên Minh nói: “Vậy họ phải đi bao nhiêu lâu? Đi giống như họ cứ ba bước lại khấu đầu một lần thì khi đi đến được Tát Lạp sẽ mất bao nhiêu lâu.”

Cách Đan nói: “’Đối với những người ở xa nghe nói từ nhà bắt đầu đi thì cần 2 tháng mới tới, cho nên cả nhà họ khi đi thì sẽ mang theo những thứ để nấu nướng dễ mang, còn có cả lều bạt và hành lí cũng mang theo, đi đến đâu thì đến đó ăn.”

“Trời ạ, họ làm như vậy thật quá là súng bái tôn giáo!” Trần Thiên Minh kinh ngạc kêu lên.

“Đúng vậy, thực ra họ đến Đại Chiêu Tự cúng bái cầu nguyện không phải vị bản thân họ mà đa phần là cầu cho thế giới hoà bình, thần linh ban phúc cho nhân gian.” Cách Đan nhỏ tiếng nói, xem ra cũng là một phần tử trong đó.

Nghe Cách Đan nói như vậy Trần Thiên Minh bây giờ cũng có chút hiểu được tại sao A Trại và Chung Hướng Lượng nói tốt nhất là không dùng sức mạnh quốc gia để giải quyết vấn đề tây bộ. Đối với những tín đồ tôn sùng tôn giáo như thế này nếu như họ không hiểu chân tướng sự việc thì Hồng Lạt Ma sẽ rất dễ dẫn họ theo con đường sai lầm, đến lúc đó thật sự không thể giải quyết được. Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ.

Xem ra bản chất của những người dân tây bộ này vô cùng thuần phác, họ dùng cả hai tháng trời để đi ba bước lại khấu đầu một bước đi đến Đại Triều Tự chỉ để cầu xin cho thế giới hoà bình và nhân gian càng thêm đẹp. Những con người lương thiện này ta không thể để họ bị Hồng Lạt Ma giáo lợi dụng. Bây giờ Trần Thiên Minh càng thêm kiên định với tín niệm của Hoàng Lạt Ma giáo. Hắn muốn giúp phật sống Ngật Tang Hoạt Kiệt lật đổ cách làm ác độc “độc lập” của Hồng Lạt Ma giáo để cho tây bộ bình an tốt đẹp hơn

Sau đó chiếc xe trở đám người Trần Thiên Minh lái ra khỏi đường lớn, men theo đường núi mà đi lên. Trần Thiên Minh nhìn thấy hai bên đều là những mảnh ruộng bậc thang xanh vàng giao nhau, có rất nhiều mảnh ruộng trồng lúa mì thanh khoa (một loại lúa ở Tây Tạng).

Cách Đan chỉ về phía trước nói: “Phía trước không xa chính là cảnh đẹp trọng yếu _ Dương Trác Ung Thố. “Thố” trong tiếng Tạng có nghĩa là “hồ”.” Chiếc xe cứ đi vòng vòng qua các dẫy núi, vốn đã ở địa thế cách mực nước biển 3000 mét mà bây giờ lại lên cao thêm 1000m nữa.

Cũng may đám người Trần Thiên Minh có nội lực nên cảm thấy cơ thể mình chỉ có chút không thoải mái, còn Cách Đan tuy thường sống ở tây bộ nhưng với độ cao 4000m này cũng cảm thấy có chút khó khăn.

“Trần tiên sinh, bây giờ đã ở nơi cao hơn mặt biển rất nhiều, các anh có thể sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng từ từ sẽ quen thôi.” Cách Đan chậm rãi nói. “Ở nơi cao như tây bộ này thì làm việc gì cũng nên chậm một chút, đừng cười lớn tiếng nếu không có thể làm cho anh khó thở.”

“Cảm ơn cô đã nói cho chúng tôi nhiều điều như vậy.” Trần Thiên Minh cảm kích nói. “Có điều cơ thể chúng tôi rất khoẻ mạnh, sẽ không sao đâu, ngược lại, một cô gái xinh đẹp như Cách Đan cô thì chớ vì làm hướng dẫn cho chúng tôi mà làm cho cơ thể mệt mỏi.” Nói rồi Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Cách Đan. Vì tuy bây giờ thời tiết rất lạnh, Cách Đan mặc khá nhiều áo nhưng bộ ngực của cô vì thở khó khăn mà nhô lên hạ xuống rất nhanh, nhìn rất rõ rệt làm cho Trần Thiên Minh có chút động lòng.

“Cám ơn sự quan tâm của Trần tiên sinh, có điều tôi đã quen rồi, không sao đâu.” Cách Đàn hình như nhận thấy Trần Thiên Minh đang nhìn ngực mình nên có ý mà lại như vô ý giơ hai tay ra trước ngực làm vẻ chỉ cảnh cho Trần Thiên Minh xem.

“Ha ha cô khách sáo rồi.” Trần Thiên Minh cười nói.

Cách Đan cũng mỉm cười không nói gì. Công việc của hướng dân viên lần này vô cùng đơn giản, nghe công ty nói thì mấy người Trần Thiên Minh này muốn vào trong Lạt Ma giáo để thu mua da lông và dược liệu, nên cô ấy chỉ phải đưa họ vào trong đó là được rồi, không cần phải dẫn họ đi thăm quan cho nên công việc của cô cũng giảm được một nửa.

“Oa, cái hồ đó thật đẹp!” Tiểu Phương bên cạnh nhìn về chiếc hồ phía trước mà kêu lên.

Cách Đan lập tức tiếp lời nói: “Đó là Dương Trác Ung Thố và Nạp Mục Thố, Mã Bàng Ung Thố, nó còn được gọi là tam đại thánh hồ của tây bộ, đó là những chiếc hồ đẹp tuyệt mĩ của lớn nhất trong đất liền của dãy Himalaya. Màu sắc của nước hồ là như vẽ khó có thể hình dung được. dáng vẻ Dương Trác Ung Thố giống như một con bọ cạp, vì thế chúng ta rất khó có thể nhìn thấy toàn diện. Đáng tiếc lần này các anh đến đây chủ yếu không phải là ngắm cảnh.”

Trần Thiên Minh nghe thấy Cách Đan nói như vậy liền tiếp lời nói: “Cách Đan, cô không biết rồi, chúng tôi làm ăn buôn bán đương nhiên kiếm tiền là chính nhưng chúng tôi sẽ thu mua một số hàng hoá trước rồi sau đó có thời gian sẽ đi xem tiếp cũng không muộn.

“Cũng đúng. Bây giờ kiếm tiền trước, phong cảnh thì lúc nào xem cũng được.” Cách Đan gật đầu nói.

Chiếc xe đã lái được khoảng 1 tiếng, phía trước liền hiện lên không ít tự viện. “Cách Đan, có phải nơi đây thấp hơn chỗ lúc nãy không?”

“Đúng vậy, xe của chúng ta vừa nãy là đi vòng qua Dương Trác Ung Thố rồi lái xuống phía nước. Trước mặt chính là Lạt Ma giáo rồi. Trần tiên sinh, Lạt Ma giáo chủ yếu có Hồng giáo và Hoàng giáo, phía trước là tự viện của Hồng Giáo và Hoàng giáo.” Cách Đan chỉ về tự viện phía trước nói với Trần Thiên Minh.

“Họ ở cùng nhau sao?” Trần Thiên Minh hỏi.

“Không phải, họ phân ra các bên khác nhau, anh hãy nhìn tự viện ở phía bên trái màu đỏ chính là nơi ở của các đệ tử Hồng giáo, tự viện bên phải màu vàng chính là Hoàng Lạt Ma giáo. Ở giữa bọn họ vừa hay lại có hai quảng trường chia ra, quảng trường nào dựa sát họ thì là của họ.” Cách Đan lắc đầu nói.

“Ồ, hoá ra là như vậy.” Trần Thiên Minh nói.

“Trần tiên sinh, vì thường có người đến đây buôn bán và tham quan cho nên Hồng Lạt Ma và Hoàng Lạt ma đều xây dựng những khách sạn cho người ngoài đến, vậy các anh ở bên nào vậy?” Cách Đan hỏi Trần Thiên Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.