Qủa nhiên khi Tiểu Hạ lái xe tiến vào sân bay thì nhân viên bảo vệ của sân bay vừa nhìn thấy họ liền lũ lượt tránh ra để họ trực tiếp lái xe từ phía sau vào, sau đó Tiểu Hạ dưới sự chỉ đạo của nhân viên sân bay lái đến bên cạnh một chiếc máy bay.
Bên cạnh chiếc máy bay cũng có một nữ tiếp viên hàng không đang đợi. Khi cô tiếp viên hàng không xinh đẹp nhìn thấy mấy người Tiểu Hạ đã đến liền mỉm cười tươi tắn bước tới bên cạnh họ, nói: “Xin chào các ngài, chúng tôi đang đợi các ngài, bây giờ đã có thể cất cánh được chưa?”
Tiểu Hạ gật đầu với cô tiếp viên xinh đẹp, nói: “Được rồi.” Sau đó hắn ta lại nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, các cậu lên máy bay đi, những thứ cần thiết bên đó sẽ chuẩn bị cho các cậu.” Nói rồi chào tạm biệt họ.
Đám người Trần Thiên Minh được tiếp viên hàng không dẫn lên máy bay. Khi máy bay bay đến tỉnh của tây bộ thì sẽ hạ cánh, lúc đó đám người Trần Thiên Minh sẽ cầm điện thoại gọi đến số đã được ghi trên một mẩu giấu nhỏ.
“Xin chào.” Giọng một người đàn ông từ trong điện thoại vang lên, giọng nói bình thường không buồn không vui.
“Xin chào, chúng tôi là người đến từ tình M, bây giờ đã xuống máy bay rồi.” Trần Thiên Minh nói.
“Xin hãy nói rõ vị trí của các vị, năm phút sau tôi sẽ tới.” Giọng người đàn ông đã có chút thay đổi.
Trần Thiên Minh nhìn cảnh vật xung quanh rồi lập tức nói rõ vị trí của mình. Một lát sau một chiếc ô tô lái nhanh đến và dừng ở bên cạnh họ. Cửa ô tô mở ra, một người đàn ông cường tráng khoảng hơn 30 tuổi bước xuống. “Trong cái vị ai là Trần tiên sinh?” Người đàn ông tráng kiện đó nhìn dò xét vào đám người Trần Thiên Minh rồi đưa ánh lên người Trần Thiên Minh.
“Là tôi.” Trần Thiên Minh cười nói với người đó
“Mọi người lên xe đi.” Người đàn ông tráng kiện chỉ tay vào chiếc xe nói.
Trần Thiên Minh gật đầu đưa mấy người cùng lên xe.
“Trần tiên sinh, một lát nữa tôi sẽ đưa các anh vào trong khách sạn trước, ngày mai các anh sẽ đến Lạt Ma giáo.” Người đàn ông nói với Trần Thiên Minh.
“Tại sao hôm nay không đi?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Chủ yếu là sợ mọi người có phản ứng với cao nguyên, đây là nơi cao hơn so với mặt nước biến mấy nghìn mét nên thiếu dưỡng khí, sẽ có một chút khó khăn đối với người phương nam mới đến. Tuy võ công của mọi người cao cường nhưng chúng tôi vẫn muốn mọi người nghỉ ngơi một tối, ngày mai mới đến cao nguyên. Sáng ngày mai sẽ có hướng dẫn viên đến đưa mọi người đi. Chúng tôi đã giúp mọi người đăng kí với một công ti du lịch dẫn đoàn đơn, ngày mai sẽ đưa mọi người đến Lạt Ma giáo. Đến lúc đó người của Lạt Ma giáo sẽ tiếp mọi người.” Người đàn ông nói.
“Đại ca, những vật dụng hàng ngày của chúng ta thì sao?” Trần Thiên Minh hỏi.
Người đàn ông cười nói với Trần Thiên Minh: “Anh cứ gọi tôi là A Trại đi. Vật dụng của mọi người đều ở trong phòng của khách sạn. Lần này mọi người đến đây chủ yếu thu mua da lông, cũng có thể thu mua một số tàng dược mà ở tây bộ cũng rất nổi tiếng, như vậy để cho mọi người hành động càng linh hoạt.
“Được rồi, cảm ơn A Trại.” Trần Thiên Minh nói.
“Trần tiên sinh khách khí rồi, là chúng tôi phải cảm ơn các anh mới đúng. Vì nguyên nhân mối quan hệ đặc biệt nên chúng tôi không thể nhúng tay vào chỉ có thể dựa vào các anh để đến giúp hoàng Lạt Ma giáo thôi.” A Trại lắc đầu nói.
Trần Thiên Minh liền nói: “A Trại, anh gọi tôi là Thiên Minh đi, cứ gọi là tiên sinh nghe xa cách quá.”
A Trại gật đầu nói: “Được thôi, Thiên Minh, một lát nữa sau khi đến khách sạn, mọi người ăn cơm xong mà có thời gian thì có thể xem thử một số tài liệu có liên quan đến Lạt Ma giáo và địa đồ của cao nguyên, có lẽ sẽ giúp một phần cho mọi người.”
“Được.” Trần Thiên Minh mỉm cười.
“Lần này vất vả cho mọi người rồi. Cũng may Hồng Lạt Ma Giáo không biết thân phận của mọi người, sau khi tiến vào đó có thể âm thầm hành động. Cụ thể làm như thế nào thì anh cứ thương lượng bàn bạc với phật sống Ngật Tang Đạt Kiệt, tình hình bên trong đó rất nguy hiểm. Nếu như cục diện không thể khống chế nổi thì quốc gia chúng tôi sẽ ra mặt, nhưng như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt, cũng sẽ tạo cơ hội uy hiếp quốc gia cho những kẻ có mục đích.
Cho nên ý của cấp trên là muốn các anh có thể dùng sức mạnh cá nhân để giải quyết vấn đề của Lạt Ma giáo, đặc biệt là sự an toàn của phật sống Ngật Tang Đạt Kiệt, mấy đệ tử của ông ấy đều đã bị giết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Hoàng Lạt Ma giáo sẽ bị Hồng Lạt Ma giáo nuốt gọn mất. Những chuyện này chắc Chung Cục đã nói với anh rồi, tôi cũng không phải nói nhiều nữa.” A Trại nói.
Trần Thiên Minh nói: “Chung Cục đã nói qua tình hình với tôi, nói rằng tôi đến đây chủ yếu sẽ nghe theo sự sắp xếp của các anh.”
“Sắp xếp như thế nào thì vừa nãy tôi đã nói đại khái rồi, khi bước vào Lạt Ma giáo thì đều dựa vào mọi người, mọi người tốt nhất là không những bảo vệ được sự an toàn của phật sống Ngật Tang Đạt Kiệt, mà còn bắt được mấy tên hung thủ muốn giết ông ấy thì đến lúc đó sẽ có được chứng cứ để nói. Nếu như sự thực chứng minh La Đạt của Hồng Lạt Ma giáo đứng ở phía sau giở trò thì lúc đó chúng tôi có thể quang minh chính đại tiến vào giải quyết, những tín đồ khác sẽ không có ý kiến gì. Mọi người ở đây một thời gian sẽ cảm thấy sự thành kính đối với phật giáo của các tín đồ ở đây không phải là dùng tâm niệm bình thường mà có thể nói rõ được.” A Trại thở dài một hơi nói.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức mình đi giải quyết.” Trần Thiên Minh gật đầu một cái, hắn cũng biết nhiệm vụ lần này nan gian, đặc biệt là không thể để người của Hồng Lạt Ma giáo biết được thân phận của mình mới có cơ hội giải quyết vấn đề. Nếu như để Hồng Lạt Ma giáo biết được thân phận của họ thì họ sẽ bị đề phòng giám sát, muốn làm gì cũng làm không được.
A Trại nói: “Các anh đến khách sạn thì nghỉ ngơi cho khoẻ, tối nay tôi sẽ lại đến tìm các anh.” Chiếc xe ô tô đã lái đến trước cửa một khách sạn có vẻ không phải là hào nhoáng nhưng xem ra rất thoải mái. Xuống xe, A Trại liền dẫn mấy người Trần Thiên Minh lên khách sạn rồi đưa họ đến phòng của mình.
Cục an toàn của tây bộ đã đặt ba căn phòng đôi cho họ hơn nữa phòng còn rất rộng, đặc biệt là gian phòng của Trần Thiên Minh còn có phòng khách.
“Thiên Minh, bữa trưa và bữa tối của các anh đều ăn ở trong gian phòng này, không cần phải xuống dưới. Vì ở đâu cũng có tai mắt của Hồng Lạt Ma, trách để nảy sinh chuyện gì. Bên cạnh điện thoại có số của khách sạn, các anh muốn ăn gì cứ gọi cho họ, họ sẽ mang đến là được. Khi các anh đi thì chúng tôi sẽ đến thanh toán.” A Trại nói.
“Được, chúng tôi ở đây cũng không quen ai, cũng không biết đường nên không muốn xuống dưới ăn. Nếu như có chuyện gì mà tôi muốn tìm anh thì tôi sẽ gọi điện.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.
“Được rồi, vẫn là số mà vừa nãy anh đã gọi nhé. Nếu như anh có tình hình gì đặc biệt thì có thể tìm tôi, cũng có thể bảo phật sống Ngật Tang Đạt Kiệt phái người tìm tôi, họ có thể liên lạc được với chúng tôi.” A Trại nói xong liền chào mọi người ra về.
Trần Thiên Minh thấy bây giờ đã gần trưa rồi, liền nhấc điện thoại gọi người đưa cơm tới. Sau khi ăn cơm xong Trần Thiên Minh và mấy người Lâm Quốc ngồi ở trong phòng hắn nói chuyện.
“Đại ca, người ở đây có người nói tiếng Hán, cũng có người nói tiếng Tạng.” Trương Ngạn Thanh nói với Trần Thiên Minh.
“Ừ. Trước khi anh đã từng xem một số tư liệu vủa tây bộ, ở đây bọn họ cũng có rất nhiều người biết nói tiếng Hán, chỉ có một số người dân tộc thiểu số ở trong vùng nông thôn mới không biết nói mà thôi. Có điều họ tuy biết nói nhưng đại bộ phận chỉ là nói mơ hồ, chỉ đủ để giao lưu mà thôi.” Trần Thiên Minh cười nói.
“Đại ca, những đồ họ chuẩn bị cho chúng ta rất đầy đủ, ngay cả*** tiên tiến cũng có.” Lâm Quốc vừa lật những thứ mà A Trại chuẩn bị cho vừa vui mừng nói.
Trần Thiên Minh cũng vui mừng bước đến chỗ Lâm Quốc xem. “Ý, đây là M3 sao?” Trần Thiên Minh cầm một chiếc M3 loại nhỏ lên hỏi.
“Đại ca, cái này anh không biết rồi, thứ này bên ngoài thì trông giống M3, nhưng nó lại có chức năng giống như chiếc tai nghe của chúng ta, rất tiện để chúng ta có thể liên lạc với nhau, bình thường còn có thể nghe nhạc, ha ha ha, đây đúng là thứ tiên tiến. Xem ra Quốc An của tây bộ không hề tiếc tiền với chúng ta. Có điều chúng ta lần này đến cao nguyên nếu không có thứ để che giấu thân phận thì sẽ bị người ta phát hiện.” Lâm Quốc đặt chiếc tai nghe lên tai điều chỉnh thử.
Ngô Tổ Kiệt cũng bước tới, nói với Lâm Quốc: “Anh Quốc, thứ này lợi hại vậy sao, xem bên ngoài thật sự giống M3!”
Lâm Quốc vỗ vỗ vào vai Ngô Tổ Kiệt nói: “Tiểu Kiệt, vì thế anh mới nói nó đáng tiền, loại này chỉ có ở nước ngoài mới bán, nó đều có những chức năng đặc biệt. Nếu như không phải là người chuyên nghiệp thì sẽ không nhìn ra nó còn có tác dụng khác. Giống như một chiếc bút máy,em thấy nó chỉ là một chiếc bút máy, nhưng trải qua những sự cải tiến thì nó lại có thể biến thành một khẩu súng loại nhỏ, có thể đút được từ một đến hai viên đạn.
“Anh Quốc, vậy những đồ vật của chúng ta ở đây có thứ bút máy đặc chế nào không?” Ngô Tổ Kiệt hiếu kì nói.
“Không có.” Lâm Cường lắc lắc đầu. “Bây giờ với võ công như chúng ta còn cần súng để công kích địch sao? Chân khí thật sự của chúng ta chính là một vũ khí vô cùng lợi hại rồi.”
Trần Thiên Minh gật đầu tán thành, xem ra sự lĩnh hội về võ công của Lâm Quốc đã có một trình độ nhất định, có lẽ một thời gian nữa võ công sẽ được nâng cao không ít.
“Đại ca, những thứ ở đây đều là một thứ có sáu chiếc, xem ra mỗi người chúng ta đều có phần, để em xem sách hướng dẫn, nghịch một chút rồi sẽ nói cho mọi người cách sử dụng. Ha ha ha, có những thứ này thì chúng ta liên lạc với nhau sẽ tiện hơn nhiều, hơn nữa chúng ta cũng sẽ dễ làm việc.” Lâm Quốc nói với Trần Thiên Minh.
“Tốt lắm, A Quốc, em cứ làm thử một chút rồi lát nữa nói cho mọi người cách dùng.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.
Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Lâm Quốc liền ngồi xuống bên cạnh những thứ đồ làm cho mình thấy hứng thú. Trần Thiên Minh cũng biết lần này họ bước vào Lạt Ma giáo chính là muốn che giấu thân phận của mình, cho nên những thứ này rất có tác dụng đối với họ, đặc biệt là khi bảo vệ cho phật sống Ngật Tang Đạt Kiệt.
Đã đến tối, A Trại lại đến, còn mang theo một chiếc túi. “Thiên Minh, trong này có 10 vạn đồng tiền mặt, đây là tiền dùng để các anh lần này vào đó thu mua da lông và Tạng dược. Vì các anh chỉ là những thương nhân bình thường cho nên cũng không cần phải cầm quá nhiều tiền vào đó, hơn nữa các anh cầm nhiều tiền vào đó cũng không tốt.”
Trần Thiên Minh cũng không khách sáo nhận lấy chiếc túi, vì khi họ vào bên trong cao nguyên nếu không có tiền đi thu mua vật phẩm thì sẽ không thể ăn nói được gì. Nếu bên Quốc An đã giúp họ chuẩn bị thì hắn sẽ cầm lấy.
“Số tiền này không phải là thứ gì quan trọng, quan trọng là nhiệm vụ của các anh, cho nên các anh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, không phải để ý đến số tiền này, còn về tiền có mất hay không cũng không còn là việc quan trọng nữa.” A Trại lo đám người Trần Thiên Minh vì 10 vạn đồng này mà ảnh hưởng đến chấp hành nhiệm vụ.
“Tôi hiểu rồi.” Trần Thiên Minh nói.
Sau đó A Trại còn nói với Trần Thiên Minh mấy việc liên quan đến Lạt Ma giáo và những chuyện có liên quan đến chuyến đi vào Lạt Ma giáo lần này của họ.