Lưu Manh Lão Sư

Chương 645: Chương 645: Ta muốn giết ngươi.






Tiết Phương ở bên ngoài lo lắng không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, hắn vừa thấy người mở cửa là Trần Thiên Minh thì liền mắng: "Trần Thiên Minh, anh làm trò quỷ gì vậy, sao tôi kêu cả nửa ngày anh mới mở cửa?" Nói xong, hắn liền xô Trần Thiên Minh ra rồi chạy vọt vào phòng.

Trần Thiên Minh sau khi đóng cửa xong liền bước theo Tiết Phương, hắn nói: "Chị Đình đang ở trong WC, tôi đang ngủ, tôi ngủ say quá nên không nghe thấy tiếng kêu của cậu."

Tiết Phương nửa tin nửa ngờ nhìn Trần Thiên Minh không phát hiện manh mối gì đáng nghi, vì vậy hắn nhìn chị Đình và hỏi: "Chị Đình, hắn nói có phải thật không? Tên sắc lang này có làm chuyện gì xấu với chị hay không?" Tiết Phương cứ như chỉ cần nghe chị Đình nói có, hắn liền lập tức liều mạng với Trần Thiên Minh.

Tim chị Đình vẫn còn đang đập loạn xạ, nàng sợ Tiết Phương nhìn ra kẽ hở gì đó. Nàng vội vàng cười nói: "Tiểu Phương, em nghĩ đi đâu vậy? Thiên Minh làm sao dám làm gì chứ? Lời hắn vừa nói là sự thực." Nói xong, chị Đình nghĩ thầm, cái tên Trần Thiên Minh này miệng lưỡi thật lợi hại, nghĩ ra lý do ngay cả mình cũng không hình dung nổi.

Nhìn má chị Đình ửng hồng, còn có chị Đình khi nói xong thì có vẻ ngượng ngùng, cứ như đang giấu đầu lòi đuôi, Tiết Phương làm sao tin nổi lời chị Đình nói. Bọn họ đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ai cũng hiểu rất rõ đối phương. Tiết Phương nói: "Chị Đình, chị đang gạt em sao, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, chị có chuyện gì sao dối em được."

"Tiết Phương, cậu đừng suy nghĩ bậy bạ có được hay không? Chúng tôi đói bụng rồi, cậu mau đi chuẩn bị bữa sáng cho chúng tôi đi." Trần Thiên Minh đứng trước mặt Tiết Phương mà nói.

Trần Thiên Minh với chị Đình càng làm như vậy, càng khiến Tiết Phương thêm nghi ngờ, nếu như lúc trước Trần Thiên Minh mặc kệ hắn, hắn sẽ lên giường mình ngồi xem TV. Hiện giờ hắn lại đứng ngăn cản mình, cứ như muốn che giấu cái gì đấy? Nghĩ tới đây, Tiết Phương liền đẩy Trần Thiên Minh ra, bước lại bên cạnh chị Đình.

Chị Đình thấy Tiết Phương đi tới bên cạnh mình, nàng xấu hổ nhưng vẫn cố giả vờ như chẳng có chuyện gì, vẫn mở TV lên xem, nhưng nàng lại đặt tay lên tấm chăn, cứ như muốn che đậy cái gì đó.

Vừa thấy tấm chăn bị gấp thì ngực Tiết Phương liền nhảy lên, sao lại gấp chăn như vậy, sao chị ấy lại đặt chiếc chăn ở giữa giường. Lẽ nào có chuyện gì sao? Nghĩ tới điều này, Tiết Phương đột nhiên nói với chị Đình: "Chị Đình, chị xem Trần Thiên Minh nhìn giống cái gì?"

Chị Đình nghe Tiết Phương nói vậy, cũng liếc nhìn Trần Thiên Minh, tay nàng cũng nới ra một chút. Đúng lúc này, Tiết Phương liền chạy tới kéo chăn lên, muốn nhìn xem bên dưới ẩn giấu vật gì. Tiết Phương vốn tưởng bên trong đang che giấu thứ gì đó, nhưng hắn lại đau đớn khi thấy trên dưới tấm chăn chỉ là vết máu màu hồng. Sắc mặt của tên họ Tiết lập tức thay đổi, hắn cứ như đang phát điên khi nói câu: "Chị Đình, tối qua hắn dám làm nhục chị!" Nói xong, Tiết Phương nén giận chưởng về phía Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh mặt ngoài đang xem TV, thực ra hắn vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Tiết Phương, khi mà Tiết Phương tung chưởng phong đến bên người hắn, hắn liền vận bốn đạo âm nhu chân khí để đối phó. Dù sao chân khí này vừa mới xuất hiện, chưa rõ ràng lắm, nên hắn cũng muốn thử xem âm nhu chân khí này có dùng được không.

Bốn đạo âm nhu của Trần Thiên Minh quả nhiên lợi hại, không chỉ hóa giải công kích của tên Tiết Phương, còn khiến cho Tiết Phương phải lùi một bước.

"Tên dâm tặc, tao phải giết mày!" Hiện giờ hai mắt Tiết Phương đỏ lên, cứ như Trần Thiên Minh là kẻ thù giết cha hắn, Nói xong, hắn liền đánh móc vào sau gáy Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh cũng biết Tiết Phương đang tức giận, vốn trước kia hắn đã ái mộ sư tỷ mình hơn cả bản thân hắn, nên khẳng định giờ hắn sẽ muốn thanh toán mình. Nhưng nghĩ đến mọi người đều là người một nhà, Trần Thiên Minh cũng chẳng muốn làm lớn chuyện, nên hắn chỉ dùng phần lớn âm nhu chân khí để hóa giải công kích của Tiết Phương.

"Tiểu Phương, em muốn làm gì?" Khi Tiểu Phương muốn tiến hành lần công kích thứ ba thì chị Đình đã đứng ngăn trước mặt Trần Thiên Minh, không để Tiết Phương gây thương tổn cho Trần Thiên Minh.

Tiết Phương thấy chị Đình ngăn trở mình, hắn đau đớn nói: "Chị Đình, hắn dám làm nhục chị, sao chị còn giúp đỡ hắn?"

Chị Đình nhỏ giọng nói: "Tiểu Phương, em hiểu lầm hắn rồi, chuyện này là do chị nguyện ý."

"Tự chị nguyện ý?" Tiết Phương ngẩn người ngạc nhiên.

"Đúng vậy!" Chị Đình gật đầu nói: "Em còn nhớ tiền bối của chúng ta đã lưu lại cho chúng ta phương pháp song tu nam nữ hay không? Vừa đúng lúc Trần Thiên Minh đang luyện Hương Ba Công, chị chỉ sử dụng phương pháp này mới có thể giúp ích cho việc chữa thương của cậu ấy, mới có thể khiến công lực của cậu ấy tăng thêm." Chị Đình nói ra lời rất chí công vô tư.

"Nhưng.... nhưng chỉ cũng đâu cần phải hy sinh như vậy chứ? Như vậy sẽ hại cả đời chị, chị Đình." Tiết Phương cứ cho rằng chị Đình vì nhiệm vụ mà phải hy sinh như vậy, thanh âm đau khổ của hắn liền trở nên rất bi thương.

Mja, chị Đình không cùng ta song tu, không thể cùng mi sao? Tên ngốc. Trần Thiên Minh nghĩ. Trần Thiên Minh ta vo công cao hơn ngươi, lại đẹp trai vô địch ở thành phố N, Tiết Phương chú cứ về môn đạo của mình mà nặn tượng đi thôi!

Chị Đình xấu hổ nói: "Tiểu Phương, em nói quá rồi, cái đó không phải chị hy sinh, chị cũng thích Thiên Minh, đây là do chị nguyện ý mà." Nói xong, chị Đình liền xấu hổ cúi đầu.

"Chị, chị...." Tiết Phương tức giận không nói nên lời chỉ biết chỉ vào chị Đình, hắn không ngờ chị Đình lại thích Trần Thiên Minh, hắn nói: "Chị Đình, chị đâu phải không biết, hắn ta có đến mấy bà vợ."

"Chị biết, Tiểu Phương, em không cần nói nữa, chị biết mình đang làm gì. Em đi mua bữa sáng đi, chị cũng mong em đừng xử trí theo cảm tính, võ công Thiên Minh không chỉ khôi phục, mà còn cao hơn trước đây rất nhiều." Chị Đình nói với Tiết Phương: "Lát nữa chị phải liên hệ với Khổng Bạch đại sứ, chúng ta phải chuẩn bị nhiều ám khí hơn mới được."

Trần Thiên Minh vội nói: "Chị Đình, em muốn thêm đinh sắt, đó là ám khí của em."

"Được," Chị Đình mỉm cười gật đầu với Trần Thiên Minh.

Tiết Phương thấy cảnh Trần Thiên Minh thân mật với chị Đình, trong lòng khó chịu đi một mạch ra ngoài.

Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ ghen tuông khi bỏ đi của Tiết Phương, không khỏi lo lắng nói: "Chị Đình, liệu Tiết Phương hắn có làm gì ngu ngốc hay không?"

Chị Đình lắc đầu nói: "Sẽ không đâu, chị biết con người của Tiểu Phương, hắn tức giận thì tức giận, nhưng sẽ không làm hỏng đại sự. Hắn rất nghe lời chị, sau một thời gian sẽ ổn thôi. Thiên Minh, hắn tức cũng là vì em, hắn là sư đệ của em, em đừng giận hắn!"

"Bỏ đi, sau này hắn đánh em, em sẽ không đánh lại, mắng không mắng lại, như vậy được rồi chứ!" Trần Thiên Minh nói để lấy lòng chị Đình. Thân thể người ta cũng đã cho mình, sư đệ hắn yêu nàng quá nên có chút mất bình tĩnh, cũng có thể hiểu được, Dù sao mình cũng chẳng cần phải trốn làm gì.

"Không đến mức vậy đâu, Tiểu Phương là một người hiểu lý lẽ, chị vừa nói nguyên nhân với hắn, không phải hắn đã không đánh em nữa sao?" Chị Đình cười nói. Biểu hiện vừa rồi của Trần Thiên Minh làm nàng rất hài lòng, với công lực hiện giờ của Trần Thiên Minh, chỉ dùng một chiêu là đủ để làm Tiết Phương bị thương, nhưng Trần Thiên Minh vẫn nể mặt mình nên chưa làm Tiết Phương bị tổn thương gì.

Nói xong, chị Đình cầm lấy chiếc chăn còn dính dấu máu xử nữ của mình lên, sau đó đem vào phòng vệ sinh để giặt. Trần Thiên Minh ngồi lên giường xem TV.

Chỉ lát sau, ba người Lâm Quốc bước vào. Trương Ngạn Thanh hỏi Trần Thiên Minh: "Lão đại, có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Em thấy trong phòng của anh có tiếng phát ra, không lâu sau thì thấy Tiết Phương đùng đùng nổi giận chạy ra bên ngoài."

"Không sao, chỉ có chút hiểu lầm, các chú quay về phòng mình đi, A Quốc, chuyện tối hôm qua khiến toàn quân chúng ta thiếu chút nữa bị diệt là do chúng ta không biết rõ về phiên quốc(nước ngoài), phải bảo vệ chị Đình và Tiết Phương. Nếu có vấn đề gì, các chú giờ tìm đến đại sứ quán." Trần Thiên Minh nói với đám Lâm Quốc.

Lâm Quốc gật đầu đáp: "Bọn em nhớ kỹ. Lão đại, em phát hiện chúng ta bị người ta theo dõi, em thấy ở đây cũng không an toàn."

Trần Thiên Minh nói: "Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác, để xem mấy người chị Đình nói sao đã, ở đây chúng ta không biết ai cả, người quen lại càng không. Chẳng qua chị Đình có nói, bọn phiên quốc kia ban ngày do sợ bị lộ nên sẽ không dám làm gì chúng ta, cho nên hôm nay các chú phải nghỉ ngơi đi, tối nay chúng ta mới có dự tính khác."

"Vậy được, bọn em về trước đây." Bọn Lâm Quốc đi về phòng mình.

Qua một lúc sau, Tiết Phương đi đến, trong tay mang theo mấy món ăn.

"Tiết Phương, phiền cậu rồi, đưa mấy thứ này cho tôi đi!" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Người ta Tiết Phương tâm tình bất hảo, Trần Thiên Minh có thể hiểu được.

Tiết Phương không để ý đến Trần Thiên Minh, hắn đặt bữa sáng lên trước tủ chứa TV, sau đó bước ra ngoài.

Trời, một chút lễ phép cũng không có! Trần Thiên Minh thầm mắng! Mi vừa đánh ta, ta cũng không tính toán với mj, mi còn dám nghiêm mặt với ta sao chứ?

Chị Đình từ trong phòng bước ra nói: "Thiên Minh, Tiểu Phương đem bữa sáng tới rồi sao, em ăn đi, lát nữa chị phải liên lạc với đại sứ Khổng Bạch."

"Chị Đình, chị cũng ăn đi, tối hôm qua chị mất sức như thế, nhất định rất đói!" Trần Thiên Minh kéo chị Đình lại bên cạnh, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy người đẹp mà hắn yêu thương. Hắn vừa nói vừa nhìn thấy chị Đình bước đi còn chút mất tự nhiên, có lẽ do đêm qua hắn dùng lực quá mạnh.

"Được, chúng ta cùng ăn." Chị Đình mở bữa sáng, đều là một ít hamburger và bánh kem.

Trần Thiên Minh thấy chị Đình ăn hamburger, hắn vội vàng mở bánh kem đưa đến trước môi chị Đình, bảo nàng mút một chút, Trần Thiên Minh giờ mười phần y hệt một ông chồng nhỏ.

Chị Đình nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, em cũng ăn đi, không cần lo cho chị."

Trần Thiên Minh lắc đầu nói: "Chị đang mệt, chị ăn trước đi, não, chị Đình, chị uống chút sữa đi." Trần Thiên Minh nghĩ buổi sáng chị Đình nên uống sữa, thế nào mình cũng phải bắt chị uống.

"Thiên Minh, em đối với chị thật tốt." Phụ nữ là loại người dễ cảm động, chị Đình thấy Trần Thiên Minh không ăn sáng mà lại lo cho mình, vô cùng xúc động nói.

"Trần Thiên Minh cười nói: "Chị Đình, sau này em sẽ luôn đối tốt với chị."

"Thiên Minh, chị với Tiểu Phương là cô nhi, từ nhỏ đã được sư phụ đem lên núi, cho nên tình cảm bọn chị rất tốt, sau này em không được ăn hiếp Tiểu Phương." Trong lòng chị Đình có chút lo lắng về mối quan hệ giữa Trần Thiên Minh và Tiết Phương.

"Sẽ không đâu, sư đệ của chị cũng là sư đệ của em, em sẽ đối xử tốt với cậu ấy." Trần Thiên Minh nói lời trái lương tâm. Nếu như Tiết Phương mỗi ngày đều muốn giết mình, chẳng lẽ mình phải đưa cổ ra cho hắn chém sao?

Sau khi ăn song bữa sáng, chị Đình liền dùng công cụ thông tin của mình để liên lạc với đại sứ Khổng Bạch.

"Thiên Minh, đại sứ Khổng Bạch bảo đêm qua chúng ta đã trúng kế, tình cảnh hiện giờ rất nguy hiểm, ngay tối nay chúng ta phải dời đi nơi khác, bảo chúng ta tới một địa phương, là một biệt thự mà bọn họ đã lợi dụng mấy mối quan hệ để thuê. Đêm này chúng ta phải đi." Chị Đình bước lại nói khẽ vào tai Trần Thiên Minh.

Được, vậy thì em yên tâm một chút, địch nhân giờ trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, cảm giác như vậy thật không tốt." Trần Thiên Minh nói.

"Đúng vậy, chị sợ hành tung của chúng ta ở đây đã bại lộ, hiện giờ khó mà dời đi." Chị Đình lo lắng nói.

Trần Thiên Minh an ủi chị Đình: "Chị Đình, chị đừng lo, bọn chúng không biết đâu. Khách sạn ở phiên quốc rất nhiều, hơn nữa đêm qua khi chúng ta trở về, xác định không có đuôi bám theo."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.