Lưu Manh Lão Sư

Chương 644: Chương 644: Tám đạo chân khí






Trần Thiên Minh nghiêng đầu nói: "Chị Đình, em nhận sai còn không được sao? Chị đừng làm em sợ mà, chị giúp em nghĩ kỹ xem em bị sao vậy? Nếu không ông xã của chị chết rồi, chị cũng không vui mà!" Trần Thiên Minh tiếc rẻ sờ soạng lên cặp vú to tròn của chị Đình.

"Em muốn chết sao, dám động tay động chân với người ta à, vừa nãy em chưa sờ đủ sao?" Chị Đình xấu hổ nói.

"Chị Đình, sao mà sờ cho đủ được, sờ cả đời này xong, em còn muốn sờ cả kiếp sau nữa!" Trần Thiên Minh trơ mặt ra nói. Cực phẩm mỹ nhân như vậy, sao hắn có thể sờ đủ chứ?

Chị Đình nói: "Thiên Minh, em không phải sợ, chị đã nghĩ ra phương pháp với chân khí của em, nếu như em có thể sử dụng thực khí đi ra ngoài, điều đó nói lên chân khí này hữu ích với em, chứ không có hại gì. Giờ em thử để thực khí xuất ra xem, xem có thể dùng hay không."

Trần Thiên Minh ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu như bốn loại chân khí mình có thể điều khiển, vậy mình lại có thêm bốn đạo chân khí, mình giàu to rồi, nếu như chúng cũng mạnh lên, vậy Ma Vương sẽ chẳng phải là đối thủ của mình rồi. Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh thầm vận một đạo chân khí ra, vẫy tay hướng chiếc điều khiển từ xa của chiếc TV ở bên cạnh, chiếc điều khiển từ xa liền bay lại gần hắn.

Bốn đạo chân khí liền hợp lại với thực khí của Trần Thiên Minh, đánh tới cửa sổ ở bên cạnh. Một đạo gió cường liệt đánh ra bên ngoài, tuy hắn chỉ dùng một ít, dùng uy lực vẫn rất lợi hại.

"Chị ơi, em giàu to rồi, em có thể dùng được bốn đạo chân khí này." Trần Thiên Minh vui vẻ kêu lên. Nếu nói như vậy, nội lực của hắn đã mạnh hơn bình thường năm thành, nếu như bọn tiếp tục luyện nữa, nội lực của hắn khẳng định có tám đạo còn lợi hại hơn cả thực khí.

Chị Đình cũng cười nói: "Đúng vậy, không ngờ em lại lợi hại như vậy, có đến tám đạo chân khí trong cơ thể, qua thêm vài ngày nữa, bốn đạo chân khí âm nhu của em cường đại lên, thiên hạ sẽ hiếm có ai là đối thủ của em rồi."

Trần Thiên Minh hỏi chị Đình: "Chị Đình, chị nói trong cơ thể em vì sao lại xuất hiện bốn đạo chân khí, vì sao lại không phải bốn năm đạo? Em đã ở chung với không chỉ bốn người mà?"

Chị Đình suy nghĩ một chút rồi nói: "Thiên Minh, chuyện này chị cũng biết một ít thôi, chị cho rằng chỉ yếu là do kiến Huyết Hoàng cùng Thiên Sơn tuyết liên ngàn năm tác dụng mà nên. Vốn em có máu của kiến Huyết Hoàng trong cơ thể mình, vừa khớp em lại có được cả thiên khí cùng địa khí, dựa theo quy tác thông thường thì sẽ luyện hóa thành thực khí, nhưng cơ thể em kỳ dị, cho nên giữ lại bốn đạo chân khí.

Khi em cùng phụ nữ làm chuyện kia, Hương Ba Công có thể đã hấp thụ âm lương chi khí của nữ nhân, sau đó tích ngày càng nhiều, cho nên trong cơ thể của em cũng đã hình thành âm lương chi khí, cũng chính là âm nhu chi khí. Vì sao xuất hiện bốn đạo? Có thể là do âm dương hỗn hợp, hỗ trợ lẫn nhau. Trong cơ thể em có bốn đạo dương cương chi khí, cho nên âm nhu chi khí sẽ tự hình thành bốn đạo âm nhu chi khí.

Về phần vì sao đã luyện hóa lại xuất hiện nữa? Chị nghĩ chắc vì em đã ăn Thiên Sơn tuyết liên ngàn năm, tuyết liên bản chất vốn là vật âm nhu, nên đã bảo vệ âm nhu chi khí trong cơ thể của em. Nên nó vẫn chưa xuất ra, lần này trải qua song tu, thực khí trong cơ thể chị thuộc loại âm nhu, sau thời gian vận chuyển trong cơ thể em, liền dẫn bốn đạo âm nhu chân khí của em ra ngoài." Chị Đình rốt cục cũng nói song suy đoán của mình.

"Vậy thật quá tốt, chờ khi âm nhu chi khí trong cơ thể của em trở nên mạnh mẽ, em có thể đánh bại Ma Vương rồi." Trần Thiên Minh vui vẻ nói.

Chị Đình nói: "Hiện giờ công lực của em không kém Ma Vương là bao, đáng tiếc nội lực còn kém, vừa rồi khi song tu không duy trì được lâu, nói cách khác, công lực của em còn có thể tiến bộ hơn nữa, có thể dẫn xuất toàn bộ âm nhu chi khí của em ra, bốn đạo âm nhu chi khí của em sẽ trở nên mạnh mẽ chẳng kém gì bốn đạo dương cương chi khí."

"Thật vậy chăng?" Trần Thiên Minh dâm đãng nói: "Sau này chúng ta luyện nhiều hơn là được." Nghĩ đến sau này có thể lấy việc công để làm chuyện tư, được cùng chị Đình làm loại chuyện này, Trần Thiên Minh vô cùng sung sướng.

"Đương nhiên là thật, luyện nhiều không nhất định sẽ được hiệu quả tốt như lúc này, cứ như làm nghề thợ rèn vậy, cứ cố sức rèn sẽ ra được hảo đao, nhưng nếu gõ một lúc lại dừng lại một lúc, hiệu quả sẽ không tốt. Thiên Minh, về sau nữ nhân của em có võ công, đến lúc đó chúng ta cũng nhau luyện là được." Chị Đình nói.

"Được, được." Trần Thiên Minh vội gật đầu, chị Đình đúng là người phụ nữ tốt, vừa mới vào môn hộ của hắn đã chấp nhận chuyện cùng mọi người làm loại chuyện này, ôi sao số mình lại tốt đến thế chứ! Trần Thiên Minh mừng thầm.

Chị Đình xấu khổ khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của Trần Thiên Minh, nàng đỏ mặt nói: "Thiên Minh, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi."

Trần Thiên Minh nói: "Được, chúng ta cùng đi ngủ!" Nói xong, Trần Thiên Minh liền nhảy lên giường với chị Đình, ôm lấy cô ấy. Bàn tay không thành thật liền vuốt lên cặp nhũ của chị Đình, vú chị vừa mềm mại lại rất co dãn khiến phía dưới của hắn lại cương lên.

"Thiên Minh, phía dưới của em lại lên nữa kìa!" Chị Đình bị hắn ôm ấp vuốt ve, bắt đầu cảm thấy mơ màng, nàng bị Trần Thiên Minh khiến cho tay chân mềm nhũn, vô lực, nhưng nàng nhận thấy phía dưới của hắn đang chọt vào địa phương mẫn cảm của mình.

"Chị Đình, chị muốn mắng thì mắng nó đi, nó vừa nhìn chị không đàng hoàng, thật không ngoan, sau này có dịp em sẽ giáp huấn hắn." Hắn cố ý nói. Ai bảo chị Đình hấp dẫn mê người như vậy chứ, mình vừa vuốt vú chị là lại muốn làm chuyện đó rồi.

Chị Đình đẩy đẩy Trần Thiên Minh nói: "Còn nhiều thời gian mà, chúng ta ngủ đã, không nên làm chuyện kia nữa."

"Chuyện gì chứ, chị Đình?" Trần Thiên Minh vừa luyện công xong nên tinh thần chấn hưng rất nhiều, làm sao buồn ngủ cho được! Hơn nữa vừa rồi chỉ ham luyện công mà chưa thật sự hưởng thụ chị Đình cho sướng.

"Em thật xấu!" Chị Đình hờn dỗi mắng hắn.

"Được, chị dám đổ oan em, em sẽ xấu cho chị coi." Nói xong, Trần Thiên Minh xoay người đè lên bụng chị Đình, sau đó hôn lên cơ thể hấp dẫn của chị Đình. Trần Thiên Minh vừa hôn môi mà tay hắn cũng hoạt động không ngừng, miệng hắn khi hôn lên môi chị Đình, tay hắn lại bóp nắn cặp vú của chị. Tay thì đặt trên vú, tay thì đặt ngay trên bãi cỏ rậm rạp ở phía dưới người chị Đình.

Những động tác thuần thục đó khiến chị Đình sướng đến mức mặt đỏ đến tận mang tai, từ từ chị Đình cũng bị Trần Thiên Minh khiêu khích đến mức chẳng thèm để ý sự rụt rè của phụ nữ, nàng cọ người thật xát Trần Thiên Minh, cuồng nhiệt ép sát cơ thể vào hắn.

Đầu lưỡi của Trần Thiên Minh xoay quanh hạt anh đào nhỏ trên vú nàng, khiến chị Đình đánh mất hết cả lý trí cuối cùng.

"Thiên Minh, chị muốn, em mau đút vào trong chị đi." Chị Đình lắc lắc đầu, nàng ưỡn hông lên mong hắn nhanh chóng tiến vào để giải quyết cơn nóng của mình.

"Được." Trần Thiên Minh cũng không khách sáo, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, nếu không chơi nhanh một chút, đợi đến lúc sáng, bọn họ cũng chẳng thể chơi lâu được.

Vì vậy, Trần Thiên Minh liền kéo cặp đùi đẹp của nàng gác lên vai mình, sau đó đâm mạnh vào trong chị. Bên trong chị Đình từ lâu đã ngập lụt như nước thủy triều, hắn tiến vào dễ dàng không chút khó khăn.

"A, Thiên Minh." Chị Đình vừa nhe ca ngợi Trần Thiên Minh, vừa như cổ vũ hắn tiếp tục nhanh hơn giúp nàng tiêu diệt ngọn lửa trong cơ thể chị.

"Chị Đình, chị khiến em mê muội quá rồi!" Trần Thiên Minh đâm vào rất nhanh, điên cuồng dùng sức đẩy vào, khiến chị Đình lắc mông nũng nịu không ngừng, rên rỉ liên miên...

"Thiên Minh, chị chịu thua, mệt chết chị." Tuy chị Đình chưa ngất, nhưng nàng cảm thấy mệt đến mức chịu không nổi. Trần Thiên Minh cứ chơi mãi như máy không biết mệt, cố sức vận động trên cơ thể nàng, nếu không gọi hắn, thật sự ngày mai nàng chẳng xuống giường nổi.

Trần Thiên Minh gật đầu, sau đó dùng sức tiếp tục đâm vào cơ thể chị Đình, cố chạy nước rút...

"Hừ." Trần Thiên Minh hừ nhẹ một tiếng, bắn hết kích tình xạ của mình vào bên trong chị Đình, sau đó thỏa mãn nằm xuống bên cạnh chị Đình.

"Em xem em đi, tuyệt không yêu quý bản thân gì cả." Chị Đình thương yêu xoa xoa mặt cho Trần Thiên Minh: "Em cứ như không muốn sống vậy, em cứ như vậy sẽ làm cơ thể bị tổn thương đấy."

Trần Thiên Minh nói: "Chị Đình, em thích chị quá, em muốn làm thêm một lần nữa"!

"Em muốn chết sao! Mau đi ngủ đi! Mai chúng ta phải đi tìm Khổng Bạch đại sự, xem xem vấn đề là do đâu!"

"Thực ra không cần hỏi, khẳng định bọn họ bị lừa, phiên quốc cố ý lén lộ tin tức ra, Khổng Bạch đại sự sốt ruột mong tin, nên liền mắc mưu của bọn chúng." Trần Thiên Minh ngẫm lại rồi nói,

Chị Đình nói: "Bất kể ra sao, chúng ta đều phải nói cho Khổng Bạch đại sư mấy lời, nếu không bọn họ sẽ bị hại."

Trần Thiên Minh gật đầu, ôm chị Đình ngủ trên giường. Hiện giờ hắn cuối cùng đã như nguyện ôm chị Đình ngủ một giấc: "Chị Đình, chị mệt rồi, nhanh ngủ đi."

"Ừ." Chị Đình khẽ gật đầu, nhắm mắt lại ngủ. Trần Thiên Minh cũng nhắm mắt ngủ, đêm nay sẽ không có giấc ngủ như đêm trước nữa. Trần Thiên Minh nghĩ thầm.

Cũng không biết cả hai ngủ đã bao lâu, Trần Thiên Minh tỉnh giấc, hắn thấy chị Đình còn đang say giấc nồng. Trên mặt chị lộ ra nụ cười rất tươi, xem ra đang có mộng đẹp.

Hai người bọn họ vẫn đang trần truồng ôm nhau ngủ, hắn cảm thấy cặp vú căng mềm của chị Đình đang đè nặng lên ngực hắn, phía dưới hắn lại có phản ứng. Dù sao chị Đình vẫn còn đang ngủ, Trần Thiên Minh vòng tay ra sau lưng của chị Đình, vuốt lên da thịt mềm mại trơn tuột như trơ của chị.

Chầm chậm, Trần Thiên Minh mò lấy cặp mông vểnh lên rất tròn của chị Đình, vừa lớn lại co dãn, Trần Thiên Minh mò bóp mãi, không khỏi mò vào giữa hai mông chị.

"Ư..." Chị Đình sớm đã tỉnh lại, hành động của hắn chị cũng biết, nhưng vốn muốn để mặc cho hắn làm gì thì làm, nhưng hắn lại càng sờ càng sờ xuống nữa, sờ đến địa phương mẫn cảm của nàng.

Trần Thiên Minh thấy chị Đình đã tỉnh, hắn vừa cười vừa nói: "Chị Đình, buổi sáng tốt lành."

"Thiên Minh, em đừng sờ nữa, em cứ sờ như vậy, chị khó chịu lắm." Chị Đình khẽ đẩy Trần Thiên Minh ra, nhưng thật không ngờ tay nàng lại chạm phải phía dưới của hắn, lập tức phía dưới của hắn có phản ứng ưỡn lên rất lợi hại.

"A!" Trần Thiên Minh hưng phấn kêu lên. Phía dưới hắn cương lên vô cùng cứng, thiếu chút nữa là xung thương ra trận rồi.

"Thiên Minh mau đứng lên đi, lát nữa bọn Tiểu Phương tới rồi đó." Chị Đình nhìn đồng hồ, đã gần 9h rồi, vội kêu hắn dậy.

Bất đắc dĩ hắn phải bò khỏi giường tìm áo quần.

"Cốc cốc cốc." Cửa bị gõ vang, ngoài cửa còn có tiếng kêu chị Đình, vừa nghe là biết giọng của Tiết Phương.

"Thiên Minh, mau, Tiểu Phương sắp vào đó." Chị Đình vừa nghe giọng của Tiết Phương liền vội kêu lên, nàng cũng đẩy chăn lên tìm áo quần của mình.

Trần Thiên Minh cùng chị Đình luống ca luống cuống tìm được áo quần mặc vào người, mới thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà Tiết Phương chưa mở cửa, bọn họ đều được huấn luyện chuyên nghiệp qua, loại khóa cửa này không thể làm khó được bọn họ.

"Thiên Minh, mau đi mở cửa." Chị Đình vừa xếp chăn vừa nói với Trần Thiên Minh. Chiếc chăn đơn đã ô uế, đặc biệt là vết máu ở giữa giường, chị Đình xếp chăn ngay ngắn đặt ngay giữa giường để che vết máu của xử nữ.

Nghe chị Đình nói như vậy, Trần Thiên Minh vội chạy ra mở cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.