Lưu Niên Tự Thủy

Chương 68: Chương 68: Dịch: HALLIE/ BETA: RAPH




Thân thể ngày càng yếu ớt, năng lực hành vi chậm chạp, người yêu không thấu hiểu, tất cả đã xô ngã mọi kiên cường trong lòng Lệ Hàn Bân. Cậu thu mình thành một bụi xương rồng, dùng những chiếc gai nhọn lạnh lùng làm đau người khác, cũng làm tổn thương chính mình.

Mẫn Hướng Hàng khựng lại tại chỗ mấy giây, khóe môi hơi nở lên một nụ cười khổ. Anh không quay người lại, mà thẳng hướng đến phòng làm việc của bác sĩ.

Qua một lúc sau, Mẫn Hướng Hàng cùng bác sĩ đẩy cửa vào, Alex lập tức đưa tay lên miệng làm dấu im lặng. Hóa ra dựng phu mệt mỏi đã nằm trên giường thiếp đi.

“Bác sĩ, phiền anh xem giúp em ấy! Mới nãy em ấy nôn dữ lắm!” Mẫn Hướng Hàng hạ thấp giọng, ngữ khí lại sốt ruột không thể che giấu.

Bác sĩ hiểu ý gật đầu, cúi người xuống vén áo bệnh nhân ra, động tác nhẹ nhàng kiểm tra chẩn đoán cho cậu. Có lẽ do thân thể mệt mỏi vô lực, Lệ Hàn Bân hoàn toàn không tỉnh giấc, chỉ khẽ nhăn mày cắn môi đôi lát, thể hiện rằng cậu đang phải chịu đựng dằn vặt khó tả thành lời.

Kiểm tra xong, bác sĩ nhẹ nhàng đắp chăn lại giúp bệnh nhân, chuyên nghiệp giải thích: “Tốc độ phát triển của thai nhi tạo thêm gánh nặng cho nội tạng của cơ thể mẹ. Trong thời gian giữa và cuối thai kì, tử cung chèn lên tim gan và dạ dày, dẫn đến tim đập nhanh, thở khò khè, hoặc cảm giác trướng bụng, chán ăn. Tần suất đi vệ sinh cũng dày đặc hơn. Bụng nặng nề sẽ khiến eo và lưng đau nhức, cảm giác đau như kim châm ở chân cũng sẽ rõ rệt hơn. Thân là người nhà của dựng phu, các anh nhất định phải chăm sóc cậu ấy cẩn thận.”

“Có cách gì chữa dứt điểm không?” Mẫn Hướng Hàng hơi chau mày, xót xa nhìn Lệ Hàn Bân đang ngủ say, lo lắng hỏi bác sĩ.

Bác sĩ hơi lắc đầu, tiếp tục nói: “Đây đều là những hiện tượng sinh lí bình thường trong thời kì mang thai, chỉ có thể làm giảm chứ không thể khỏi hẳn. Cho dù dạ dày đầy trướng trào ngược, mỗi ngày vẫn phải bổ sung thực phẩm, bổ sung dinh dưỡng. Là người nhà của bệnh nhân, phải đôn đốc bệnh nhân ăn ít nhưng nhiều bữa, giúp bệnh nhân mát xa thắt lưng và chi dưới bị giãn tĩnh mạch, cổ vũ bệnh nhân giữ tinh thần vui vẻ... Làm được những điều này, có thể sẽ giúp Mr. Henry Lee giảm bớt khó chịu trong người.”

Mẫn Hướng Hàng và Alex tập trung, nghiêm túc gật đầu.

“Bệnh nhân vẫn không đồng ý làm phẫu thuật giảm dung tích phổi.” Câu hỏi của bác sĩ không phải là câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, cho thấy ông rất hiểu người bệnh cố chấp này.

Mẫn Hướng Hàng ngơ ngác luống cuống gật đầu, nói: “Em ấy rất cứng đầu, cố chấp không muốn làm phẫu thuật.”

Bác sĩ nặng nề thở dài một tiếng, không còn gì để trả lời lại.

“Vậy... có thể dùng cách này không.” Mẫn Hướng Hàng ôm một tia hi vọng cuối cùng, mở miệng nói: “Đợi thai nhi phát triển hoàn thiện, áp dụng phẫu thuật bắt thai, ngừng thai kỳ của Hàn Bân trước thời hạn, rồi lập tức tiến hành phẫu thuật giảm dung tích phổi. Như thế được chứ?”

Bác sĩ trầm mặc một lúc lâu, lại thở dài thêm một tiếng, lấy làm tiếc, nói: “Xem ra Mr. Henry Lee vẫn còn giấu anh vài chuyện.”

Mẫn Hướng Hàng nghi hoặc không rõ nhìn bác sĩ, Alex sắc mặt trầm trọng không nói lời nào.

Bác sĩ chầm chậm nói: “Mr. Henry Lee là người song tính, nếu tiến hành phẫu thuật bắt thai cắt bỏ tử cung, tình huống khả quan sẽ là mất đi khả năng sinh sản; còn tình huống xấu là trong quá trình bóc tách tử cung sẽ dẫn đến xuất huyết trong khoang bụng, đột tử trên bàn phẫu thuật.”

“Vậy thì... tự sinh?” Giọng Mẫn Hướng Hàng run rẩy, nặn ra mấy chữ.

Bác sĩ nói: “Cực kỳ nguy hiểm. Mr. Henry Lee mắc bệnh nặng về phổi, hơn nữa thành tử cung và sản đạo mỏng yếu hơn phụ nữ bình thường, trong quá trình sinh nở bất cứ lúc nào cũng có thể sốc ngạt, băng huyết sau khi sinh...”

“Đây là án tử mà bác sĩ phán cho bệnh nhân sao?”

Bác sĩ im lặng không nói, lặng lẽ nhìn vị người nhà bệnh nhân đang đau lòng này, ánh sáng nơi đáy mắt đã lên tiếng thay cho câu trả lời của ông.

*******

Trong một gian phòng làm việc hoa lệ ở thành phố S, một người đàn ông trung niên với mái tóc hơi xoăn cùng đôi mắt sáng sủa lanh lợi đứng trước bàn làm việc bằng gỗ lim cao quý, cung kính hỏi: “Không biết chủ tịch Giang tìm một phóng viên quèn như tôi đến đây là có việc gì?”

“Tất nhiên là việc mà phóng viên Tần Văn Sênh cảm thấy hứng thú.” Người đàn ông lười biếng dựa trên ghế da, đưa lưng về phía Tần Văn Sênh, giọng trầm khàn lạnh lùng.

“Chủ tịch Giang thế mà biết tên của kẻ hèn này à? Thật sự là khiến tôi thấy hoảng sợ vì được ưu ái đấy.” Tần Văn Sênh nhếch mày, nụ cười xảo trá hiện lên trên khuôn mặt quỷ quyệt.

“Muốn biết tên của một người không khó. Muốn biết quá khứ của một người, đối với tôi mà nói, dễ như trở bàn tay.” Người đàn ông hờ hững nói, nghiêng mắt liếc nhìn trợ lý đứng bên cạnh.

Trợ lý nhận chỉ thị, giao một túi tài liệu dán kín cho Tần Văn Sênh.

Cầm lấy túi tài liệu, Tần Văn Sênh nghi hoặc, hỏi: “Đây là?”

“Một thứ có thể giúp đỡ cho phóng viên Tần. Nghe nói phóng viên Tần nhậm chức ở tòa soạn đương lúc rối ren, lượng tiêu thụ báo chí ngày càng sa sút. Có phần tư liệu rò rỉ độc quyền từ tôi cho anh, tin chắc rằng ngạch định kinh doanh của quý tòa soạn sẽ ngày một phát triển. Giấc mộng chủ biên của phóng viên Tần chắc chắn cũng sẽ đạt được như nguyện vọng.” Người đàn ông ung dung châm một điếu xì gà, thong thả nuốt mây phả sương.

Tần Văn Sênh lăn lộn mấy mươi năm ở chức vụ tầm thường, có thể trở thành chủ biên của “Đạo Tấn” chính là giấc mộng của gã, trước lời nói vô cùng rõ ràng mạch lạc của người đàn ông trước mặt, nhất thời cảm thấy túi tài liệu cầm trong tay nặng hơn nghìn cân...

******

“Lạch cạch──” Cửa phòng khám thai mở ra, Lệ Hàn Bân một tay đỡ thắt lưng, bước chân hình chữ Bát (八) chậm rãi đi ra.

Alex đứng đợi trước cửa phòng khám thai vội vàng bước đến đỡ cậu, quan tâm hỏi: “Thế nào rồi?”

“Bọn nhỏ rất khỏe mạnh!” Lệ Hàn Bân vô thức xoa xoa phần bụng nhô lên, nụ cười tràn đầy hạnh phúc nở trên gương mặt nhợt nhạt vì bệnh tật, đôi ngươi đen láy lấp lánh ánh sáng dịu dàng.

“Henry, anh không hỏi đám nhóc, anh đang hỏi em. Thân thể em vẫn ổn chứ?” Ánh mắt Alex nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng kia, tựa như đã đọc hiểu được thứ tình yêu đơn thuần nhất trong mắt cậu.

Câu hỏi của Alex khiến Lệ Hàn Bân dường như nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt không huyết sắc bỗng ngại ngùng ửng đỏ, úp mở lảng tránh nói: “Tôi... không sao.”

“Không sao thật ư? Vậy em đỏ mặt làm gì?” Alex nghi hoặc nhướn mày, vẻ mặt khó tin.

“Yên tâm, không sao thật mà!” Thấy lời nói dối sắp bị vạch trần, Lệ Hàn Bân bèn thay đổi ngữ khí, trưng ra thần sắc nghiêm túc, “Thân thể của tôi, tôi tự biết rõ.”

Alex vô cùng bất lực bĩu môi. Anh rất rõ tính cách của Henry, nếu cậu không muốn nói, thì cho dù dùng bất kì cách gì cũng không cạy miệng ra được. Không truy hỏi vấn đề này nữa, Alex vừa cẩn thận đỡ Lệ Hàn Bân về phòng bệnh, vừa ân cần hỏi: “Henry, gần đây dạ dày em không tốt, có muốn ăn món gì không?”

“Tôi, ọe...” Nghe đến từ 'ăn', Lệ Hàn Bân lập tức bịt miệng, cố gắng nén lại cơn buồn nôn của mình, thân thể yếu đuối vô lực lảo đảo như sắp ngã.

Nhìn thấy sắc mặt thay đổi bất chợt của Lệ Hàn Bân, Alex vội vàng đỡ lấy thân người mỏng manh của cậu, áy náy: “Đều do anh không tốt, hại em khó chịu ra thế này.”

“Anh đừng tự trách, là do vấn đề cơ thể tôi.” Cơn buồn nôn bức bối trong ngực dần dịu bớt, Lệ Hàn Bân buông bàn tay che miệng xuống, khẽ lắc đầu, “Vì bọn chúng, tôi sẽ ăn... thêm một chút.”

“Vậy mấy bé con muốn ăn gì nào?” Alex cố gắng nói đến từ 'ăn' nhạy cảm này thật nhẹ nhàng, sợ sẽ khiến cho dựng phu lại khó chịu.

Lệ Hàn Bân đặt tay lên bụng, qua một lúc mới mỉm cười, nói: “Bọn nó nói muốn ăn cá chua cay.”

“An tâm, không thành vấn đề. Cứ để cha nuôi lo!” Alex vỗ ngực, trả lời tựa như trong lòng đã có đáp án chắc chắn, nhưng lại thầm nghĩ: mình và người giúp việc trong nhà đều không biết làm món Trung Hoa, xem ra đành phải đến nhà hàng Trung Quốc ở phố người Hoa mua thôi...

Alex đỡ Lệ Hàn Bân vừa nói vừa cười trở về phòng bệnh, thế nhưng lại không chú ý đến một bóng dáng quen thuộc lặng lẽ đi theo phía sau họ trên hành lang...

*******

Trong phòng làm việc tổng giám đốc chi nhánh công ty Warner, Huống Du một tay chống gò má, mắt nhìn thẳng vào tờ báo trên bàn làm việc. Điện thoại nội bộ vang lên hết lần này đến lần khác, nhưng anh như chẳng nghe thấy, hoàn toàn không màng đến mọi thứ xung quanh.

“Giám đốc tạm thời, đây là thái độ và cách làm việc của anh à? Tại sao mọi người gọi cho anh mà anh lại không nghe máy? Có phải lại đang lười biếng trong phòng làm việc không?” Trần Bình không gõ cửa đã bước thẳng vào phòng làm việc của giám đốc, đập mạnh chồng văn kiện báo cáo trong tay lên bàn, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy giận dữ, lớn tiếng gào lên.

Huống Du vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, giống như không nghe thấy lời Trần Bình nói, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào tờ báo trước mặt, không đáp lại lời nào.

“Này, xem cái gì mà chăm chú thế?” Trần Bình phát hiện Huống Du bất thường, đột nhiên cầm lấy tờ báo trước mặt anh, dửng dưng nói: “Để em cũng xem thử!”

“A Bình, mau trả cho anh!” Huống Du lập tức tỉnh hồn khỏi cơn bần thần, vội vàng đứng dậy, đưa tay định giật lại tờ báo trong tay đối phương.

Trần Bình nhanh chân lùi về sau mấy bước, đắc ý vẩy vẩy tờ báo, nói: “Không trả cho anh đấy!”

Nói xong, cậu mở tờ báo trong tay, tiêu đề bài viết cỡ to ngay trang đầu đập vào mắt: “BÁN ĐỨNG THÂN XÁC LÀ CON ĐƯỜNG TẮT ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC THÀNH CÔNG. TIẾT LỘ BÍ MẬT THẦM KÍN VỀ QUAN HỆ CỦA HAI VỊ TỔNG GIÁM ĐỐC WARNER“. Nhìn sơ một lượt, ngoại trừ một lượng chữ lớn nội dung, còn công bố một tấm ảnh chụp thân mật không kẽ hở của Lệ Hàn Bân và Tử tước* Kidd...

Trần Bình căng to mắt nhìn, hai tay không thể khống chế mà run rẩy, tờ báo trong tay bỗng rơi xuống đất. Khuôn mặt khi nãy vẫn còn tươi cười bỗng chốc mất hết huyết sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.