Lưu Niên Tự Thủy

Chương 69: Chương 69: Dịch: HALLIE/ BETA: RAPH




Huống Du bước lên, kéo lấy tấm lưng mảnh khảnh của Trần Bình vào trong lòng mình, nhẹ giọng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, Hàn Bân sẽ không có chuyện gì đâu.”

Trần Bình đã song hành cùng Lệ Hàn Bân hơn ba năm, tuy là trợ lí thân cận của anh nhưng lại chẳng biết gì về quá khứ của cấp trên. Nhìn thấy báo chí đưa tin trông như xác đáng, hình ảnh lại chân thực, Trần Bình không khỏi run rẩy hỏi: “Huống Du, cái này không phải thật, đúng không? Đây là bọn họ bịa đặt tin đồn về giám đốc, đúng không?”

“A Bình, cái này...” Huống Du cúi đầu, nhìn vào đôi mắt ẩn chứa hi vọng kia, trong lòng bỗng thấy chua xót. Anh không muốn nhìn thấy A Bình đau lòng buồn bã, nhưng sự thật tàn tốc kia đang bày ra trước mặt, không cho phép anh lừa mình dối người.

“Anh nói mau đi!” Huống Du không đáp lại một hồi lâu, trái tim Trần Bình tuột dốc không phanh, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn bất an, sốt ruột giục.

Huống Du liếm đôi môi khô khốc, khó khăn mở miệng: “Hàn Bân thật sự đã từng sống với Tử tước Kidd mấy năm, hơn nữa... tấm ảnh kia cũng là thật.”

Trần Bình mặt vô cảm nghe Huống Du nói xong, thân thể bất giác khẽ run rẩy. Cậu không có cách nào đối diện với thay đổi đến bất ngờ kia. Vị tổng giám đốc mà cậu tôn kính nhất, người đàn ông hoàn mỹ như một vị thần kia, tuyệt đối không phải là MB vì tiền tài quyền thế mà bán thân xác mình!

*MB: Money boy.

Cậu bỗng vùng vẫy khỏi cái ôm của Huống Du, nhặt lên tờ báo trên mặt đất, xé nát thành từng mảnh, quăng lên không trung như đang phát tiết, vì kích động mà nói năng có chút lộn xộn không rõ ràng: “Truyền thông nói năng hàm hồ! Tổng giám đốc... anh ấy không phải loại người này! Không phải!”

“Trần Bình, em bình tĩnh lại đi!” Huống Du cầm lấy bàn tay lạnh lẽo đã mất đi độ ấm của người yêu, hi vọng cậu có thể lý trí mà đối diện với vấn đề. “Bây giờ không phải lúc trút cơn phẫn nộ. Chúng ta nên nhanh chóng tìm cách ngăn chặn sự việc này lan rộng. Thân thể của Hàn Bân không chịu nổi đả kích này.”

Cơ thể Trần Bình run rẩy dần thả lỏng, khuôn mặt nhăn nhó cũng từ từ trở lại bình thường. Huống Du nói không sai, tuyệt đối không được để tổng giám đốc biết chuyện, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được.

“Du, em tin là trên đời không có chuyện gì không thể giải quyết được. Nhất định sẽ có cách!” Trần Bình nắm chặt tay Huống Du, kiên định nói.

Huống Du gật đầu, không hề do dự nói: “Em yên tâm, Hàn Bân không chỉ là cấp trên đáng kính của em, mà còn là người bạn thân anh trân trọng nhất. Anh sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện đâu!”

Tin tức lan truyền với tốc độ chóng mặt, huống chi là lùm xùm của những người nổi tiếng có sức ảnh hưởng. Trong lúc Huống Du còn đang tìm cách làm thế nào để ngăn chặn tin đồn phát tán, thì tin tức sớm đã vượt biển qua sông, truyền đến một nước khác.

*******

Trong gian phòng bệnh VIP của bệnh viện tổng hợp Thánh Tâm, Alex thẫn thờ nhìn người đang ngủ say trên giường bệnh. Trong giấc ngủ say Henry vẫn nhíu chặt mày, tựa như có rất nhiều lo âu, cho dù đang ngủ cũng không thể tránh khỏi.

Tay vô thức muốn xoa dịu ấn đường của cậu, nhịp tim đập nhanh như chú nai hoảng loạn. Lúc Alex sắp chạm tay vào khuôn mặt tuấn tú kia, điện thoại lại vang lên không đúng lúc. Nhìn ấn đường càng nhíu càng sâu của người mình thương, Alex vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh.

Đứng im ở cửa phòng một lúc rồi lấy điện thoại ra xem, hóa ra là điện thoại từ công ty gọi tới. Không kiên nhẫn bàn giao với trợ lý vài câu, Alex bèn cúp máy. Lúc đang chuẩn bị xoay người vào phòng, anh lại nhìn thấy bệnh nhân phòng kế bên hai tay cầm tờ báo, lén lén lút lút đứng trước cửa phòng bệnh, hồi lâu không chịu rời đi.

“Này, ông anh, đang nhìn gì đấy?” Đối phó với loại người không lịch sự thì nên áp dụng cách thức giống người đó. Alex giật lấy tờ báo trên tay bệnh nhân phòng bên, hậm hực hỏi.

“Không... không có gì.” Phòng bên trả lời một câu rồi chuồn mất.

Alex hừ lạnh một tiếng, mở ra tờ báo trong tay. Đôi con ngươi xanh thẳm nhìn thấy nội dung tin tức liền co lại kịch liệt, bi thương tràn đầy cùng phẫn nộ cực độ xâm chiếm anh. Anh run rẩy cầm tờ báo, tự lẩm bẩm: “Các người không biết gì cả. Dựa vào đâu mà dám vu khống em ấy bằng đống lời ác độc đó!”

“Cạch──” Cửa phòng đột nhiên mở ra, Lệ Hàn Bân gác một tay lên cửa, nhìn Alex mặt mũi đang kinh hoảng, ngạc nhiên hỏi: “Anh sao vậy?”

Tác giả P.S: Chương này Hướng Hàn đi mua nước tương òi ~ (Ổng đi làm một chuyện rất quan trọng đó ~ he he)

Lệ Hàn Bân đột nhiên xuất hiện khiến Alex nhất thời lúng túng. Anh nhanh chóng giấu tờ báo ra sau người, lùi về sau mấy bước, trên mặt giữ nụ cười gượng gạo, ấp úng nói: “Không... không có gì, anh chỉ ra ngoài nghe điện thoại thôi.” Giọng Alex càng lúc càng nhỏ, bộ dáng như có tật giật mình.

“Ồ, vậy à?” Lệ Hàn Bân hơi híp mắt, ánh mắt nóng hổi nhìn chằm chằm Alex, đôi ngươi sắc bén như sớm đã nhìn thấu nội tâm anh. “Nhưng tôi lại thấy hai tay anh cầm một tờ báo. Chẳng lẽ anh có cánh tay thứ ba để nghe điện thoại?”

Alex bị Lệ Hàn Bân hỏi đến im bặt, không nghĩ ra được câu từ nào để trả lời cậu. Anh không muốn nhìn thấy cậu chịu bất cứ tổn thương nào, nhưng lại chẳng thể ngăn chặn sự việc phát sinh. Không khỏi siết chặt tờ báo trong tay, hít sâu một hơi, nói: “Henry, xin em đừng hỏi nữa được không? Có vài chuyện không biết sẽ hạnh phúc hơn.”

“Có lẽ vậy.” Bóng tối phức tạp lướt qua đáy mắt Lệ Hàn Bân, cậu đỡ thắt lưng, từng bước đến gần Alex, “Định nghĩa hạnh phúc của mỗi người khác nhau, hạnh phúc vô tri không phải là thứ tôi muốn.” Nói xong, cậu đưa tay trái ra, muốn cầm lấy tờ báo.

Cảm giác bức bách khó tả len lỏi giữa hai người, không khí nặng nề lặng lẽ lan tỏa. Lệ Hàn Bân nhìn chằm chằm vào Alex, vẻ mặt dịu dàng như gió mây, lại tựa như đã hiểu rõ mọi chuyện trên thế gian này.

Alex cắn môi, trầm tư một lúc, rồi chậm rãi đưa tờ báo cho Lệ Hàn Bân, phẫn nộ lại lo lắng nói: “Bọn ký giả đưa tin đồn nhảm bất lương này chuyên moi móc chuyện riêng của người ta, đâm chọt vào vết thương của họ, tìm kiếm lợi ích bằng việc chà đạp tôn nghiêm của người khác. Henry, em đừng để trong lòng.”

Lệ Hàn Bân một tay cầm báo, đờ đẫn đứng trên hành lang bệnh viện. Lúc này, cậu không nghe thấy lời khuyên của Alex, cũng không nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng bước chân của người đến người đi xung quanh... Giống như một con búp bê mất đi dây cót, mặt vô cảm sống trong thế giới của riêng mình.

“Henry, em đừng dọa anh, em nói gì đi!” Alex vội vàng đỡ lấy thân hình lung lay sắp ngã của Lệ Hàn Bân, đau lòng nói.

Tờ báo rơi khỏi tay Lệ Hàn Bân không một tiếng động, khuôn mặt không huyết sắc càng tái nhợt, gần như trong suốt. Thân hình không thể kiểm soát mà run rẩy. Đôi mắt u ám không ánh sáng lộ ra đầy rẫy khủng hoảng cùng bi thương. Trong ngực bức bối không thể hít thở. Thai nhi trong bụng bị tâm tình tiêu cực của cơ thể mẹ ảnh hưởng mà không an phận quẫy đạp.

“A──” Bụng bỗng co rút một trận đau đớn, Lệ Hàn Bân ôm bụng, đau đớn rên lên một tiếng.

Alex vội vàng ôm lấy cơ thể suy nhược của Lệ Hàn Bân chạy như bay vào phòng bệnh, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, sau đó ấn nút gọi trên đầu giường bệnh.

“Đừng sợ, bác sĩ sẽ tới đây ngay.” Alex nép sát bên giường, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán giúp Lệ Hàn Bân, trấn an cậu cũng như đang tự trấn an mình.

“A... Hướng... Hàng... không có ở đây...” Đôi mắt mơ hồ của Lệ Hàn Bân nhìn ngó xung quanh, khó khăn nói ra từng chữ, “Anh ấy... đã biết... chuyện, nên... mới... không cần tôi nữa...”

Bất chợt lúc này Alex mới hiểu ra, người đàn ông phương Đông mỗi ngày đều ở bên cạnh Henry hôm nay đã biến mất một cách kì lạ.

“Không đâu, không đâu, anh ta sẽ không bỏ Henry đâu.” Alex liên tục an ủi, “Có lẽ Mẫn Hướng Hàng có việc gấp nên ra ngoài, lát nữa sẽ về, em đừng gấp...”

Đang lúc Alex dịu dàng trấn an, cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, bác sĩ y tá lập tức mời người nhà bệnh nhân ra khỏi phòng, tranh thủ từng giây từng phút tiến hành cấp cứu.

Đau đớn lạnh lùng đâm thẳng vào nội tâm, bi thương không tìm được lối thoát để khơi thông. Alex thất hồn lạc phách ngồi trên ghế dài trước phòng bệnh, mở ra tờ báo gây nên tội lỗi kia. Đầu ngón tay mềm mại lướt trên tấm ảnh cũ trên đó, nước mắt bất tri bất giác đọng đầy hốc mắt, tâm tình rối ren nhớ lại năm đó...

“Sao anh lại ngồi ngoài phòng bệnh?” Mẫn Hướng Hàng một tay cầm lồng cơm giữ nhiệt cùng một bọc to các thứ đồ khác, một tay nhẹ nhàng đẩy Alex đang hai mắt đờ dẫn, thắc mắc hỏi.

Giọng nam hào sảng quen thuộc cắt đứt ngàn vạn suy nghĩ rối ren, Alex buông tờ báo trong tay, từ từ ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy bi thương nhìn Mẫn Hướng Hàng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh có hiểu Henry không? Anh có thật sự yêu em ấy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.