Tiếng gõ cửa vang lên bất ngờ phá vỡ bầu không khí lãng mạn. Hai người ngây mặt nhìn nhau, cười ngượng một cái. Hai má Lệ Hàn Bân đã đỏ như máu, ngại ngùng đẩy Mẫn Hướng Hàng ra, cúi đầu lí nhí: “Anh mau đi mở cửa đi.”
Mẫn Hướng Hàng nhìn khuôn mặt thẹn thùng kia không chớp mắt lấy một cái, hai tay vòng qua thắt lưng cậu, nhếch khóe môi, lưu manh trêu chọc: “Cha mấy đứa nhỏ ngại rồi kìa. Chỉ là gõ cửa thôi mà, không cần sốt ruột đến thế!” Nói xong, lại hôn một cái thật to lên khuôn mặt ửng đỏ của Lệ Hàn Bân.
“Em... em không ngại. Do trời nóng quá, anh lại kề sát như vậy.” Lệ Hàn Bân ôm lấy gò má nóng bừng, hối thúc: “Anh đừng có lề mề nữa, người ta đợi tới sốt ruột rồi kìa.”
Mẫn Hướng Hàng đứng lên chậm rì, sờ cằm cười một nụ cười đầy hàm ý: “Mấy đứa nhỏ nói không sai, cha Hàn Bân chính là một tên lừa đảo khẩu thị tâm phi!”
“Mẫn Hướng Hàng!”
Lệ Hàn Bân túm lấy chiếc gối dư trên giường ném về phía Mẫn Hướng Hàng. Mẫn Hướng Hàng nhanh chân tránh đi, gối đầu rơi thẳng xuống đất.
“Hàn Bân, chỉ đùa thôi mà, đùa thôi mà!” Mẫn Hướng Hàng đứng ở cửa phòng bệnh, cố tình dùng ánh mắt oan uổng nhìn dựng phu trên giường bệnh, “Có phải người mang thai đều vui buồn bất thường không? Trước đây em dịu dàng với anh lắm mà!”
“Anh...” Lệ Hàn Bân chưa nói xong lại bị tiếng gõ cửa lần nữa cắt ngang.
Mẫn Hướng Hàng nhún vai, làm ra biểu cảm bó tay, không nhanh không chậm mở cửa. Chỉ thấy Alex đang xách lồng cơm giữ nhiệt, mặt đen sì, đứng im bất động trước cửa phòng bệnh.
“Hi, anh đến rồi!” Mẫn Hướng Hàng vẫy tay, cười gượng chào hỏi Alex.
Alex không thèm nhìn Mẫn Hướng Hàng một cái, bước vào phòng bệnh, nhẹ nhàng đặt lồng cơm giữ nhiệt trong tay lên bàn di động, ôn nhu nói với Lệ Hàn Bân: “Bác sĩ nói hôm nay có thể em sẽ tỉnh, nên anh đặc biệt đến phố người Hoa mua cá chua cay mà em muốn ăn. Ngủ lâu như thế chắc là đói rồi nhỉ, tranh thủ còn nóng ăn thử đi!” Vừa nói, Alex vừa mở nắp hộp cơm giữ ấm.
“Cảm ơn anh. Anh có lòng quá.” Lệ Hàn Bân nở một nụ cười hòa nhã với Alex.
Lúc này Mẫn Hướng Hàng đang ngồi bên cạnh rất không vui. Rõ ràng là bất ngờ mình chuẩn bị trước, mà ông trời lại không chiều theo ý người. Qua ba ngày, món cá chua cay anh tự tay làm sớm đã ôi thiu, không ăn được nữa. Nhìn hai khuôn mặt cười tươi trước mặt, Mẫn Hướng Hàng rầu rĩ đến cực điểm.
“Henry, tay em không tiện, anh đút em nhé!” Alex không biết dùng đũa, nên dùng nĩa xiên một miếng cá lên, cẩn thận vẽ xương cá, đưa đến bên miệng Lệ Hàn Bân.
Lệ Hàn Bân khó xử nhìn Mẫn Hướng Hàng bày bộ mặt ủ rũ ngồi bên giường bệnh, lại nhìn Alex đang tràn đầy mong chờ, chần chừ chốc lát rồi từ từ mở miệng, cắn một miếng nhỏ.
“Thế nào? Có ngon không?” Alex vội vàng hỏi.
“Cũng được.” Lệ Hàn Bân thành thật gật đầu. Tuy mùi vị khác xa với cá chua cay chính tông, nhưng vẫn chua chua cay cay, khiến người ta không buồn nôn trào ngược nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Alex càng cười tươi hơn, đưa miếng cá còn lại đến miệng Lệ Hàn Bân, cười nói: “Ngon thì em ăn nhiều chút!”
Mẫn Hướng Hàng không nhịn được nữa, bèn há miệng đớp lấy miếng cá trong tay Alex nuốt vào bụng, ngẫm nghĩ một hồi mới hờ hững nói: “Mùi vị cũng tàm tạm, so với cá chua cay tôi tự tay làm khác xa một trời một vực.”
Alex mặt đen sì trợn mắt trừng Mẫn Hướng Hàng. Lệ Hàn Bân không khỏi giấu được bất ngờ, hỏi: “Anh tự tay làm?”
Mẫn Hướng Hàng gật đầu, bất lực thở dài một hơi: “Hôm em ngất xỉu, anh đi mua đệm mềm mát-xa, còn tự tay làm cá chua cay. Tuy cá chua cay đã bị ôi, nhưng may là đệm mát-xa vẫn còn dùng được.”
“Không sao, ngày tháng còn dài.” Lệ Hàn Bân vuốt ve đứa nhỏ trong bụng, cười nhẹ nói: “Em và các con sẽ đợi đại tiệc của ba Hướng Hàng.”
“Ha ha.” Mẫn Hướng Hàng cũng cười, vuốt ve chiếc bụng tròn vo của Lệ Hàn Bân, “Các con yên tâm, tay nghề nấu bếp của ba nhất định sẽ không làm các con thất vọng.”
Nhìn dáng vẻ đằm thắm như keo sơn trước mắt, Alex bị gạt sang một bên buông chiếc nĩa trong tay xuống, gượng gạo khụ nhẹ một tiếng, cười khổ nói: “Xem ra hai người đã hòa hảo như xưa rồi. Tôi đến bệnh viện không chỉ để mang cá chua cay đến cho Henry, mà còn muốn hỏi hai người, tin đồn thất thiệt lần này cuối cùng sẽ giải quyết thế nào?”
Nụ cười trên mặt Lệ Hàn Bân nhanh chóng thu lại, vô thức siết chặt chăn mỏng, cúi đầu trầm mặc không nói.
Mẫn Hướng Hàng biết cậu lại nhớ về quá khứ không muốn nhắc lại, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lo lắng hơi lạnh của người yêu. Nhiệt độ trong lòng bàn tay sưởi ấm đầu ngón tay lạnh lẽo, thanh âm ôn nhu xoa dịu tâm hồn tổn thương: “Đừng sợ, có anh ở bên cạnh em.”
“Không sai. Mấy người bạn đây đều sẽ kề vai cùng em.” Alex nói thêm vào, “Chúng ta chỉ cần công khai sự thật và chứng cứ với mọi người, những tin đồn thất thiệt này sẽ tự động tiêu tan.”
Mẫn Hướng Hàng gật đầu liên tục, mỉm cười tán đồng: “Như thế có thể trả lại tôn nghiêm và sự trong sạch cho Hàn Bân rồi.”
Alex cùng Mẫn Hướng Hàng ăn ý có được nhận thức chung, nhưng lời nói của Lệ Hàn Bân tựa trên giường bệnh lại khiến người ta kinh ngạc: “Em sẽ không giải thích đâu. Bởi vì chuyện hít thuốc phiện mà danh tiếng của Tử tước Kidd đã rơi đến mức hỗn loạn. Em sẽ không xát muối lên vết thương của người đã khuất.”
“Em là thánh nhân à? Tại sao đến bây giờ vẫn còn bảo vệ cho lão già dâm đãng đó, mà vứt cả sự trong sạch cùng tôn nghiêm của mình?!” Mẫn Hướng Hàng buông bàn tay đang nắm lấy tay Lệ Hàn Bân ra, đứng phắt khỏi giường bệnh, tức giận nhìn cậu.
“Hướng Hàng, anh đừng hiểu lầm. Tuy Tử tước Kidd suýt chút đã làm hại đến em, nhưng nếu như không có ông ấy, có lẽ em đã sớm bệnh chết ở ngoài đường. Không có Tử tước Kidd, sẽ không có Lệ Hàn Bân của hôm nay. Anh hiểu không?” Lệ Hàn Bân cắn đôi môi đã tan hết huyết sắc, gian nan mở lời.
Mẫn Hướng Hàng vẫn không vì thế mà thay đổi suy nghĩ, thần sắc lạnh nhạt nhìn Lệ Hàn Bân, không nói một lời.
“Mẫn Hướng Hàng, anh đã đủ chưa!” Alex đẩy Mẫn Hướng Hàng xuống mép giường, “Tử tước Kidd tuy đã gây ra thương tổn không thể chữa khỏi cho Henry, nhưng ông ấy chính là người đưa tay ra cứu giúp lúc Henry bơ vơ lạc lõng nhất. Cho nên khi Henry lầm tưởng đã bị Tử tước Kidd cường bạo, mới chọn cách giải quyết tiêu cực nhất, chính là tự sát...”
“Alex, anh đừng nói nữa!” Lệ Hàn Bân nhíu chặt mày, cao giọng ngăn lại.
Alex vẫn tiếp tục nói: “Để anh nói cho xong. Sự việc Tử tước Kidd làm hại Henry, trừ tôi biết chuyện ra, thì mấy người giúp việc trong nhà cũng biết. Henry không muốn công khai, đó là vì em ấy không muốn để bất kì người nào đã cho em ấy tình thân chết không yên lòng. Càng không muốn để cho người quan tâm chuyện này tìm hiểu thêm về quá khứ của em ấy.”
Lời Alex nói chạm thẳng sâu vào tim Mẫn Hướng Hàng, Hàn Bân của anh chính là một kẻ ngốc không màng đến bản thân như thế. Mẫn Hướng Hàng áy náy cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Hàn Bân, xin lỗi. Anh không đứng trên lập trường của em để suy xét vấn đề, vì thế ngữ khí khi nãy hơi bồng bột.”
Lệ Hàn Bân nhàn nhạt lắc đầu: “Không sao, anh bồng bột cũng vì quan tâm đến em.”
“Henry, vô luận thế nào, tin đồn ác ý lần này nhất định phải nhanh chóng chặn lại! Tin đồn không tốt sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến quy trình vận hành thường ngày của công ty. Thay vì để tâm đến danh dự của người đã mất, chi bằng dùng hành động thực tế, quản lí công ty Thương mại Quốc tế Warner cho thật tốt.” Alex cắt ngang hai người đang mãi anh anh em em.
Mẫn Hướng Hàng chau mày suy tư một lúc, đột nhiên nói: “Mọi người không cảm thấy sự việc này rất kì lạ sao? Tin đồn lần này nổ ra ồ ạt bất ngờ, truyền đi nhanh chóng. Tính chất chĩa mũi nhọn vào rõ ràng thế này, nhất định có người đứng sau giật dây! Mà mục đích của bọn họ...”
“Đánh bại em, phá hủy công ty Thương mại Quốc tế Warner. Em sẽ không để cho họ đạt được ý đồ, đã đến lúc nên đáp trả lại tin đồn ác ý!” Khuôn mặt Lệ Hàn Bân lạnh đi mất phần, đồng tử sâu thẳm nhấp nháy ánh sáng lạnh lẽo, nghiêm giọng nói, “Thương trường như chiến trường, người ta muốn phóng ám khí vào em, em nên tặng cái gì lại cho người ta thì được đây?”
*******
Trong một gian phòng làm việc xa hoa tại tập đoàn Giang thị, trợ lí hai tay dâng một tờ báo tổng hợp kinh tế tài chính bản tiếng Anh, đưa cho người đàn ông đang đứng ở cửa sổ sát đất ngắm cảnh, cung kính nói: “Chủ tịch Giang, đây là báo ngài cần.”
“Ừm.” Người đàn ông nhàn nhạt đáp lại một tiếng, thờ ơ nhận lấy tờ báo, rồi vẩy tay, ý bảo cậu ta có thể đi ra ngoài.
Sau khi trợ lí đi khỏi, người đàn ông châm một điếu xì gà, vừa nuốt mây phả sương, vừa nhìn tấm ảnh trên mặt báo, tự lẩm bẩm: “Lệ Hàn Bân, anh đã làm hại chị gái thân yêu nhất của tôi. Rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ trả lại cho anh đau khổ gấp bội!”
Nói xong, người đàn ông rút điếu xì gà trong miệng ra, châm mạnh lên tấm ảnh trên báo...