Lưu Niên Tự Thủy

Chương 73: Chương 73: Dịch: HALLIE/ BETA: RAPH




Trần Bình bưng hai tách cà phê, nhẹ nhàng bước vào phòng làm việc tổng giám đốc, đặt một tách lên trước bàn làm việc của Huống Du, dùng ngữ khí dịu dàng hiếm hoi nói: “Thức đêm vất vả rồi, uống tách cà phê lấy tinh thần đi!”

Nghe thấy ngữ khí mềm dịu của người yêu, Hàn Bân vốn đang mệt mỏi lập tức tỉnh táo, cầm tách cà phê thơm nồng trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ rồi cười gian: “Không tệ. Vẫn là vợ hiểu khẩu vị của anh, ít sữa ít đường.”

“Anh nói gì đó!” Trần Bình suýt chút phun cà phê trong miệng ra, giận dỗi nhìn người ngồi trên ghế da, “Ai là vợ anh hả! Em là đàn ông! Man*!”

*Đoạn này tự dưng ổng xài tiếng Anh nha cả nhà.

Huống Du tựa người vào lưng ghế phía sau, hai tay đan lại để sau ót, nhìn người yêu bị mình trêu chọc xù lông, cười nói: “Công việc dạo này bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng mà trong lúc rảnh rỗi có thể trêu chọc A Bình, là anh thấy thoải mái không ít.”

“Vẫn chưa nghĩ ra cách để ngăn chặn tin đồn sao? Nhìn quầng thâm màu đen của Huống Du, trong lòng Trần Bình xót xa, nhẹ giọng hỏi.

Tay trái Huống Du đỡ trán, lắc đầu: “Đạo Tấn là báo đưa ra tin đồn này đầu tiên, lượng tiêu thụ tháng này tăng 11,97% so với tháng trước. Tòa soạn kiên quyết không đồng ý rút bỏ bài báo bình luận phát biểu, thái độ vô cùng cứng rắn tuyên bố họ chỉ luận theo sự việc, không có đi ngược lại với sự thật. Sự việc cứ dây dưa như thế, lại có các bên truyền thông lớn khác lần lượt đăng tải. Trên đời không có tường nào mà gió không lọt qua được, tuy Hàn Bân đang ở nước ngoài, nhưng cứ thế này cậu ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết.”

“Chúng ta sẽ nghĩ được cách thôi.” Trần Bình đi đến sau lưng Huống Du, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn lên huyệt thái dương của anh, “Anh không ngủ cả đêm, hay là tựa ghế nghỉ ngơi một lát đi.”

Huống Du kéo lấy bàn tay đang mát xa của Trần Bình, cúi đầu hôn một cái lên mu bàn tay nuột nà của cậu, cười đùa: “Thế này là anh không mệt nữa.”

“Anh...” Trần Bình không khỏi đỏ mặt, cả buổi không thốt ra được một chữ.

“Ha ha, anh thế nào! Anh...”

Huống Du đang muốn tiếp tục ve vãn thì điện thoại không biết thức thời đột ngột vang lên.

“Alo, ai thế? Có chuyện gì không?” Tâm tình của tổng giám đốc Du lúc này cực kì bực bội, hiếm khi A Bình mới ôn thuận với mình mà lại bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ phá đám. Anh móc điện thoại ra, không thèm nhìn số gọi đến liền ấn nút nghe, mất kiên nhẫn gào lên.

Đầu bên kia Lệ Hàn Bân hơi ngạc nhiên một chút, liền trêu chọc: “Tổng giám đốc Du ăn phải thuốc nổ rồi à? Cách qua điện thoại mà tôi ngửi được cả mùi thuốc súng đấy.”

“À, là Hàn Tiểu Bân à! Hơ hơ──” Huống Du ngây người tại chỗ, lúng túng cười ngu vài tiếng, ngượng ngùng nói: “Tôi không có ăn thuốc nổ, chỉ uống một tách cà phê thôi. Phải rồi, khi nãy tôi hơi lớn tiếng, không dọa mấy nhóc con nuôi tôi chứ?”

“Con nuôi của cậu rất khỏe, nhưng nghịch ngợm quá.” Nói xong, Lệ Hàn Bân buông điện thoại xuống, từ ái vuốt ve phần bụng cao ngất.

“Công ty gần đây có xảy ra chuyện gì không?”

Nụ cười phút chốc bị buồn bã che lấp, Huống Du như khó mở lời nhìn Trần Bình, chỉ vào điện thoại, dùng khẩu hình hỏi phải làm sao đây. Trần Bình nhăn mày, lắc đầu mạnh, ý bảo anh đừng nói.

Đầu dây bên kia điện thoại hồi lâu không có trả lời, quả nhiên đúng như dự liệu, cho dù có xảy ra chuyện, họ cũng không muốn mình lo lắng. Lệ Hàn Bân uể oải xoa ấn đường, nói thẳng vào vấn đề: “Huống Du, các cậu không cần giấu tôi. Chuyện tin đồn tôi đã biết.”

“Cậu biết rồi à? Tin tức truyền đi nhanh vậy sao? Cậu vẫn ổn chứ? Có khó chịu chỗ nào không? Bây giờ thân thể cậu...” Lời của đối phương truyền vào tai rõ ràng, Huống Du liền bật máy phát thanh, lo lắng hỏi han không ngừng.

“Tôi không sao, cậu yên tâm.” Lệ Hàn Bân cắt ngang Huống Du thao thao bất tuyệt, “Trận phong ba lần này nhất định phải nhanh chóng giải quyết, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vận hành của công ty!”

“Nói thì nói như vậy, nhưng mà...” Huống Du ngập ngừng, nhưng mà thật sự không biết làm sao. Chẳng lẽ lấy giá cao thu mua kẻ đầu têu, để hắn ngừng phát tán tin đồn?

“Đừng lo, tôi đã quay một đoạn phim giải thích, nói rõ mối quan hệ cha con nuôi của tôi vời Tử tước Kidd. Công ty Thương mại Quốc tế Warner không phải là tôi dùng xác thịt để đổi lấy, mà là vì Tử tước Kidd cảm thấy áy náy với tôi. Ông ấy...” Lệ Hàn Bân cắn môi, cố ý nói tiếp thật nhẹ nhàng, “Ông ấy suýt chút đã xâm hại đến tôi, người giúp việc trong nhà và Alex có thể làm chứng. Tôi mới là người bị hại lớn nhất.”

“Hàn Bân, cậu...” Trong đầu Huống Du trống rỗng, lắp bắp: “Lúc đó tôi chỉ biết Tử tước Kidd đến viện điều dưỡng cai nghiện, nhưng không biết cậu bị tổn hại lớn đến thế, tôi...”

“Được rồi, đừng nhắc lại nữa, mọi thứ đã qua rồi. Đoạn phim quay xong tôi đã gửi vào email của cậu. Đến lúc đó cậu công bố, mấy tin đồn ác ý kia sẽ tự động tiêu tán!”

“Còn kẻ đầu têu khơi ra chuyện này cậu định xử lí thế nào?”

Lệ Hàn Bân hừ lạnh một tiếng, giọng lạnh lùng thấu xương: “Đưa đến tòa án khởi kiện, yêu cầu kí giả tung tin đồn bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi, bên cạnh đó yêu cầu hắn ta viết bài đính chính, công khai xin lỗi tôi. Còn về tòa soạn nhỏ bé mà hắn đang công tác, với sức mạnh của công ty chúng ta, khiến cho nó phá sản chắc hẳn không phải chuyện gì khó khăn! Cuối cùng, điều tra kĩ càng kẻ đứng sau chuyện này. Tên phóng viên quèn kia và tòa soạn của hắn chắc chắn không thể có bản lĩnh lớn như thế!”

“Ha ha, tổng giám đốc Lệ tung hoành trên thương trường quả nhiên thủ đoạn kiên quyết! Được, cứ làm theo cậu nói!” Huống Du cười thong thả, đang định nói thêm gì đó, điện thoại đột nhiên bị Trần Bình cướp lấy.

“Alo, tổng giám đốc, tôi là Trần Bình, sao giờ này anh gọi điện thoại về đây? Birmingham bây giờ là đêm khuya rồi phải không?!” Trợ lí Trần Bình bất mãn trách móc.

Lệ Hàn Bân xoa bụng, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Mấy đứa nhỏ đang quậy, tôi cũng không ngủ an giấc, đành tìm Huống Du bàn chuyện. Thời gian này mọi người vất vả rồi, mai mốt văn kiện công ty mỗi ngày gửi sang cho tôi một phần đi.”

“Tổng giám đốc à, không được đâu, thân thể của anh chịu không nổi đâu!” Trần Bình nhỏ giọng phản bác.

“Tôi không sao!” Ngữ khí Lệ Hàn Bân không nặng nề, nhưng lại kiên định chắc chắn, “Tôi hơi mệt, cúp máy trước nhé.”

Rốt cuộc vẫn không khuyên được con người cố chấp kia, Trần Bình liếm môi, khổ tâm tạm biệt: “Tổng giám đốc anh nghỉ ngơi cho khỏe, tôi với Huống Du đợi anh trở về thành phố S.”

Gấp điện thoại lại, Lệ Hàn Bân dựa trên giường bệnh ngây ngốc nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, thầm thì: “Mình vẫn còn cơ hội trở về thành phố S chứ?”

*****

Chiếc Maybach màu xám bạc dừng trước cổng viện điều dưỡng tâm thần, trợ lí xuống xe trước, mở cửa xe cho cấp trên. Người đàn ông khoác trên mình bộ tây trang hoa lệ cầm một hộp bánh pha lê, không nhanh không chậm bước xuống xe, dặn dò trợ lí đứng phía sau: “Trầm Phong, cậu ở trong xe đợi tôi, không cần đi theo.”

“Vâng.” Trầm Phong thấp giọng cung kính, tiễn cấp trên rời đi.

Viện điều dưỡng này là nơi chữa trị tâm thần cao cấp nhất thành phố S, cảnh quan thanh tịnh, thiết bị đầy đủ, lực lượng y tế khổng lồ. Tuy rằng nơi đây cung cấp dịch vụ tốt nhất nhanh nhất cho người bệnh, nhưng cũng là nấm mồ chôn vùi bao vui buồn hờn giận của những cái xác sống.

Tới lui tìm kiếm một lượt, người đàn ông rất nhanh đã tìm thấy thân nhân mà anh ta muốn gặp trong vườn hoa của viện điều dưỡng. Trút bỏ đi sự ác liệt và kiêu ngạo thường ngày, người đàn ông nở nụ cười, chậm rãi lại gần người phụ nữ đang ôm búp bê ngồi trên ghế gỗ dài.

“Chị, Tử Duy đến thăm chị đây. Còn mua bánh pha lê mà chị thích ăn nhất đến.” Người đàn ông tiện tay sờ con búp bê trong lòng Giang Như Mộng, giọng mềm mại không gì so sánh được.

Hành động nhỏ này đã khiến Giang Như Mộng đang thần trí mơ màng như gặp phải kẻ ác, vội vàng ôm chặt búp bê trong lòng, đẩy mạnh bàn tay người đàn ông đang đưa tới, khiến bánh pha lê rơi mạnh xuống đất, vừa run rẩy vừa khóc nghẹn: “Đồ khốn nạn! Cút đi! Cút đi! Đừng đụng vào Kì Kì của tôi! Huhu... Đừng...”

“Chị, em không đụng vào. Chị đừng khóc!” Người đàn ông bi ai nhìn thân nhân đang rúc trên ghế gỗ dài, rất muốn đến an ủi nhưng lại sợ kích thích bà, “Đừng sợ, Tử Duy sẽ bảo vệ chị...”

Giang Như Mộng lắc mạnh đầu, mái tóc vốn gọn gàng sớm đã lộn xộn, nước mắt nước mũi lem nhem đầy mặt, trông vừa nhếch nhác lại thảm thương, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Cút đi... Đừng... đừng đụng vào Kì Kì của tôi...”

Mọi thứ trước mắt khiến người đàn ông đau xót không thôi. Chị gái của anh ta, đại thiên kim của tập đoàn Giang thị, một người phụ nữ địa vị cao quý, xem trọng sắc đẹp và danh dự hơn bất cứ thứ gì khác, nay lại rơi vào bước đường này.

Người đàn ông nhớ lại lúc xưa, trong đầu bỗng xoẹt qua một tia sáng. Anh ta lấy một con hạc giấy màu xanh nhạt từ trong túi lót tây trang, đặt vào lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Chị, chị còn nhớ ngàn con hạc giấy không?”

Người mang bệnh tâm thần làm sao có thể nhớ nổi? Cuối cùng vì hiếu kì, Giang Như Mộng vẫn bị món đồ chơi mới lạ trên tay người đàn ông thu hút sự chú ý. Bà ngừng khóc, run run rẩy rẩy cầm lên con hạc giấy kia, nghiêng đầu ngắm nghía một hồi lầu, rồi cười ngây ngô nhét con hạc giấy vào trong tay búp bê, miệng lẩm bẩm: “Cho Kì Kì... cho Kì Kì... Kì Kì ngoan...”

Lặng lẽ nhìn người thân của mình lúc khóc lúc cười, đau đớn trong đáy lòng người đàn ông dần lan rộng thêm. Người ta nói, nếu dụng tâm gấp đủ một ngàn con hạc giấc sẽ có thể thực hiện được một ước nguyện. Nhưng khi gấp xong rồi, mới bàng hoàng nhận ra, đây chỉ là một lời bịa đặt để lừa mình dối người.

Suy nghĩ theo cánh hạc vút bay về khoảng thời gian xa xưa kia. Người đàn ông tên là Giang Tử Duy, là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị. Chủ tịch trước kia của tập đoàn Giang thị là Giang Duyệt Dương, một kẻ trăng hoa thành thói. Trừ một người vợ cả, ông còn cưới thêm năm bà vợ lẽ. Giang Như Mộng và Giang Tử Duy là do Giang Duyệt Dương với vợ cả sinh ra. Mặc dù Giang Duyệt Dương nhiều vợ, nhưng lại chỉ có một người con trai. Sau khi Giang Duyệt Dương qua đời, tập đoàn Giang thị cứ thế mà do con trai nhỏ nhất của ông là Giang Tử Duy thừa kế.

Trong kí ức thuở bé của Giang Tử Duy, ấn tượng về cha rất mơ hồ, gần như một năm không gặp mặt được bao lần. Lúc đó mẹ nói với anh ta rằng công việc của cha rất bận rộn, không có thời gian về thăm họ. Sức khỏe của mẹ không tốt, thường xuyên phải nằm bệnh trên giường, không thể chơi đùa với Giang Tử Duy. Vì thế mỗi ngày Giang Tử Duy chỉ đành bám theo người chị lớn hơn 20 tuổi của mình. Chị gái quan tâm chăm sóc anh ta như mẹ. Sức khỏe của mẹ ngày càng yếu đi, Giang Tử Duy bé nhỏ rất lo sợ, mỗi ngày đều bám theo chị gái hỏi phải làm sao. Giang Như Mộng bị em trai hỏi mãi thành phiền, thuận miệng nói rằng nếu như thành tâm gấp đủ một ngàn con hạc giấy sẽ thực hiện được một nguyện vọng, bệnh của mẹ sẽ được chữa khỏi. Giang Tử Duy ngây thơ tin thật, lại chạy theo đòi chị gái chỉ cách gấp, đến nỗi chuột rút cả hai tay cũng không ngưng nghỉ. Giang Như Mộng nhìn thấy em trai ngốc nghếch thành tâm như thế cũng tham gia vào đội ngũ xếp hạc.

Cuối cùng, gấp xong một ngàn con hạc giấy, hai chị em thành tâm cầu nguyện. Có lẽ qua một thời gian, mẹ có thể khỏe mạnh trở lại. Thế nhưng lời đồn cuối cùng vẫn là lời đồn. Đêm đó, bệnh tình của mẹ chuyển biến xấu, sau khi khổ cực gắng gượng mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhắm mắt xuôi tay. Hôm tang lễ, hai chị em treo một ngàn con hạc giấy mình tự tay gấp lên trước bia mộ của mẹ. Người cha chậm chạp mãi không lộ diện cuối cùng cũng xuất hiện, đồng thời còn dẫn theo năm người vợ bé của ông ta. Giang Tử Duy bỗng chốc hiểu ra, cha thật sự rất bận, có điều không phải bận công việc, mà là bận rộn vì cuộc sống riêng của ông ấy.

Sau đó, chị gái đi lấy chồng. Trước đêm hôn lễ, chị gái yêu chiều vuốt ve khuôn mặt non nớt của Giang Tử Duy, nói anh ta phải chăm sóc bản thân thật tốt. Giang Tử Duy hiểu chuyện gật đầu, thủ thỉ bên tai Giang Như Mộng: “Chị, chị nhất định phải hạnh phúc hơn mẹ nhé! Còn có, em...”

Không đợi em trai nhõng nhẽo nói xong, Giang Như Mộng đã cười, cướp lời: “Cám ơn Duy Duy, nếu Lệ Khâm giống cha, chị sẽ giết anh ta!”

Câu nói đùa lúc lấy chồng sau này đã ứng nghiệm thành sự thật. Gia Kỳ tàn phế cả đời, anh rể chết, chị gái bị điên. Mà kẻ khơi nguồn vở kịch bi thương này chính là người đó – Lệ Hàn Bân!

Suy nghĩ đến đây, Giang Tử Duy không khỏi siết chặt hai nắm tay, khớp xương phát ra tiếng răng rắc.

“Chủ tịch Giang, bên tòa soạn có biến!” Trợ lí đột ngột xuất hiện, cắt ngang suy nghĩ của Giang Tử Duy.

Giang Tử Duy chau mày không vui, trầm giọng nói: “Chuyện gì?”

“Lệ Hàn Bân đã đính chính tin đồn, đồng thời cũng kiện Tần Văn Sênh ra toàn. Tòa soạn Đạo Tấn đối mặt với nguy cơ đóng cửa phá sản.”

“Lệ Hàn Bân quả nhiên không dễ đối phó. Phòng ngừa Tần Văn Sênh lỡ miệng, mời người nhà của hắn đến làm khách, đã hiểu chưa?” Giang Tử Duy nghiện thuốc nặng móc ra một điếu xì gà, hít một hơi thật sâu.

“Vâng.”

Sắc chiều ngả về tây, gần đến hoàng hôn, Giang Tử Duy nhìn Giang Như Mộng đã ngủ say, dịu dàng bế bà vào viện điều dưỡng, thầm nói: Chị ơi, chị biết không... Em, đã từng thích chị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.