Lưu Niên Tự Thủy

Chương 92: Chương 92: Dịch: HALLIE/ BETA: RAPH




Năm năm tháng tháng hoa vẫn thế, tháng tháng năm năm người khác xưa.

Thời gian vẫn vô tình chảy trôi, ngày tháng đã qua tựa như vỏ ốc phơi mình trên bãi cát, bị sóng biển dâng lên hạ xuống cuốn đi; tựa như lá rơi nghiêng ngả, như cánh bướm dập dờn, bị gió thu năm này qua năm khác thổi đi. Những con đường đã từng rảo bước, những sự kiện đã từng trải qua, những con người đã từng yêu thương, vẫn mãi mãi khắc ghi như ăn sâu bén rễ trong kí ức...

Ba năm sau.

Trong vườn hoa trước cổng ngôi nhà theo phong cách Tây phương, có hai đứa trẻ giống nhau y như đúc đang chổng mông ngồi chồm hổm dưới gốc cây anh đào, tiếng cười lảnh lót tựa như âm thanh của tự nhiên. Hai anh em chơi vô cùng vui vẻ. Chúng không phải là ai khác, mà chính là kết tinh tình yêu của Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân – Bính Bính, Khiếu Khiếu.

“Anh ơi, con giun không có chân thì làm sao bò được?” Cánh tay ngắn ngủn bụ bẫm cầm một cành cây dài, Khiếu Khiếu vừa khẩy khẩy con giun trên đất, vừa ngây ngô hỏi.

Bính Bính ra dáng người lớn, vuốt vuốt cái cằm núng nính, liên tưởng đến bộ phim hoạt hình hôm qua vừa xem, cực kì nghiêm túc nói: “Bởi vì siêu nhân sao Hỏa đã hô biến cơ thể của giun, nên nó mới không có chân cũng có thể hoạt động. Không bao lâu nữa, siêu nhân sao Hỏa sẽ đến thống trị trái đất, sẽ hô biến toàn bộ chúng ta.”

“Anh giỏi quá!”

Khiếu Khiếu chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy như pha lên, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi chu môi nói: “Bây giờ mình đi tìm siêu nhân sao hỏa đi, nhờ chú ấy hô biến cho cha. Khiếu Khiếu thật sự rất muốn rất muốn ba và cha chơi với tụi mình!”

“Khiếu Khiếu, anh cũng nghĩ giống em vậy đó.” Bính Bính đưa bàn tay dính đầy bùn đất ra, bước lên nắm lấy tay em trai, vui vẻ nói: “Đi thôi, bây giờ mình đi tìm siêu nhân sao Hỏa.”

Hai cậu nhóc tinh nghịch nhân lúc Mẫn Hướng Hàng và cô giúp việc không chú ý, lặng lẽ kéo cửa lưới thép trước vườn hoa ra...

“Các con à, hai đứa đứng trước cửa làm gì thế?” Một giọng nữ dịu dàng truyền tới, hai anh em quay đầu lại nhìn, thấy một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên xe lăn, tay phải dắt một bé gái, đang nheo mắt cười với bọn chúng. Bên cạnh người phụ nữ còn có một người đàn ông thân hình cao vừa, da hơi ngăm đen.

“Dì, dì ơi──” Lệ Gia Kì thường hay gọi video cùng Bính Bính và Khiếu Khiếu. Nhưng cho dù chỉ giao tiếp qua điện thoại, mối quan hệ của bọn họ vẫn vô cùng thân thương.

“Nhóc con nghịch ngợm, không chơi trong nhà, chạy ra đây làm gì thế?” Lệ Gia Kì nhẹ nhàng phủi đi bụi và cỏ cây dính trên người bọn trẻ, từ ái trách móc.

Bính Bính vòng hai tay lên cổ Lệ Gia Kì, kề sát bên tai cô thì thầm: “Dì ơi, con nói cho dì một bí mật nha. Con với Khiếu Khiếu quyết định đi tìm siêu nhân sao hỏa. Có sự giúp đỡ của chú ấy, ba Bân của tụi con sẽ chơi với tụi con được rồi.”

Lời của trẻ con ngây ngô trong sáng đã gảy lên sợi dây đàn căng chặt trong lòng Lệ Gia Kì. Làm sao cô không biết tình trạng hiện tại của anh mình? Anh trai cô... Bỗng chốc, khóe mắt Lệ Gia Kì ửng đỏ.

Nhìn sắc mặt của vợ đột nhiên thay đổi, trong lòng Lục Mân đã hiểu, vội vàng chuyển đổi đề tài, thân thiết hỏi hai đứa trẻ trước mặt: “Các con trông giống nhau thật. Ai là anh, ai là em thế?”

“Không nói cho chú biết đâu.” Bính Bính tinh nghịch làm mặt xấu với Lục Mân, vẫn không quên nhắc nhở em trai đứng bên cạnh: “Khiếu Khiếu, em cũng không được nói cho chú ấy biết!”

“...” Khiếu Khiếu không để ý anh trai, nhìn chăm chú vào bé gái bên cạnh dì, nước dãi chảy dài xuống cần cổ. Bạn ấy... trông giống nàng công chúa trong phim hoạt hình quá.

Thấy em trai không chịu để ý mình, Bính Bính nhấc đôi tay nhỏ dính đầy đất, kéo bành khuôn mặt bụ bẫm của Khiếu Khiếu, la lớn: “Khiếu Khiếu! Em có nghe anh nói không?!”

“Anh ơi, em muốn chơi với bạn ấy. Bạn ấy xinh quá.” Khiếu Khiếu chỉ vào bé gái đứng cạnh dì, đỏ mặt lí nhí.

Bé gái đáng yêu mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn, đôi mắt to tròn lanh lợi màu xanh lam tựa như hai dòng suối nguồn chưa bị nhiễm chút bụi nào. Nước da trắng ngần khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay chọt chọt, khuôn miệng be bé như quả anh đào hơi hơi vểnh lên. Mái tóc màu đen xoăn tự nhiên xõa trên đôi vai nhỏ nhắn, tay trái ôm một chú gấu teddy đáng yêu.

“Nhưng mình không muốn chơi với bạn!” Bé gái liếc hai anh em một cái, kiêu ngạo hất cằm, chất giọng ngây ngô véo von như oanh hót: “Hai bạn cả người dơ hầy, sẽ làm bẩn váy của công chúa!”

Bính Bính nghe xong tức đến phồng má. Khuôn mặt vốn bụ bẫm càng thêm tròn vo, hai tay chống nạnh nói: “Này, nhóc có biết lịch sự không hả?”

“Bạn mới không biết lịch sự đó!” Bé gái nhỏ nhắn nhưng miệng mồm lanh lợi, giọng ỏn ẻn cãi lại: “Mình không phải tên 'Này', cũng không phải tên 'Nhóc'. Tên mình là Dorreen, các bạn có thể gọi mình là công chúa Giang Dorreen!”

Nghe xong phần tự giới thiệu của Dorreen, Bính Bính dùng cái tay bẩn gãi gãi sau ót, bĩu môi nói: “Tên bạn dài quá!”

Khiếu Khiếu nghe thế hai mắt nổi lên hình trái tim, theo bản năng nhấc tay lau đi nước dãi của mình, bên mép lập tức dính thêm một vết bùn đất, cả khuôn mặt tròn nhỏ trông như con mèo mướp, cười hì hì nói: “Thì ra bạn là công chúa thật!”

Giang Đa Lâm đảo đôi mắt to màu xanh lam, giống như đang nghĩ đến cái gì đó, lập tức lon ton nấp ra phía sau Lệ Gia Kì, cái đầu nhỏ ló lên nói: “Cha nói, không được nói chuyện với người lạ!”

Lệ Gia Kì ở một bên nhìn thấy tất cả không khỏi mỉm cười. Thế giới của trẻ con luôn ngây ngô trong sáng, đơn giản thành thật như thế.

“Két──” Tiếng kim loại nặng nề phát ra âm thanh ngắn, hai cánh cửa lưới bằng sắt cao ngất từ từ mở ra, Mẫn Hướng Hàng mặt tái mét đi ra ngoài, đang định nghiêm khắc dạy dỗ hai đứa con trai không nghe lời, lại nhìn thấy Lệ Gia Kì và Lục Mân đang ở bên ngoài.

“Gia Kì, Tiểu Lục, sao các em không báo trước mà đã đến rồi?” Mẫn Hướng Hàng lịch sự bắt tay họ, mỉm cười.

“Còn không phải do con bé này sao.” Lệ Gia Kì thương yêu xoa mái tóc đen dài mềm mại bóng mượt của Giang Dorreen: “Cậu trẻ với ba nó cãi nhau, con bé muốn họ mau chóng hòa hợp nên cố ý bay từ thành phố S sang để tìm ba đó.”

Tuy Mẫn Hướng Hàng ở nước ngoài, nhưng chuyện của Alex và Giang Tử Duy anh vẫn biết được ít nhiều. Mẫn Hướng Hàng thoáng gật đầu, dẫn họ vào trong nhà.

Cảnh cửa nhà theo kiểu phương Tây mở rộng, từng người ngồi trên sô pha trong phòng khách, quan sát cảnh trí bên ngoài. Mấy đứa bé chơi đùa vui vẻ trong vườn hoa. Dorreen vốn không muốn chơi cùng hai anh em lúc này đã chơi hết mình nhất. Nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt trắng nõn, mái tóc xoăn đen tung bay theo gió. Trong không trung vang lên từng tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông rung.

“Bọn nhỏ chơi vui thật đấy!” Lệ Gia Kì nhấp một ngụm hồng trà, dịu dàng nhìn ba đứa trẻ nghịch ngợm bên ngoài.

“Trẻ con là những thiên sứ nhỏ mà thượng đế ban tặng cho chúng ta.” Mẫn Hướng Hàng cười, mở lời hỏi đôi vợ chồng trước mặt: “Hai em định khi nào mới kiếm một thiên thần nhỏ đây?”

Lệ Gia Kì nghe thế, mặt bỗng thẹn thùng ửng đỏ, cúi đầu không nói gì.

Lục Mân lại nghiêm túc nói: “Sức khỏe Gia Kì không tốt, bọn em không định có con.”

“Lục Mân, anh...” Lần đầu tiên Lệ Gia Kì mới biết được chồng mình có suy nghĩ này. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện đầy vẻ kinh ngạc và xót xa không thôi.

“Gia Kì, mọi quyết định của anh đều là vì tốt cho em, em hiểu không?” Lục Mân nắm chặt lấy bàn tay đã lạnh đi của vợ, nhanh chóng giải thích: “Sau khi chúng ta về nước thì đến viện phúc lợi nhận nuôi một thiên thần nhỏ nhé! Nó cũng sẽ là kết tinh hạnh phúc của chúng ta.”

Lệ Gia Kì im lặng nhìn chăm chú vào chồng mình một lúc, ánh mắt vừa tối tăm lại bi thương, cuối cùng vẫn gật đầu thỏa hiệp.

Cuộc nói chuyện của hai vợ chồng khiến Mẫn Hướng Hàng càng thêm cảm động. Nếu như anh và Hàn Bân không có con, bây giờ sẽ là một cục diện thế nào? Nếu như anh và Hàn Bân không có con, thời gian hạnh phúc của họ liệu có nhiều hơn một chút không? Nhưng mà cuộc đời vốn tàn nhẫn, không có cái gì gọi là nếu như, cũng không có cái gì là trở lại ban đầu.

Trong không gian lặng im không một tiếng động, phiền não lan tràn trên khuôn mặt cô đơn của Mẫn Hướng Hàng, khóe mắt thấp thoáng lộ ra nếp nhăn, đây là sự già nua không nên xuất hiện ở độ tuổi này của anh.

Lệ Gia Kì và Lục Mân nhìn nhau một cái, hiểu được suy nghĩ trong lòng anh. Bất kì lời an ủi nào lúc này cũng yếu đuối và vô lực. Gió mát lùa vào nhà, thổi qua mấy chậu hoa cảnh nơi góc nhà, làm sự yên tĩnh cũng là nỗi phiền muộn khẽ lung lay...

Ánh nắng hoàng hôn như bụi vàng rải xuống nhân gian, từng mảnh từng cụm tà dương thiêu đốt chân trời phía Tây. Đến giờ cơm tối, bọn trẻ ngoan ngoan ngồi trên ghế ngoài phòng khách đợi ăn cơm.

“Ây da, suýt chút nữa quên chuyện quan trọng nhất.” Bính Bính buông chiếc muỗng nhỏ trong tay, nhảy xuống khỏi ghế, cái miệng nhỏ lẩm bẩm: “Con đi gọi cha ăn cơm.”

Lệ Gia Kì ngạc nhiên. Không phải anh trai đang...

“Các con à, nhìn đây này──”

Một thanh âm quen thuộc xuyên qua lỗ tai, truyền đến não, Lệ Gia Kì ngẩn người, vui mừng lập tức ngước mắt, nhưng chỉ nhìn thấy đoạn phim anh trai đã quay lại.

Trong màn hình tivi, Lệ Hàn Bân tựa người trên đệm mềm giường bệnh, bộ áo bệnh nhân rộng thùng thình bọc lấy chiếc bụng tròn vo, khóe môi không chút huyết sắc vẫn nở lên nụ cười hạnh phúc. Tay trái hơi run run cầm chiếc muỗng đầy thức ăn, ngữ khí dịu dàng: “Các con à, bây giờ mình bắt đầu ăn cơm nhé!”

“Dạ──” Hai đứa nhỏ cũng cầm muỗng của mình lên, giọng non nớt đồng thanh trả lời.

Mẫn Hướng Hàng ngồi bên cạnh bọn nhỏ cũng tập trung vào hình ảnh trong tivi, vừa thiết tha vừa sâu sắc, cả người cứng đờ như một pho tượng điêu khắc, giống như mọi vật trên đời chẳng liên quan gì đến anh.

Nước mắt Lệ Gia Kì rơi từng giọt vào canh, hòa lẫn vào nước canh trắng đục. Hình ảnh anh trai trong kí ức dần mơ hồ mà cũng xa xôi...

Có lẽ, có một vài thứ sẽ lưu lại nơi thâm sâu nhất của sinh mệnh...

 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả P.S: Kết BE, mấy chương sau ngộ sẽ bất ngờ bẻ lái nha~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.