Trên thế giới có một loại người, không có năng lực hành vi, cũng không có cảm xúc vui buồn hờn giận, từng giờ từng khắc đều chìm sâu trong giấc ngủ, tựa như mọi ồn ã trên đời đã không còn liên quan gì đến người đó. Kiểu người này, có một cái tên là người thực vật.
Ba năm trước, hai đứa trẻ oa oa chào đời, tiếp theo đó không phải là một khởi đầu hạnh phúc, mà là một đoạn tiếp diễn của bi kịch khác. Mẫn Hướng Hàng vĩnh viễn không quên được ngày ấy. Mùi máu tanh lan tỏa trong không khí càng lúc càng đậm, máu tươi không ngừng chảy ra theo hai chân Lệ Hàn Bân, giống như một dòng suối màu chảy mãi không ngừng nghỉ, nhuộm đỏ cả đệm giường trắng tinh. Lệ Hàn Bân lặng im chìm vào mảnh đỏ thẫm đó, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, hô hấp và nhịp tim yếu dần, rồi biến mất. Y bác sĩ lập tức đưa người bệnh đang lâm nguy vào phòng phẫu thuật, nhanh chóng cấp cứu, làm thủ thuật cầm máu, phẫu thuật giảm dung tích phổi... Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi đèn tín hiệu phòng phẫu thuật tắt đi, là lúc Mẫn Hướng Hàng lại nhận được tin tức đau thấu tâm can: Đại não của Lệ Hàn Bân vì thiếu máu thiếu oxy nên tạo thành tổn thương não, dẫn đến hôn mê sâu. Khả năng tỉnh lại mỗi người mỗi khác nhau. Có lẽ là một tháng, có lẽ là một năm, có lẽ là mười năm, cũng có thể là mãi mãi sẽ không xảy ra kì tích.
Kể từ đó, mỗi ngày Mẫn Hướng Hàng đều đi đi về về giữa nhà và bệnh viện, dù gió mưa cũng không thay đổi. Đến cả cô giúp việc người Phi-líp-pin cũng cảm động sâu sắc trước sự si tình của anh. Trái đất xoay hết vòng này lại đến vòng khác, nỗi nhớ nhung như liều thuốc độc điên cuồng thấm ngầm. Dần dần, dấu vết của thời gian đã in trên mặt Mẫn Hướng Hàng. Dần dần, bọn trẻ đã học được cách biểu đạt bằng lời nói... Sự vật xung quanh không ngừng đổi thay, chỉ có duy nhất một thứ không thay đổi, đó chính là sự đợi chờ và trông mong với người kia.
Sau giờ cơm tối, Mẫn Hướng Hàng đưa Lệ Gia Kì và Lục Mân đến phòng bệnh thăm người thân. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Lệ Hàn Bân nằm im trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú trắng nhợt như tuyết, ấn đường thanh thản lặng im, đôi môi nhạt màu hơi hơi cong lên, tựa như đang chìm trong giấc mộng đẹp.
“Anh à, em đến thăm anh đây.” Lệ Gia Kì di chuyển vị trí xe lăn, nắm chặt lấy tay Lệ Hàn Bân, nhẹ giọng nói.
“...” Lệ Hàn Bân vẫn không trả lời, cánh mũi khẽ phập phồng, hơi thở nhịp nhàng bình lặng.
“Anh à, anh biết không, người làm dì như em đây rất được chào đón đó!” Lệ Gia Kì nén lại buồn bã trong lòng, nhìn mặt anh mình, cố ra vẻ bình thản: “Mấy đứa nhỏ vừa nghịch ngợm nhưng rất thông minh, em với Lục Mân rất thích bọn chúng.”
“...” Người nằm trên giường bệnh nhắm chặt mắt, không hề nhúc nhích.
“Hôm nay Bính Bính nói cho em nghe một bí mật.” Giọng Lệ Gia Kì mang theo đôi chút nghẹn ngào: “Nó nói muốn cùng Khiếu Khiếu đi tìm siêu nhân sao hỏa. Nhờ sự giúp đỡ của siêu nhân, là anh có thể chơi đùa với bọn chúng rồi.”
“...” Lệ Hàn Bân vẫn tiếp tục ngủ yên trong thế giới của mình.
Nước mắt tuôn trào không thể kiềm lại được, Lệ Gia Kì bi ai: “Anh à, anh mau tỉnh lại được không? Anh có biết bọn em nhớ anh thế nào không? Công ty cần anh, bọn nhỏ cần anh, anh Hướng Hàng cũng cần anh. Đàn ông không thiếu trách nhiệm như thế!”
“...” Nước mắt Lệ Gia Kì rơi từng giọt từng giọt trên mặt Lệ Hàn Bân, nhưng vẫn không thể kêu người đang hôn mê tỉnh dậy được.
“Gia Kì, em đừng như thế.” Lục Mân dịu dàng ôm lấy Lệ Gia Kì, nhẹ nhàng vén sợi tóc của cô, an ủi: “Anh tin là anh Bân nhất định sẽ tỉnh lại. Có lẽ phải cần một chút thời gian, nhưng nhất định sẽ tốt lên thôi.”
Lệ Gia Kì đong đầy nước mắt nhìn chồng, gật đầu kiên định.
Bọn trẻ ở nhà do cô giúp việc trông, sau khi tiễn Lệ Gia Kì và Lục Mân, Mẫn Hướng Hàng trở lại ngồi bên giường bệnh, cẩn thận giúp Lệ Hàn Bân gấp góc chăn, vô cùng ôn nhu mà hôn lên vành tai như châu như ngọc kia, thân thiết cọ bên tóc mai: “Hàn Bân, nếu như thật sự có siêu nhân sao Hỏa thì tốt biết mấy.”
...
Trời đêm như nước, từng ngôi sao khuya lưu luyến ngoài cửa sổ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh hơn cả mặt trăng, rực rỡ hơn pháo hoa. Có lẽ, siêu nhân sao Hỏa giả tưởng đã thực sự nghe thấy tâm nguyện của anh...
“Con sâu lười, em ngủ ba năm vẫn chưa ngủ đủ sao? Con của chúng ta đã sắp đi mẫu giáo rồi, nhưng vẫn còn chưa có tên. Đừng ngủ nữa, được không? Bọn nhỏ còn đợi em đặt tên, đợi em chơi với chúng nó. Anh vẫn đợi em cùng anh nắm tay đi đến già...”
Vừa nói, khóe mắt Mẫn Hướng Hàng đã đọng đầy những giọt nước lấp lánh, giọng trầm khàn lộ rõ đau khổ và bi thương vô ngần.
Phòng bệnh yên tĩnh, suy nghĩ lượn lờ trong gió, cô đơn lặng lẽ không biết khi nào mới chấm dứt.
Mẫn Hướng Hàng mệt mỏi vùi mặt vào mái tóc của Lệ Hàn Bân, tham lam hít lấy hương thơm trong tóc của người yêu. Đây là mùi hương riêng của cậu, là mùi hương mà Mẫn Hướng Hàng lưu luyến trong mộng hàng đêm.
“Hướng Hàng...”
Chỉ hai từ ngắn ngủi, nhưng lại khiến con tim đã suy sụp của Mẫn Hướng Hàng bỗng chốc khôi phục lại nguyên hình. Anh kinh ngạc nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy long lanh kia, nước mắt chực trào càng thêm lan tràn, sâu tận đáy lòng bỗng dấy lên chua xót khó diễn tả thành lời. Mẫn Hướng Hàng cảm thấy dường như cơ thể của mình đang run rẩy vì kích động.
Khóe mắt Lệ Hàn Bân nhấp nháy ánh nước, chậm rãi nâng cánh tay trái đã lâu không hoạt động lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Mẫn Hướng Hàng, khẽ giọng nói: “Xin lỗi, em đã để anh đợi lâu.”
“Mọi thứ đã qua rồi.” Mẫn Hướng Hàng im lặng lắc đầu, nắm chặt lấy bàn tay của Lệ Hàn Bân, dùng giọng mũi ồ ồ đáp lại.
“Hướng Hàng, đỡ em ngồi dậy đi.” Tuy khóe môi Lệ Hàn Bân đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại đong đầy nước: “Ngủ lâu nên xương cốt cả người sắp cứng cả rồi.”
“Tuân mệnh.” Vẫn là câu thoại đó, vẫn là sự dịu dàng đó.
Mẫn Hướng Hàng cẩn thận đỡ Lệ Hàn Bân ngồi dậy, rồi kê một chiếc đệm mềm vào sau lưng cho cậu, sau đó để đầu cậu tựa lên vai mình, đôi môi kề sát bên tai người thương, thân thiết hỏi thăm: “Thoải mái chứ?”
“Ừ.” Lệ Hàn Bân chớp chớp đôi mắt ngấn nước, hơi đỏ mặt, gật đầu. Tay trái vô thức đặt lên bụng, mới hốt hoảng phát hiện nơi đó đã sớm bằng phẳng lại như cũ.
“Các con... lớn hết rồi nhỉ.” Lệ Hàn Bân không thể tham dự vào quá trình trưởng thành của con, trong lòng cảm thấy áy náy lại buồn bã không thôi, ngập ngừng khẽ hỏi.
Vừa mới nghĩ đến hai đứa con đáng yêu, Mẫn Hướng Hàng không khỏi cười ngốc ra thành tiếng, trong giọng nói vô tình lộ ra sự cưng chiều: “Bính Bính và Khiếu Khiếu đã ba tuổi rồi, vừa nghịch ngợm lại lanh lợi. Hai anh em chúng giống như hai chú mèo con tham chơi, ngày nào cũng ra ngoài chơi đùa đến bẩn cả người. Thật đúng là hai gánh nặng ngọt ngào mà!”
“Hàng, anh vất vả rồi.” Dưới sự bầu bạn của ba, hai đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh. Lệ Hàn Bân nhìn người yêu ngồi bên cạnh vô cùng cảm kích.
“Bọn nhỏ là gánh nặng ngọt ngào, làm sao vất vả được? Từ nay về sau, em không được lười biếng nữa, phải cùng anh gánh vác gia đình.” Mẫn Hướng Hàng đưa ngón tay ra, khều nhẹ một cái trên sống mũi cao của Lệ Hàn Bân, cười nói: “Nếu không có bọn nhỏ, anh nghĩ chắc một mình anh không chống chọi được lâu như thế đâu.”
“Xin lỗi anh...”
“Đồ ngốc...”
Giọng Mẫn Hướng Hàng thoáng dừng lại một chút, lại hỏi tiếp: “Uhm... Hàn Bân, tên của các con em đã nghĩ xong chưa?”
Tay trái Lệ Hàn Bân vuốt cằm, chau mày suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Gọi Bính Bính là...”
“Ba ơi, ba ơi──” Giọng con nít mềm mại đột nhiên vang lên bên tai Mẫn Hướng Hàng, dần dần càng rõ ràng hơn.
Bính Bính và Khiếu Khiếu không phải đang ở nhà sao? Mẫn Hướng Hàng mở to mắt nhìn, nghi ngờ nhìn người yêu phía trước mặt. Khuôn mặt tuấn tú mà anh yêu tha thiết dần mờ đi, thay vào đó là khuôn mặt tròn vo bụ bẫm của bọn nhỏ.
“Ba ơi, dậy đi! Dậy đi! Ông mặt trời chiếu đến mông rồi!”
Cái miệng nhỏ của Bính Bính tựa như chiếc còi nhỏ, hét lớn bên tai Mẫn Hướng Hàng. Cánh tay ngắn bé như của sen của Khiếu Khiếu không ngừng lay cánh tay của Mẫn Hướng Hàng, xem chừng phải lay đến khi nào ba dậy mới chịu thôi. Cô giúp việc đứng phía sau hai đứa nhỏ đang mỉm cười quan sát toàn cảnh, sắc mặt dịu dàng, ánh mắt long lanh như nước.
Giọng nói êm đềm của trước đây không lâu tựa như bọt nước ảo mộng tan biến mất. Mẫn Hướng Hàng dụi dụi đôi mắt buồn ngủ sưng đỏ, chậm rãi duỗi cơ thể cứng ngắt.
Nhìn người yêu vẫn còn ngủ say trên giường bệnh, rồi lại nhìn hai đứa bé chưa hiểu thế sự, Mẫn Hướng Hàng rầu rĩ cúi đầu, mùi vị đắng nghẹn bắt đầu lan tràn khắp cả người. Hóa ra mình lại ngủ quên bên giường bệnh, hóa ra chuyện khi nãy chỉ là ảo ảnh, hóa ra cảm giác mộng đẹp tan vỡ đau đớn chua xót như thế này...