“Ba ơi, tối qua ba lại không ngủ cùng tụi con.” Khiếu Khiếu ngã vào lòng Mẫn Hướng Hàng, chu cái miệng nhỏ chúm chím, phồng má.
Bính Bính nhăn mặt vẻ tội nghiệp, kéo vạt áo trông có chút tủi thân, mếu máo: “Con với Khiếu Khiếu nằm trên giường đợi ba lâu thiệt là lâu, tụi con muốn nghe kể chuyện Ba chú heo con.”
Nghe giọng nói ngây ngô trong trẻo của bọn nhỏ, sống mũi Mẫn Hướng Hàng bỗng thấy cay cay, trong lòng nổi lên một loại bi thương cùng bất lực khó tả, hốc mắt đỏ hoe lấp lánh ánh nước.
“Ba ơi, mắt ba đỏ thế? Trông giống chú thỏ quá!” Trong giai đoạn trẻ con vô cùng tò mò, Bính Bính giống như phát hiện ra một châu lục mới, lanh lợi nói.
Mẫn Hướng Hàng hơi ngẩn người, lập tức cố gắng giấu đi buồn bã trong đáy mắt, gật đầu thừa nhận: “Ba chính là Thỏ ba của các con đó!”
“Ba thỏ ơi, con đói rồi.” Khiếu Khiếu vỗ cái bụng tròn vo của mình, giọng ỏn ẻn.
“Các con chưa ăn sáng à?” Mẫn Hướng Hàng sắc mặt hơi nổi giận, thấp giọng chất vấn cô giúp việc đứng bên cạnh: “June, hôm nay ở nhà cô không chuẩn bị bữa sáng à?”
Nghe thấy lời này, cô giúp việc vội vàng ngẩng đầu, lắc đầu như cái trống bỏi, vội vã giải thích: “Anh Mẫn, bữa sáng dinh dưỡng tôi đã làm xong rồi, nhưng bọn nhỏ vội vàng đến bệnh viện, nên mới chưa kịp dùng bữa.”
“Ba à, là do bọn con không muốn ăn, ba đừng giận cô June mà.” Bính Bính hiểu chuyện nói giúp, còn huých cánh tay Khiếu Khiếu, nói: “Em trai, anh đúng chứ!”
“Ừ──” Khiếu Khiếu không nghĩ gì đã gật đầu ừ một tiếng.
Mẫn Hướng Hàng ngại ngùng cười với cô giúp việc một cái, gãi đầu lúng túng, giấu đi sự thất thố khi nãy của mình.
“Bây giờ các con muốn ăn gì? Ba bảo cô June xuống dưới lầu mua.” Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm của hai đứa con, giọng tràn đầy cưng chiều.
“Con muốn ăn pizza bacon với sữa chua trái cây.” Khiếu Khiếu liếm môi, dáng vẻ trông vô cùng đáng yêu.
“Con cũng giống em!” Khẩu vị hai đứa trẻ sinh đôi không khác nhau mấy, Bính Bính di chuyển đôi ngươi đen bóng như hạt ngọc, nhoẻn miệng cười: “Con không muốn cô June mua cho tụi con, con muốn ba đi mua bữa sáng cơ.”
“Ừ, ba mua ngon hơn cô June mua!” Nghe anh trai nói thế, Khiếu Khiếu cũng hùa theo làm nũng.
“Được rồi, ba đi mua ngay.” Mẫn Hướng Hàng bắt chước theo ngữ điệu của bọn nhỏ, khẽ cười nói: “Mấy đứa phải ngoan ngoãn nghe lời cô June, không được ồn ào, không được gây chuyện... đã biết chưa?”
“Con── biết── rồi──!” Hai đứa nhóc nghịch ngợm kéo dài giọng, không hẹn mà cùng đáp lại.
Mẫn Hướng Hàng khẽ khép cửa đi ra. Không có sự quản lí của ba, Bính Bính và Khiếu Khiếu lập tức khôi phục bản sắc nghịch ngợm, sờ cái này đụng cái kia trong phòng bệnh. Cuối cùng chốt hạ mục tiêu vào người cha nằm trên giường bệnh.
“Hai ông trời con, các con lại đây xem hoạt hình có được không?” Thấy hai anh em đang bò lên giường lên, cô giúp việc vội vàng buông điều khiển tivi trong tay xuống, nhanh chân bước đến giường bệnh, cố gắng ôm Bính Bính và Khiếu Khiếu xuống, giả vờ nghiêm mặt, nghiêm giọng nhắc nhở: “Các con ngoan, đừng làm phiền ba Bân.”
“Tụi con rất ngon, không có làm phiền ba Bân. Tụi con chỉ muốn gọi ba Bân dậy thôi.” Khiếu Khiếu vểnh mỏ, giải thích vô cùng thật thà.
“Chỉ cần ba Bân thức dậy, là có thể chơi trốn tìm với tụi con rồi.” Bính Bính tiếp lời: “Ba cũng không cần tới bệnh viện mỗi đêm nữa. Con với Khiếu Khiếu cũng sẽ được nghe kể chuyện mỗi đêm.”
Cô giúp việc thở dài một tiếng, trong lòng lẫn lộn cả trăm cảm xúc. Tại sao những người yêu nhau lại không thể ở bên cạnh nhau? Mr. Henry Lee yêu thương bọn nhỏ như thế, có lẽ Bính Bính và Khiếu Khiếu có thể đánh thức anh ấy dậy?
“Cô bế các con lên.”
Bính Bính và Khiếu Khiếu ngồi hai bên giường, lặp lại hành động khi nãy vừa gọi ba Hàng dậy, một bên lắc tay ba Bân của mình, một bên lớn tiếng gọi: “Ba ơi── ba ơi── dậy đi thôi!”
“...” Lệ Hàn Bân vẫn không có động tĩnh, không có phản ứng.
“Ba ơi, Khiếu Khiếu rất muốn nói chuyện với ba, rất muốn được ba Bân ôm!” Khiếu Khiếu nói xong, dùng bàn tay nhỏ bé mũm mĩm khẽ vỗ bên mặt Lệ Hàn Bân.
“Ba ơi, ba ơi, con cũng muốn được ôm!” Bính Bính không chịu yếu thế, cũng lớn giọng nói.
“...”
“Ba là chú heo lười, cả ngày chỉ biết ngủ, xí hổ quá đi!”
“...”
“Chú heo lười! Chú heo lười! Mau dậy đi! Mau dậy đi mà!”
“...”
......
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Mẫn Hướng Hàng đã sớm nghe thấy tiếng hai đứa nhóc nhà mình to rõ từ bên ngoài. Sắc mặt sa sầm buông pizza và sữa chua trong tay xuống, vẻ mặt giận dữ quát hai đứa nhỏ: “Bính Bính, Khiếu Khiếu, tại sao các con không nghe lời? Không phải ba đã nói các con không được ồn ào rồi sao?!”
Trước mặt hai đứa nhỏ, tuy rằng Mẫn Hướng Hàng vẫn luôn là một người ba nghiêm khắc, nhưng đây là lần đầu tiên anh nổi giận trách mắng hai đứa con.
“Oa oaa──” Bính Bính và Khiếu Khiếu vốn đang hào hứng không thôi, bị ba lớn tiếng la mắng liền khóc òa lên, thân hình nhỏ bé run lên, khuôn mặt bụ bẫm trắng nõn như ngọc nhăn lại, chẳng bao lâu nước mắt nước mũi đã ướt cả mặt, bộ dáng nho nhỏ buồn bã khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Cô giúp việc vội vàng ngồi đến bên giường bệnh, mỗi tay ôm một đứa trẻ, để đầu chúng úp lên vai mình, nhẹ nhàng vỗ lưng chúng, miệng không ngừng dịu dàng an ủi: “Các con ngoan, không khóc... không khóc nha...”
Không phải lời an ủi từ ba, nên hai đứa nhỏ càng khóc nháo lớn hơn. Tiếng khóc như sấm nổ bên tai quả thật như muốn lật tung nóc nhà.
Cảm xúc không tốt bị tiếng khóc nháo liên tục làm thêm phiền não. Mẫn Hướng Hàng xoa hai huyệt thái dương đang giật giật, trầm giọng nói: “Ba Bân bị bệnh, cần phải tĩnh dưỡng. Nếu các con cứ khóc thế này, ba Hàng sẽ quăng các con ra ngoài cho đi xin ăn, sau này sẽ không quan tâm đến các con nữa.”
“Oa oaa──” Hai đứa nhỏ nắm chặt lấy áo của cô giúp việc, nước mắt như sông vỡ đê, tuôn trào ra ngoài. Dùng giọng non nớt của trẻ con mà tủi thân gào: “Ba xấu, oa oa... Xấu! Xấu!!”
Cúi đầu nhìn hai đứa trẻ đang chôn đầu trong lòng mình khóc đến không thở nổi, trong lòng cô giúp việc bỗng thấy xót xa tội nghiệp, ngẩng đầu lên nhìn người chủ của mình: “Anh Mẫn à, bọn nhỏ chỉ mới hơn ba tuổi, không biết quan tâm, tha thứ là thế nào. Bọn chúng chỉ muốn gọi ba mình tỉnh dậy, chỉ muốn cùng anh và Mr. Henry Lee cùng chơi trò chơi với chúng. Chẳng lẽ như thế là sai sao?”
Hóa ra là thế...
Nghe tiếng khóc đau lòng không thôi của bọn trẻ, lại nhìn bộ dáng tội nghiệp hoa lê dính mưa của chúng, nghĩ đến chưa gì mình đã nghiêm giọng trách mắng, cảm xúc áy náy, buồn bã, xót xa cùng nổi lên trong lòng Mẫn Hướng Hàng. Từ trước đến nay, anh luôn cho rằng mình là người đau khổ nhất, đến lúc này anh mới hoảng hốt phát hiện ra, bọn trẻ thiếu đi tình thương của người cha mới là người chịu tổn thương lớn nhất.
Mẫn Hướng Hàng cẩn thận đón lấy Bính Bính và Khiếu Khiếu từ trong tay cô giúp việc, ôm vào lòng như báu vật hiếm có trên thế gian, buông xuống thân phận 'người cha', thành tâm thành ý xin lỗi: “Bính Bính Khiếu Khiếu ngoan, là do ba không tốt, ba sai rồi. Các con đừng khóc, có được không?...”
Một hồi lâu sau, tiếng khóc của hai đứa trẻ dần ngừng lại. Khiếu Khiếu nắm hai bàn tay nhỏ lại thành nắm đấm, vừa khẽ đập vào ngực cha, vừa nấc nghẹn nói: “Ba... dữ quá, con... sợ...”
Nhìn con trai nấc nghẹn không nói được liền câu, Mẫn Hướng Hàng vừa xót xa vừa tự trách, đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt Khiếu Khiếu, dịu giọng dỗ dành: “Con trai à, ba không phải cố ý, tha lỗi cho ba được không?”
Khiếu Khiếu gục đầu gật gật, hàng mi đậm như cánh quạt hương bồ chớp chớp, bộ dáng ngoan ngoãn vô cùng, khiến người ta thương yêu.
“Bính Bính, con cũng tha lỗi cho ba được chứ?” Mẫn Hướng Hàng hơi nghiêng đầu, mềm giọng nói.
Bính Bính quẹt loạn nước mắt nước mũi trên mặt, nhìn cha đang nằm trên giường bệnh, tằng hắng cổ họng khàn, khó hiểu hỏi: “Ba ơi, tại sao tụi con có thể gọi ba Hàng dậy, nhưng không gọi ba Bân dậy được?”
“Là vì ba Bân đang bệnh.” Tuy Mẫn Hướng Hàng dùng biểu cảm bình tĩnh nhìn bọn trẻ, nhưng trong mắt đã tràn ngập hàng nước bi thương: “Đợi ba Bân khỏi rồi sẽ tự động thức dậy. Đến lúc đó, ba Bân sẽ đặt tên cho các con, dạy các con ca hát đọc chữ, chơi đùa với các con, và cùng ba Hàng... đếm những tháng năm trôi qua như nước...”
“Quá tuyệt vời!” Những đứa trẻ vô tư vô lự chỉ biết chơi đùa, không hiểu được buồn bã của người lớn, vui mừng hò reo.
Mẫn Hướng Hàng cười khẽ, nhưng nụ cười mang theo sự thê lương hiện rõ và chua xót không thể nói thành lời. Cô giúp việc che miệng, cố gắng nén lại nước mắt chực trào, nhanh chân bước ra khỏi cửa, trả lại không gian trong phòng bệnh cho người bên trong.
Có lẽ vì đã khóc mệt, hoặc do sự an ủi của ba có tác dụng thôi miên, Bính Bính và Khiếu Khiếu chưa kịp ăn sáng lại nằm trong lòng Mẫn Hướng Hàng ngủ mất. Chậm rãi đặt hai đứa nhóc quậy phá nằm hai bên người Lệ Hàn Bân, đắp chăn cẩn thận lại cho ba cha con. Ánh mắt anh dừng lại trước dung nhan say ngủ của ba khuôn mặt giống nhau. Mẫn Hướng Hàng kiềm lòng không đặng mà khom người xuống, hôn lấy ba con người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Trong không khí thoang thoảng mùi sữa trên người bọn trẻ và mùi hương thanh mát của người yêu. Có lẽ vì cảm nhận được mùi hương có một không hai trên người cha, bọn trẻ theo bản năng rúc vào người Lệ Hàn Bân, cái miệng đáng yêu cong lên một vòng cung nhàn nhạt, rõ ràng đang chìm trong giấc mộng đẹp.
“Hàn Bân, em có nghe thấy tiếng thở của các con không? Em có cảm nhận được nỗi buồn của bọn chúng không? Em có biết anh vẫn luôn ngây ngốc đợi em không?”
Mẫn Hướng Hàng xoa lấy khuôn mặt chưa bị dấu vết thời gian lưu lại của người yêu. Dung nhan tuấn tú vẫn như cũ, dịu giọng nỉ non. Trong lớp nước mắt mông lung, dường như anh nhìn thấy hàng mi dài như cánh bướm của Lệ Hàn Bân khẽ run run...
Lần này, lại là ảo giác phải không...