Lưu Niên Tự Thủy

Chương 27: Chương 27: Dịch: LINH LINH/ BETA: HALLIE




Mẫn Hướng Hàng làm thủ tục nhập viện cho Lệ Khâm sau đó vội vàng gọi điện thoại đến Lệ gia...

Thời gian lẳng lặng trôi từng phút từng giây, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Đi ra khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ gỡ khẩu trang ra, nói với thân nhân bệnh nhân trước mặt: “Bệnh nhân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, sẽ được đưa vào phòng hồi sức. Tình trạng xơ cứng động mạch hay còn gọi là bệnh động mạch vành thường gọi đã đến giai đoạn cuối, bệnh nhân sẽ thường bị suy tim hoặc nhịp tim thất thường, đồng thời tùy vào tâm trạng cũng có khả năng đột nhiên ngừng đập. Người nhà cần phải chú ý, không được để bệnh nhân lại bị kích thích“.

Lệ Khâm hấp hối được đẩy từ trong phòng giải phẫu ra, Lệ Gia Kỳ đã sớm lệ rơi đầy mặt: “Không thể nào, thân thể cha luôn tốt, sao lại có thể mắc bệnh này? Bác sĩ, nhất định là đã chuẩn đoán sai.”

Giang Như Mộng bình tĩnh nói: “Bác sĩ, xin hỏi có thể áp dụng phẫu thuật hoặc là những biện pháp cứu chữa khác không?”

Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu: “Thật xin lỗi. Bệnh xơ cứng động mạch giai đoạn cuối thực hiện phẫu thuật chỉ tạo thêm nhiều đau đớn cho bệnh nhân, thậm chí đột tử. Bởi vậy chúng tôi chỉ có thể dùng thuốc để làm dịu sự đau đớn của bệnh nhân, kéo dài mạng sống“.

Lời bác sĩ nói như tuyên án cho Lệ Khâm. Giang Như Mộng trợn mắt há mồm, Lệ Gia Kỳ khóc không thành tiếng, Mẫn Hướng Hàng trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Hàn Bân, nếu như biết bác không thể sống lâu được nữa, em có còn hận bác như thế không?

Mẫn Hướng Hàng một bên an ủi Lệ Gia Kỳ, một bên áy náy nói với Giang Như Mộng: “Dì à, thật xin lỗi cháu không biết bác đi tìm Hàn Bân sẽ chịu kích thích lớn như thế. Cháu thay em ấy xin lỗi hai người“.

Giang Như Mộng kinh ngạc nói: “Cái gì? Cậu nói Lệ Khâm ông ấy đi tìm Lệ Hàn Bân?”

Mẫn Hướng Hàng không hiểu ra sao: “Đúng vậy, dì, dì không biết sao?”

Giang Như Mộng mỉm cười: “Ừm, không rõ lắm. Tiểu Mẫn, hôm nay nhờ có cậu. Thời gian hiện tại không còn sớm, làm phiền cậu đưa Gia Kỳ về nhà giúp tôi được không? Ở đây có tôi trông coi là được rồi“.

Mẫn Hướng Hàng gật gật đầu, đầy lưu luyến không rời, đưa Lệ Gia Kỳ rời khỏi bệnh viện.

Mặt nạ tươi cười trên mặt Giang Như Mộng bỗng chốc biến mất, phẫn nộ quát: “Lệ Khâm, tôi sẽ không để cho ông như nguyện! Lệ Thị cùng Mẫn Hướng Hàng đều phải thuộc về Gia Kỳ!”

Mấy ngày này, Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân chiến tranh lạnh. Mẫn Hướng Hàng nói với Lệ Hàn Bân tình hình bệnh tình của Lệ Khâm, hi vọng cậu có thể đi thăm cha mình, nhưng Lệ Hàn Bân vẫn giữ nguyên sắc mặt không đổi, thờ ơ. Thái độ này của cậu khiến cho trái tim Mẫn Hướng Hàng càng thêm băng giá.

Sáng sớm, khi Mẫn Hướng Hàng bưng bữa sáng lên bàn ăn, người nào đó luôn đúng giờ lại chậm chạp không bước ra khỏi phòng ngủ. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Lệ Hàn Bân không nằm trên giường, cửa toilet đóng chặt, tiếng nước chảy ào ào che giấu tình hình bên trong, Mẫn Hướng Hàng không để ý, trở lại nhà hàng, tiếp tục say sưa ăn bữa sáng ngon lành. (Linh Linh: Tôi muốn chém chém chém)

Không biết qua bao lâu, Lệ Hàn Bân bưng lấy miệng, sắc mặt trắng bệch ra khỏi phòng. Mẫn Hướng Hàng hận không thể tiến đến ôm lấy Lệ Hàn Bân yếu ớt, nhưng vừa nghĩ tới hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, lời quan tâm bị sự tự tôn ngoan cố đánh bại, vì thế từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng.

Lệ Hàn Bân bị nôn mửa cùng choáng đầu giày vò không còn chút sức lực nào, lòng lo lắng, hơi thở nông. Mẫn Hướng Hàng lại ở một bên thong thả tự do ăn lấy bữa sáng. Phiền muộn, ấm ức cùng nhau dâng lên trong lòng cậu. Trên bàn cơm, bánh mì nướng mỡ bò ngọt ngào, mùi tanh của sữa bò nồng đậm... Cảm giác buồn nôn quen thuộc từng đợt đánh tới, Lệ Hàn Bân không ăn sáng, cầm lấy cặp lao ra khỏi nhà. (Linh Linh: Khổ thân anh)

Trong bãi đỗ xe quạnh quẽ yên tĩnh: “Ụa, ọe ọe ọe...” Lệ Hàn Bân một tay vuốt ve lấy bụng dưới, một tay vịn chặt thân xe không hề cố kỵ nôn mửa liên tục. Dạ dày từng đợt co rút, ngoại trừ nôn ra một chút nước chua thì cũng chỉ là nôn khan không ngừng. Thời gian chầm chậm trôi qua rất lâu, Lệ Hàn Bân chậm rãi đứng thẳng, thân thể mệt lả, miễn cưỡng lấy lại tinh thần lái xe chạy tới công ty.

Như thường ngày, hành trình của Lệ Hàn Bân được sắp xếp rất đầy. Buổi sáng chủ trì cuộc họp quản lý cấp cao của công ty một tuần một lần, ký kết hợp đồng với những cổ đông nguyện ý bán cổ phẩn của Lệ Thị, có mặt tại nghi thức cắt băng khánh thành bất động sản của Warner... Mấy người Lệ Hàn Bân làm xong hết thảy trở về văn phòng tổng giám đốc đã sắp quá trưa.

Trần Bình buông xuống cháo nóng, mặt đầy lo lắng: “Tổng giám đốc, cháo đã mua rồi“.

Lệ Hàn Bân nhắm mắt xoa lấy huyệt thái dương, mỏi mệt nói: “Biết“.

“À thì... tổng giám đốc, khẩu vị anh không tốt nhưng vẫn phải ăn một chút“.

“Tôi biết“.

Lệ Hàn Bân không phải không muốn ăn, mà là không thể ăn, hiện giờ chỉ cần nghe được những từ ngữ liên quan đến “ăn” là dạ dày liền khó chịu.

Cật lực nén lại cảm giác buồn nôn, Lệ Hàn Bân hỏi: “Lịch trình buổi chiều có những gì?”

“Buổi chiều 2:30 đến 4:00 có mặt tại hội nghị thương thảo thu mua tập đoàn Lệ Thị, 4:00 đến 5:00 nghe báo cáo công việc của các phòng ban chủ quản của Warner, 5:30 có mặt tại bữa tiệc Tân Hải quốc tế.”

Lệ Hàn Bân gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên trời đất quay cuồng, trước mắt một mảnh đen kịt....

(Linh Linh: Anh mang thai mà khổ quá anh ơi, em thích =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.