Nhìn Lệ Hàn Bân ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, sắc mặt trắng bệch tông cửa xông ra, Mẫn Hướng Hàng rất muốn đuổi theo, nhưng đột nhiên nghĩ lại, hai người còn đang chiến tranh lạnh, nói không chừng Hàn Bân chỉ bởi vì đang bực mình với mình nên mới không muốn ăn... Nghĩ tới đây, Mẫn Hướng Hàng khẽ thở dài một tiếng, qua loa giải quyết bữa sáng còn xót lại, thay quần áo chuẩn bị đi tới trường.
*****
“Tiểu Bắc, tớ cảm thấy thầy Mẫn lại bất bình thường rồi!” Tế bào bà tám của bạn nhỏ Dư Hinh lại bắt đầu hoạt động.
Học sinh gương mẫu kiêm lớp trưởng – bạn nhỏ Mạc Tiểu Bắc còn đang bận bịu ghi chép Tùy Đường bút ký, không rảnh tiếp chuyện với bà tám ngồi cùng bàn, thuận miệng qua quýt nói: “Vẫn tốt mà, vẫn như thế thôi! Tớ không cảm thấy có gì lạ“.
Dư Hinh mặt đầy nghiêm túc: “Thật mà, cậu nhìn xem! Thầy Mẫn lại bóp trán rồi. Tớ nhớ có nhà tâm lý học từng nói, khi con người có áp lực tâm lý thì sẽ bất giác làm ra một số động tác thư giãn để giảm áp lực“.
Mạc Tiểu Bắc dừng bút, nhìn chòng chọc Dư Hinh, giống như muốn nhìn thấu con bé: “Tại sao cậu lại quan tâm thầy Mẫn như thế? Chẳng lẽ... Cậu thầm mến thầy?” (Raph: *Phụt* Ôi má ơi, trẻ con thời nay =)))))))) Thiệt là có tố chất ah ~~)
Tiếp đó liền tăm tia Dư Hinh từ trên xuống dưới: “Chậc chậc... tớ nói này bạn học Dư, cậu so với sư mẫu chính thức của chúng ta thật sự là kém xa ngàn dặm“.
Dư Hinh bị Mạc tiểu Bắc suy đoán lung tung, trêu đùa đến đỏ cả mặt: “Cậu nói bậy bạ gì đó! Không nên bôi xấu tình thầy trò thuần khiết giữa tớ và thầy Mẫn, với lại, với lại... tớ đã có người mình thích“.
“Há, thật sao?” Mạc Tiểu Bắc nhíu mày, cười giống con hồ ly: “Là vị công tử xui xẻo nào bị cậu nhìn trúng thế? Nói tớ biết đi, để tớ thức tỉnh người ta“.
Dư Hinh mặt càng đỏ hơn: “Tiểu Bắc chết dẫm này! Cậu, cậu lúc nào thành ra bà tám thế?”
“Ha ha... học cậu chứ ai! Nói chút đi, là cậu ấm nhà nào?”
“Không nói! Tớ dự định sau khi tốt nghiệp sẽ thổ lộ với người ấy, cho người ấy một kinh hỉ“.
Mạc Tiểu Bắc bất đắc dĩ nói: “Là kinh hãi thì có!.... Ôi u, đừng cấu tớ! Cậu ấy mà, đúng là cái đồ con gái lắm chuyện, ngay cả đời tư của thầy mà cũng quan tâm thế!”
Cô nàng Dư Hinh liền thu hồi móng vuốt của mình: “Bởi vì sau này tớ muốn trở thành một paparazzi, cho nên hiện tại coi như luyện tập. Tiểu Bắc, sau này mấy chuyện như săn ảnh này, hay mấy vụ đại gia cặp với chân dài này... tớ đều có thể vạch trần mười mươi cho cậu! A,...”
Mạc Tiểu Bắc hóa đá tại chỗ....
Lúc này, một học trò đến trễ ảo não chuồn vào lớp từ cửa sau. Nếu là bình thường, Mẫn Hướng Hàng sẽ mắt nhắm mắt mở, nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao anh lại nổi trận lôi đình mời học sinh đến trễ kia ra ngoài đứng hóng gió*. (Bản gốc: 喝西北风 = “hóng gió tây bắc” là thành ngữ chỉ “không làm/có cái gì cả”)
Toàn bộ học sinh đều kinh hãi, thầy Mẫn luôn luôn dễ tính mà giờ lại đang nổi giận...
Mạc Tiểu Bắc huých huých cùi chỏ vào Dư Hinh, gật đầu tán đồng nói: “Đúng là thầy Mẫn có vấn đề rồi!“.
*****
Cuối cùng cũng tan học, trở lại văn phòng, Mẫn Hướng Hàng thở một hơi thật dài. Nghĩ thầm, mình xảy ra chuyện gì thế này? Coi như cảm xúc không tốt, cũng không nên mang vào lớp học. Mặc dù việc Hàn Bân làm có chút quá phận, nhưng mình còn chưa rõ nguyên nhân cãi nhau giữa em ấy và bác Lệ mà đã võ đoán trách cứ em ấy, đối với Hàn Bân thật sự không công bằng. Ừ, sau khi về nhà sẽ làm lành với em ấy vậy, cố gắng tháo gỡ khúc mắc trong lòng Hàn Bân, có lẽ thông qua nỗ lực của mình có thể cải thiện quan hệ giữa em ấy và bác Lệ...
Sau khi hạ quyết tâm, trên mặt Mẫn Hướng Hàng dần dần lộ ra vẻ vui mừng như trút được gánh nặng.
“Cốc cốc cốc...” Bên ngoài phòng làm việc truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
“Mời vào“.
Mẫn Hướng Hàng mỉm cười nói: “Tiểu Bắc với Dư Hinh à, có chuyện gì thế? Có vấn đề nào không hiểu muốn hỏi thầy sao?”
Dư Hinh móc ra một viên chocolate từ trong túi áo: “Thầy Mẫn, cho thầy ăn. Ăn rồi tâm tình sẽ tốt hơn đó“.
Tiếp nhận chocolate Dư Hinh đưa, Mẫn Hướng Hàng có chút ăn năn: “Xin lỗi mấy trò, thầy không nên mang cảm xúc cá nhân vào lớp học“.
Mạc Tiểu Bắc lắc đầu: “Là bạn học kia đến trễ, thầy chẳng qua chỉ trừng phạt nhẹ mà thôi“.
Dư Hinh làm bộ chuyên gia tình yêu: “Thầy Mẫn, có phải thầy với sư mẫu giận dỗi nhau nên mới như vậy không?”
“...”
Thấy Mẫn Hướng Hàng không phủ nhận cũng không thừa nhận, Dư Hinh vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp: “Kỳ thật yêu đương là cả một quá trình, nó bao gồm giai đoạn mông lung, giai đoạn yêu đương, giai đoạn cuồng nhiệt, và giai đoạn bình thản. Căn cứ vào đủ loại dấu hiệu của thầy cho thấy, thầy đang ở giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt quá độ hướng tới giai đoạn bình thản. Có rất nhiều đôi cũng bởi không qua được giai đoạn này mà chia tay đấy“. (Raph: Em dai xin hãy nhận của bà chị già này một lạy =))))
Mẫn Hướng Hàng dịu dàng vuốt tóc Dư Hinh: “Ha ha, tiểu quỷ này biết nhiều đấy, quả là cao thủ tình trường! Vậy em nói một chút xem làm thế nào vượt qua cái thời kỳ quá độ này?”
Dư Hinh có chút chột dạ nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc, tiếp tục bày mưu tính kế: “Em cảm thấy giai đoạn bình thản không nên xuất hiện trong giai đoạn yêu đương, nó đã chậm rãi thăng hoa thành một loại tình thân lâu bền. Bên nhau cả đời, không chỉ là yêu thích ưu điểm của người ta mà còn phải bao dung cả khuyết điểm của người ta nữa. Cho nên thầy Mẫn à, cầu hôn sư mẫu đi!”
....
Không biết hai tên tiểu quỷ rời khỏi phòng làm việc lúc nào.
Khóe miệng Mẫn Hướng Hàng nhoẻn lên nụ cười hạnh phúc, tiểu quỷ Dư Hinh kia nói không phải là không có lý, cầu hôn, đúng là ý kiến hay!
******
Sau khi tan tầm, Mẫn Hướng Hàng đến quầy trang sức tuyển trái chọn phải, cuối cùng chọn được một đôi nhẫn bạch kim vừa đơn giản lại sang trọng. Trên thân nhẫn có khắc hai sợi dây bện lấy nhau, ngụ ý không rời không bỏ. Mẫn Hướng Hàng rất thích ngụ ý này, từ nay về sau, anh nguyện cùng Lệ Hàn Bân đếm từng phút giây trôi qua, đến tận khi trời vong đất diệt* (Bản gốc: 天荒地老 = “thiên hoang địa lão” ám chỉ thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.)
Mẫn Hướng Hàng lấy di động ra, bấm một dãy số quen thuộc: “Alo, Hàn Bân? Sau khi về nhà anh có chuyện muốn nói với em“.
Bên kia điện thoại, Lệ Hàn Bân dựa vào giường bệnh trong bệnh viện. Một tay truyền nước, một tay cầm điện thoại, lãnh đạm nói: “Hướng Hàng, em cũng có một chuyện phải nói với anh...”
Mẫn Hướng Hàng thoải mái nói: “Vậy được, về đến nhà chúng ta cùng nói“.
“Được...” Lệ Hàn Bân lấy tay dịu dàng vuốt ve bụng dưới.
Gọi điện thoại xong, Mẫn Hướng Hàng không thể chờ thêm, gấp gáp chạy về nhà, hận không thể lập tức dùng chiếc nhẫn bao lấy Lệ Hàn Bân.
“Reng reng reng...” Điện thoại Mẫn Hướng Hàng lại vang lên, anh cười ha ha, chẳng lẽ lại là đồ ngốc kia?
Cầm điện thoại lên xem xét, là một dãy số lạ, Mẫn Hướng Hàng ấn nút nghe: “Alo, xin hỏi tìm ai?”
“Tiểu Mẫn, dì Giang đây, hiện giờ có tiện gặp mặt chút không?
Hoàn chương 27.
Linh Linh: Sóng gió sóng gió nổi lên từ đây:3
Raph: Giờ thì đã hiểu tại sao truyện tên là “Lại... đếm một hồi tháng năm...” rồi nhé:__: