Lưu Niên Tự Thủy

Chương 107: Chương 107: PN 8: Lời chia ly




PN 8: Lời chia ly

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

Ngoài cửa mưa rơi rả rích như trút nước, bầu trời u ám tựa như có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Khổ sở ứ đọng cứ sục sôi trong lòng, hóa thành buồn phiền vô tận. Mẫn Hướng Hàng đứng lặng trước cửa sổ, ngón tay thon dài vẽ trên khung cửa sổ lạnh băng, viết ra vướng bận trong lòng lên lớp kính đọng hơi nước: Hàn Bân, các con, bảo trọng, tạm biệt.

Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên mở ra, Bính Bính và Khiếu Khiếu khóc lóc nhào vào lòng ba, lắc lư cánh tay của anh, thút thít nói: “Huhuhuhuhu... Ba ơi, ba sắp đi tới một nơi xa lắm hả?”

“Oa huhu── Khiếu Khiếu không muốn ba đi đâu. Mai mốt Khiếu Khiếu nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà.”

Xem ra bọn trẻ đã biết tin anh sắp đi nước ngoài, Mẫn Hướng Hàng âm thầm thở dài một hơi, đau lòng lau nước mắt rơi không ngừng cho bọn nhỏ, dịu giọng dỗ dành: “Bính Bính, Khiếu Khiếu, ba sẽ về sớm thôi.”

“Ba ơi, sớm là sớm bao nhiêu?” Khiếu Khiếu khịt mũi, nước mắt chưa khô đảo qua đảo lại trong hốc mắt của nhóc, bộ dạng đáng thương, hỏi.

“Sớm là đến khi chim én trở lại, ba sẽ về.” Mẫn Hướng Hàng đau lòng xoa xoa hai khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của con, nhẹ giọng giải thích, cảm thấy có chút tội lỗi.

“Ba ơi, ý của ba là tới khi em trai ra đời mới về sao?” Khiếu Khiếu chu mỏ, lầm bầm bất mãn: “Tội nghiệp em trai quá, mới ra đời đã không thấy ba rồi.”

Bính Bính mím chặt môi không nói lời nào, đôi mắt to tròn đong đầy nước phủ một lớp sương mù, đang nhìn Mẫn Hướng Hàng quyến luyến không rời.

Mẫn Hướng Hàng chợt cảm thấy tim thắt lại, anh mong muốn được tận mắt nhìn thấy con trai ra đời thế nào, thế nhưng... Bất lực xoa thái dương, lựa chọn chẳng khác gì không được lựa chọn và người yêu không tín nhiệm đã khiến cả tâm hồn lẫn thể xác anh vô cùng mệt mỏi. Khóe miệng bất giác nở lên một nụ cười khổ, anh tằng hắng một cái, có chút khó khăn nói với con trai: “Nhóc con ngốc, làm gì mà nói cứ như ba mãi mãi không trở về vậy.”

“Khiếu Khiếu mặc kệ, dù sao Khiếu Khiếu cũng không muốn ba đi!” Khiếu Khiếu ôm chặt lấy chân Mẫn Hướng Hàng, vẫn bộ dạng quyết tâm, giọng nức nở.

“Em à, đừng quậy nữa, mau buông tay đi! Đừng làm trễ thời gian của ba!” Bính Bính quẹt mạnh nước mắt rơi không ngừng trên mặt mình, ra dáng anh lớn, kích động quát. . Đam Mỹ Sắc

Khiếu Khiếu cứng đầu vẫn không buông, thân hình mập mạp bò ra đất, hai tay tròn vo bấu chặt lấy chân Mẫn Hướng Hàng không buông.

Mẫn Hướng Hàng nhấc tay nhìn đồng hồ, cau mày suy nghĩ một chút, dỗ dành con: “Khiếu Khiếu mau buông tay ra, được không nào? Ba sắp trễ máy bay rồi. Đợi ba tu nghiệp xong nhất định sẽ mang thật nhiều quà về cho các con.”

Nghe ba nói xong, Khiếu Khiếu mới dần buông tay ra, nghiêng đầu nhìn Bính Bính một chút, vô cùng ủy khuất mà mách: “Ba ơi, anh mới la con, bắt nạt con, nên quà của con phải nhiều hơn của anh nha ba.”

“Ừ, không thành vấn đề.” Mẫn Hướng Hàng đồng ý trên miệng, sau đó ra hiệu ánh mắt với Bính Bính.

Đời người có buồn vui hợp tan, xoay chuyển bấp bênh, giống như diễn một vở kịch sân khấu vậy.

Lúc Mẫn Hướng Hàng kéo hành lí đi qua phòng ngủ chính, bỗng dừng chân lại, đắn đo giữa muốn nhìn nhưng lại sợ nhìn thấy chất chồng trong lòng, anh đứng im tại chỗ, tay trái nhấc lên nhưng cuối cùng vẫn không gõ vào cánh cửa gỗ nặng nề kia.

“Ba ơi, sáng sớm nay cha đi ra ngoài rồi, tới bây giờ vẫn chưa về.” Bính Bính kéo tay Mẫn Hướng Hàng, nói cho anh biết.

Đi ra ngoài rồi...

Ánh mắt Mẫn Hướng Hàng chớp nháy, đau đớn thăm thẳm như cấu xé con tim anh. Anh thất thần thì thầm: “Hàn Bân, em vẫn còn giận đúng không? Anh sắp đi Mỹ tu nghiệp rồi, nhưng mối quan hệ của chúng ta vẫn không đáng có được một câu từ biệt sao.”

“Ba ơi...” Bính Bính, Khiếu Khiếu gọi một tiếng, giọng lanh lảnh, hai khuôn mặt nhỏ giống nhau y đúc cùng mang theo sự lo lắng.

“Ba không sao.” Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng xoa đầu hai con, cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, giọng có chút khổ sở: “Các con phải ngoan ngoãn ở nhà đợi, ba nghĩ ba Bân sẽ về nhanh thôi. Ba phải đi cho kịp máy bay, ba đi đây.”

Nói xong, anh kéo hành lí, nhanh chóng đi khỏi cửa, ngồi vào xe, chuẩn bị khởi động rời đi...

“Ba ơi, đợi một chút──” Bính Bính nhỏ bé không buồn che dù, xông ra màn mưa mờ mịt, chạy ra ngoài cửa.

Mẫn Hướng Hàng thấy cảnh này, vội vàng xuống xe, cầm lấy chiếc ô để sẵn trong xe che cho con trai, nghiêm túc trách: “Bính Bính, không phải ba bảo con phải ngoan ngoãn ở nhà đợi sao? Sao con lại chạy ra ngoài mưa? Con xem con ướt thành thế nào rồi kìa? Cứ thế này sẽ cảm lạnh cho mà xem!” Mẫn Hướng Hàng vừa trách con trai không nghe lời, vừa lấy khăn giấy ra lau nước mưa trên mặt con.

“Con khỏe lắm, sẽ không bị cảm đâu!” Bính Bính cười tươi, lộ ra hai cái răng hổ đáng yêu, rồi mở dây kéo áo khoác ra, đưa một bức tranh được gấp cẩn thận cho Mẫn Hướng Hàng, thở phào một cái: “Đây là quà tạm biệt con tặng ba, may là không bị mưa ướt.”

“Đây là...”

Mẫn Hướng Hàng nhận quà, mặt đầy khó hiểu nhìn con trai, vừa định mở bức tranh ra, Bính Bính bỗng nhiên nói: “Ba ơi, à... Bính Bính vẽ không đẹp lắm, ba đừng coi trước mặt con, con ngại lắm!”

“Nhóc con, cảm ơn con nhé.” Mẫn Hướng Hàng cười, đưa dù cho Bính Bính, giục: “Mau về nhà đi! Đừng để em Khiếu Khiếu đợi lâu một mình.”

“Dạ.”

Bính Bính cầm lấy dù, ngoan ngoãn gật đầu, nhưng chưa đi được bao xa chợt chậm bước lại, xoay người nhìn Mẫn Hướng Hàng, gào lớn: “Ba ơi, ba yên tâm, con sẽ giúp ba chăm sóc em trai, em bé và cả cha nữa!” Nói xong một hơi, nhóc chạy vụt vào nhà.

Con mình thật hiểu chuyện, Mẫn Hướng Hàng thầm khen rồi bắt chước hành động khi nãy của Bính Bính, cẩn thận nhét món quà tạm biệt quý giá vào trong áo khoác của mình.

Chiếc xe đón lấy màn mưa dày nặng mà chậm rãi đi về phía trước, cảnh vật quen thuộc phía sau càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất...

~~~~~~~~~~~~~

Tác giả P.s: Em Bân đi đâu rồi ấy nhỉ? Chương sau sẽ tiết lộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.