PN9: Xin lỗi, anh yêu em
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Sân bay người đông như thủy triều, có người đón vui mừng đến khóc, có người đi mỉm cười nhưng ngậm nước mắt, có người về quê tự hào thỏa mãn, cũng có người xa quê lưu luyến không rời... Những con người mang tâm trạng khác nhau mỗi ngày đều ở đây diễn những cảnh chia li gặp lại khác nhau.
Ngồi ở phòng đợi, Mẫn Hướng Hàng đờ đẫn nhìn vé máy bay trong tay, đôi mắt trong veo đã bị một lớp sương mờ che phủ, khuôn mặt như tạc góc cạnh rõ ràng chứa đầy thất thần và bi thương, trong lòng hết lần này đến lần khác gào thét: Hàn Bân, em thực sự nỡ rời xa anh sao? Em không đau lòng sao?
Thật lòng yêu một người làm sao nỡ rời xa người đó? Ở một góc khuất khác trong phòng chờ, Lệ Hàn Bân sắc mặt xám xịt, tay trái cầm chiếc hộp cơm giữ ấm, giống như một tên trộm lén lút nhìn bóng lưng nhớ nhung ở phía xa kia. Mẫn Hướng Hàng không biết được, đêm qua Lệ Hàn Bân bận rộn cả một đêm, nhưng vẫn không thể dùng một tay làm ra được món bánh kếp khoai tây jambon ngàn tầng. Mẫn Hướng Hàng không biết được, sáng sớm Lệ Hàn Bân đã ra ngoài, chỉ vì giúp ai đó mua được bánh kếp ngon nhất trong thành phố này. Mẫn Hướng Hàng không biết được, bây giờ Lệ Hàn Bân đang sốt cao, nhưng vẫn cố gượng tấm thân bệnh tật đến sân bay. Mẫn Hướng Hàng không biết được, Lệ Hàn Bân gây chiến tranh lạnh với anh, là bởi vì muốn anh đi đến con đường thành công.
Thai nhi trong bụng lại một lần nữa không an phận, đấm đá chân tay, Lệ Hàn Bân cẩn thận đặt lồng giữ nhiệt lên ghế bên cạnh, tay trái hơi run rẩy mà mò vào trong áo khoác đã bị nước mưa thấm ướt, vừa nhẹ nhàng xoa bụng, vừa khàn giọng thủ thỉ: “Quai Quai, khụ khụ... ba sắp đi rồi, con rất buồn phải không? Đừng buồn, đợi đến khi Quai Quai biết bò biết ngồi biết vỗ tay, ba sẽ trở về. Khụ khụ khụ khụ──“. Cơn ho kịch liệt khiến nước mắt đã tìm được lí do khơi thông, tuôn trào ra ngoài. Tuy cả tâm hồn lẫn cơ thể đều đau đớn, nhưng cậu không oán trách không hối hận.
Dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, Lệ Hàn Bân lại nhìn về phía Mẫn Hướng Hàng, lúc này anh đang nhường chỗ cho một người phụ nữ mang thai thân thể cồng kềnh.
“Cô à, ngồi vào đây đi.” Trong phòng chờ đã không còn chỗ trống, Mẫn Hướng Hàng có lòng tốt lập tức đứng dậy, nhường vị trí của mình cho mẹ bầu lớn bụng. Món quà tạm biệt mà Bính Bính tặng cũng vì thế mà rơi ra khỏi áo khoác.
“Cảm ơn anh.” Người phụ nữ mang thai được chồng đỡ, chậm rãi ngồi vào ghế, chiếc bụng to như cái trống nặng nề đè trước người, khiến cô hơi banh rộng hai chân ra.
Mẫn Hướng Hàng lịch sự mỉm cười với đôi vợ chồng, cúi người nhặt tờ giấy dưới đất lên.
Người phụ nữ hơi cau mày, bất chợt nghiêng người, người chồng ở bên cạnh cũng hiểu ý, vội vàng giúp cô xoa bóp thắt lưng mỏi nhừ. Tuy trong miệng trách mắng, nhưng ngữ khí vô cùng cưng chiều: “Bà xã, bác sĩ bảo em phải ở yên trong nhà đợi sinh, em cứ không nghe lời, cứ chạy ra đây theo anh. Em nhìn em đi, đã sắp làm mẹ rồi mà còn hành động tùy ý như thế nữa. Anh thật sự rất lo con mình sẽ sinh trên máy bay đó.”
“Anh yên tâm, cách ngày dự sinh còn hơn hai mươi ngày, chỉ mong là nó không đòi ra gặp chúng ta sớm.” Người phụ nữ mang thai nhìn chằm chằm vào chồng: “Mỗi người mang thai đều hi vọng chồng mình luôn ở bên cạnh từng phút từng giây. Chỉ cần có anh ở bên cạnh, cho dù sinh trên máy bay em cũng không sợ.”
“Bà xã ngoan, đừng nói bậy, con chúng ta sẽ không hấp tấp như vậy đâu.” Người đàn ông có chút hoảng loạn xoa bụng vợ mình, vội vàng an ủi.
“Ừ.” Người phụ nữ cười tươi như hoa, hạnh phúc nắm tay chồng, trong ánh mắt cả hai ngoài hình bóng của nhau thì chẳng còn chứa vật gì trên thế gian.
Lời nói của người phụ nữ giống như đánh một cú thật mạnh vào tim Mẫn Hướng Hàng, khiến anh đau đớn càng thêm đau đớn không muốn sống. Mỗi người mang thai đều luôn muốn chồng mình ở bên cạnh từng phút từng giây, Hàn Bân ưa cậy mạnh cũng như thế. Nhớ lại khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của Hàn Bân, nhớ lại đôi chân phù thũng đau đớn vì mang thai, và cả chiếc bụng lớn sắp đến ngày lâm bồn... Mẫn Hướng Hàng gõ mạnh vào đầu mình một cái: Mẫn Hướng Hàng ơi Mẫn Hướng Hàng, mi là kẻ ngu si nhẫn tâm nhất trên đời này đó! Cho dù Hàn Bân có làm gì, có dụng ý gì thì dù sao em ấy cũng đang mang thai con của mi, sao anh có thể làm mình làm mẩy trong lúc em ấy buồn bã nhất bất lực nhất, thậm chí còn ích kỉ muốn rời khỏi em ấy...
“Hành khách chú ý, chuyến bay MU587 của hãng hàng không quốc gia Trung Quốc sắp cất cánh. Xin quý khách chưa lên máy bay tranh thủ thời gian, đến cửa bay số 3 lên máy bay...” Tiếng loa phát thanh thúc giục hành khách lên máy bay vang bên tai, nhưng Mẫn Hướng Hàng lúc này giống như một món đồ chơi bị đứt dây, đứng yên tại chỗ không động đậy.
“Anh ơi, giấy ghi chú của anh rơi này.” Chồng của người phụ nữ mang thai nhặt mảnh giấy Mẫn Hướng Hàng làm rơi trả lại cho anh, rồi một tay đỡ vợ, một tay kéo hành lí, xoay người đi lên máy bay.
Giấy ghi chú? Không phải là tranh vẽ sao?
Mẫn Hướng Hàng mơ màng mở 'món quà tạm biệt' của Bính Bính tặng ra, một hàng chữ xiêu vẹo đập vào mắt, có vài chỗ không biết viết bằng Hán tự nên dùng phiên âm thay thế:
Ba ơi, zuo wan (tối qua) con phát xian (hiện) die (cha) khóc đó. Cha nhất ding (định) cũng yang (giống) tụi con, không she (nỡ) li (rời) xa ba. Ba có neng (thể) về sớm một chút được không?
Hàn Bân khóc ư...
Mẫn Hướng Hàng điên cuồng xé vé máy bay trong tay thành mảnh vụn, không quản ánh mặt ngạc nhiên của người ngoài, ném lên không trung, sau đó mặc kệ mọi thứ xông ra khỏi phòng chờ. Sống trong thế giới không có Hàn Bân và các con, danh thành công toại có nghĩa lí gì nữa chứ?
“Hướng Hàng, khụ khụ khụ khụ──”
Một giọng nói khàn đặc quen thuộc vang lên phía sau, Mẫn Hướng Hàng nghẹn lại, dừng bước chân, chậm rãi xoay người...
Khuôn mặt vốn tái nhợt của Lệ Hàn Bân ửng đỏ rõ vẻ đang mang bệnh, áo khoác ướt mèm bao lấy thân hình biến dạng nặng nề của dựng phu, bàn tay trái lạnh run cầm một lồng giữ nhiệt, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản và lạnh lùng như cũ.
“Hàn Bân...” Mẫn Hướng Hàng nghẹn ngào, nước mắt khó kiềm chế hóa thành bụi dâng trong khóe mắt. Anh như một con rô-bốt lê từng bước nặng trịch đến phía trước.
“Hướng Hàng, a──” Cơ thể đã chịu đựng đến cực hạn cuối cùng bắt đầu lảo đảo đổ sụp. Lệ Hàn Bân cảm thấy cảnh vật xung quanh không ngừng xoay vòng, sức lực ở hai chân dần dần bị tiêu hao, rồi bất ngờ ngã ra phía sau, cuối cùng cả người rơi vào trong một vòng tay ấm áp hữu lực.
“Hàn Bân, anh xin lỗi, đều là lỗi của anh. Anh đúng là đáng chết. Em đừng sợ, bây giờ mình đến bệnh viện.” Cảm nhận được nhiệt độ bất thường của người trong lòng, Mẫn Hướng Hàng vội vàng cởi áo khoác khô ráo của mình, nhẹ nhàng đắp lên người cậu.
“Khụ khụ── sáng sớm xếp hàng mua bánh kếp cho anh rơi xuống đất cả, Hướng Hàng không ăn được nữa rồi...” Lệ Hàn Bân sốt đến mơ hồ nhìn hộp giữ nhiệt rơi trên đất, nước mắt không ngừng rơi, thều thào.
Mẫn Hướng Hàng bỗng dưng hiểu ra, hóa ra đây là lí do sáng sớm nay cậu đi ra ngoài. Cánh tay thon dài ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của Lệ Hàn Bân, Mẫn Hướng Hàng đau lòng hên cạn nước mắt trào ra trên khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Hàn Bân, rơi cũng rơi rồi, không sao. Đợi em khỏi bệnh rồi, Hướng Hàng tận tay làm cho em ăn.”
“Hướng, Hàng, khụ khụ khụ──” Lệ Hàn Bân bỗng thở gấp, cơ thể sốt cao bắt đầu run rẩy không ngừng, không tỉnh táo thì thào: “Em xin lỗi, bởi vì quá yêu anh, nên em mới muốn biết nhất cử nhất động của anh, nên em mới thuê thám tử điều tra hành tung của anh. Nhưng mà, khụ khụ khụ khụ── Anh giận em cũng được, như thế anh có thể... dứt khoát đi sang... Mỹ...” . Truyện Bách Hợp
Khẽ nói xong câu cuối cùng, Lệ Hàn Bân cuối cùng kiệt sức mềm oặt ngất xỉu trong lòng người yêu.
“Hàn Bân, em thật đúng là một tên gốc không làm người ta an tâm được.”
Mẫn Hướng Hàng cẩn thận bế cậu lên xe, khởi động máy, nhanh chóng vững vàng chạy đến bệnh viện gần đó nhất...