Lưu Niên Tự Thủy

Chương 111: Chương 111: PN Duy Luyến (1)




Vài lời trước khi đọc:

Duy Luyến là truyện riêng về cặp Alex và Giang Tử Duy, tuy nhiên tác giả đã drop sau 9 chương và xóa truyện trên trang cá nhân. Vì nhiều bạn thích cặp này nên mình và Hallie quyết định dịch trích những phần có cùng mạch truyện với Lưu niên và ghép chung vào Phiên ngoại của Lưu niên.

Có thể truyện sẽ có nhiều phần để ngỏ, hy vọng mn sẽ vẫn đón nhận và hưởng thụ câu chuyện. Còn lại những chi tiết chưa được làm rõ, mong độc giả phát huy tối đã trí tưởng tượng của mình =))) Nếu thích nữa thì viết fanfic cũng là một ý tưởng không tồi nha =)).

Raph.

---

Duy Luyến

Chương 1

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

Trong phòng bệnh tĩnh mịch, yên lặng đến dường như có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng vang của nước biển nhỏ giọt, Alex lẳng lặng nhìn Giang Tử Duy đang nằm trên giường bệnh, tâm trạng lên xuống như tàu lượn siêu tốc, mãi không thể bình tĩnh lại được. Mới vài tiếng đồng hồ trước thôi, anh với người này đang ở hai phe đối lập, vài giờ sau, anh với người này đã trở thành 'người thân' có liên kết mật thiết...

Ánh mắt dừng lại trên chiếc bụng bằng phẳng của Giang Tử Duy, khoé miệng Alex nở ra một nụ cười dịu dàng mà đến cả bản thân anh cũng không phát hiện.

“Nước... nước... khát quá...” Người nằm trên giường hơi mấp máy môi, thều thào vô lực, hoàn toàn chẳng còn khí thế vênh váo như ở buổi đấu thầu hôm qua.

Nhìn khuôn mặt vẫn chưa tan vết bầm, đôi môi nhợt nhạt kết đầy vẩy máu và cả ấn đường chưa hề giãn ra một khắc nào, trong lòng Alex càng lúc càng áy náy. Tuy rằng Giang Tử Duy là một tên tiểu nhân âm hiểm không hơn không kém, nhưng hành vi bạo lực quá khích của anh cũng chẳng khác gì một tên khốn nạn, cũng y như anh ta đấy sao.

Alex đập trán, xoay người rót một ly nước ấm, rồi nhè nhẹ đẩy đầu vai Giang Tử Duy, thử gọi anh ta tỉnh dậy: “Dậy uống miếng nước đi.”

Đôi mắt đang nhắm chặt bỗng mở ra, toả ra hai luồng sáng lạnh lẽo. Giang Tử Duy không nói gì nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh, bàn tay phải không gắn ống tiêm truyền dịch siết chặt thành nắm đấm.

Không khí xung quanh trở nên có chút cứng ngắc kì lạ, Alex bỗng ho khan nhẹ vài tiếng, dùng thái độ hoà nhã lặp lại câu nói: “Tôi đỡ anh ngồi dậy uống chút nước nhé.”

“Không cần.” Giang Tử Duy ôm bụng dưới vẫn đau âm ỉ, cố gắng ngồi dậy, giọng lạnh lùng nhưng yếu ớt khiến người ta không thể bỏ mặc: “Trầm Phong đi đâu rồi?”

“Trợ lí riêng của anh đến công ty xử lí công việc rồi. Trước khi đi còn dặn dò tôi phải chăm sóc anh cho cẩn thận.” Đôi mắt màu xanh lam lơ đãng nhìn vào phần bụng dưới lớp chăn của dựng phu, Alex dùng ngữ khí thân thiện nói: “Anh hôn mê một ngày một đêm, uống miếng nước làm trơn cổ họng đi đã.” Nói xong, anh vội vàng đưa ly nước đến trước mặt Giang Tử Duy, còn chu đáo cắm ống hút vào, thuận tiện cho bệnh nhân hoạt động bất tiện sử dụng.

Giang Tử Duy tức tối nhìn thẳng người trước mặt, trong mắt tràn đầy oán hận, bi thảm và cả tuyệt vọng. Tại sao thái độ của anh ta với mình lại thay đổi lớn như thế? Là bởi vì đứa bé không nên xuất hiện trong bụng sao? Ha ha, sự thông cảm mang tính chất sỉ nhục này, Giang Tử Duy anh không cần!

Trừng ánh mắt đầy thù hận nhìn Alex một hồi lâu, người ngồi trên giường bệnh bỗng giật lấy ly nước, rồi ném mạnh xuống đất. Ly thủy tinh vỡ tan thành mảnh vụn, chất lỏng trong suốt chảy đầy sàn. Giang Tử Duy không hề cảm kích, gào lên: “Anh bớt ở đây giả mèo khóc chuột đi! Nhìn thấy tôi thảm hại thế này anh vui lắm phải không? Cho là tất cả mọi chuyện do tôi tự làm tự chịu đúng không? Giả vờ giả vịt đến chăm sóc tôi là để cười nhạo tôi hay là có mục đích khác mà chúng ta đều biết rõ?!”

Alex bị một đống lời của Giang Tử Duy chẹn cho nghẹn họng, đơ ra tại chỗ. Ánh mắt quét qua những mảnh thủy tinh văng đầy trên đất, qua một hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Chủ tịch Giang, mục đích tôi đến bệnh viện là để nói cho anh biết, công ty Warner của chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cho hành vi xâm phạm bí mật thương mại, lừa đảo liên quan đến thương mại!”

“Anh, anh, thằng cha Tây chết dẫm!” Trên khuôn mặt phai hết huyết sắc của Giang Tử Duy càng thêm xám xịt. Trừ bỏ mắng chửi để phát tiết, thì không còn tìm được ngôn ngữ nào để biểu đạt tâm trạng.

Alex thờ ơ nhìn mọi thứ xung quanh, tựa như đang thưởng thức một trò hề chẳng liên quan đến mình. Đương lúc anh định xoay người đi, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra...

Một vị bác sĩ nam mặt mũi thanh tú, da thịt trắng nõn bước vào. Nhìn thấy tình hình hỗn độn trên đất, vị bác sĩ vô cùng đồng cảm vỗ vai Alex, sáp lại gần tai anh nói nhỏ: “Bệnh nhân đang mang thai, có thể cảm xúc sẽ bị ảnh hưởng. Anh là người nhà phải nhường cậu ta một chút.” Nói xong, vị bác sĩ tuấn tú kia đưa bàn tay trắng nõn như ngọc lên bụm miệng lại, len lén cười, ánh mắt long lanh dịu dàng như nước, làm điên đảo chúng sinh hơn cả phụ nữ.

“Cái thằng ẻo lả kia cười cái gì mà cười?!” Nhìn tên bác sĩ còn đẹp hơn phụ nữ kia đứng cạnh thằng cha ngoại quốc, Giang Tử Duy đột nhiên cảm thấy bức bối, chẳng lẽ đây chính là phản ứng mang thai thời kì đầu sao?

“Xin lỗi bác sĩ, xin anh đừng để ý. Anh ta là người nói chuyện không biết suy nghĩ.” Alex chau mày liếc Giang Tử Duy một cái, xoa xoa như đang nhức đầu, thay ai kia xin lỗi bác sĩ.

“Không ngờ anh Giang còn nhớ nickname thời đi học của tôi nha!” Bác sĩ không chấp nhặt, khoát tay với Alex, nho nhã tự giới thiệu: “Tôi là Lương Linh Vũ, là bác sĩ chủ chẩn của Giang Tử Duy, cũng là bạn học cấp ba của cậu ấy.”

Giang Tử Duy im lặng nhìn người đàn ông dung mạo xinh đẹp trước mặt, cố gắng tìm lại khuôn mặt này trong kí ức, nhưng trong đầu trống rỗng. Là một đứa con song tính không được cha yêu thương, thậm chí còn bị ông ghét bỏ; là người 'đàn ông' thừa kế duy nhất của tập đoàn Giang thị, lúc đi học, ngoài việc mải mê nghiên cứu tìm tòi đến quên ăn quên ngủ, thì còn để tâm đến chuyện gì người nào không liên quan đến mình nữa chứ? Thế nhưng, cho dù anh có nỗ lực thế nào, cho dù anh có lao tâm khổ sức lấy lòng cha thế nào, thì đổi lại vẫn luôn là sự trào phúng mỉa mai của người nhà. Còn bây giờ, trong cái cơ thể đến cả anh cũng tự chán ghét thế mà lại lặng lẽ xuất hiện một bào thai...

Người nằm trên giường bệnh đang đau khổ như chìm vào vực sâu vô tận, bàn tay phải đặt ở bụng vô thức tăng thêm sức lực, trên khuôn mặt trắng bệch nở ra một nụ cười giải thoát.

“Cậu làm gì thế?! Tại sao lại muốn làm tổn hại đến con mình?” Lương Linh Vũ dùng trực giác của bác sĩ phát hiện ra bất thường của bệnh nhân, lập tức bước đến ngăn chặn hành động của Giang Tử Duy.

“Tổn hại? Sinh nó ra mới là tổn hại lớn nhất đối với nó!” Tuy Giang Tử Duy đang nói với Lương Linh Vũ, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Alex, lạnh lùng.

Lương Linh Vũ nghe thấy lời này, bỗng ngẩng người. Xem ra sinh mệnh nhỏ mình vừa đưa tay ra cứu không phải là kết tinh tình yêu của họ. Chau mày chần chừ một lúc, anh hỏi ngược lại bệnh nhân: “Tử Duy, vậy ý cậu là... muốn bỏ đứa bé?”

“Phải.” Giang Tử Duy lặng lẽ siết chặt phần áo ở bụng, trả lời vô cùng kiên quyết.

“Nhưng tình hình sức khỏe của cậu bây giờ e là không thích hợp để làm phẫu thuật bỏ thai.” Thái độ hờ hững vô tình của người sắp làm cha quả thật khiến người ta cảm thấy chạnh lòng. Có điều, khiến Lương Linh Vũ tức giận hơn chính là người cha còn lại của đứa bé, từ đầu đến cuối không hề có một câu giữ nó lại. Nếu đã là đứa trẻ không được chào đón, vậy tại sao lúc đầu không giết chết nó bằng bao cao su hoặc thuốc tránh thai đi?

“Không sao, qua một thời gian nữa rồi làm phẫu thuật cũng được.” Giang Tử Duy có chút uể oải mà ngáp một cái, ôm lấy bụng dưới hơi căng đau, chậm rãi nằm xuống, quay tấm lưng gầy gò lại cho hai người phía sau.

“Vậy cậu nghỉ ngơi cho khoẻ.” Lương Linh Vũ điều chỉnh tốc độ truyền dịch, ân cần giúp Giang Tử Duy vén góc chăn, rồi kéo Alex mặt vô cảm ra khỏi phòng bệnh.

***

“Sức khỏe và tinh thần của Tử Duy lúc này rất tệ, cần phải ở lại bệnh viện tịnh dưỡng khoảng một tháng.” Trong đôi mắt phượng quyến rũ của Lương Linh Vũ có chút giận dữ, ngữ khí không vui kể lại tình hình bệnh nhân.

“Tôi sẽ chịu toàn bộ viện phí.” Alex lặng lẽ đứng đối diện bác sĩ, hai tay nhét trong túi, bình tĩnh nói.

“Tôi nghĩ là chút tiền viện phí này chủ tịch Giang vẫn chi trả được!” Nghe xong câu nói vô tình của đối phương, khoé miệng Lương Linh Vũ nở ra một nụ cười trào phúng. Anh bước lên một bước, thay Giang Tử Duy bất bình: “Nếu đã không yêu thì tại sao còn quan hệ với cậu ấy? Tại sao không dùng biện pháp bảo vệ? Chuyện người song tính sinh sản là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Người song tính bỏ thai cũng tạo thành tổn thương nhất định cho bệnh nhân, thậm chí còn ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này của họ.”

“Chuyện của tôi với anh ấy không thể vài ba câu là nói rõ được. Cho dù anh ta quyết định thế nào, tôi cũng sẽ đồng ý.” Alex cười khổ, khẽ lắc đầu, có chút bất lực giải thích.

“Nói cho cùng, anh vẫn thoái thác trách nhiệm!” Nhìn cốt nhục ruột thịt của mình sắp kết thúc sinh bệnh bởi đống dụng cụ y khoa lạnh lẽo, mà người sắp làm cha vẫn chẳng có chút cảm xúc nào, đây gọi là 'đồng ý' sao? Lương Linh Vũ nắm chặt đầu vai Alex, nhìn thẳng vào mắt anh.

Vị bác sĩ này có hơi quan tâm quá đến bệnh nhân nhỉ? Alex thầm nghĩ, định lên tiếng giải thích cho mình vài câu thì điện thoại đột nhiên vang lên. Lấy ra xem, hoá là Huống Du gợi đến.

“Alo, Huống Du, chuyện gì đấy?... Bây giờ tôi về ngay!” Đầu dây kia điện thoại vừa nói xong, Alex đã không thể kiềm chế mà run tay, suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất. Không nghĩ ngợi gì, lập tức xoay người chạy ra khỏi bệnh viện, suýt tông phải y tá đang đi tới...

Nhìn theo bóng dáng phút chốc biến mất sau khúc cua, Lương Linh Vũ khẽ thở dài một tiếng. Có lẽ Tử Duy nói đúng, sinh đứa bé ra mới là thương tổn lớn nhất dành cho nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.