Lưu Niên Tự Thủy

Chương 112: Chương 112: PN Duy Luyến (2)




DUY LUYẾN - Chương 2

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

Sâu trong tận đáy lòng của mỗi người luôn có một bóng hình khó quên. Tâm khảm mỗi người đều có một mối tình không nguyện cắt đứt, cho dù người kia không cần mình, cho dù phần tình cảm đó mãi mãi không được hồi đáp, thì vị trí của người đó vẫn không có ai có thể thay thế. Biết được người đó sống hạnh phúc, thì mình cũng sẽ vui mừng cho đối phương. Nghe nói người đó gặp bất hạnh, thì mình sẽ trở nên luống cuống chân tay, bối rối không ngừng. Trong đáy lòng của Alex cũng có một người như thế, người đó tên là Henry Lee.

Alex vẻ mặt sa sầm không biết mình đã về công ty bằng cách nào, khi anh đứng nghiêm người ở cửa phòng làm việc tổng giám đốc, cố gắng kìm nén lại tâm trạng đau buồn không có nơi để cất giấu, thì tiếng nói chuyện ồn ào bên trong cuối cùng đã đẩy anh vào lò luyện ngục đầy bóng tối. Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng vẫn không thể bình tĩnh mà đối mặt sự thật.

“Quyền giám đốc, trên báo chí tivi mạng xã hội bây giờ đều đưa tin tổng giám đốc Lệ lâm trọng bệnh, hôn mê bất tỉnh, không biết có ảnh hưởng đến chất lượng thặng dư của công ty hay không?” Ngạch tiêu thụ của công ty có liên quan trực tiếp đến lợi nhuận, lương bổng, một vị viên chức đã có tuổi lo lắng hỏi.

“Tổng giám đốc Huống, tôi cảm thấy năng lực của mình có hạn, công việc đang làm không đủ chuyên nghiệp, vì thế nghiêm túc xin các sếp tổng của công ty cho từ chức.” Một nữ cấp dưới vừa vào công ty không lâu đặt đơn xin thôi việc đến trước mặt Huống Du, vẻ mặt vô cảm.

“À... Tổng giám đốc Huống, tôi cũng đến xin từ chức.” Một người phụ nữ trung niên khác mặt tô son trát phấn cũng chậm rãi đặt đơn thôi việc lên bàn ông chủ, trên khuôn mặt béo phệ từ đầu đến cuối vẫn giữ một nụ cười chuyên nghiệp: “Người ta thường nói rất đúng, người tìm nơi cao, nước chảy chỗ trũng. Nếu đã có đích đến tốt hơn, không nắm bắt cơ hội mới là ngu ngốc. Ngài nói phải không?”

“Quyền giám đốc, tôi...”

“Giám đốc Du, anh xem...”

Huống Du tội nghiệp vừa lau mồ hôi trên trán, vừa giải đáp qua loa thắc mắc của nhân viên. Trần Bình ngồi trên sô-pha mặt mũi đờ đẫn, chìm trong suy nghĩ của mình, hồi lâu cũng không lên tiếng.

Alex đứng cách một lớp cửa không thể đè nén lửa giận không tên trong đầu, đẩy mạnh cửa phòng làm việc, đôi mắt xanh lam lạnh lẽo như nước sông nghìn năm, quát: “Các người ồn ào đủ chưa? Ở đây là phòng làm việc của các lãnh đạo cấp cao trong công ty, không phải chợ rau để các người hỏi giá trả giá! Ai còn tiếp tục coi thường chế độ quy định của công ty, tôi sẽ mời bảo vệ lập tức mời người đó ra khỏi đây!”

“...” Tiếng người ồn ào bỗng im bặt, các nhân viên nín thở, không ai dám nói một lời. Huống Du nhìn người bạn đã đến kịp lúc, trái tim treo lơ lửng đặt xuống được một nửa, khẽ thở phào một hơi, nhìn Alex bằng ánh mắt cảm kích.

Alex ngừng một chút, âm thanh kích động dần bình phục, anh nói: “Tuy rằng Hen... tổng giám đốc Lệ đang lâm bệnh, nhưng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến vận hành bình thường và chiều hướng của cổ phiếu. Hơn nữa, tôi vẫn còn một tin tốt muốn thông báo cho mọi người, chi nhánh công ty Warner của chúng ta đã đấu thầu thành công rồi. Tập đoàn bất động sản Long Nguyên sẽ tiếp tục hợp tác nghiên cứu và phát triển bất động sản mới với chúng ta. Không chỉ thế, gia tộc Alcott lâu đời cũng có ý muốn hợp tác với chúng ta“. Vì để tiến một bước ổn định lòng dân, Alex khiêm tốn đã mang cả sự nghiệp của gia tộc mình ra.

Một vở hài kịch khuấy động lòng người đã hạ màn hoàn mỹ, nhân viên được vuốt một chút đã tản đi, đơn thôi việc trên bàn tổng giám đốc cũng bị những chủ nhân mặt dày của chúng cầm đi mất. Trong phòng làm việc trở nên yên tĩnh lạ thường, tựa như cả thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập đau lòng đứt ruột.

“A Bình, nếu khó chịu thì cứ khóc đi.” Huống Du đi đến bên cạnh Trần Bình, thương yêu ôm lấy người thương đang ngây người như phỗng, giọng có chút nghẹn ngào.

Nước mắt rơi thành bụi, Trần Bình nhìn Huống Du, trong mắt tràn đầy bi thương, lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào, tổng giám đốc làm sao trở thành người thực vật được? Nhất định là Mẫn Hướng Hàn đang gạt chúng ta, đúng không? Tổng giám đốc đã hứa với em sẽ bình an trở về mà...”

“A Bình...” Huống Du ôm lấy thân thể đang khẽ run rẩy kia chặt hơn, nước mắt của Trần Bình thấm ướt chiếc áo sơ mi mỏng của anh, nước mắt nóng hổi tựa như đang chảy vào cơ thể của anh, khiến lòng càng thêm đau đớn.

“Huống Du, Trần Bình, tôi tin là Henry nhất định không có chuyện gì!” Alex quay lưng lại với hai người bạn, giọng từ tốn mà trầm khàn: “Các cậu không cảm thấy chuyện này rất kì lạ sao? Tại sao truyền thông cả nước đều đưa tin về bệnh tình của Henry?”

“Ý của cậu là có người cố tình tạo ra tin đồn này, để làm lụng lay lòng người trong công ty?” Huống Du và Trần Bình nhìn nhau một cái, chau mày: “Rốt cục là ai mà có hận thù với Hàn Bân lớn đến thế?”

“Đáp án cần phải hỏi nữa sao?” Alex xoay người lại, miệng cười nhưng nhưng tâm không cười.

“Nhưng mà, không phải Giang Tử Duy đã vào bệnh viện rồi sao? Hm... đích thân cậu còn bế anh ta đi mà.” Huống Du nhìn bạn một lúc lâu, cứ cảm thấy cậu ta có gì đó không ổn, nhưng không nói ra được là ở đâu.

“Này, làm gì mà nhìn tôi như thế?” Alex bị ánh mắt thăm dò của Huống Du nhìn đến có chút chột dạ, một tay xoa trán, rất nhanh đã tìm lại được lời định nói: “Tên khốn nạn đó có người bên cạnh, hoàn toàn không cần đích thân ra tay.” Không ngờ Giang Tử Duy bệnh tật yếu đuối vẫn quỷ kế đa đoan như thế, làm bộ làm tịch hỏi Trầm Phong đi đâu rồi, thật ra trong anh ta rõ hơn ai hết!

“Ừ, có lí.” Nghe đến đây, Huống Du lơ ngơ chậm tiêu gật đầu tán thành.

“Thì ra lại là nhờ phước của tên tiểu nhân đê tiện này!” Trần Bình tức giận bật dậy khỏi ghế, nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta đã nắm được đủ chứng cứ để chứng minh tập đoàn Giang thị xâm phạm bí mật thương mại, lừa đảo thương mại, chắc chắn có thể định tội anh ta!”

“A Bình, ý hay!” Huống Du cưng chiều búng vào trán A Bình một cái, tán thành.

“Chuyện này cứ làm theo... các cậu nói đi.” Alex tin tưởng vỗ vai Huống Du và Trần Bình, trong chất giọng trầm thấp mang theo cảm giác bất lực rõ rệt: “Còn tôi, không đợi được muốn về Birmingham rồi.”

***

Máy bay đi qua đường đổi ngày quốc tế từ bán cầu Đông sang Tây, đưa người lữ khách phiêu bạt ở xứ người về quê hương. Đứng trên mảnh đất đã lâu chưa về, hít thở cùng bầu không khí với người trong mộng, trong lòng Alex cảm thấy cảm xúc lẫn lộn. Vừa trông chờ được gặp mặt Henry, nhưng lại sợ nhìn thấy khuôn mặt không hề có chút sức sống. Tâm trạng hỗn loạn này đeo bám theo anh đến tận cửa phòng bệnh cũng không hề tan biến...

Thoáng ổn định lại cảm xúc, Alex gõ cửa phòng bệnh: “Xin hỏi có ai ở trong đó không?”

“Cạch...” Một tiếng vang nhẹ, cửa phòng mở ra, Mẫn Hướng Hàng khuôn mặt tiều tụy, hai mắt đầy tơ máu, cố gắng nở một nụ cười nhìn tình địch lâu ngày không gặp, nói: “Lâu rồi không gặp, Alex.”

“Ừ.” Alex mím môi gật đầu, đôi mắt xanh lam vẫn nhìn vào người nằm trên giường bệnh, đau đớn ập đến như dời núi lấp bể. Cuối cùng, anh vẫn phải đối diện với hiện thực tàn khốc này.

“Henry, anh về rồi đây. Em có nghe thấy anh nói không?” Alex chậm rãi bước đến bên giường bệnh, xót xa nắm lấy bàn tay của Lệ Hàn Bân, trong mắt chứa đầy bi thương không thể xóa nhòa.

“...” Lệ Hàn Bân vẫn bình thản ngủ mê, khóe miệng hơi cong lên một vòng cung đẹp đẽ, tựa như đã được giải thoát khỏi trần gian hỗn loạn này.

“Tại sao em không trả lời?! Rõ ràng em nghe thấy mà, đúng không?!” Thấy đối phương không động đậy, vẻ mặt bình thản, Alex vừa kích động gào lên, vừa dùng sức lay hai vai Lệ Hàn Bân.

“...” Mặc cho bạn thân lung lay cơ thể mình như thế nào, mặc cho bạn thân kêu gọi thế nào, người ngủ say vẫn không hề động đậy.

“Alex, anh bình tĩnh một chút được không? Bình thường không phải anh luôn trầm tĩnh nhất sao?” Mẫn Hướng Hàng cố gắng lắm mới giải vây được cho người yêu khỏi đôi tay kia, trong mắt đong đầy nước: “Não bộ của Hàn Bân bị thiếu máu thiếu oxy nên dẫn đến tổn thương cục bộ, cuộc đời còn lại có thể sẽ chìm trong giấc ngủ.”

“Tên khốn nạn nhà anh! Tại sao lại nói mấy lời xúi quẩy này? Henry trở thành thế này, không phải đều do anh tạo thành sao?” Đau đớn trong lòng khó nguôi, hai tay Alex nắm chặt lấy cổ áo của Mẫn Hướng Hàng, phẫn nộ quát lên.

“Không sai, là do tôi khốn nạn! Tôi đáng chết! Tôi đáng phải hôn mê cùng Hàn Bân mới đúng!... Nhưng mà, tôi lại không thể. Bởi vì vì tôi còn hai đứa bé gào khóc đòi ăn, bởi vì trách nhiệm và tình yêu đều quan trọng như nhau.” Vừa nói, nước mắt Mẫn Hướng Hàng kìm nén tràn ra khóe mi, rơi từng giọt từng giọt trên tay Alex.

Alex hơi ngẩng người, chậm rãi buông đôi tay đang níu cổ áo, trầm mặc hồi lâu mới loáng thoáng nói một câu: “Xin lỗi.”

Mẫn Hướng Hàng nhẹ lắc đầu, xoay người kề bên mép giường nơi người yêu đang hôn mê bất tỉnh, giọng trầm thấp nhẹ nhàng như gợn sóng trên mặt nước, chầm chậm lan trong không khí: “Hàn Bân, anh sẽ đợi em, đợi em lại cùng anh đếm một hồi tháng năm trôi qua như nước...”

Ánh nắng li ti xuyên qua khung cửa sổ hé mở, tràn vào trong phòng bệnh, bầu bạn cùng cơn gió mát, tựa như vui đùa lướt qua chiếc ghế ngồi, lướt qua chiếc bàn nhỏ, lướt qua chàng hoàng tử đang ngủ say trong phòng và cả hình bóng bên cạnh giường, làm vài sợi tóc đã bạc màu càng thêm rõ ràng.

Ngày sau đó, mỗi ngày Alex đều có mặt ở bệnh viện, một là để nắm rõ tiến triển bệnh tình của Henry, hai là có thể giúp Mẫn Hướng Hàng lần đầu làm cha chia sẻ vài rắc rối vụn vặt. Mỗi khi anh nhìn đứa trẻ sơ sinh nằm gọn trong khuỷu tay, cả người tỏa ra mùi sữa thơm phức đều sẽ nhớ đến đứa con có duyên không phận của mình. Đứa bé đáng thương đó, chắc bây giờ nó đã trở về thiên đàng...

Thời gian thoáng cái đã qua hơn nửa tháng, lúc Alex không định trở về thành phố S nữa thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ Trung Quốc của Huống Du, một cuộc điện thoại đã thay đổi vận mệnh cả đời của anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.