DUY LUYẾN - Chương 3
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị mở ra bằng một lực kéo vội vã, Huống Du ngồi trên ghế ông chủ hơi ngạc nhiên, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kích động, nhào đến bên cạnh người bạn thân, giọng trêu chọc: “Người anh em à, hôm kia lúc tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu không nói gì đã cúp máy. Hôm nay vừa lúc tôi đang ở phòng làm việc, cậu cũng không nói gì đã xông thẳng vào phòng. Nhìn bộ dạng hớt ha hớt hải của cậu, tôi nghĩ lời Giang Tử Duy nói là sự thật rồi!”
Alex kéo hành lí vào một góc phòng, hợi gượng gạo gật đầu với Huống Du, xem như ngầm thừa nhận lời anh nói.
“Hê hê, thật sự càng ngày tôi càng bái phục cậu đó. Không chỉ làm việc xuất sắc, mà ở phương diện đàn ông cũng 'xuất sắc' lắm luôn nha!” Huống Du cười như không cười nhìn thẳng vào khuôn mặt đang dần ửng đỏ của bạn mình, dùng giọng ông cụ đùa giỡn: “Qua vài tháng nữa, tôi lại làm cha nuôi rồi!”
“Thằng cha họ Huống kia! Thấy Giang Tử Duy làm bao nhiêu chuyện xấu nay vì mang thai mà được tại ngoại, vậy mà giờ anh còn có tâm trạng đùa giỡn được!” Chưa đợi Alex lên tiếng đáp lại, Trần Bình ngồi im lặng một bên bật dậy khỏi ghế sofa, véo tai Huống Du.
“Ui da, đau quá, đau thật sự đó...” Huống Du biểu cảm lố lăng nhảy tới nhảy lui tại chỗ, nước mắt rưng rưng nhìn Alex cầu cứu, “Bạn hiền ơi, mau cứu mình với...”
Nghe thấy tiếng kêu gào sến súa ỏn ẻn của bạn mình, Alex nhất thời cảm thấy thật phiền phức, sau đó vô cùng nghĩa khí giải cứu Huống Du ra khỏi sự áp chế đáng sợ của 'bà xã' anh ta.
“Trần Bình, tâm tình của cậu tôi hiểu, tuy Giang Tử Duy đã mang thai, nhưng làm việc sai trái thì nhất định phải gánh lấy hậu quả. Tôi nhất định sẽ bắt anh ta cho công ty mình một câu trả lời rõ ràng, phải nói rõ ràng với Henry.” Alex đón lấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Trần Bình, nói chắc như đóng cột.
“Mr. Watson, tôi cũng không biết nên nói gì cho phải. Tổng giám đốc không chọn anh là tiếc nuối cả đời của anh ấy.” Trần Bình nhìn Alex, nghiêm túc nói.
Alex cười nhạt với Trần Bình một cái, chỉ tay về rương hành lí cách đó không xa, dặn dò người anh em tốt: “Tổng giám đốc Du, lát nữa nhớ mang hành lí của tôi về chung cư nhé“. Dứt lời, anh chạy đi như một luồng khói, vội vàng giống y như lúc mới đến.
Nhìn cánh cửa gỗ lim đung đưa hai bên chưa đóng chặt, Huống Du không nhịn được mà thầm oán: Hay lắm cái thằng này, thì ra cậu dám coi quyền giám đốc bề bộn công việc tôi đây là nhân viên vận chuyển đó hả...
***
Ra khỏi cổng công ty, Alex gọi một chiếc xe taxi, tài xế ngồi ở ghế lái dùng vốn tiếng Anh không mấy lưu loát của mình chào hỏi khách: “Chào anh, xin hỏi anh đi đâu?”
“... Bệnh viện tư nhân Huệ Khang.” Alex cau mày suy nghĩ một lúc, mới chậm rãi nói. Nếu Giang Tử Duy đã bảo lãnh tại ngoại, chắc bây giờ đang ở bệnh viện. Dù sao bác Lương cũng từng nói, anh ta nhất định phải tĩnh dưỡng trong bệnh viện khoảng một tháng.
“Vâng.” Tài xế thong thả bấm đồng hồ, đưa khách tới điểm đến.
Sau khi xuống xe, Alex ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao lớn trước mắt, có một cảm xúc kì lạ không biết tên dâng lên trong đáy lòng. Tuy đã hơn nửa tháng không đến bệnh viện này, nhưng vẫn nhớ rất rõ số phòng bệnh của người kia.
Alex không tự chủ thở dài một tiếng, hai tay đẩy cánh cửa kính trong sảnh bệnh viện, quen đường thuộc bước đi vào bên trong...
Nhưng khi anh gõ cửa phòng bệnh, không phải con người mang khuôn mặt nghênh ngang lạnh lùng của người kia, mà là Lương Linh Vũ mặt mày đang đen sì.
“Giang Tử Duy đâu rồi?” Alex vội vàng hỏi, trong ngữ khí mang theo lo lắng mà tự anh cũng không phát hiện.
“Từ sau khi bị người ở Viện kiểm sát đưa đi vào tuần trước, Tử Duy không về bệnh viện nữa.” Đôi chân mày xinh đẹp của Lương Linh Vũ nhíu chặt hơn, cánh môi hồng hào mím chặt.
“Không phải anh ta đã bảo lãnh tại ngoại rồi sao?” Alex chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng.
“Tại sao anh biết cậu ấy bảo lãnh tại ngoại?!” Đôi mắt long lanh xinh đẹp nhìn thẳng vào người đàn ông ngoại quốc, giọng Lương Linh Vũ tràn đầy phẫn nộ, “Anh cùng một bọn với đám người bắt nạt Tử Duy?”
“Tôi...” Alex im lặng, không hiểu tại sao rõ ràng mình đang rất có lí lẽ, nhưng lại bị người khác bắt bẻ đến cùng đường đuối lí.
“Nếu Giang Tử Duy đã không ở trong bệnh viện, vậy tôi đi tìm ở chỗ khác. Bye bye...” Alex không quan tâm Lương Linh Vũ có nghe thấy câu này không, tạm biệt xong liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
“Sau khi Tử Duy bảo lãnh tại ngoại thì ở mãi trong công ty xử lí công việc, mặc cho tôi khuyên nhủ thế nào cũng không để tâm. Là một bác sĩ chuyên nghiệp, tôi thật sự rất lo cho tình trạng sức khỏe cậu ta hiện giờ. Nếu anh vẫn còn một chút trách nhiệm, nếu anh vẫn còn chút lo lắng, xin hãy đưa cậu ấy và đứa bé trở về bệnh viện.”
Vừa lúc Alex sắp bước ra khỏi cửa phòng, một giọng nói trong trẻo như trăng sáng truyền đến từ phía sau lưng. Quay đầu nhìn lại, vừa đụng phải ánh mắt đẹp đẽ chứa đầy lo âu của Lương Linh Vũ...
***
Tập đoàn Giang thị cách bệnh viện tư nhân không xa, đi bộ khoảng mười phút là tới. Quét mắt qua đại sảnh một lầu cách điệu trang nhã, Alex vô thức xoa mũi, đi thẳng đến quầy tiếp tân.
“Chào anh, xin hỏi có thể giúp gì được cho anh?” Một nữ tiếp tân đứng dậy, lịch sự hỏi, giọng dịu dàng đằm thắm.
“Chào cô, tôi có việc gấp muốn tìm chủ tịch Giang của các cô. Có thể thông báo cho anh ấy giúp tôi không?” Alex chống hai tay lên mép bàn tiếp tân, mỉm cười nói.
“Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ? Nếu không hẹn trước thì xin lỗi anh, chủ tịch Giang không gặp anh được.” Nữ tiếp tân luôn nở nụ cười công nghiệp trên môi.
“Tôi là đại diện cấp cao do chi nhánh công ty Warner phái tới, Alex Watson, có chuyện rất gấp phải gặp trực tiếp chủ tịch Giang bàn bạc.” Alex đảo mắt, lạnh lùng nói.
Công ty mình và chi nhánh công ty Warner tranh chấp dây dưa xôn xao, thân là một nhân viên của công ty làm sao không biết chuyện? Nữ tiếp tân vội vàng đáp lại một tiếng: “Xin anh đợi một chút,“ rồi lập tức gọi điện thoại nội bộ đến phòng làm việc của chủ tịch.
Không ngoài dự đoán, kết quả như anh nghĩ, Giang Tử Duy lập tức đồng ý gặp mặt.
Lần thứ hai đứng trong căn phòng làm việc có màu trắng đen xám làm chủ đạo, Alex im lặng nhìn thẳng vào bóng lưng gầy gò đang quay lại với mình, mọi lời trách móc nghẹn lại trong cổ họng, có một cảm giác chua xót khó hiểu dần dần lan trong không khí...
Tỉnh hồn nhìn lại tình hình trước mặt, Alex khẽ ho nhẹ che giấu đi cảm xúc bối rối, nhanh chóng đi vào chủ đề, lạnh lùng nói: “Theo quy định của pháp luật, phụ nữ và người song tính đang trong thời gian mang thai và cho con bú sẽ không bị bắt, có thể bảo lãnh tại ngoại. Nhưng không sao, đợi sau khi anh bỏ đứa bé, chúng tôi vẫn có thể tố cáo anh với tòa án.”
Giang Tử Duy nghe thế, bước chân có chút yếu ớt xoay người lại, tiện tay chỉnh lại áo sơ mi hơi lộn xộn, không hề bất ngờ, nói: “Mr. Watson, chúng ta đàm phán chuyện này được không? Chỉ cần các anh ra giá, tôi sẽ đồng ý trả tiền bồi thường.” Trong lúc nói chuyện, hai nắm tay vô thức siết chặt, đến cả móng tay bấu vào lòng bàn tay tươm máu, anh cũng không có cảm giác gì. Nếu như thật sự vào tù, công ty phải làm thế nào đây? Chị anh sẽ thế nào đây?
“Chủ tịch Giang, tiền bạc không phải vạn năng, làm chuyện sai trái nhất định phải chấp nhận hậu quả mình gây ra.” Alex bước lên trước một bước, miệng nở lên một nụ cười trào phúng.
“Vậy... nếu thêm nó thì sao?” Giang Tử Duy đưa tay đặt lên bụng dưới của mình, ánh mắt ẩn sau lớp kính hiện lên ánh sáng quỷ quyệt lạnh lẽo vô tình, “chỉ cần anh đáp ứng yêu cầu của tôi, đợi thai nhi đủ tháng, tôi sẽ đưa nó cho anh.”
“Giang Tử Duy, tại sao anh có thể lấy cốt nhục thân sinh của mình ra làm điều kiện giao dịch!” Alex phẫn nội, hoàn toàn quên mất lời của Lương Linh Vũ nói, tóm lấy hai vai của Giang Tử Duy, lắc mạnh người anh ta.
“Tôi đã quyết tâm sinh nó rồi! Đợi nó lớn lên, anh nhẫn tâm nói cho nó biết là mình tống một người cha khác của nó vào tù sao?” Ngữ khí Giang Tử Duy càng lúc càng yếu, thanh âm cũng càng lúc càng thấp, nhưng từng chữ đều như ngọn lửa phun trào, mang theo uy lực như thiêu cháy.
“Tên khốn kiếp, anh bớt lắm lời với tôi đi. Tôi muốn nói cho anh biết, anh là người đàn ông ích kỉ nhất mà tôi từng gặp!” Alex không thể nhẫn nhịn nữa, giơ tay phải chuẩn bị đấm vào mặt Giang Tử Duy, nhưng lúc sắp chạm vào anh ta, cánh tay đó lại lơ lửng trong không khí rồi chầm chậm hạ xuống.
Giang Tử Duy lùi về sau mấy bước, đỡ tường mới miễn cưỡng đứng vững, khuôn mặt trắng bệch như tuyết vẫn nghênh ngang, cười xảo quyệt nói: “Anh nói không sai, tôi... khụ, khụ...” Dạ dày quặn thắt một cái, cảm giác buồn nôn như dời núi lấp bể lại mãnh liệt dâng lên cổ họng dựng phu. Anh không còn nhớ rõ hôm nay đã là lần thứ mấy phát tác, chỉ biết là vô cùng mất mặt trước kẻ thù.
Dùng tay run rẩy che miệng, hai chân nặng như chì, Giang Tử Duy gồng thân mình mang bệnh tật đi vào phòng vệ sinh, nhưng đi chưa được mấy bước, cả người như quả bóng da mất hết không khí, gian nan bổ nhào trên thảm lông trắng tinh...
“Này, Giang Tử Duy, anh không sao chứ?!” Sau một giây thất thần, Alex vội vàng đưa hai tay ra, vững chắc ôm lấy Giang Tử Duy đang ngã xuống vào lòng.
“Tôi, khụ... khụ khụ...” Vật trong dạ dày phá thủng lớp đè nén, phun trào ra ngoài, Giang Tử Duy không phải nôn ra thức ăn nước lọc, cũng không phải dịch dạ dày hay mật gan, mà là máu tươi khiến người ta chói mắt kinh hoảng!
“Giang, Giang Tử Duy, chúng ta đi bệnh viện ngay!” Alex hốt hoảng, vội vàng ôm lấy Giang Tử Duy thở thoi thóp chạy ra ngoài cửa.
“Từ, từ từ...” Giang Tử Duy đột nhiên nắm chặt khung cửa, thế nào cũng không chịu buông tay, nén cơn đau, gian nan mở miệng: “Trừ phi, anh, anh đồng ý với tôi... Nếu không tôi không đi... ưm...”
“Tôi đồng ý với anh! Anh mau buông tay ra đi!” Alex căn bản đã quên mất chuyện mình đã hứa với bạn, một lòng chỉ muốn nhanh chóng đưa người chỉ còn chút hơi tàn đến bệnh viện.
“Ưm...” Giang Tử Duy ánh mắt rời rạc thấp giọng thì thầm, chậm rãi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt khung cửa, cuối cùng hài lòng chìm sâu vào trong màn đêm tĩnh mịch...