Đáy mắt Thượng Vũ lóe lên nghi hoặc, “Trên người ngươi sao lại có sát khí của quỷ?”
Đinh Côi Bảo nhún vai, “Tôi là truyền nhân phái Ngự Quỷ, dính một chút sát khí này không phải là đương nhiên sao?”
Thượng Vũ nói, “Trên người truyền nhân Ngự Quỷ phái hắn là có âm khí. Đinh Hải Thực đem ngươi giao cho Tư Mã Thanh Khổ không phải là muốn lấy danh hiệu đệ tử Ngự Quỷ phái để che dấu thân thể thuần âm có âm khí tự nhiên của ngươi sao?”
“Nga....” Đinh Côi Bảo kéo dài âm, ra vẻ giật mình nhưng một chút xấu hổ cũng không có khi lời nói dối bị vạch trần, “Hóa ra là như vậy.”
Thượng Vũ đánh giá hắn một lượt, chậm rãi nói, “Lần trước gặp ngươi, trên người ngươi còn không có.”
“Thật không?”
“Chuyện bản tôn muốn biết thì nhất định sẽ có cách để biết được, nhưng mà hiện tại....” Y nâng ngón tay, chỉ Ấn Huyền.
Tang Hải Linh và Khâu Cảnh Vân đồng thời ra tay.
Khâu Cảnh Vân vừa vọt đến trước mặt Đinh Côi Bảo liền dừng lại.
Đồng Hoa Thuận dang tay che phía trước, ánh mắt đỏ đỏ vì buồn ngủ ủy khuất nhìn hắn, nước mắt tựa như hệ thống cung cấp nước chỉ cần muốn là ồ ạt chảy ra.
Tâm Khâu Cảnh Vân xoắn lại tựa như khăn mặt bị vắt nước, máu nhỏ tí tách tí tách, hoàng phù trong tay muốn ném ra mà không ném được, chỉ có thể đứng như bị đóng đinh tại chỗ.
Một bên khác, kiếm của Tang Hải Linh dưới ánh mặt trời bắn ra vô số những tia sáng bạc, bao phủ Đinh Côi Bảo, Tứ Hỉ, Tào Dục và Tam Nguyên lại.
Ánh mắt Đinh Côi Bảo hơi nheo lại, khóe miệng vẽ nên một độ cong khinh miệt, dùng thân thể ngăn trở ánh sáng đang hướng về phía Ấn Huyền, vung tay rút ra một xấp giấy trắng, một tay thì nắm một nắm hạt đậu.
Giấy trắng và ánh sáng trắng trộn đều cùng một chỗ, tựa như hóa thành những bông tuyết sáng lóa khiến cho đám người Lao Đán đứng ngoài cũng phải che mắt lại.
“Keng!” Kiếm của Tang Hải Linh đang đâm về phía Đinh Côi Bảo bị đánh rơi.
Tào Dục và Tam Nguyên mỗi người một bên, một người đỡ kiếm, một người đạp eo, ăn ý tựa như từng diễn luyện qua mấy trăm lần rồi.
Chuôi kiếm của Tang Hải Linh quay tròn, bay thẳng đến chỗ Tam Nguyên.
Thân thể Tam Nguyên biến thành hồn thể, bay nhanh ra phía sau.
Trường kiếm đâm vào không khí, cắm trên mặt đất.
Vô số hồn phách chui ra, nắm giấy trắng, chui vào trong hạt đậu.
Phốc phốc phốc....
Tiếng hạt đậu mọc mầm.
Hạt đậu nứt ra, hóa thành một đám cây non như trẻ con, vui vẻ chạy tới chạy lui trên mặt đất. Trong nháy mắt, những cây non trường thành, quấn lấy Tang Hải Linh nghịch ngợm.
Tang Hải Linh chém một kiếm lại càng nhân ra nhiều thêm. Cây con bị bổ ra tựa như con giun, biến từ một thành hai, tự động phát triển thành một cây mới, tiếp tục vòng quanh Tang Hải Linh.
Thượng Vũ nói, “Không nghĩ tới Ngự Quỷ phái còn có loại pháp thuật như vậy.”
Đinh Côi Bảo nói, “Chứng tỏ đầu ông cũng không phải cái gì cũng có.”
Thượng Vũ nhấc mắt.
Đồng Hoa Thuận đang che ở trước người Đinh Côi Bảo hét to một tiếng ngất xỉu.
Sắc mặt Khâu Cảnh Vân đại biến, phẫn nộ quay đầu trừng y.
Thượng Vũ cười lạnh, “Ta không đem ngươi đến để liếc mắt đưa tình với hắn.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Ông đã đáp ứng không thương tổn em ấy!”
Thượng Vũ nói, “Ngươi cũng đáp ứng nghe theo mệnh lệnh của ta.”
“Thuật nguyền rủa của ông chính là một loại thương tổn.”
“Nếu ngươi cho rằng ngủ là một loại thương tổn thì bản tôn sẽ không ngại đổi thành hồn phi phách tán.”
Sắc mặt Khâu Cảnh Vân trắng bệch, che ở trước mặt Đồng Hoa Thuận, cảm thấy bản thân mình thực nhỏ bé, tựa như một tầng thủy tinh trong suốt, không ngăn nổi thương tổn.
Đinh Côi Bảo nói, “Dùng khuất nhục để đổi lấy lời hứa không hề có thành ý so với việc đồng cam cộng khổ, sinh tử có nhau thì đáng giá hơn sao?”
“Ai nói lời bản tôn là lời hứa không có thành ý?” Thượng Vũ biến sắc.
Đinh Côi Bảo nói, “Lợi dụng nhược điểm của người khác để áp chế hắn, đường đường là thần thú mà cũng lưu lạc đến mức này.” Hắn nói xong, nụ cười cứng lại vì Thượng Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Muốn thấy bản tôn ra tay?” Thượng Vũ nói, “Bản tôn thành toàn ngươi.” Y há miệng hút vào một hơi.
Nhóm tiểu quỷ đột nhiên ủ rũ, ngã trái ngã phải đổ xuống hóa thành những hạt đậu phủ đầy trên đất.
Thượng Vũ chậm rãi rơi xuống đất, chân đạp lên đống hạt đầu, ánh mắt lãnh lệ đảo qua mọi người, “Nếu đứng ở phía sau bản tôn, bản tôn có thể cho các ngươi cơ hội.”
Tang Hải Linh không chút do dự đứng lên đầu tiên.
Thượng Vũ nhìn về phía Khâu Cảnh Vân.
Khâu Cảnh Vân do dự nhìn Đồng Hoa Thuận.
Đồng Hoa Thuận miễn cưỡng mở to mắt, vẻ mặt mê mang, hai tay rất tự nhiên ôm lấy Khâu Cảnh Vân, đầu dựa vào vai hắn, không nói một câu nhưng tựa như đã đem cả thiên ngôn vạn ngữ ra nói hết.
Chân Khâu Cảnh Vân định bước lại thôi, cúi đầu nắm tay y, nhẹ nhàn đặt xuống một nụ hôn.
Tam Nguyên nhìn Tào Dục, chọn mi, “Anh có thể sang bên kia.”
Tào Dục nhìn ánh mắt kiên quyết ấy, bất đắc dĩ thở dài, “Anh lo lắng cho em.”
Tam Nguyên nói, “Đều là quỷ rồi, có gì đáng sợ.”
Tào Dục vươn ngón tay út, thử nắm lấy tay hắn, “Sợ không được thấy em nữa.”
Nhón tay Tam Nguyên hơi nhúc nhích nhưng không có tránh đi, mặc kệ hắn cầm.
Ánh mắt Tứ Hỉ đảo qua Khâu Cảnh Vân, cuối cùng dừng lại ở Đinh Côi Bảo vào Ấn Huyền, “Đại nhân, ngài không muốn nói gì cùng tổ sư gia đại nhân sao?”
Đinh Côi Bảo nói, “Nói chúc mừng phát tài?”
“Cùng sống cùng chết a.”
Đinh Côi Bảo nhìn Thượng Vũ, bĩu môi, “Tôi đem di ngôn để lại cho ông.”
“Muốn chọc giận bản tôn?” Thượng Vũ nói, “Ngươi yên tâm, cho dù thế nào ta sẽ lưu ngươi một mạng để có thể trở thành cương thi vương của bản tôn.”
Đinh Côi Bảo nói, “Có người nào nói qua là sắc mặt ông rất ghê tởm không?”
Thượng Vũ nhướn mày, vẻ mặt toát ra đau thương, “Làm gì có ai để ý đâu?”
Đinh Côi Bảo chuẩn bị trào phúng nhưng không biết tại sao lại nói không ra miệng.
“Vì sao lại phải làm cương thi vương?” Ấn Huyền rốt cuộc muốn hỏi đến nghi vấn trăm năm qua của hắn.
Thượng Vũ nói, “Bởi vì ta muốn chứng minh hắn đã không còn ở thế giới này nữa rồi.”
“Hắn? Người nào lại có thể khiến ông tạo ra mớ lộn xộn này chỉ để hấp dẫn sự chú ý?” Lời nói của Tứ Hỉ vừa dứt đã bị một cỗ lực hút đến, thân thể phục hồi hồn thể như ẩn như hiện.
Đinh Côi Bảo phun ra một ngụm máu, cắn đầu ngón tay, vẻ một lá bùa giữa không trung.
Tứ Hỉ biến mất, sau đó xuất hiện ở trong huyền phù.
Thượng Vũ đảo ánh mắt lạnh lùng qua.
Tứ Hỉ bị tóm lên còn chưa kịp thở đã tan biến dần dần, ba hồn bảy vía văng ra bốn phương.
Đinh Côi Bảo thừa dịp ba hồn bảy vía còn chưa tản ra hết, bay tới bắt lấy nhét vào người y.
Thượng Vũ không chịu bỏ qua, ngón tay giơ lên, nắm lại.
Tứ Hỉ phát ra tiếng kêu thê lương, tựa như bị nắm lấy cổ, khiến cho người khác phải cúi đầu che tai.
Tào Dục ôm đầu Tam Nguyên, Tam Nguyên cũng không đưa tay ra che tai cho hắn. Tào Dục cúi đầu, thống khổ cùng ngọt ngào a.
Đồng Hoa Thuận bị tiếng kêu đánh thức, mờ mịt mở mắt lại bị Khâu Cảnh Vân dùng phù chú dán vào tai, lập tức không nghe thấy gì nữa, chỉ có thể sững sờ nhìn nụ cười ôn nhu gần trong gang tấc của Khâu Cảnh Vân.
Thượng Vũ đang muốn lôi Tứ Hỉ ra thì đầu ngón tay đột nhiên đau xót, tựa như bị lửa đốt, đau đớn đánh thẳng vào tứ chi, mãi không tiêu tan. Y thu hồi tay, khiếp sợ nhìn đầu ngón tay thoát ra ánh sáng vàng.
Thượng Cổ....Thần Ấn?
Tiếng kêu của Tứ Hỉ đột nhiên dừng.
Mọi thứ yên tĩnh đến quỷ dị.
Người và quỷ nhìn nhau, không hiểu gì cả.
Thượng Vũ nhìn Đinh Côi Bảo, giọng hơi khàn khàn, “Ngươi....Kiếp trước của ngươi là....”
Đinh Côi Bảo lau nhẹ ngón tay bị thương, âm thầm nhíu mày, nhìn Thượng Vũ nói, “Ông sẽ không nói là tôi có thể là người yêu kiếp trước của ông chứ?”
Thượng Vũ không phản bác, chỉ là khiếp sợ nơi đáy mắt tản ra thay bằng đôi con ngươi thâm trầm.
“Ta sẽ tìm hiểu rõ ràng.” Y vung tay, một tia chớp bắn lên trời cao.
Kết giới biến mất.