Sau khi kết giới biến mất, mọi thứ lại trở lại như cũ.
Lao Đán đi tới trước mặt Đinh Côi Bảo, ý vị thâm trường nhìn hắn, “Không nghĩ tới là pháp thuật của A Bảo lại có thể trò giỏi hơn thầy, đánh thắng cả Thượng Vũ.”
Đinh Côi Bảo nhìn hắn, mắt chớp chớp, “Ngài là ai?”
Lao Đán nhất thời suyễn khí.
Tứ Hỉ đi ra khỏi lòng Đinh Côi Bảo, ánh mắt đảo qua đảo lại, vẫn chưa hết kinh hồn, “Đi rồi?”
Tam Nguyên nói, “Đã đi rồi.”
Tứ Hỉ còn muốn tìm thì Tam Nguyên đã nói, “Tang Hải Linh cũng đi.”
Lúc này Tứ Hỉ mới hoàn hồn, sờ loạn trên người, thậm chí còn dỡ hai mắt xuống kiểm tra một lượt. Thẳng đến khi xác định được mọi thứ còn nguyên thì nhẹ nhàng thở phào một tiếng nhưng lại đột nhiên phát hiện cả Tam Nguyên và Tào Dục đều biến mất.
Đinh Côi Bảo đứng đó, hờ hững nhìn Lao Đán nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự.
“Đại nhân?”
“Ấn tiền bối?” Đàm Mộc Ân sợ hãi kêu một tiếng.
Người vẫn ngồi khoanh chân dưới đất, từ đầu đến cuối đều bị xem nhẹ là Ấn Huyền đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Không chỉ có vậy, người mà vừa một chọi một vô cùng anh dũng vô địch với Thượng Vũ khi trước, Đinh Côi Bảo, đột nhiên thẳng tắp ngã xuống.
Đàm Mộc Ân còn đang định vươn tay ra đỡ thì dư quang nhìn thấy Ấn Huyền cũng làm vậy, lập tức rụt tay trở về. Thân thể Đinh Côi Bảo vừa vặn ngã vào lòng Ấn Huyền, sắc mặt hai người rất xứng, đều tái nhợt.
Tứ Hỉ gấp đến giậm chân, “Sao lại thế này?”
Đồng Hoa Thuận xoa xoa ánh mắt, đứng lên từ trong lòng Khâu Cảnh Vân, nhìn thấy Đinh Côi Bảo ngất xỉu, khẩn trương kêu lên, “Đại nhân?”
Khâu Cảnh Vân ôn nhu vuốt đầu y, “Yên tâm, chỉ là ngất thôi.”
Tứ Hỉ nói, “Ngất xỉu thì sao an tâm được?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Ngất xỉu nghĩa là vẫn còn thở.”
Tứ Hỉ, “....”
Tào Dục và Tam Nguyên ló đầu ra nhưng chỉ liếc một cái lại trở lại trong ngực Đinh Côi Bảo. Dù sao loại chuyện này họ muốn cũng không giúp được, đi ra chỉ thêm phiền.
Tuy rằng Lao Đán vừa bị Đinh Côi Bảo trào phúng có chút không cui nhưng dù sao hắn cũng là chủ sự ở đây mà hiện tại mọi người đang nhất thống chống lại Thượng Vũ nên vội hỏi, “Thật sự không có chuyện gì chứ?”
Ngón tay Ấn Huyền nhẹ nhàng mơn trớn trán Đinh Côi Bảo, lạnh nhạt nói, “Vô phương.”
Đàm Mộc Ân nhìn máu đen còn vương lại trên khóe miệng Ấn Huyền, hồ nghi nhìn về phía Lao Đán, “Lao chưởng môn, không phải nói chỉ diễn kịch thôi sao? Sao lại thật đến vậy?” Nếu Ấn Huyền muốn giả bộ bị thương để giảm bớt sự đề phòng của Thượng Vũ thì lúc nãy đã diễn rồi, giờ muốn giả bộ thì còn ai muốn xem? Sẽ không tính toán diễn luôn đến hết ngày chứ?
Vẻ mặt Lao Đán cũng ngạc nhiên, “Là diễn mà, theo kế hoạch là diễn trò mà.”
Ấn Huyền xua tay, “Có người đánh lén khi ở trong sương mù.”
“Thượng Vũ?” Đàm Mộc Ân bật thốt lên.
Lao Đán nhíu mày, “Không phải Thượng Vũ là người phá trận sao?”
Đàm Mộc Ân nói, “Có lẽ y đã sớm ở đây rồi.”
“Không phải.” Người trả lời là Khâu Cảnh Vân, “Y và tôi vào cùng nhau.”
Nếu hắn không mở miệng thì có lẽ Lao Đán cũng đã quên đi sự tồn tại của hắn. Lao Đán nhìn Khâu Cảnh Vân đề phòng, rốt cuộc người này là thủ hạ Thượng Vũ hay là người phe mình? “Nếu không phải là Thượng Vũ thì là ai?”
“Không biết. Nhưng chắc chắn không phải Thượng Vũ.” Khâu Cảnh Vân dừng lại một lát rồi mới nói, “Nghiêm túc mà nói thì ngoại trừ Thượng Vũ thì thủ hạ còn lại của y không có khả năng làm điều đó. Kể cả tôi.”
Lao Đán cười lạnh hai tiếng, “Ngươi cũng biết tự lượng sức.”
“Đó sẽ là ai?” Đàm Mộc Ân hỏi, “Đối phương đả thương Ấn tiền bối bằng cách nào?”
Ấn Huyền nói, “Chỉ một chiêu.”
“....”
Tất cả mọi người kinh ngạc.
A Bảo vừa tỉnh lại đã thấy tình cảnh này. Cậu ôm đầu ngồi dậy, vừa định hỏi phát sinh chuyện gì thì nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Ấn Huyền, tâm đau đớn, vừa sợ, vừa giận vuốt khóe miệng hắn, “Ai làm?”
“Khụ khụ đại nhân, chúng ta còn đang thảo luận về vấn đề này.” Tứ Hỉ tốt bụng trả lời.
A Bảo nói, “Biết là ai làm chưa?”
“Chưa.”
“Hỗn đản!”
“Đúng vậy, hẳn là do hỗn đản làm.”
Tuy rằng đề tài đã bị chủ tớ A Bảo chọc cho thành truyện cười nhưng trong lòng mỗi người đều có một bóng ma chưa tan được. Một Thượng Vũ đã khiến cho bọn họ mệt mỏi giờ còn thêm cả một đối thủ không rõ ở đâu chạy tới nữa. Mặc kệ kẻ đó là ai thì hành động đả thương Ấn Huyền tuyệt đối không phải kẻ tốt lành gì.
“Mấy người tìm được người rồi cũng không nói một tiếng?” Tư Mã Thanh Khổ rống lên.
Đám người A Bảo quay đầu lại thì nhìn thấy một đám người đang thở hồng hộc chạy tới.
Nhiều người có chỗ tốt thì đương nhiên cũng có chỗ xấu. Tổng thế mà nói thì mất nhiều hơn được, hơn nữa gặp được đại boss Thượng Vũ có khả năng quần ẩu thì chỗ lợi có thể chẳng đáng là bao nhiêu. Mà nói đến chỗ tệ thì cực kì rõ ràng, ăn lắm, ồn ào, đi WC cũng phải xếp hang mà quan trọng là thiếu ai thừa ai cũng không rõ.
May mắn thay, Lao Đán vốn đã giao thiệp quen biết nhiều người nên chỉ đảo qua đảo lại vài vòng là rõ, sắc mặt khó coi, “Ngoại trừ chưởng môn Đỗ Thần Thông thì còn thiếu ba người.”
Đàm Mộc Ân vốn khá để ý tới một người nên đã phản xạ thốt lên, “Dư Mạn.”
Sắc mặt Lao Đán vốn đã khó coi nay lại nghe được thêm cái tên này thì lại càng âm trầm.
“Một người nữa là sư huynh của tôi.” Đệ tử Thông Thần phái nhỏ giọng nói. Vì Đỗ Thần Thông mang tội danh phản quân nên những người trong môn phái đều bị vây quanh và để mắt tới.
A Bảo đăm chiêu, “Sư huynh của cậu có phải là mặt khó coi quá không?”
Đệ tử Thông Thần phái thành thật trả lời, “Đệ tử của môn phái không thể đẹp trai hơn sư phụ.”
“…..” Điều kiện này cũng quá hà khắc rồi. Đệ tử của các môn phái khác không còn gì để nói.
A Bảo nói, “Tôi đã thấy anh ta nhưng sau đó….” Sau đó thì sao? Cậu cảm thấy cậu đã quên một số việc rất quan trọng tỷ như rõ ràng cậu đang chạy trên đường, sao lại đột nhiên nằm ở đây? Tỷ như lúc đó cậu đang muốn đánh cho tên đệ tử Thông Thần phái kia đến hoa rơi nước chảy, nhưng sau đó đoạn kí ức này lại hoàn toàn trống rỗng.
Tứ Hỉ nói, “Tôi biết anh ta ở đâu. Anh ta bị dính cứng ngắc ở nóc nhà đó.”
“….” Lại một câu trả lời kinh người.
Một đám người chạy tới xem nóc nhà, quả nhiên nhìn thấy một đệ tử tướng mạo xấu xí ở trên đó. Gió thổi lớn như vậy mà hắn không hề nhúc nhích.
“Sư huynh, huynh không sao chứ?” Đệ tử Thông Thần phái chạy tới đinh cứu thì phát hiện ra hắn bị dính định thân phù.
A Bảo chọc chọc Ấn Huyền, đăm chiêu, “Hình như là con làm?”
Tứ Hỉ vô tư gật đầu, “Chính là đại nhân làm.”
“Nhưng sao ta không có bất cứ ấn tượng nào về điều này?’
“Hay là đại nhân cảm thấy chút chuyện cỏn con này không đáng nhắc tới?”
“…..Lời giải thích này thực gượng ép.”
“Không có cách nào khác. Còn hơn là cách giải thích kiểu đại nhân đã lớn tuổi, thành một kẻ ngu ngốc không nhớ gì hết.”
“….”
Đàm Mộc Ân đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Không phải là thiếu ba người sao, một người nữa là ai?”
Tư Mã Thanh Khổ hừ lạnh một tiếng.
Liên Tĩnh Phong nói, “Chưởng môn Phan Triết.”
Lao Đán đột nhên nói, “Phan chưởng môn rời đi rồi.”
Hai chữ ‘rời đi’ tựa như nút mở của một cơ quan nào đó, lập tức đánh vào thần kinh của mọi người. Ấn Huyền bị vu oan, Thượng Vũ xuất hiện, nhóm chưởng môn phải xử lí chuyện của Đỗ Thần Thông, chuyện Dư Mạn mất tích tạm thời gác lại, mọi người khác giải tán.
Nói ‘mọi người khác’ đương nhiên là chỉ Ấn Huyền và A Bảo.
A Bảo nhìn sắc mặt tệ hại của Ấn Huyền, sợ hắn bị nội thương, vội vàng cùng Tư Mã Thanh Khổ đỡ ra ngoài.
Lao Đán tìm cho bọn họ một đệ tử dẫn đường.
Lúc trước thì Ấn Huyền bị chỉ trích nhiều bao nhiêu thì giờ được cung kính như Bồ Tát sống bấy nhiêu. Dù sao lấy thực lực mà nói thì chỉ có hắn mới có thể đối phó Thượng Vũ.
Chủ là chuyện hắn bị thương vẫn chưa thể giải thích được. Khi Thượng Vũ nháo lớn ở đây thì kẻ kia vào bằng cách nào? Hay là nên nói là kẻ đó vốn ở trong nội bộ môn phái?
Vấn đề này, càng đào sâu càng khiến người ta lo sợ cho nên đa số mọi người đều lựa chọn quên nó đi.
Duy chỉ có A Bảo vẫn lải nhải liên miên chuyện này không ngừng, suy đoán ra đủ thứ này nọ, thẳng đến khi ra khỏi rừng sương mù, nhìn thấy chiếc ô tô quen thuộc đứng ở bên đường mới im mồm.
“A Bảo thiếu gia, chúng ta về nhà đi.” Kì thúc xuống xe, vẫy tay gọi cậu.