Trước khi đi, Mộc Liên còn lo lắng nhìn A Bảo, trong mắt còn mang theo tia cầu xin.
Đinh Côi Bảo không thèm để ý tới mà chỉ nhìn bức tranh, vẻ mặt vừa thành kính vừa ôn nhu.
Cửa đòng lại, không khí trong phòng lại giương cung bạt kiếm.
Đinh Hải Thực ho một tiếng, vội vàng mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc, đổ năm sáu viên ra rồi hòa vào sữa.
Đinh Côi Bảo chê cười nhìn ông, “Tôi nghĩ ông không còn muốn sống nữa, không nghĩ là vẫn muốn uống thuốc chữa bệnh.”
Đối mặt với lời nói ngỗ nghịch như vậy, Đinh Hải Thực chỉ mỉm cười, “Bằng không thì con định tìm ai tính sổ?”
Ánh mắt Đinh Côi Bảo tựa như lệ kiếm nhìn ông, “Tốt lắm, vậy ông tính toán muốn bù đắp thế nào?”
“Lúc nào tính sổ thì cũng được nhưng có một việc chắc chắn phải làm trước khi tính sổ.” Đinh Hải Thực mở một quyển kí sự, lật vài tờ rồi nói, “Chiều mai đi, khi đó ta có thời gian.”
Đinh Côi Bảo nhíu mày, hồ nghi hỏi, “Chuyện gì?”
Đinh Hải Thực nói, “Phá giải Phệ Mộng Phù.”
Đồng tử Đinh Côi Bảo co rụt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm ông tựa như muốn tìm ra dấu vết dối trá trên khuôn mặt đó.
Đinh Hải Thực không nhúc nhích, tùy hắn đánh giá.
“Ông sẽ phá giải Phệ Mộng Phù?” Thanh âm lạnh lẽo của hắn tựa như vọng lại từ Địa Phủ.
Đinh Hải Thực nói, “Con không thể luôn dựa vào một hồn một phách này để áp chế hai hồn sáu phách kia được.”
Đinh Côi Bảo cười lạnh, “Nếu không phải ông dùng Phệ Mộng Phù thì sao tôi lại biến thành thế này? Hơn nữa hai hồn sáu phách kia căn bản là kẻ thành sự không có bại sự có thừa! Tôi mới là Đinh Côi Bảo chân chính.”
Đinh Hải Thực lắc đầu, “Con không phải.”
“Chính là tôi.”
“A Bảo của ta là một hài tử thiên chân thiện lương.”
“Đó là bởi vì cậu ta không biết rằng khi trước mẹ mình chết tức tưởi thế nào!”
“Vậy thì cho nó biết đi.”
Đáy mắt Đinh Côi Bảo lóe ra kinh ngạc và nghi ngờ, tính toán độ tin cậy trong câu nói của ông.
Đinh Hải Thực nói, “Nếu con không yên lòng thì có thể thỉnh Ấn Huyền tiền bối đến làm chứng.”
Đinh Côi Bảo nói, “Ông làm vậy có mục đích gì?”
ĐInh Hải Thực nói, “Ta không hi vọng con trai ra có ngày vì hồn phách chia lìa mà hấp hối.”
Đinh Côi Bảo đột nhiên ôm bụng cười ha hả, cả người run lên vì cười nhưng tiếng cười lại lạnh lẽo, rỗng tuếch khiến người ta rét run. Hắn cười chừng hai phút mới ngừng lại, chậm rãi lau nước mắt, “Đây là lời nói dối êm tai nhất mà tôi từng nghe.”
Đinh Hải Thực nói, “Cũng tốt. Làm như vậy thì ấn tượng của lời nói này có thể khắc sâu thêm một chút.”
“Nói thực đi, ông làm vậy có âm mưu gì?” Từ đầu tới đuôi hắn không thể tin tưởng được cái người năm đó nhẫn tâm sử dụng Phệ Mộng Phù với con trai mình sẽ thay đổi chủ ý muốn hóa giải nó.
Đinh Hải Thực chậm rãi uống sữa, Ấn Huyền để ý ông đã uống ba ngụm.
Tiếng uống sữa đơn điệu vang lên.
Trong lúc Đinh Côi Bảo không kiên nhẫn muốn đánh gãy thì Đinh Hải Thực buông côc đứng lên, chậm rãi nói, “Con cứ coi như đó là tâm nguyện trước khi chết của cha đi.” Ông quay về phía Ấn Huyền nói chúc ngủ ngon rồi mở cửa thư phòng.
Kì thúc và Liên di đều đứng ngoài cửa.
Thần sắc Kì thúc thập phần phức tạp, nhịn không được bước về phía trước một bước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đinh Côi Bảo như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng lại bị Đinh Hải Thực không dấu vết chặn lại, “Đêm đã khuya, mọi người đi ngủ cả đi.” Ông đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt của người khác, chỉ để lại Ấn Huyền và Đinh Côi Bảo tiếp tục lặng lẽ ngồi trong thư phòng.
Ấn Huyền cầm lấy cốc sữa, cúi đầu không nói.
Đinh Côi Bảo nói, “Phòng bếp ở tầng 1.”
Ấn Huyền buông cái cốc, “Không đi ngủ?”
“Ngài không phải rất nhớ cậu ta sao?” Đinh Côi Bảo dùng khóe mắt liếc hắn.
Ấn Huyền nói, “Cậu ta đúng là khiến người ta thích hơn ngươi.”
“Cho nên mẹ tôi bị lãng quên, cho nên tôi bị hạ Phệ Mộng Phù, cho nên tôi căn bản chỉ có một đoạn trí nhớ như vậy?” Đinh Côi Bảo không khống chế được hét to, nhấc chân đạp vào bàn phát ra tiếng kêu.
Ấn Huyền yên lặng.
“Vì sao ngài không nói lời nào?” Đinh Côi Bảo bất mãn trừng hắn.
Ấn Huyền nói, “Đây là chuyện nhà của ngươi.”
Đinh Côi Bảo hạ mắt, “Ngài đối với cậu ta cũng chỉ có vậy. Chuyện nhà tôi không phải là chuyện nhà cậu ta sao?”
Ấn Huyền nói, “Ngươi đã từng qua Địa Ngục?”
Đinh Côi Bảo ngạo mạn nói, “Cố sự thần thoại không phải có chuyện vì cứu mẹ mà phá núi sao? Vì sao tôi không thể qua Địa Ngục?”
“Ngươi dính phải sát khí của lệ quỷ Địa Ngục.”
“Đúng vậy, cho nên mới may mắn bảo trì thanh tỉnh!”
“Muốn đi Địa Ngục cần pháp khí khai đạo.”
Đinh Côi Bảo nghiêng mắt nhìn hắn, trong mắt có phòng bị cùng thắc mắc, “Ngài muốn biết cái gì?”
Ấn Huyền nói, “Không có gì, nói chuyện phiếm.” Hắn nói xong đứng lên, đang định mở cửa thì ai ngờ bị một lực lớn kéo đụng vách cửa.
Đinh Côi Bảo lần sờ ở eo hắn.
Ấn Huyền lạnh lùng bắt lấy bàn tay kia, quay đầu nhìn, “Ngươi muốn làm gì?”
Đinh Côi Bảo vươn đầu lưỡi, khiêu khích liếm môi, “Làm chuyện cậu ta muốn làm nhưng không dám làm.”
Tay Ấn Huyền hơi run lên.
Đinh Côi Bảo lập tức cảm giác được, ánh mắt lóe lóe, “Ngài cũng muốn?”
Thân ảnh Ấn Huyền lóe lên, trước khi Đinh Côi Bảo nhận ra thì hai người đã thay đổi vị trí.
Mặt Đinh Côi Bảo áp vào cửa, thong thả nói, “Hóa ra ngài thích tư thế như vậy.”
Ấn Huyền dùng sức mở cửa.
Đinh Côi Bảo bị ván cửa đập tí nữa văng ra ngoài, nhảy dựng lên, “Ngài muốn làm gì?”
Ấn Huyền lạnh như băng đáp, “Ngủ.”
Ngoài cửa, Kì thúc, Khâu Cảnh Vân, Tào Dục…Một loại những gương mặt quen thuộc đang nhìn vào.
Những ánh mắt quỷ dị đánh giá gương mặt lộ ra một nửa của Đinh Côi Bảo.
Kì thúc là người đầu tiên lấy lại tinh thần, che miệng ho khan, “Tôi mang Ấn Huyền tiền bối và Khâu tiên sinh đến khách phòng nghỉ ngơi.”
Chờ bọn họ lên giường đi ngủ thì trời cũng đã sắp sáng. Kì thúc và A Bảo ngủ thẳng đến chạng vạng mới rời giường.
Chuyện đầu tiên mà A Bảo làm khi tỉnh dậy chính là tìm Kì thúc hỏi linh đan diệu dược để trị liệu cho Ấn Huyền.
Kì thúc nhìn khí chất và tinh thần khác hẳn hôm qua của cậu, trong đầu bốn bề dậy sóng, hơn nửa ngày mới nói, “Loại thuốc quý giá như vậy từ trước đến giờ đều do lão gia bảo quản. Bảo thiếu gia muốn thì đến xin lão gia.”
A Bảo “Nga” một tiếng, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, “Cha tôi ở đâu?”
Kì thúc nói, “Lúc này hẳn lão gia đang ở thư phòng.”
A Bảo đi được hai bước nhưng vẫn không cam lòng quay đầu lại nói, “Kì thúc muốn đi cùng không?”
Kì thúc mỉm cười, “Hôm nay…… Thiếu gia và lão gia khó có dịp đoàn tụ, tôi sẽ không quấy rầy.”
A Bảo buồn bực nhìn hắn, hận không thể thốt lên, “Thúc đi quấy rầy đi.”
Tứ Hỉ đi phía sau cậu, cao giọng nói, “Đại nhân không phải sợ, có em ở đây.”
A Bảo nói, “Em biến thành thực thể đã rồi nói sau.”
“Được.” Khi Tam Nguyên, Đồng Hoa Thuận đã bị Tào Dục và Khâu Cảnh Vân câu đi mất thì chỉ còn mỗi Tứ Hỉ là phá lệ trung thành.
A Bảo có điểm cảm động, một mặt đi đến thư phòng, một mặt nói với TÚ Hỉ, “Không nghĩ tới người cuối cùng bồi ta lại là em.”
Tứ Hỉ đưa A Bảo tới cửa, tiêu sái phất tay nói, “Không cần khách khí, đại nhân, chúc ngài thuận buồn xuôi gió.”
….
A Bảo suy sụp nói, “Em không vào cũng ta sao?”
Tứ Hỉ nói, “Đưa quân ngàn dặm cũng chỉ đưa đến biên quan….”
Không đợi A Bảo đứng lên thì y đã hóa thành hồn thể, bị A Bảo hút vào ngực.
Nhìn Đinh Hải Thực, A Bảo có cảm giác kì quái vì khuôn mặt này thực sự rất xa lạ, thậm chí cậu còn nghĩ muốn mở miệng hỏi, “Ông là ai.”
Đinh Hải Thực đang đọc sách thì ngẩng đầu lên, thấy cậu sau khi lặng lẽ đẩy cửa ra thì ngốc hồ hồ đứng bất động không khỏi ôn nhu nói, “A Bảo, không thoải mái chỗ nào?”
A Bảo lắc đầu, thử gọi một tiếng, “Ba?”
Tim Đinh Hải Thực đập loạn vài nhịp, lập tức lộ ra vẻ mặt sáng lạn tươi cười, giơ tay ngoắc cậu, “Vào đi.”
A Bảo lén lút tiến vào, nhìn ông cười không ngừng.
Tuy rằng nụ cười của ông có điểm cứng ngắc nhưng đối với Đinh Hải Thực mà nói thì cười đã là thứ quá khó thấy, “Làm sao thế?”
A Bảo nịnh nọt nói, “Ba, người xem nhà mình có mấy lọ linh đạn diệu dược có thể cho con mấy bình được không?”
Đinh Hải Thực lo lắng, “Con không thoải mái?”
“Không phải con, ách, không đúng, là con, là con.”
“Ta tìm thầy thuốc.” Đinh Hải Thực đinh gọi điện thoại nhưng bị A Bảo ngăn cản, “Không đúng không đúng, không phải là không thoải mái mà chính là muốn uống thuốc thôi.” Nói xong Tứ Hỉ và cậu đồng thời than nhẹ, Tứ Hỉ than vì không còn gì để nói còn A bảo than vì ảo não.
“Có phải là cho Ấn Huyền tiền bối không?” Đinh Hải Thực hỏi.
A Bảo chớp mắt, “Nếu đúng thì ba có cho không?”
“Đương nhiên.” ĐInh Hải Thực gật đầu, “Nhưng tình huống của Ấn Huyền tiền bối có chút đặc thù, vẫn nên tìm thầy thuốc khám đã. Thuốc thì ở đây ta có, nếu có thể giúp thì ta sẽ không keo kiệt.”
“Ba, người thực sự là người tốt!” A Bảo cảm động không thôi.
Đinh Hải Thực giật mình. Từ khi sinh ra đến giờ, danh từ “người tốt” luôn dành để ca ngợi ông đã nghe không dưới vạn lần nhưng đây là lần đầu tiên nghe chính nhi tử mình khen, ông tự cho là trái tim đã qua thiên chuy bách luyện sẽ không còn cảm giác gì nữa, vậy mà lại vì lời khen lơ đãng của nhi tử mà xúc động.