Riêng chuyện thỉnh thầy thuốc khám bệnh cho Ấn Huyền thì lại phát hiện hắn bế quan.
A Bảo nhìn Ấn Huyền đang khoanh chân ngồi trong kết giới, vừa chua sót vừa đau lòng, hận không thể nắm tay hắn. Đáng tiếc kết giới này đối xử bình đẳng, ngay cả thầy thuốc cũng bị chắn ở ngoài.
“Ấn Huyền tiền bối đạo pháp cao thâm, bác học đa tài, nhất định có biện pháp của chính mình, con không cần lo lắng.” Đinh Hải Thực nhịn không được mà nhẹ nhàng vỗ vỗ người vẫn nhìn Ấn Huyền không nhúc nhích.
Thân thể A Bảo đột nhiên nhảy dựng về phía sau, kinh ngạc và đề phòng nhìn về phía Đinh Hải Thực.
Tay Đinh Hải Thực còn ở giữa không trung, đáy mắt cố giấu đi tia đau thương nhưng lại làm ra không có chuyện gì, “Muộn giờ ăn cơm rồi, chúng ta xuống lầu trước.”
Thầy thuốc áy náy nhìn Đinh Hải Thực, “Xin lỗi đảo chủ, không thể giúp đỡ.”
Đinh Hải Thực cười nói, “Không có, là tôi liên lụy ngài một chuyến.”
Thầy thuốc nói, “Đảo chủ sao lại nói vậy. Lúc trước nếu không có ngài, chúng tôi có lẽ đã bị diệt khẩu. Có thể ở lại sinh hoạt ở một nơi thể ngoại đào nguyên như ở đây là phúc khí của cả nhà chúng tôi. Đừng nói là đi một chuyến, cho dù là núi đao biển lửa chúng tôi cũng không oán một câu.” Ông ta nói lời này xong còn liếc một ánh mắt trách cứ về phía A Bảo.
A Bảo mạc danh kì diệu chớp mắt, “Nga?”
Đinh Hải Thực nói với thầy thuốc, “Để tôi tiễn ngài ra ngoài.”
Thầy thuốc nói, “Không cần, để Mộc Liên tiểu thư tiễn tôi cũng được.”
Đinh Hải Thực nói, “Tối hôm qua cô ấy không được ngủ, để tôi bảo A Kì đưa cũng được.”
A Bảo bĩu môi, bất giác lẩm bẩm, “Kì thúc cũng không được ngủ.”
Thầy thuốc đi qua bên người cậu, đột nhiên dừng lại rồi sâu kín nói, “A Bảo thiếu gia nếu đã trở về đây thì ở thêm vài ngày nữa. Một mình đảo chủ ở đây rất tịch mịch.”
A Bảo đột nhiên sinh ra cảm xúc phiền chán, tựa như núi lửa muốn phun trào, chán ghét nói, “Các người không phải là người sao?”
Sắc mặt thầy thuốc thay đổi.
A Bảo cũng hiểu được bản thân mình không lễ phép nén vội cười gượng hai tiếng, “Ý tôi là ở đây cũng có người còn gì.”
Thầy thuốc còn đang muốn nói gì thì Đinh Hải Thực đã tiễn ra ngoài.
A Bảo đứng tại chỗ, buồn bực lắc lắc đầu. Không biết từ bao giờ cảm xúc của cậu trở nên khó khống chế, thường sinh ra cảm giác chống chế, không nghe theo sự điều khiển của bản thân.
Cậu đã từng đem chuyện này nói với quỷ sử trung thành duy nhất của mình, Tứ Hỉ.
Tứ Hỉ nghĩ nghĩ rồi hai giọng trả lời, “Ngài có nghĩ là sinh lí ảnh hưởng tới tâm lí không?”
A Bảo nói, “Em nói là ta có bệnh?”
Tứ Hỉ nói, “Không nghiêm trọng như vậy. Cùng lắm là chỉ dục cầu bất mãn.”
A Bảo há to miệng.
Tứ Hỉ ôm bờ vai cậu, an ủi nói, “Đều là nam nhân cả. Loại chuyện này thực bình thường, không cần ngượng ngùng.”
“Ai nói đều là nam nhân?” A Bảo chọc chọc bụng Tứ Hie, chọc đến mức y run lên, “Em là nam quỷ.”
Tứ Hỉ cầu xin, “Có nhất thiết phải phân biệt rõ như vậy không.”
“Dục cầu bất mãn...” Trong đầu A Bảo không tự chủ được nghĩ tới một số hình ảnh khiến miệng khô lưỡi khô. Cậu liếm liếm môi nói, “Giải quyết như thế nào a? Ta muốn nói là liệu tổ sư gia có chịu phối hợp không? Hiện tại thì thân thể của ngài không được tốt lắm, không phải a, ta cũng không phải là muốn lợi dụng người ta trong lúc khó khăn, ta nói em có thấy tổ sư gia ở phương diện này cũng.... Sao em lại dung ánh mắt này nhìn ta?”
“Đại nhân, kì thực ở phương diện này tự mình giải quyết cũng được, không cần phức tạp hoá vấn đề.”
“......”
Đêm dài yên tĩnh.
Hành lang truyền đến một tiếng bước chân cô tịch, dừng lại ở trước cửa thư phòng.
Kẽo kẹt.
Cửa bị đẩy ra.
Đinh Hải Thực buông sách và kính, mệt mỏi đè cái trán, “Con đến rồi.”
Đinh Côi Bảo nói, “Giữa trưa quá mệt mỏi.”
Đinh Hải Thực nói, “Không sao. Dù sao thì chúng ta còn có thời gian.”
“Đây là ông nhất sương tình nguyện.”
“Cứ cho là vậy đi.”
“Ông muốn giải trừ Phệ Mộng Phù thế nào?”
“Tìm mộng yểm, sau đó đưa vào mộng cảnh.”
Đinh Côi Bảo nhíu mày, “Mộng yểm?”
Đinh Hải Thực ôn nhu nhìn hắn, “Yên tâm, ta sẽ không đặt hài tử của ta vào hiểm cảnh.”
“Xin lỗi, danh dự của ông không tốt như ông nghĩ đâu.”
“Nhưng nghị lực của ta thì tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của con.”
Đinh Côi Bảo tránh ánh mắt nóng rực khác thường của ông, lạnh nhạt nói, “Ông tính khi nào thì bắt đầu?”
“Ngay lập tức.”
Đinh Côi Bảo cũng không muốn rườm ra, lập tức đi.
Tiếng bước chân ngày càng xa, thẳng đến khi nó hoàn toàn biến mất thì tủ sách ở thư phòng chậm rãi tách ra, Kì thúc len ra từ khe hở, “Lão gia, ngài định bao giờ mới nói rõ ràng với thiếu gia?”
Đinh Hải Thực nâng cằm cười ôn nhu, “Cho dù hận ta thì nó cũng không chút nào do dự tiếp nhận lời đề nghị của ta.”
Kì thúc thở dài, không biết nên vui hay nên buồn, “Lão gia và Bảo thiếu gia dù sao cũng là cha con. Phụ tử liên tâm a.”
Đinh Hải Thực đứng lên, đưa tay mở cửa sổ.
Gió đêm tựa như nước suối buốt giá.
Kì thúc cầm áo khoác trên giá treo khoác lên người Đinh Hải Thực, “Vất vả lắm mới đợi được thiếu gia trở về, lão gia càng nên chú ý thân thể.”
Đinh Hải Thực ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đáy mắt có tia hoài niệm, hồi lâu sau mới nói, “Yên tâm, chuyện đã đáp ứng với A Hân, ta nhất định sẽ làm được.”
Tiếng đàn dương cầm quen thuộc vang lên.
A Bảo mơ mơ màng màng đứng lên đi theo thanh âm xuống lầu.
Phía sau chiếc dương cầm kê đối diện cửa hiện lên một bóng dáng mơ hồ.
Cậu không tự chủ được mà tiến tới gần chiếc đàn.
Phía sau đàn dương cầm là một phụ nhân đang ngồi ngay ngắn, mười ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn tựa như những tinh linh. Cô mặc một chiếc váy dài cao cổ màu đen, tóc dài được vấn lên lộ ra chiếc cổ thon dài duyên dáng khiến A Bảo nhìn ngây ngốc.
Thủ khúc hoàn tất, phụ nhân nghiêng đầu nhìn cậu, khuôn mặt mĩ lệ mà hiền lành.
“Tôi từng thấy cô, ở tác hồn đạo….” A Bảo đột nhiên kêu lên.
Phụ nhân vươn tay về phía cậu.
A Bảo mất hồn mất vía đi qua ngồi xuống, chờ đến khi hoàn hồn thì phát hiện mình lại nhào vào lòng cô ta cọ cọ.
“Tôi….Cô….”
A Bảo chấn kinh.
Đây nhất định là pháp thuật, nếu không thì sao cậu có thể sinh ra tình cảm quyến luyến đối với một nữ nhân xa lạ như vậy, rõ ràng không lâu trước đây cậu còn xác định mình coi như đã bị tổ sư gia nắm trong tay.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi cảm thấy may mắn vì tổ sư gia đang bế quan nên không nhìn thấy cảnh này.
“Cô là ai?” Cậu dựa vào phụ nhân, giọng hỏi như làm nũng.
Phụ nhân nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ôn nhu nói, “A Bảo, con nghĩ không ra sao?”
“Tôi biết cô?” A Bảo cảnh giác đứng thẳng dậy.
Phụ nhân ôn nhu nhìn cậu, chậm rãi đưa tay vuốt ve theo đường cong khuôn mặt cậu cho tới bả vai, “A Bảo, con cần phải tự mình nhớ lại.”
A Bảo mờ mịt hỏi, “Nhớ cái gì?”
Phụ nhân mỉm cười, cảnh tượng trước mắt A Bảo lại biến đổi!
A Bảo kinh hoàng đánh giá căn phòng xa lạ. Căn phòng được bày trí tinh xảo, bức tranh, cái bàn, bình hoa…. Mỗi một thứ đều mang phong cách Tây Âu nhưng cậu lại không có tâm tình thưởng thức. Cách vách mơ hồ truyền đến tiếng khóc tỉ tê, A Bảo do dự một lát nhưng vẫn quyết định đẩy cửa ra.
Kỳ thực đến giờ thì cậu xác định tất cả đều là pháp thuật, không phải mộng cảnh thì chính là ảo cảnh. Chỉ có điều kì quái là cậu không muốn đánh vỡ nó, thực giống như tiềm thức biết rằng mộng cảnh này không có hại với cậu.
Chính giữa phòng cách vách có một chiếc giường gỗ, phụ nhân đột nhiên biến mất kia đang nằm trên giường, vẻ mặt an tường.
Tiếng khóc truyền đến từ bốn phương tám hướng, thanh âm rất quen tai nhưng cậu lại không thể nhận ra ngay là ai.
Cậu chậm rãi tới gần giường, bi thương từ đáy lòng điên cuồng lan tràn trong cơ thể khiến cậu không thở nổi.
Tiếng khóc lại càng vang như bài sơn đảo hải, đinh tai nhức óc.
Cậu đau đầu muốn nứt, cảnh vật trước mắt lại bắt đầu vặn vẹo, đảo ngược.
Trước khi lâm vào hắc ám, cậu đột nhiên nhớ tới tiếng khóc này giống ai.
-- Chính là cậu.
Sau giờ ngọ, ánh sáng chói mắt.
Tứ Hỉ nhưng A Bảo ngồi bất động nửa ngày trên giường, lại xem bữa sáng chưa được đụng tới, nhịn không được rút một bông hoa chỉa chỉa vào mũi cậu.
A Bảo hắt xì một tiếng rồi mặt lại tiếp tục không đổi.
“Đại nhân, chân ngài không tê sao?”
A Bảo trầm mặc.
“Đại nhân, không buồn tiểu sao?”
A Bảo tiếp tục trầm mặc.
“Xùy xùy….” Tứ Hỉ đột nhiên phát ra thanh âm như dỗ trẻ con tè.
Tầm khoảng ba phút sau, khi Tứ Hỉ chuẩn bị thay đổi cách làm phiền thì A Bảo đột nhiên nhảy khỏi giường đi toilet rồi trở về ăn trưa.
Tứ Hỉ gật đầu vừa lòng, “Đại nhân, cái này đúng rồi, dù là mộng tưởng hão huyền gì đó ai cũng thích nhưng không được phép ảo tưởng mất ăn mất ngủ.”
A Bảo nghe được ngẩn ra, “Nằm….mơ?”
Tứ Hỉ nói, “Ách, nếu đại nhân không thích thì có thể gọi là ngẩn người.”
A Bảo đột nhiên nhảy dựng, “Nếu gặp mộng yểm thì sao?”
Tứ Hỉ chân chân nói, “Vậy thì còn phải xem là thiện ý hay ác ý.”
“Có ý gì?”
“Nếu là thiện ý chỉ muốn làm ra một vài giấc mộng Hoàng Đế các loại thì em cảm thấy rất tốt.”
“Nếu là ác ý?”
“Này…. Chuyện này phải hỏi tổ sư gia đại nhân.”
Nhãn tình A Bảo đột nhiên sáng lên, “Ta nhớ rõ tổ sư gia có nói qua có một loại Phệ Mộng Phù chuyên ăn giấc mơ khiến người nằm mơ không nhớ rõ mình mơ cái gì, như vậy mộng yểm muốn cũng không thể nhảy vào giấc mơ.”
Tứ Hỉ nhíu mày, “Cho nên nếu đại nhân dùng thứ này thì cho dù có mơ thấy em hay tổ sư gia thì sau khi tỉnh lại cũng không nhớ rõ?”
A Bảo ngây người, “Này….”
Tứ Hỉ nói, “Không bằng chờ tổ sư gia xuất quan rồi nhờ ngài giúp đại nhân bắt nó.”
A Bảo vò đầu, “Ta cũng phải hữu dụng một chút a. Không phải chuyện gì cũng phải nhờ tổ sư gia.”
Tứ Hỉ nói, “Đại nhân, từ quyết tâm dẫn đến tự tin có khoảng cách lớn, ngài không cần vội vã làm chi. Tối hôm qua ngài rốt cuộc mơ thấy gì mà sợ hãi như vậy?”
“Không phải sợ, chỉ là ta mơ….” A Bảo hổi tưởng mộng cảnh nhưng lại có thể nhớ được giấc mơ kia một cách chi tiết sống động, tựa như là tự mình trải qua vậy. Hơn nữa trong phòng của phụ nhân kia cậu thậm chí còn nhớ được đầu giường có treo một ảnh chụp kết hôn. Bối cảnh phía sau là bờ biển, nữ nhân trong ảnh là phụ nhân, nam nhân trong ảnh là….
A Bảo cứng đờ.
Bởi cậu nhớ rất rõ, nam nhân trong ảnh kia chính là cha cậu – Đinh Hải Thực.