Lưu Quỷ

Chương 127: Chương 127




“Đại nhân?” Tứ Hỉ kinh ngạc nhìn A Bảo nhảy dựng lên chạy ra ngoài.

Nỗi băn khoăn trong lòng A Bảo ngày càng lớn.

Cha trùng hôn, tái giá hay là….

Cậu cố gắng hồi tưởng bộ dáng của mẹ nhưng cho dù thế nào cũng không nhớ được.

Điều này sao có thể xảy ra!

A Bảo đứng ở hành lang, mờ mịt nhìn xung quanh. Từ khi về nhà tới nay, cậu chưa từng nhìn qua căn nhà này, giờ mới phát hiện mọi thứ trong nhà đều thật xa lạ, xa lạ đến nỗi dường như cậu chưa từng tới đây một lần nào cả.

“Đại nhân.” Tứ Hỉ yên lặng đứng phía sau cậu, “Ngài không sao chứ?”

A Bảo đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Em có biết cha ta ngủ phòng nào không?”

Tứ Hỉ nói, “Nếu em nói em biết, ngài có thấy kì quái không?”

A Bảo hỏi ngược lại, “Nếu ta nói ta không biết thì có kì quái không?”

Tứ Hỉ gật đầu, “Rất kì quái, so với em có kì quái hơn.”

“Ở đâu?”

“Trên tầng, ngay phòng đầu ở hành lang.”

A Bảo xoay người bỏ chạy.

Tứ Hỉ do dự một hồi, quyết định đi tìm Kì thúc.

A Bảo chạy nhanh như chớp đến cửa phòng Đinh Hải Thực, ánh mắt nhìn chằm chằm ván cửa, trái tim vẫn đập bùm bùm kinh hoàng. Trong nháy mắt, cậu tựa như hóa thành tân nương vậy, trong tay cầm chìa khóa, trong lòng tràn ngập tò mò nhưng lại sợ hãi chân tướng phía sau cánh cửa mà không dám tiến lên.

Nắm lấy hoàng phù trong tay, cậu rón ra rón rén đẩy cửa ra.

Cửa mở không tiếng động.

A Bảo đi hai bước, chân đột nhiên như bị đóng đinh xuống sàn.

Nơi này….rõ ràng chính là gian ngoài phòng của phụ nhân trong mộng cảnh!

Cậu nhìn chằm chằm cánh cửa giống hệt trong mộng, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đi vào.

Cảnh Đinh Hải Thực ôm ảnh chụp của vị phụ nhân kia đập ngay vào mặt. Trong ảnh chụp ông cười sáng lạn tựa như làm mờ cả ánh sáng mặt trời, so với một Đinh Hải Thực bệnh tật hiện tại khác hẳn nhau.

Thân thể A Bảo mệt mỏi, lảo đảo lui về sau hai bước lại bị một bàn tay đỡ lấy. Cậu hốt hoảng quay đầu, vừa lúc đối mắt với Đinh Hải Thực.

“Tìm ta?” Đinh Hải Thực mỉm cười.

A Bảo không biết giải thích thế nào về sự xuất hiện của mình ở đây nên đành phải gật đầu.

Đinh Hải Thực vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói, “Từ khi mẹ qua đời, con đã rất lâu rồi không đến đây.”

A Bảo giật mình nhìn ảnh chụp, “Cô ấy là mẹ của con?”

Đinh Hải Thực nói, “Đúng vậy. Từ nhỏ con đã đi theo Tư Mã chưởng môn, rất ít khi trở về.”

A Bảo nói, “Mẹ mất vì sao?”

“Sinh bệnh.”

“Trị không được?”

Đinh Hải Thực nhẹ nhàng lắc đầu.

A Bảo nói, “Ngày hôm qua con mơ thấy mẹ.”

Đinh Hải Thực quay đầu, “Cô ấy nói gì?”

“Chưa nói gì cả.” A Bảo rốt cuộc đã hiểu tại sao mình lại có cảm giác tình thân với phụ nhân trong mộng, hóa ra người kia là mẹ cậu. Cậu rất muốn tự hỏi tại sao một chút ấn tượng về mẹ mà cậu cũng không nhớ được, cho dù tính cậu hay quên cũng không thể quên sự tình trọng yếu như vậy. Nhưng nhìn gương mặt mệt mỏi của Đinh Hải Thực, cậu không thể nói nên lời. Cho dù thế nào thì quên mẹ mình cũng là chuyện bất hiếu, cậu làm sao có thể nói ra khiến cha càng thương tâm hơn.

Đinh Hải Thực nói, “Có khi ta cũng mơ thấy mẹ con.”

A Bảo nói, “Có nhiều không?”

“Không thể mơ nhiều quá vì ta sợ ta sẽ không muốn tỉnh lại.” Đinh Hải Thực dừng một chút, dùng thanh âm nhỏ đến không thể nghe được lẩm bẩm, “Bây giờ chưa phải lúc.”

A Bảo muốn vỗ vỗ vai an ủi ông nhưng giữa cậu và ông lại tồn tại cảm giác xa lạ đến kì lạ, dù có muốn cũng không an ủi được.

May là Đinh Hải Thực đã chủ động nói sang chuyện khác, “Nghe nói một ngày rồi con còn chưa ăn gì, đi xuống lầu đi, ta bảo A Kì chuẩn bị đồ ăn cho con.”

“Vâng, cảm ơn.” A Bảo nói xong mới phát giác khẩu khí của mình thực sự rất khách sáo.

Đinh Hải Thực chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, mỉm cười đi ở phía trước.

Cơm nước xong xuôi, A Bảo đi bộ một vòng quanh đại trạch, cho đến khi trời tối mới trở về ăn cơm tối sau đó lại ngốc ở cửa phòng Ấn Huyền.

Tử Hỉ và Kì thúc trái phải nhìn cậu.

A Bảo run run khoanh chân, mở to mắt, “Hai người nhìn tôi làm gì?”

Tứ Hỉ nói, “Đại nhân, ngài đang làm cái gì?”

“Hộ pháp cho tổ sư gia.”

Kì thúc nhíu mày, “Trận pháp có ở trên đảo không phải chuyện đùa, nếu Thượng Vũ có tiến trận, chắc chắn chúng ta sẽ phát hiện.”

A Bảo nói, “Con duy trì tinh thần.”

Tứ Hỉ nhìn chằm chằm A Bảo, đáy mắt vụt qua ý cười bỡn cợt.

A Bảo hừ lạnh, “Em cười cái gì?”

“Đại nhân sợ ngủ nằm mơ đúng không?”

A Bảo chật vật đứng lên, “Không phải!”

Tứ Hỉ và Kì thúc nghi ngờ nhìn cậu.

“Ta lập tức ngủ cho em xem!” A Bảo đùng đùng xoay người đi ngủ.

Tứ Hỉ phiêu tới đầu giường nhìn cậu, lát sau buồn bã nói, “Đại nhân, ngài ngủ sao….”

“Ngủ!” A Bảo trả lời, giọng điệu chém đinh chặt sắt, “Đừng đánh thức ta.”

Tứ Hỉ ngoan ngoãn “Nga” một tiếng rồi chui vào ngực cậu.

Tay phải A Bảo nắm thành quyền, trong đầu đang nghĩ tới tao ngộ trong một năm nay của cậu đầy kích thích để chống lại cơn buồn ngủ nhưng càng nghĩ lại càng muốn ngủ. Ý thức đang nghĩ tới tác hồn đạo trong thôn Quỷ Sát trong nháy mắt đã lại nghĩ tới thư phòng của Đinh Hải Thực.

Lại nằm mơ?

A Bảo nhìn bốn phía không một bóng người, vị phụ nhân kia, a không phải, là mẹ cậu không xuất hiện. Không rõ là thất vọng hay khẩn trương, cậu xoay người mở cửa, phát hiện dù cố sức thế nào cửa vẫn không mở được, muốn kêu to nhưng dường như họng bị cái gì đó chặn lại không phát ra tiếng.

Mộng yểm sẽ không định vây cậu chết luôn trong mơ chứ?

A Bảo cảm thấy bản thân mình rất không cẩn thận. Mộng yểm không ra tay một lần không có nghĩa là lần này sẽ không rat ay, cậu đã nên đem chuyện này nói ra, ít nhất là phải để Tứ Hỉ cách một tiếng lại đánh thức cậu một lần để tránh bị trầm luân trong mộng cảnh.

Cậu đi đến cửa sổ, âm thầm cầu nguyện cửa sổ có thể mở.

Tầm mắt bên phải đột nhiên chú ý đến có gì đó di chuyển.

A Bảo để phòng quay đầu lại nhìn.

Giá sách di chuyển, lộ ra một khe hở bằng nửa thân người.

Cái này xem như gậy ông đập lưng ông sao?

A Bảo nuốt nước bọt, thử mở cửa sổ, quả nhiên không mở được, đành phải thử thăm dò khe hở ở giá sách. Giá sách cao hai thước được làm bằng gỗ lim chính tông, nếu trong lúc mình chui qua mà bị áp bẹp….

Không đúng, đây chỉ là mộng cảnh!

A Bảo cẩn thận chui qua, lập tức nhìn thấy một kho hàng nhỏ.

Tàng bảo thất*?

(*Tàng bảo thất: Tạm hiểu là nơi chứa những đồ quý giá.)

Thiện Đức thế gia kinh doanh nhiều năm như vậy có một tàng bảo thất cũng rất bình thường. Có điều không bình thường là sao mộng yểm lại dẫn cậu tới đây?

Bức tranh đối diện cậu đột nhiên tự động cuộn lên, lộ ra một ám cách.

Thiết kế cũ quá a! Thiết kế sư ở cổ đại kỳ thực chỉ biết có một cách để giấu ám cách thôi đúng không. Cái này còn chẳng cần động não nữa.

Mở ám cách, lộ ra một chiếc tủ sắt.

A Bảo bước một bước về phía trước, phát hiện dưới chân xuất hiện một trận pháp. Trận pháp có tổng cộng năm đường cong khác màu nhau, tựa như đèn nê ông rồi tiêu thất, lập tức, tủ sắt tự động giải mã, mở ra.

A Bảo chần chờ một lát nhưng cũng không khống chế được tò mò, chậm rãi tiến đến gần.

Phía trong tủ sắt có hơi tối. Cậu sờ soạng xung quanh sau đó đụng phải một mộc bài gì đó, rút ra nhìn, sửng sốt.

Tuy rằng chưa tự tay sờ qua nhưng vật như vậy chỉ cần nhìn qua một lần là không sao quên được.

Bàn Cổ lệnh, hô thần gọi quỷ.

Sao nó lại ở chỗ này?

Đây là mộng yểm bố trí hay là có thực ở ngoài đời?

A Bảo cầm Bàn Cổ lệnh, tâm loạn như ma, nhịn không được suy nghĩ miên man.

Đột nhiên, cảnh vật xung quanh cậu biến đổi, cậu bị chuyển tới bờ biển. Bòng đêm thâm trầm, đem trời biển hòa thành một thể, gió biển thổi, tiếng sóng vỗ bờ khiến mọi thứ trở nên chân thực.

Bàn Cổ lệnh trong tay A Bảo không hề báo trước mà phát ra ánh sáng như hỏa diễm, hai quỷ soa từ trong nước đi tới, túm lấy cậu rồi đem trở lại trong nước

Tổ sư gia cứu mạng!

A Bảo ra sức giãy dụa, đáng tiếc giãy dụa nửa ngày mới phát hiện không hiệu quả. Hiện tại cậu bị đưa vào một nơi sương mù mênh mông, nhìn qua thực sự rất giống Địa Ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.