Sinh ra tâm tình giống nhau….
Thần sắc A Bảo thực vi diệu, lén lút đánh giá Đinh Hải Thực và Kì thúc, thấy bọn họ không có bất cứ dị trạng nào mới âm thầm thở nhẹ ra, cười gượng, “Đúng vậy, con và tổ sư gia nhiều lần sinh tử hoạn nạn có nhau nên giao tình đương nhiên là khác biệt. Nhìn thấy tổ sư gia xuất quan, tâm tình đương nhiên là kích động.”
Kì thúc không để ý thấy sự che dấu mất tự nhiên của cậu, vẫn còn nghĩ tới sắc mặt khó coi của Ấn Huyền khi rời đi, thở dài, “Nhưng Ấn Huyền tiền bối dường như là nửa đường xuất quan nên có thể sẽ lại bế quan.”
A Bảo nhớ tới sắc mặt trắng bệch của Ấn Huyền, khẩn trương nói, “Tổ sư gia đại nhân sẽ không sao chứ?”
Kì thúc nói, “Hẳn là không sao. Lão gia đã tặng tiền bối năm viên Thiên Linh Đan, cho dù là dưỡng thương hay tu luyện đều có lợi.”
A Bảo thuận miệng nói, “Cảm ơn cha.”
Đinh Hải Thực nói, “Ta đưa cho Ấn Huyền tiến bối, sao lại cảm tạ ta?”
A Bảo hắc hắc cười, “Ngài ấy là vì con cho nên mới xuất quan nha.”
Đinh Hải Thực gật đầu, nói một câu đầy thâm ý, “Đúng vậy, tổ sư gia đối với con trân trọng có thừa.”
Từ lúc khôi phục trí nhớ, A Bảo tuy không bị sát khí ảnh hưởng nhưng khi đối với Đinh Hải Thực vẫn có chút khách sáo, nếu không thì cậu cũng không biểu hiện lạnh nhạt như vậy. Nhưng câu nói vừa rồi của Đinh Hải Thực lại đúng khẩu vị của cậu nên cậu muốn cười lại không nghĩ cười, khóe miệng run run tựa như rút gân.
Kì thúc nói, “A Bảo thiếu gia, cậu không thoải mái sao?” Hắn cực kì lo lắng A Bảo lưu lại di chứng.
“Không có.” Tròng mắt A Bảo chuyển chuyển, cố ý chuyển hướng đề tài, “Sao không thấy Liên di a?”
Đinh Hải Thực và Kì thúc không dấu vết liếc nhau.
Đinh Hải Thực nói, “Trên đảo có tranh cãi nhỏ, Mộc Liên đi giải quyết.”
“Không nghĩ tới Liên di còn kiêm chức hội trưởng hội phụ nữ.” A Bảo nói xong lại thè lưỡi, “A, con không phải nói Liên di là bác gái, con nói, hắc hắc, Liên di thực nhiệt tâm. Con đi thăm tổ sư gia!” Cậu đóng cửa, yên lặng thở ra, đang muốn nhấc chân đi thì nghe thấy thanh âm cực nhỏ của Kì thúc: Bảo thiếu gia….Ấn Huyền tiền bối…..
Cước bộ bước ra lập tức quay trở lại.
Cậu lấy một cây bút long, tùy tiện dùng nước miếng vẽ lên cửa gỗ, chỉ một lúc sau thanh âm bên trong đã có thể nghe được rõ ràng nhưng đề tài đã thay đổi.
Đinh Hải Thực nói, “Chúng ta đi xem Mộc Liên đi.”
Kì thúc nói, “Một người đi thôi, miễn cho khó xử.”
Trong phòng lại trở nên yên lặng.
A Bảo có điểm gấp, nước miếng khô, trận pháp mất đi hiệu lực.
Trước khi trận pháp biến mất, tiếng nói của Đinh Hải Thực lại truyền ra, “Chung quy lại ta vẫn không thích hợp làm truyền nhân của Thiện Đức thế gia.” Kế tiếp tựa như là lời Kì thúc nhưng thanh âm không rõ lắm. A Bảo định tiếp tục vẽ trận pháp nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân, lập tức chạy đến lan can.
Cửa mở.
A Bảo cắn răng, trực tiếp nhảy từ lan can xuống.
Từ tầng hai nhảy xuống tầng một chẳng những cần kĩ thuật mà còn cần thể lực. Tuy rằng sau khi phục hồi trí nhớ, A Bảo biết kĩ thuật nhưng thể lực hoang phế không phải nói hồi phục là hồi phục ngay được. Cậu vừa rời xuống đất thì thấy mắt cá chân đau nhức, thiếu nữa thì bổ nhào. Tiếng bước chân truyền đến ngày càng gần, A Bảo chỉ có thể cắn răng đứng lên, cố gắng lết đến gầm cầu thang.
May mắn là Đinh Hải Thực và Kì thúc không phải là người quá cảnh giác nên đã đi thẳng ra cửa.
Chờ cửa đóng lại, A Bảo mới từng bước đi ra.
“Đại nhân, ngài làm gì vậy?” Tứ Hỉ bay từ trên lầu xuống.
A Bảo nói, “Em tìm Tam Nguyên và Tào Dục đến đây.” Cậu nghe lén được không nhiều lắm nhưng phân tích thế nào cũng thấy Liên di, Kì thúc và cha có gì đó gạt cậu. Nhớ lại sự quan tâm của Liên di với cha và sự đau lòng của cha với Liên di, trong đầu cậu lại hoảng hốt. Cậu phát hiện bản thân mình rất ích kỉ, chuyện này không liên quan đến lệ quỷ sát khí mà là do trong cảm nhận của cậu, cha chỉ thuộc về mẹ và chính mình, cho dù Liên di có tốt thế nào thì cậu vẫn không thể chấp nhận được chuyện Liên di thay thế mẹ mình.
“Muốn đi đâu?”
A Bảo nghĩ là Tứ Hỉ đã trở lại nhưng vừa quay đầu đã nhìn thấy Ấn Huyền, hai tay không tự chủ được nắm lấy tay hắn, thấp giọng oán giận, “Thân thể không tốt thì đừng chạy loạn, bị gió thổi cảm lạnh thì làm sao?”
Ấn Huyền nói, “Ta chỉ hao tổn quá độ.”
A Bảo lại tiếp tục oán giận, “Thẻ tín dụng rút nhiều sẽ phá sản, sức lực con người dùng quá nhiều sẽ sụp đổ, sao lại không thể cẩn thận được?”
Ấn Huyền nâng tay che miệng cậu.
A Bảo ngậm miệng, xong lại cố ý làm xấu, dùng hai cánh môi nhẹ ngàng cọ xát lòng bàn tay hắn.
Ấn Huyền nói, “Không phải muốn theo dõi cha cậu sao?”
“A! Đúng vậy!” A Bảo lòng như lửa đốt muốn đi nhưng lập tức cảm thấy mắt cá chân đau xót.
Ấn Huyền nhìn biểu tình rối rắm của cậu, ngồi xổm xuống, lấy ra thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên mắt cá chân cậu.
Mùi vị của thuốc mỡ vẫn khó ngửi như trước nhưng hiệu quả thì không thể nghi ngờ.
Tứ Hỉ vừa lúc mang Tam Nguyên, Tào Dục tới, Khâu Cảnh Vân rảnh rỗi cũng bám đuổi, “Đại nhân, người đã tới, ngài muốn làm gì?”
Ấn Huyền thu hồi thuốc mỡ, thấp giọng nói, “Ta đi cùng cậu.”
A Bảo lập tức vô trách nhiệm nói, “Tìm mọi người tới để tiễn.”
“……”
Vui vẻ được tiễn ra khỏi cửa lại phát hiện Đinh Hải Thực và Kì thúc đã sớm không thấy, A Bảo cười hắc hắc, lấy ra hoàng phù trong người, niệm niệm một lúc, không bao lâu, hoàng phù bay lên, hướng một phía mà lao đi.
A Bảo lắp bắp kinh hãi, “Nhanh như vậy! Trở về!”
Hoàng phù trở về, lơ lửng giữa không trung run run.
Tứ Hỉ nói, “Cha đại nhân nhất định là đi xe.”
A Bảo không ôm hi vọng hỏi Ấn Huyền, “Tổ sư gia biết lái xe không?”
Ấn Huyền nhìn lại cậu.
Vì thế đội ngũ đưa tiễn biến thành đội ngũ người hầu. Tào Dục lái xe, Tam Nguyên ngồi ghế phó lái, Ấn Huyền và A Bảo ngồi phía sai, Tứ Hỉ bị đuổi ngồi trên nóc xe, Khâu Cảnh Vân và Đồng Hoa Thuận giữ nhà.
Cho dù đóng kín cửa xe cũng có thể nghe thấy tiếng ca đứt quãng của Tứ Hỉ, “Tôi là con chim nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ…..”
A Bảo lấy điện thoại gọi cho Kì thúc, “Trên đảo chúng ta có đội giết chim không?”
Đầu bên kia, Kì thúc dường như đang làm gì đó nên chưa nói được mấy câu đã cúp máy.
A Bảo tuy lo lắng như nghĩ tới mình sắp đuổi kịp bọn họ nên đã đem phiền toái ném ra sau đầu, ngược lại lo lắng nhìn người bên cạnh, “Tổ sư gia không phải đang bế quan sao?”
Ấn Huyền nói, “Xuất quan.” Hắn không nói cho cậu biết là cho dù bế quan nhưng hắn vẫn thời thời khắc khắc chú ý đến động tĩnh của cậu nên mới có thể đúng lúc giúp đỡ cậu.
A Bảo nhìn sắc mặt tái nhợt như trước của hắn, nhíu mày, “Sắc mặt của ngài vẫn không tốt.” Quả nhiên là di chứng nửa đường xuất quan, Đáy lòng cậu nhịn không được áy náy. Sớm biết như vậy thì không bằng đợi Ấn Huyền xuất quan xong thì hợp thể sau.
Ấn Huyền nói, “Đói.”
A Bảo lập tức lần sờ quanh người mình, cuối cùng lấy ra thịt đóng hộp, lập tức đưa sang như bảo vật.
Ấn Huyền nhận lấy, ăn.
Hoàng phù dẫn đường phiêu a phiêu, nhưng không đi tới chân núi mà là chuyển hướng phía sau núi.
Sắc mặt A Bảo trầm xuống.
“Từ từ.” Ấn Huyền đột nhiên mở cửa, thân thể cực nhanh lao ra ngoài.
Ngay khi Ấn Huyền mở miệng, Tào Dục lập tức phanh xe.
Đi trên đường núi vốn lái xe không nhanh, lực ma sát lại lớn nên xe lập tức dừng lại.
A Bảo mở cửa xe chạy tới bên Ấn Huyền, nhìn thấy hắn lấy ra vài cái chuông trong bụi cỏ.
“Văn Linh trận?” (Liên tưởng đến tia hồng ngoại á, chạm vô là nổ bùm.)
Ấn Huyền gật gật, thuận tay thu chuông vào.
Cha và Kì thúc không biết đạo thuật, bằng không cũng sẽ không chật vật khi cậu hợp thế, như vậy thì trận pháp này là ai đặt?
A Bảo còn đang suy nghĩ vấn đề này thì tiếng chuông đột nhiên vang lên khiến cậu hoảng sợ, thiếu chút nữa tưởng là đụng phải trận pháp khác. Cậu mở điện thoại, tức giận nói, “Gọi điện thì gọi điện, chuông kêu to như thế làm gì?” Cậu hỏi tựa như tiếng chuông di động là do người gọi tới mà không phải do cậu đặt.
May mắn là Khâu Cảnh Vân đã quen với loại câu hỏi vô nghĩa này rồi nên nói tiếp, “Mấy cậu đi tới phía sau núi?”
A Bảo kinh ngạc, “Sao anh biết?”
Khâu Cảnh Vân lập tức nói, “Cẩn thận Văn Linh trận.”
A Bảo trợn mắt há mồm, “Sao anh biết? Anh gia nhập phái Cát Tường khi nào thế?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Trận pháp này là tôi đặt.” Hắn dừng lại một chút, cảm thấy lời giải thích hơi hàm hồ nên bổ sung, “Là cha cậu nhờ.”
Phản ứng đầu tiên của A Bảo là, “Anh có lấy tiền không?” =.=
“…..Lấy tượng trưng.”
“Bao nhiêu?”
“Phí ăn ở trên đảo.”
A Bảo lúc này mới trở lại trọng điểm, “Sao cha lại bảo anh bày trận?” Kì thật cậu càng muốn hỏi vì sao lại không tìm mình. Luận quan hệ thì cha con thân thiết hơn a. Nhưng cậu lại nhớ tới trước khi có trí nhớ, tựa hồ Văn Linh trận với cậu còn hơi quá sức.
Khâu Cảnh Vân nói, “Tôi đoán là cha cậu ẩn giấu bí mật gì đó trong nhà gỗ.”
“Nhà gỗ, nhà gỗ nào?” A Bảo cố gắng lục lọi trong trí nhớ nhưng lại không có gì. Từ nhỏ đến lớn, thời gian cậu ở trên đảo có thể đếm bằng đầu ngón tay, mỗi lần trở về đều vội vàng đoàn tụ cùng cha mẹ, đương nhiên không để ý sau núi có cái gì.
“Có phải là nhà gỗ kia hay không?” Ngón tay Tứ Hỉ chỉ thẳng.
A Bảo ngẩng đầu nhìn, ngây người.
Nơi đó đúng là có nhà gỗ nhưng mà đang cháy hừng hực trong lửa!
Tiếng chuông kêu leng keng.
A Bảo liều mạng chạy về phía trước.
Thân ảnh Ấn Huyền lại càng nhanh hơn, nhoáng một cái đã ở trước nhà gỗ. Tình hình tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ. Ít nhất thì khi A Bảo đuổi đến nơi, Đinh Hải Thực, Kì thúc và Mộc Liên đều ở bên ngoài ngôi nhà.
Mộc Liên ngã trên mặt đất, lồng ngực kchj liệt phập phồng, da thịt vỡ ra, khuôn mặt cực kì dữ tợn.
A Bảo muốn tiến đến thì bị Kì thúc ngăn cản.
Đinh Hải Thực cúi đầu nhìn, trong mắt tràn ngập thương xót.
Mộc Liên cố sức dùng ngón trỏ viết trên mặt đất, thong thả nhưng đầy cố chấp.
Ông đối với tôi…..
Liên di không viết hết nhưng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đinh Hải Thực tựa như ông là hi vọng duy nhất trên đời.
Tâm A Bảo đột nhiên mềm xuống. Tuy rằng tin tưởng cha nhưng lúc này cậu cũng không thể không đồng tình với Liên di. Cậu cầm tay Kì thúc, muốn đi lên, “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cứu người trước.”
Kì thúc gắt gao ngăn cậu lại, “Không cứu được!”
A Bảo quay đầu nhìn Ấn Huyền.
Ấn Huyền gật đầu.
A Bảo thở dài, “Tốt lắm, vậy thì lát nữa con đưa Liên di ra.” Ở Ngự Quỷ phái lâu, phản ứng của cậu đối với chuyện sinh tử cũng không còn cực đoan như trước nữa.
Kì thúc lắc lắc đầu, “Không cần.”
A Bảo khiếp sợ trừng mắt. Không lẽ…
Đinh Hải Thực rốt cuộc mở miệng, “Thực xin lỗi.”
Ngón tay Mộc Liên dừng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn ông rồi dần dần trống rỗng, cuối cùng nhẹ nhàng nhắm lại.
Đinh Hải Thực chậm rãi ngồi xổm xuống, thanh âm cực kì mềm nhẹ, “Cái gì dối trá ta đều có thể bỏ qua nhưng riêng cái này không thể.”
Một hàng lệ chảy theo khóe mắt của Mộc Liên xuống.
A Bảo đẩy cánh tay Kì thúc, đi đến bên người Mộc Liên, chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay đặt lên trán.
Ba hồn bảy vía tựa như tiêu tán.
A Bảo nhanh chóng vẽ Ngưng Hồn phù dán vào trán Liên di nhưng hồn phách vẫn chậm rãi thoát ra ngoài, “Tại sao lại như vậy?” Cậu không cam lòng hỏi.
Cho dù là trước hay sau khi mất trí nhớ, Liên di chiếm một vị trí khá quan trọng đối với cậu. Trong lúc mẹ cậu bị bệnh nặng, cha lại không ở, Liên di là người đã dùng sự ấm áp và quan tâm giúp cậu chống đỡ qua khoảng thời gian gian nan đó. Bởi vậy, cho dù trong lòng có chút bất mãn nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm của cậu. Nhưng hiện tại, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn người này dần dần biến mất, hồn phi phách tán, hóa thành cát bụi!
“Cậu không cần khổ sở vì cô ta.” Kì thúc nói.
Thân thể A Bảo chấn động, ngẩng đầu nhìn.
Kì thúc chậm rãi nói, “Là cô ta hại chết mẹ cậu.”
Là cô ta hại chết mẹ cậu.
Một câu nói bình tĩnh tựa như một tảng đá to đập A Bảo choáng váng đầu óc, thở không nổi.
Là vì yêu sinh hận? Hay là vì đố kị sinh hận?
A Bảo không ngăn được bản thân mình miên man suy nghĩ. Cậu không ngừng mô phỏng lại khoảng thời gian mẹ bị bệnh, Liên di có phải hay không một bên chăm sóc bà, một bên âm thầm hại bà mà chính mình lại hoàn toàn không biết gì cả mà còn ngu ngốc hỗ trợ. Cậu thậm chí không thể khống chế được suy nghĩ chính mình cũng là đồng lõa hại chết mẹ!
Ngón tay Ấn Huyền đột nhiên áp vào hai bên huyệt thái dương của cậu, nhẹ nhàng mát xa.
Không biết bao lâu sau, A Bảo nhẹ giọng nói, “Tổ sư gia, Bàn Cổ lệnh hô thần gọi quỷ có thể khởi tử hồi sinh hay không?”
Ấn Huyền nói, “Không thể.”
“Không phải có loại chú thuật tên là hoàn dương sao?”
Ấn Huyền nói, “Thi thể đã hư thối, linh khí không còn, dù có là Trường Sinh đan cũng vô dụng.”
A Bảo không tự chủ được chui vào lòng hắn, hai tay ôm lấy eo hắn, nhắm mắt lại lẩm bẩm, “Nhưng con muốn mẹ trở về.”
Ấn Huyền nói, “Cậu có thể biến bà ấy thành quỷ sử của cậu.”