Trải qua luân phiên đả kích, A Bảo ngay cả khí lực để bi thương hay phẫn nộ đều không có mà chỉ ngơ ngác ngồi ở sô pha, nhìn Đinh Hải Thực và Kì thúc xử lý chuyện Mộc Liên sau đó đi vào phòng.
Khây Cảnh Vân, Tào Dục và Tam Nguyên biết bọn họ có chuyện quan trọng cần bàn bạc nên thức thời đứng dậy cáo từ.
Ấn Huyền vốn muốn đi nhưng bị A Bảo kéo lại.
Ấn Huyền ngồi xuống không chút do dự.
“Mọi người có phải hay không nên nói cho con biết có chuyện gì xảy ra?” Vẻ mặt A Bảo bình tĩnh dựa vào ghế.
Ấn Huyền ngồi ngay cạnh cậu, bả vai tiếp xúc cùng bả vai cậu, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt đồng tình với những lời cậu nói.
Đinh Hải Thực chậm rãi ngồi xuống. Trải qua một loạt sự tình, ông dường như già đi rất nhiều, “Con đã nói là ta thiếu con một lời giải thích. Lời giải thích này có lẽ ta nên nói từ lâu rồi nhưng giờ đây ta đã không còn khả năng bảo vệ con nữa.”
A Bảo nhíu mày, “Cha nói Thượng Vũ?”
Kì thúc tiếp lời, “Y chỉ là một trong số đó.”
Thần thú Thượng Vũ chỉ là một trong số đó?
A Bảo nghẹn họng trân trối. Ngược lại, Ấn Huyền vẫn như trước không phản ứng gì, tựa như việc xuất hiện một Thượng Vũ hay hai Thượng Vũ cũng không liên quan gì đến hắn.
Đinh Hải Thực nhìn vẻ mặt cậu, nghĩ rằng chuyện này đã dọa cậu nên giải thích, “Đây chỉ là đoán, cụ thể còn chưa có chứng cớ.”
A Bảo nói, “Chuyện gì có cố giấu thì vẫn sẽ phải nói ra, nên nói thì vẫn phải nói a. Rốt cuộc là thế nào, mọi người nói thẳng đi.”
Đinh Hải Thực lấy một quyển nhật kí trong ngăn kéo, lẳng lặng mở trang đầu tiên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng mép giấy tựa như đang lâm vào hồi ức.
“Chuyện này bắt đầu từ khi con được sinh ra. Dự tính ngày sinh của con là tháng năm nhưng đêm ngày 31 tháng 3 con đã sinh ra. Mẹ con vào phòng sinh, ta ở ngoài chờ, chờ hơn ba tiếng đồng hồ đến hai giờ sáng con mới ra. Ta thực sự rất vui, rất vui, không ngừng nhắn tin báo tin vui cho bạn bè người thân, mặc kệ khi đó đang là nửa đêm. Nhưng tin nhắn lại của Phan chưởng môn nhắn lại chỉ có mấy chữ Kỉ Tỵ Đinh Mão Tân Mão, ngày sinh tháng đẻ vào giờ, ngày tháng năm âm khí thịnh nhất trong năm,” Sự vui sướng trên gương mặt của Đinh Hải Thực lập tức biến mất, thay vào đó là tầng tầng lo lắng, phảng phất như ông đã chìm vào cố sự, “Thiện Đức thế gia từ trước đến giờ được thần linh phù hộ, đời đời con cháu ngày sinh tháng đẻ đều âm dương điều hòa, không bị âm khí ảnh hưởng, không bị quỷ yêu quấy nhiễu, tình huống như con từ trước này chưa từng có. Ta lập tức thỉnh chưởng môn Cát Tường phái bói toán cho con, Phan chưởng môn chỉ tặng bốn chữ, Thi soái chi tài*”
(*Thi soái chi tài: Sinh ra để làm cương thi vương.)
Trí nhớ A Bảo khôi phục nên đương nhiên chuyện Đinh Côi Bảo lợi dụng thân thể cậu nên chuyện Thượng Vũ nói cậu là thi soái vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ.
“Chuyện Thượng Vũ chế tạo cương thì mặc dù ta có nghe thấy nhưng chưa từng nghĩ đến có một ngày con trai ta sẽ dính dáng đến chuyện này. Ta không biết làm thế nào y biết được ngày sinh tháng đẻ của con, vài lần phái người đến Thiện Đức thế gia. Ta và mẹ con lo lắng một ngày y bắt được con, biến con thành khôi lỗi cương thi trong tay y nên đành phải thỉnh Phan chưởng môn hỗ trợ. Phan chưởng môn giới thiệu chúng ta với Ấn Huyền tiền bối, chúng ta sau khi thương lượng đã quyết định cho con chết non.”
A Bảo nói, “Chết non?”
Đinh Hải Thực gật đầu, “Thượng Vũ quá cường đại, nếu y ra tay chúng ta hoàn toàn không có phần thắng. Vì cam đoan có thể lừa được y, Ấn Huyền tiền bối tìm vô chủ cô hồn làm thế thân của con, đem hồn phách của con khóa trong cơ thể, tất cả tốn hơn một năm, cuối cùng mới có thể khiến Thượng Vũ tin tưởng con đã chết. Sau đó, để che dấu thể chất thuần âm của con, tiền bối đề nghị cho con bái nhập Ngự Quỷ phái, trở thành đệ tử chân truyền của Tư Mã chưởng môn.”
Hóa ran gay khi cậu sinh ra đã có nhiều người vì cậu mà nhọc lòng như vậy. Trách không được tổ sư gia vừa gặp mặt đã khách khí, chủ động hỗ trợ không nói, sau đó còn để mình đi theo ngài, có lẽ là vì biết được thân phận của cậu nên muốn bảo hộ đi.
…
Nguyên lai không phải là nhất kiến chung tình a.
A Bảo cảm động nhưng vẫn không nhịn được sinh ra một tia mất mát.
Đinh Hải Thực lật vài trang nhật kí, mỗi một trang đều xem rất dụng tâm. Khi đó tuy lo lắng hãi hung nhưng A Hân luôn ở cạnh ông, trong sợ hãi vẫn có hi vọng, đối với ông mà nói thì khi đó rất hạnh phúc. “Chờ sự tình sóng yên biển lặng, chúng ra vụng trộm gặp con, thậm chí cho con lên đảo ở một thời gian.” Ông phóng túng bản thân trong quá khứ, “Con có nhớ không? Khi đó chỉ cần con trở về, trong nhà tựa như có Tết.”
A Bảo ngửa đầu, cố gắng đem nước mắt hãm lại.
Không phải không có thầm oán cha mẹ đem bản thân vứt cho sư phụ mà không để ý tới, ngay cả tên họ cũng không được lộ ra ngoài. Có một thời gian, cậu nghe người khác giới thiệu tên họ mà mình lại chỉ có thể giới thiệu A Bảo A Bảo, thậm chí hoài nghi bản thân mình là con tư sinh không được chấp nhận nhưng mỗi lần nhìn thấy sự quan tâm cẩn thận của cha mẹ, oán giận và hoài nghi đều biến thành áy náy, chỉ biết lao đầu vào tu luyện, mơ đến ngày có thể xuất sư, sớm đoàn tụ với cả nhà. Đáng tiếc, giấc mộng này đã tan biến theo cái chết của mẹ.
Nhật kí trong tay Đinh Hải Thực lại mở ra một trang khác, “Thân thể mẹ con vẫn không tốt, năm đó, ta ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi, là Mộc Liên luôn chăm sóc mẹ con. Mộc Liên là nghĩa muội của mẹ con, là đệ tử Hỏa Luyện phái nên ta rất yên tâm.”
A Bảo giật mình, “Liên di là đệ tử Hỏa Luyện phái?”
Đinh Hải Thực nói, “Cô ta bất hòa với Lao chưởng môn nên ở lại đảo không muốn vể.”
A Bảo cảm thấy bản thân mình trong cố sự này thực nhỏ bé, nhìn thì tưởng thấy hết được mọi thứ nhưng thực ra lại không phải, tựa như trong tiểu thuyết võ hiệp, võ công bí tịch nói trọng yếu thì vô cùng trọng yếu, nói nó không quan trọng thì nó chỉ là một loại đạo cụ mà thôi. Kịch tình phát triển và biến chuyển đều chẳng quan hệ đến mình mà nhân vật của mình trong cố sự này cũng nông cạn, chỉ biết được một mà không hiểu được mười.
Không phải không hiểu chuyện cha làm nhưng khi đó cậu còn quá nhỏ, cho dù có nói cho cậu thì cũng chỉ khiến cậu lo lắng thêm, không thể thay đổi chuyện gì.
“Sau đó, bệnh của mẹ con lại càng nặng, ta nghĩ trăm phương nghìn kế mời Phan chưởng môn, cầu ông ta ngoại lệ một lần.” Đinh Hải Thực cúi đầu, chua sót, “Một khắc kia, ta tựa như đã thành ma.”
A Bảo ngạc nhiên ngẩng đầu. Cậu chưa bao giờ gặp qua cha như vậy. Trong trí nhớ của cậu, cha luôn sắm một nhân vật hoàn mỹ, quan tâm, chăm sóc vợ con, tao nhã ôn hòa. Từ ‘thành ma’ sao có thể xuất hiện trên người cha? Nhưng nhìn đáy mắt bi thống của Đinh Hải Thực, cậu tin, tin rằng người này khi bóc đi vẻ ngoài hoàn mỹ thì sẽ lộ ra vết thương thống khổ dữ tợn.
“Vì ta cứ cầu xin như vậy nên Phan chưởng môn đã đáp ứng tính toán vận mệnh của mẹ con. Ông ấy nói thọ mệnh của mẹ con….” Đinh Hải Thực che mặt, “Ông ấy nói đây là quỹ tích của vận mệnh, nếu có ngoại lực tác dụng thì có lẽ sẽ thay đổi. Ta dường như nổi điên, suốt ngày đi làm từ thiện, ta càng không ngừng cầu nguyện, không ngừng kì vọng, hi vọng có thể thay đổi vận mệnh cho mẹ con, có thể để mẹ con sống sót.”
Đinh Hải Thực nhẹ nhàng lắc đầu dường như đã quá mệt mỏi, tùy lúc có thể sụp đổ, “Kì thật ta chưa bao giờ thích sứ mệnh của Thiện Đức thế gia. Ta từng phản nghịch rời nhà, sau đó gặp A Hân. Ta trở về vì ta nghĩ muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho mẹ con. Ta là người ích kỉ, căn bản không xứng với bốn chứ Thiện Đức thế gia! Trước khi kết hôn, trừ việc duy trì một số hoạt động từ thiện, hầu hết thời gian còn lại ta đều ở bên A Hân. Cho nên sau khi A Bảo sinh non, ta không lúc nào không hối hận. Ta là kẻ mang tội của Thiện Đức thế gia, nếu không phải vì ta thì vận số Thiện Đức thế gia sẽ không tận, vận số Thiện Đức thế gia sẽ vô cùng, A Bảo sẽ được thần linh phù hộ, sẽ không sinh ra cơ thể thuần âm! Đáng tiếc sai một li, đi một dặm, cho dù ta muốn bù đắp cũng không thể được!” Thanh âm của ông ngày càng cao, ngày càng bi thống, “Nhưng ta không rõ, là ta sai, vì sao báo ứng lại rơi trên người thân nhân của ta! Ta luôn hi vọng người chết là ta, ta luôn hi vọng kẻ bị cơ thể thuần âm là ta!”
“Không phải!” Kì thúc đè lại bờ vai ông, kích động nói, “Hết thảy là do vận mệnh an bài, không có quan hệ gì với lão gia cả.”
A Bảo sụt sịt mũi, cầm tay áo Ấn Huyền lau lau mắt, “Cha!” Đây là lần đầu tiên trong suốt những năm qua cậu nguyện ý hô lên một tiếng này, thanh âm nghẹn ngào, “Con không trách cha, mẹ cũng sẽ không trách cha.”
Đinh Hải Thực ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hoe lóe ra nước mắt, “Đáng tiếc, dù ta có cố thế nào thì cũng không thể thay đổi vận mệnh của mẹ con.”
Trước vận mệnh, nhân lực rất nhỏ bé. Người có thể so với trời, nghe thì hào khí, làm thì tựa Ngu Công dời núi, có thể thành công mới là thần thoại. Thần thoại, chỉ có thần mới làm được, với phàm nhân mà nói thì đó là điều không thể.
A Bảo tưởng tượng áp lực và tuyệt vọng mà cha phải thừa nhận lúc đó, càng hối hận thêm về hành vi của mình, nghĩ muốn an ủi mà không thể mở miệng. May mắn là Đinh Hải Thực lại tiếp tục nói, “Đến một tháng cuối cùng ta quyết định trở về bên mẹ con nhưng khi đó lại truyền đến tin dữ.”
A Bảo run giọng, “Là Liên….” Chữ ‘di’ muốn gọi nhưng lại không thể gọi.
(Di ở đây là dì đó.)
Đinh Hải Thực nói, “Vì biết mẹ con sớm hay muộn rồi sẽ có ngày này nên ta không hoài nghi có ai động tay chân, chỉ là nghĩ đến chuyện ngày con sinh ra, lại bị vận mệnh đùa cợt. Khi đó ta đã lâm vào điên cuồng nên khi nghe A Kì nói con muốn hoàn dương mẹ con, ta đã nghĩ đến chuyện lấy bảo vật ra.”
A Bảo nói, “Bàn Cổ lệnh?”
Ấn Huyền kinh ngạc nhìn cậu.
Đinh Hải Thực không xem nhật kí nữa, kì thực nhật kí có xem hay không cũng không sao vì mọi chuyện tựa như đã in sâu vào tâm trí ông, là linh hồn của ông, là một phần thân thể ông!
“Ta để A Kì cố ý để lộ bí mật Bàn Cổ lệnh cho con. Ta và A Kì đều không có pháp thuật, chỉ có con mới có thể cứu mẹ trở về.”
A Bảo nghi hoặc, “Sau đó….không phải cha đã đánh gãy sao?”
Đinh Hải Thực ngẩng đầu dựa lưng vào ghế, bi thương, “Bởi vì ta nhận ra ta lại sai rồi.”
A Bảo hồ đồ, “Nhưng con đã thấy được mẹ ở đó.”
Đinh Hải Thực nói, “Đây là một âm mưu. Mộc Liên và mẹ con gặp nhau, ta lấy Bàn Cổ lệnh, mẹ con mất….Tất cả đều là âm mưu do người khác tỉ mỉ bày ra.”
A Bảo không nghĩ ra, “Mục đích là gì? Không lẽ muốn…chúng ta tan nhà nát cửa?”
Kì thúc thấy Đinh Hải Thực xúc động nên đã chủ động nói thay, “Sau khi thiếu gia cầm Bàn Cổ lệnh đến Địa Phủ, lão gia vẫn lo lắng. Vừa hay nhận được điện thoại của Phan chưởng môn, lão gia đã nói chuyện này ra, còn thỉnh xem bói. Ai ngờ Phan chưởng môn nói trên đời này chỉ có một Bàn Cổ lệnh hô thần gọi quỷ trong tay Ấn Huyền tiền bối, thậm chí còn xác minh việc này luôn.”
Ấn Huyền nghĩ nghĩ, “Đúng là có chuyện này.”
Kì thúc nói, “Lão gia lập tức nghĩ đây là một âm mưu, cực kì lo lắng cho sự an toàn của cậu. Phan chưởng môn giao du rộng lớn, lập tức thỉnh hai bằng hữu mở đàn tế, đem thiếu gia từ Địa Phủ trở về. Đáng tiếc, chậm một bước, sau khi trở về, thiếu gia bị lệ quỷ sát khí quấn thân, tính tình đại biến, lão gia và Phan chưởng môn thở đủ loại phương pháp nhưng cũng không thể trừ sát khí, cuối cùng chỉ có thể dùng Phệ Mộng phù xóa đi trí nhớ. Chỉ là oán khí của thiếu gia quá nặng nên đã đem hồn phách phân hai….Aiz, sau đó, thiếu gia biết rồi mà.”
A Bảo nói, “Chuyện này thì liên quan gì đến Liên di? Vì sao nói cô ta hại mẹ?”
Kì thúc nói, “Sau khi tiễn cậu đi, lão gia điều tra chuyện này, vốn là muốn điều tra lai lịch Bàn Cổ lệnh, ai ngờ lại vô ý điều tra ra Mộc Liên và nông trang đưa Bàn Cổ lệnh có liên quan. Lúc ấy tôi mới đem thức ăn mà Mộc Liên đưa cho lão gia đi xét nghiệm mới phát hiện có độc mãn tính. Có đôi khi là sữa, có khi là hoa quả….Khó lòng phòng bị.”
A Bảo khiếp sợ trừng mắt.
Kì thúc nói, “Loại độc dược này nếu uống vào trong thời gian dài sẽ ăn mòn thần kinh khiến người ta trở thành ngu si ngơ ngác. Nếu dùng lượng nhiều sẽ khiến người ta đột tử không rõ nguyên nhân.”
A Bảo thất thanh kêu, “Mẹ!”
Kì thúc bi thống gật đầu, “Đúng vậy.”
A Bảo nắm chặt tay, tia thân tình và ngưỡng mộ cuối cùng dành cho Mộc Liên đã tan thành mây khói, chỉ còn là phẫn nộ và cừu hận vì bị lừa gạt. Cậu hít một hơi thật sâu, “Vì sao nhiều năm qua không xử lí cô ta luôn.”
“Lúc đó lão gia muốn tính sổ với Mộc Liên nhưng tôi ngăn lại.” Kì thúc nói, “Bàn Cổ lệnh kia tuy là giả nhưng vẫn có thể hiệu lệnh quỷ soa, chỉ dựa và Mộc Liên thì không thể làm được, sau lưng nhất định có người. Người kia toàn tâm toàn ý nhắm vào Thiện Đức thế gia, tâm tư ngoan độc, pháp lực cường đại, tôi và lão gia nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Thượng Vũ.”
A Bảo oán hận cắn răng, “Chính là y!”
Ấn Huyền nhíu nhíu mày.
Dư quang khóe mắt Kì thúc không rời khỏi hắn nên khi hắn vừa động lông mi đã bị phát hiện, “Ấn Huyền tiền bối có ý tưởng gì sao?”
Ấn Huyền nói, “Không phải là tác phong của Thượng Vũ.”
A Bảo đang đứng giữa cảm xúc phẫn nộ cực độ, không chút nghĩ ngợi phản bác, “Người xấu ai không có hai mặt! Mặt ngoài mặt trong trái nhau, có đầu heo mới tin y!”
Nói xong, không khí yên tĩnh quỷ dị.
Ấn Huyền lặng im không nói.
Kì thúc là người hỏi nên đương nhiên người điều hòa không khí vẫn là hắn. Hắn vội ho một tiếng, “Lúc đầu chúng tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng nếu thật là Thượng Vũ thì y đã biết A Bảo thiếu gia không chết, vẫn học tập ở chỗ Tư Mã chưởng môn. Lấy năng lực của y mà muốn bắt thiếu gia thì thực dễ như trở bàn tay, không cần thiết phải làm lớn chuyện luẩn quẩn.”
A Bảo đang tức giận mới hoàn hồn mình vừa mắng Ấn Huyền, có chút chột dạ không yên đành phải lui đầu, không dám tùy tiện nói tiếp.
Ấn Huyền thấy nguồn nhiệt ở bả vai chậm rãi lui đi, vị trí giữa hắn và A Bảo tách nhau ra khoảng một ngón tay, không khỏi hơi mím môi.
Kì thúc lại nói, “Tôi và lão gia phân tích mục đích của đối phương, phát hiện cho dù thế nào thì cũng là vì thiếu gia mà đến. Trước để phu nhân chết trong khi lão gia ra ngoài khiến thiếu gia bất mãn với lão gia, lại cung cấp Bàn Cổ lệnh giả để thiếu gia mạo hiểm dính lệ quỷ sát khí Địa Phủ. Mộc Liên đưa thức ăn cho lão gia tuy có độc nhưng thức ăn cho thiếu gia lại rất sạch sẽ. Trước khi xác định được đối phương có phải Thượng Vũ hay không, chúng tôi không dám đả thảo kinh xà nên cuối cùng đành nhắm một mắt mở một mắt, không vạch trần Mộc Liên mà âm thầm bố trí trận pháp khắc chế Thượng Vũ, chờ đến khi có thể bảo hộ thiếu gia rồi nói sau. Chỉ vất vả lão gia, mỗi lần ăn xong đồ ăn của Mộc Liên phải uống giải dược.”
A Bảo biết Đinh Hải Thực có thể làm được từng ấy việc cũng là vì chính mình nên tay không ngừng lau nước mắt, thanh âm buồn buồn, “Chẳng lẽ cô ta không phát hiện?”
Kì thúc trầm mặc một lát rồi mới nói, “Phát hiện hay không đã không còn quan trọng nữa.”
A Bảo đã trừ bỏ được sát khí trên người, trí nhớ khôi phục, trận pháp đã bố trí hoàn thành, bọn họ cũng không cần nhẫn nữa.
“Cô ta có nói người phía sau là ai không?” A Bảo tin Mộc Liên có mặt ở nhà gỗ hay Văn Linh trận được bày ra không phải là ngẫu nhiên, lửa cháy nhà gỗ lại càng không phải trùng hợp. Cha và Kì thúc nhất đinh là đã làm gì đó, khả năng lớn nhất là đã đem cô ta giam lại thẩm vấn.