A..... Hiểu Thanh từ từ mở mắt sau giấc ngủ sâu.
Chói mắt quá, tắt điện đi cho tôi! Cô lấy tay che mắt rồi nói to nhất có thể, thanh âm khàn khàn vang vọng cả căn phòng.
Roẹt một tiếng, rèm cửa được Cố Lăng Phong kéo vào.
Bà cô nhỏ, cuối cùng cô cũng chịu tỉnh rồi Mạnh Hạo Nhiên vui vẻ nhoài người về phía cô.
Lục Thần đứng ngay đó kéo anh ta cách xa một chút.
Phụ nữ của tôi, cậu đứng gần quá là để làm gì?
Vật phẩm sở hữu tư nhân. Cấm nhìn, cấm động chạm.
Nước... Lấy cho tôi cốc nước. Cô cố ngồi dậy, lấy tay vỗ ngực, cổ họng khô chết mất.
Cố Lăng Phong nhanh tay rót một ly nước đưa tới trước mặt cô.
Hiểu Thanh nhận lấy ly nước uống lấy uống để, lúc này cô mới nhìn rõ hai người đàn ông lạ mặt trước mắt.
Đù máaaaaaaa!!!! Đẹp trai quá!!!!!
Khụ.... Khụ Sặc chết cô rồi.
Không sao chứ? Cố Lăng Phong tiến gần sốt sắng hỏi.
Cô lắc đầu như trống bỏi: Không sao không sao.
Mà có sao thì anh vỗ lưng cho tôi có được không? Anh đẹp trai?
Nói mới nhớ, cô đâu quen hai người này.
Một người là phó chủ tịch của cô, cô nhận ra còn... anh đẹp trai này là ai vậy?
Họ đến nhầm phòng à? Phó chủ tịch cao quý mà tới phòng bệnh của cô?
À, cô biết rồi, đến để tính sổ vụ vợ sắp cưới của hắn té ngã với cô.
Á, vậy tên họ Triệu lắm mồm đó đâu rồi?
Anh ta lao ra đỡ cô, cô nặng như vậy anh ta không chết chắc cũng hấp hối. Đừng nói là nằm ở nhà xác chờ cô nha. Ngàn vạn lần đừng.
Triệu Trấn Nam đâu rồi? Tôi nhớ anh ta bị thương ở tay... Cô quay qua Mạnh Hạo Nhiên đứng phía sau Lục Thần.
Ánh mắt hai người trong giây lát chạm nhau.
Cô bỗng cảm thấy cơ thể mình nóng ran lên, cái cảm giác này... thật kích thích quá đi.
Ờm... Phó chủ tịch, anh đến tìm tôi có việc sao?
Haha, phó chủ tịch?
Tiếng gọi này như con dao hung hăng chém vào tim hắn.
Từ bao giờ hai người trở nên xa lạ như vậy?
Cô... không nhớ gì?
Cô... quên hắn?
Thấy biểu cảm lạ lùng của hắn, Mạnh Hạo Nhiên ý vị nói: Trấn Nam không sao còn Lục Thần... khụ, cậu ấy tới thăm Mao Tử Dao tiện thể ghé qua đây.
Sau đó anh ta đưa mắt nhìn hắn rồi lại nhìn ra cửa ý chỉ ra ngoài rồi chúng ta nói chuyện như hai thằng đàn ông. Mặc dù không nói chúng ta vẫn là đàn ông như thường.
Logic của giám đốc tài chính đúng là khác người.
Đúng lúc này Triệu Trấn Nam mở cửa bước vào, anh ta mang theo đồ ăn.
Triệu Trấn Nam, anh là mẹ ruột của tôiiiiiii.
Đồ ăn đồ ăn đồ ăn.
Em sao rồi? Có thấy chỗ nào khó chịu không? Triệu Trấn Nam bước qua Lục Thần, anh ta ngồi xuống mép giường.
Không sao, mà tay của anh... có bị nặng lắm không?
Thấy cô ân cần hỏi thăm Triệu Trấn Nam như vậy, tay hắn cuộn thành nắm đấm nổi rõ gân xanh.
Cố Lăng Phong bất lực đỡ trán.
Ok ok, đến cả Lục Thần còn bị ghẻ lạnh thì anh ta sao có quyền lên tiếng.
Triệu Trấn Nam này đúng là tốt số mà.
Bên ngoài phòng bệnh.
Mất trí nhớ? Cậu nói Hiểu Thanh? Cố Lăng Phong giật mình.
Chính miệng cô ấy nói như vậy. Mạnh Hạo Nhiên nhún vai.
Hắn không kinh ngạc, vì đó là lý do duy nhất hắn có thể nghĩ ra để biện minh cho sự xa cách giữa hai người.
Người hắn yêu thật sự đã trở về nhưng hai người lại hoàn toàn xa lạ, cái cảm này... đau thật!
Nhưng cô gái này, hắn không thể buông tay cho được.
Thần! Mao Tử Dao ngồi xe lăn đi tới, sắc mặt cô ta tái nhợt, trên trán còn quấn lớp vải màu trắng.
Cô tới đây làm gì? Hắn lạnh lùng cất giọng, ánh mắt vô thức nhìn vào phòng như thể mình đã làm điều gì tội lỗi.
Mao Tử Dao cúi thấp đầu nói: Anh... Tại sao ở bệnh cả đêm mà không tới thăm em? Cô ta nuốt vế sau vào lại trong bụng: Lại chọn đến thăm con tiện nhân đó?
Cố Lăng Phong và Mạnh Hạo Nhiên đưa mắt nhìn nhau rồi khoắc vai nhau đi mất.
Chuyện nam nữ của người ta, cẩu độc thân như hai người không nên xen vào.
Tôi đến thăm ai có liên quan cô không?
Mao Tử Dao cắn môi, cô ta chỉ hận không thể xông vào phòng giết Hiểu Thanh thêm một lần nữa.
Cô ta đã đẩy em ngã, cô ta khiến em thành ra thế này, anh một chút đau lòng cũng không có sao? Buông tay cô ta, có em chờ anh, không tốt hơn ư?
Hắn nhếch môi, ánh mắt trầm ổn nhìn Mao Tử Dao, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ: Tôi yêu cô ấy! Cho dù đúng hay sai, chỉ cần cô ấy không bao giờ buông tay. Tôi cũng sẽ không buông tay.
Haha, hay cho câu tôi yêu cô ấy! nhưng Lục Thần à, anh có biết không? Cô ta không nhớ gì cả, cô ta quên anh, cũng không còn yêu anh nữa. Mao Tử Dao cười phá lên.
Cô câm miệng! Trán hắn nổi rõ gân xanh.
Nếu thật sự như lời Mao Tử Dao nói, cô hết yêu hắn vậy... hắn phải làm sao? Hắn phải đối diện với sự thật này như thế nào?
Quả là sự thật đắng lòng.
Triệu Trấn Nam từ trong phòng đi ra nhỏ giọng: Hai người nhỏ tiếng có được không? Cô ấy mới tỉnh lại cần phải nghỉ ngơi.
Hắn nghe vậy liền nhíu mày nhìn Mao Tử Dao ý nói tại cô làm ồn.
Mao Tử Dao thấy vậy còn cười to hơn, nụ cười kèm nước mắt: Giá mà anh cũng quan tâm em như vậy.
Mao Tử Dao không sai, yêu ấy mà, quan trọng là đúng người hay không thôi.