Lụy Tình (Hôn Nhân 7 Ngày)

Chương 9: Chương 9: Tôi nhất định tìm em quay về




~ Vài ngày sau đó ~

Thời hạn 1 tuần mà Lục Thần đưa ra cũng không còn nhiều

Trong phòng làm việc, Lục Thần ưu tư nhìn xa xa phía chân trời

Trong tình yêu, tôi sẽ không thôi chờ đợi, không phải chờ đợi một ngày nào đó cô ấy sẽ yêu tôi, mà chờ đợi cô ấy sẽ vì tôi mà quay trở về

Nhớ lại quá khứ chỉ làm ta thêm buồn

Nhắc lại kỉ niệm chỉ làm lòng thêm đau

Thôi thì cứ quên mau để nỗi đau như chưa từng tồn tại....

Mạnh Hạo Nhiên gõ cửa hai tiếng rồi hớt hải xông vào: Lục Thần... Phó chủ tịch của tôi ơi, cậu chính là cái tên xấu xa tính thâu tóm Cẩn Long ấy hử?

Lục Thần vẫn nhìn ra cửa sổ: Ừm Cậu đường đường là giám đốc tài chính mà tiếp cận thông tin quá chậm đấy

Mạnh Hạo Nhiên: ... Má!!! Cẩn Long là một công ty lớn nhất ở Đài Bắc mà cậu lỡ ra tay thế sao? Chẳng lẽ tôi sắp thất nghiệp?

Lục Thần dường như nhìn ra suy nghĩ của anh ta, hắn trầm giọng: Cho cậu về Lục Thị làm việc

Dù Cẩn Long sẽ bị Lục Thị thu mua nhưng trên danh nghĩa là công ty con của Lục Thị. Hơn nữa Cẩn Long lại là tâm huyết của bố hắn, hắn vẫn sẽ duy trì hoạt động bình thường, sẽ cho Cẩn Long một chỗ đứng tại Bạch Đế

Mạnh Hạo Nhiên thở dài nhìn hắn. Lục Thần này quả là thay đổi quá nhiều. Đột nhiên anh ta thấy chiếc vòng tay cẩm thạch trên bàn làm việc

Mạnh Hạo Nhiên ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào chiếc vòng: Ý, Lục Thần, cậu chuẩn bị cái này cho Tử Dao?

Đáy mắt hắn loé lên tia ánh lẽo khó phát hiện: Đoán xem

Mạnh Hạo Nhiên nhéo nhéo mi tâm: Chắc không phải rồi... Lẽ nào cậu có phụ nữ bên ngoài? Hay là đồ vật của cái cô Hiểu Thanh kia?

Lục Thần trầm mặc kẽ nhíu mày: Có vấn đề?

Vậy tin tức từ miệng tên Triệu Trấn Nam là đúng rồi

Lục Thần bị bỏ rơi

Mạnh Hạo Nhiên nghe vậy liền tỏ vẻ hoảng hốt: Tôi chỉ nói đùa, lẽ nào là thật? Mà... Tử Dao có biết không? Biết cậu trước đây từng yêu cô Hiểu Thanh kia?

Mao Tử Dao? Có liên quan tới cô ta sao?

Mạnh Hạo Nhiên này cũng quá ư là ngây thơ rồi

Ánh mắt Lục Thần thâm trầm: Không phải từng. Cho dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai người tôi yêu chỉ có mình cô ấy

Mạnh Hạo Nhiên vò đầu bứt tai: Dù sao sau này Tử Dao cũng sẽ trở thành vợ của cậu, trở thành thiếu phu nhân của Lục Gia

Tia lạnh lẽo trong mắt Lục Thần quét qua Mạnh Hạo Nhiên, anh ta đột nhiên chột dạ: Sao? Tôi nói gì sai à?

Lục Thần cất chiếc vòng vào ngăn kéo rồi khoá lại, quay sang liếc Mạnh Hạo Nhiên: Lần sau không có việc thì đừng tới tìm tôi, mau cút về phòng cậu đi

Mạnh Hạo Nhiên lập tức nổi khùng, anh ta bước mấy bước về phía trước rồi đặt mông xuống sofa từ tốn, chậm rãi tự mình pha trà

Mạnh Hạo Nhiên: Tôi không muốn về phòng, cho tôi ngồi nhờ

Hiếm lắm hắn mới thấy anh ta có biểu cảm này, hắn nhếch mép, vẻ mặt u ám đáng sợ: Chuyện gì? Cậu sợ thư kí ăn thịt?

Mạnh Hạo Nhiên uống trà tí thì bị Lục Thần làm sặc chết: Cô ta mà ăn được là ăn tôi? Tôi không ăn cô ta thì thôi... Không biết tại sao Triệu Trấn Nam lại chịu được cô ta

Lục Thần nghi ngờ: Sao lại liên quan tới cậu ta?

Mạnh Hạo Nhiên nằm dài trên sofa nhắm mắt lại kể lể: Bạn gái cũ của cậu ta, nếu tôi không nhầm hai người họ chia tay sau một ngày quen biết, còn ai đá ai tôi không biết

Ở một nơi nào đó dưới tầng

Hiểu Thanh đang viết cái gì đó đột nhiên hắt xì: Mẹ kiếp!!! Thằng nào lại chửi bà?

Ánh mắt Hiểu Thanh hướng lên trần nhà

Không phải tên họ Mạnh lại lên đó nói xấu cô chứ?

Nghĩ tới đây Hiểu Thanh tỏ vẻ khó lường, cô xắn tay áo hùng hùng hổ hổ đi hẳn cầu thang bộ lên để không làm kinh động ông sếp mắc hộ chứng tự luyến của mình

Trong phòng phó chủ tịch, Mạnh Hạo Nhiên vẫn không biết sắp có bão ập tới, anh ta nhàn nhã nằm tán chuyện phiến về Hiểu Thanh với Lục Thần

Mạnh Hạo Nhiên thở dài: Cô ta đúng thật rất là lớn gan, trong 1 tuần mà doạ nghỉ việc tới 17 lần. Tôi không dám to tiếng với cô ta chút nào, bức quá tôi đành nên đây ở nhờ cậu vài phút

Nói xong anh ta cười hì hì

Lục Thần ngồi trước mặt Mạnh Hạo Nhiên một tay chống đầu ưu tư: Thư kí của cậu là cái người lần trước phát hiện ra tôi bị ngất?

Mạnh Hạo Nhiên ậm ừ gật đầu: Còn nhớ sao? Cậu chưa cảm ơn người ta đâu đấy

Nhắc đến đây, tia lạnh lẽo trong mắt Lục Thần liền biến mất. Trong cơn hôn mê hắn nhớ lúc đó có một hơi thở quen thuộc, ấm áp mà 2 năm qua chưa từng gặp lại. Giọng nói đó, hơi thở đó sao mà quen thuộc tới vậy...

Nhưng đó chỉ là ảo giác mà thôi

Lục Thần trầm mặc vài giây rồi lên tiếng: Tên là gì?

Mạnh Hạo Nhiên: ... Fuck!!! Cậu hỏi thì cũng phải có đầu đuôi chứ

Đây là lần đầu tiên Lục Thần mở miệng hỏi anh ta về một người phụ nữ

Lạ lắm à nha

Đột nhiên điện thoại cá nhân của hắn đổ chuông, hắn liếc nhìn xem ai gọi rồi khẩn trương nhấn trả lời

Cốc... Cốc... Cốc Tiếng gõ cửa vang lên

Hiểu Thanh định mở cửa bước vào liền bị ai đó kéo lại: Hiểu Thanh!

Hiểu Thanh quay người lại, khoé miệng giật giật: Triệu Trấn Nam? Anh làm gì ở đây?

Đừng nói con hàng này đến đây là để tìm cô, ngàn vạn lần đừng như vậy

Triệu Trấn Nam có mái tóc màu đỏ rượu, ngũ quan cương nghị, nụ cười châm biến mà đẹp như vô hồn

Triệu Trấn Nam cười: Anh đến đây tìm em

Đệt!!! Không phải đen thế chứ???

Hiểu Thanh nuốt nước bọt: Tìm tôi? Tôi nhớ tôi và anh đâu có quan hệ gì?

Triệu Trấn Nam nhìn cánh cửa phòng còn đang đóng, anh ta kéo Hiểu Thanh ra cầu thang thoát hiểm cách đó không xa

Hiểu Thanh lưu luyến nhìn cánh cửa: Ơ?... Anh kéo tôi đi đâu? Tôi phải vào đó bắt Mạnh Hạo Nhiên đã...

Đáng tiếc, Triệu Trấn Nam lại không phải loại người dễ dàng nghe lời

Trong phòng Phó chủ tịch, sau khi Lục Thần nghe điện thoại xong sắc mặt liền thay đổi

Mạnh Hạo Nhiên thấy điều gì đó không bình thường đang xảy ra: Lục Thần! Chuyện gì vậy?

Lục Thần im lặng một hồi, hắn cầm chiếc vòng lên, ánh mắt có nét cười như mùa xuân đang ở ngay trước mắt

Mạnh Hạo Nhiên chớp chớp mắt, cái méo gì đang xảy ra vậy???

Lục Thần ngay lập tức khôi phục lại trạng thái lạnh lùng, hắn mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của Mạnh Hạo Nhiên, nhìn ra ngoài tấm kính: Chỉ cần em còn sống, tôi nhất định sẽ tìm em quay về

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.