Hiểu Thanh chỉ ngạc nhiên trong giây lát, trên đời này thiếu gì người tên Hiểu Thanh, đâu nhất thiết phải là cô chứ
Nhân lúc Mạnh Hạo Nhiên chưa tới, cô tìm cách gỡ tay Lục Thần ra nhưng khổ nỗi hắn lại nắm tay cô quá chặt
Làm sao giờ, Mạnh Hạo Nhiên, anh nhanh nhanh tới đây đi, mau tới cứu tôi
Vài chục giây sau Mạnh Hạo Nhiên chạy vào, mấy người bảo vệ đứng ở cửa chờ
Mạnh Hạo Nhiên thở không ra hơi: Lục... Lục Thần!!! Cậu ấy sao rồi? Mau đưa đến bệnh viện
Hiểu Thanh như sắp khóc đến nơi: Giám đốc... Phó chủ tịch túm tay tôi như vậy thì phải làm sao? Anh mau gỡ tay anh ấy ra giùm tôi với
Mạnh Hạo Nhiên mồ hôi ròng ròng, anh ta đỡ Lục Thần lên: Không có thời gian, cô chịu khó cùng cậu ấy tới bệnh viện Ý nói cô đi mà gỡ, tôi không giúp được
Hiểu Thanh mặt mày méo mó, cô môi, chỉ hận không thể chặt đứt tay vào lúc này
Trên đường tới bệnh viện Hiểu Thanh tìm hết cách này tới cách khác nhưng vẫn không thể gỡ tay ra
Rốt cuộc Phó chủ tịch là người hay bạch tuộc mà dai như đỉa vậy
Mạnh Hạo Nhiên cũng không giúp được gì
Lục Thần không thèm nắm tay anh ta, anh ta đành chịu
Hôn mê mà vẫn nắm tay người ta chặt như vậy đúng là hết nói
Trước cửa phòng cấp cứu, Lục Thần vẫn chưa thể vào làm kiểm tra bởi tay vẫn nắm tay Hiểu Thanh không buông
Hiểu Thanh thở dài hết cách nói: Anh mau bỏ tay tôi ra đi... Tay tôi đau lắm
Đột nhiên hai hàng lông mi của Lục Thần nhíu lại dù đang trong trạng thái hôn mê. Bàn tay nắm tay Hiểu Thanh dần lới lỏng như vẫn chưa buông hẳn
Hiểu Thanh thấy có cơ hội giúp bàn tay thoát khỏi hắn liền nói thêm: Anh yên tâm mà vào trong đó kiểm tra đi, có được không? Tôi sẽ chờ anh ở đây... Mau vào trong đi
Bàn tay Lục Thần buông thõng, Hiểu Thanh vui mừng không hết nhanh chóng rút ray ra
Lục Thần được đưa vào phòng cấp cứu
Mạnh Hạo Nhiên đứng đó chứng kiến toàn bộ cảm thấy ngạc nhiên
Lục Thần từ bao giờ lại biết nghe lời như vậy?
Một lúc sau, hay tin Lục Thần chỉ bị sốt, Hiểu Thanh mới an tâm dời đi
Dù gì thì ở đây cũng không còn việc của cô
Lúc Hiểu Thanh bước chân ra khỏi bệnh viện
Vừa lúc Mao Tử Dao từ ô tô bước xuống, cô ta hớt hải không màng hình tượng chạy vào
Chạy được hai ba bước, đột nhiên Mao Tử Dao cảm thấy như nghẹt thở. Cô ta dừng lại, quay đầu nhìn
Vừa rồi là ai? Sao có thể là con hồ ly tinh đó? Con hồ ly đó chết rồi, tận mắt cô ta đã nhìn thấy
Điều chỉnh cảm xúc xong, Mao Tử Dao lau mồ hôi rồi đi vào
Lục Thần truyền nước trong phòng VIP trên tầng cao nhất của bệnh viện Nhân Dân Đài Bắc
Lục Thần trong cơn hôn mê vẫn gọi tên người con gái kia: Hiểu Thanh... Hiểu Thanh
Mạnh Hạo Nhiên ngồi ngay cạnh nhíu mày theo dõi
Lục Thần và Hiểu Thanh quen nhau từ trước?
Không thể nào, với thái độ của Hiểu Thanh lúc gặp Lục Thần trưa nay không thể nào là quen nhau
Vậy tại sao Lục Thần luôn miệng gọi cái tên đó?
Lẽ nào... người phụ nữ Lục Thần yêu trước kia cũng tên Hiểu Thanh?
Rốt cuộc chỉ là trùng hợp thôi sao?
Không gian yên tĩnh trong bệnh viện truyền đến giọng lo lắng của Mao Tử Dao: Lục Thần... Lục Thần... Anh bị sao vậy?
Mạnh Hạo Nhiên có vẻ không vui: Cô im lặng đi, cậu ấy chỉ bị sốt thôi
Mao Tử Dao càng lo lắng: Tại sao anh ấy lại như vậy? Có chuyện gì xảy ra với anh ấy hay sao?
Mạnh Hạo Nhiên: Tôi đã nói là cậu ấy không sao. Nếu không thể giữ im lặng thì cô mau ra khỏi đây đi
Mao Tử Dao thấy thái độ của Mạnh Hạo Nhiên thì lập tức im lặng, cô ta ngồi ở sofa chờ Lục Thần tỉnh lại
Tới tối Lục Thần mới tỉnh lại, cái tên Hiểu Thanh vẫn còn luẩn quẩn trong miệng hắn
Thấy Mao Tử Dao trước mặt, Lục Thần khó chịu nhíu mày
Mạnh Hạo Nhiên vừa gọt táo vừa mở miệng: Cuối cùng cũng chịu tỉnh
Lục Thần giật băng chuyền nước biển ra, bước xuống giường: Tôi ngủ bao lâu?
Mao Tử Dao giơ tay đỡ hắn liền bị ngó lơ, cô ta đành lùi lại phía sau: Anh ngủ 3 tiếng rồi, anh còn chưa khoẻ hẳn, hay ở lại thêm mấy ngày rồi về
Lục Thần mở tủ đồ lấy bộ đồ vest trong đó: Không cần. Cô ra ngoài cho tôi thay đồ
Mao Tử Dao đành ra ngoài: Vậy em ra ngoài chờ anh
Sau khi thay đồ xong, Lục Thần mới quay ra hỏi Mạnh Hạo Nhiên: Là ai đưa tôi vào đây?
Mạnh Hạo Nhiên loé lên tia kinh ngạc rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh ta thờ ơ: Là tôi
Sự hi vọng của Lục Thần dường như biến mất: Cậu chắc chứ?
Mạnh Hạo Nhiên bỏ quả táo xuống, anh ta đứng dậy vươn vai: Thư kí của tôi phát hiện ra cậu hôn mê trong phòng
Lục Thần: Sau đó?
Mạnh Hạo Nhiên: Thì bổn thiếu đích thân đưa cậu tới đây. Sao? Không hài lòng?
Lục Thần, cậu cứ nhớ đấy, đã không cảm ơn thì thôi lại còn...
Ông đây không thèm quan tâm cậu nữa
Lục Thần hơi trầm xuống, hắn chỉnh lại cà vạt
Hoá ra chỉ là mơ, hắn được nghe giọng nói của người con ấy nhưng... hoá ra lại là giấc mơ
Mạnh Hạo Nhiên thấy Lục Thần im lặng liền mở miệng tìm lời giải cho câu hỏi trong lòng: Hiểu Thanh là ai?
Tay chỉnh cà vạt của Lục Thần hơi dừng lại: Cậu đã biết những gì?
Mạnh Hạo Nhiên cười hớn cười hở: Không nhiều, vừa vặn biết cậu bị cái cô Hiểu Thanh gì đó bỏ rơi... Trong lúc ngủ cậu gọi cái tên đó
Lục Thần nghe thấy cái câu bỏ rơi liền thấy khó chịu. Đúng là mất mặt mà
Nếu không phải Mạnh Hạo Nhiên cậu đưa tôi tới đây thì tôi đã bẻ gẫy một chân của cậu rồi
Phiền phức chết được