Luyến Ái Ảo Mộng Chi Thần Tập 1

Chương 17: Chương 17: Bắt cóc và đoàn tụ.




Phần 3: Vận mệnh dang dở chính là giấc mơ của hai người.

Chương 15: Bắt cóc và đoàn tụ.

Câu chuyện mà ta kể cho các ngươi nghe, nó được viết trước khi thế gian tái sinh lần thứ ba, là đoạn vận mệnh đầu tiên trong một trăm lẻ chín đoạn vận mệnh không được ta ưng ý nhưng nó lại là đoạn vận mệnh mà cả hai người kia hằng mơ ước, Đoạn vận mệnh dang dở này chính là giấc mơ của hai người...

Linh Yên đại lục là một lục địa vô cùng lớn và có bảy đế quốc lớn cùng một vài tiểu quốc nhỏ. Trong đó có ba đế quốc hùng mạnh nằm ở phía đông Linh Yên đại lục nắm toàn bộ nền kinh tế của đại lục, ba đế quốc đó là Long Hoả quốc, Vũ Thần quốc và Mộc Liên quốc.

Nhiều năm về trước trong thất quốc có một lời đồn đại về bảy đại ác ma giết người không ghê tay, người ta gọi bảy đại ác ma đó là Thất đại diêm vương. Họ giết người không cần biết lý do, giết để vui giết để thoả mãn cơn khát máu của mình, già trẻ lớn bé đúng sai đều giết.

Mười năm trước, võ lâm tam quốc tận diệt đều do một tay Thất đại diêm vương gây ra. Bây giờ hể nhắc đến bốn chữ 'Thất đại diêm vương' không ai là không kính sợ bọn họ.

Sau sự kiện tận diệt võ lâm, năm năm sau đột nhiên tam quốc xuất hiện bốn gia tộc nắm toàn bộ quyền kinh thương, đó là Bạch, Vương, Dương, Lục. Có rất nhiều gia tộc khác đều muốn giành lại quyền kinh thương nhưng đều bị một thế lực lớn ngấm ngầm triệt hạ hết và cũng từ đó không ai dám chống lại Tứ đại gia tộc này.

Người đứng đầu Bạch gia tộc chính là Bạch Tiên, đồng thời cũng là người đứng đầu Tứ đại gia tộc, ông nắm giữ toàn bộ kiến thức y thuật và độc thuật thiên hạ đệ nhất và cả Bạch Huyền Môn y viện khắp tam quốc. Sở hữu những vị đại phu danh tiếng, tài giỏi bậc nhất thiên hạ nhưng có những căn bệnh nan y chỉ có Bạch tiên mới có thể chữa trị. Đáng tiếc ông đã hạ một đạo lệnh “Không phải người thân trong Tứ đại gia tộc, không có đại lễ ta sẽ không thi y cứu người“.

Dương gia tộc, người đứng đầu là Dương Hổ, nắm trong tay các tiêu cục thương hành lớn nhất tam quốc và các tiền trang lớn nhất tam quốc.

Vương gia tộc, người đứng đầu là Vương Chí, nắm trong tay các phường thêu phường dệt bậc nhất thiên hạ.

Lục gia tộc, người đứng đầu là Lục Ngự, nắm trong tay các cửa hàng phòng tứ bảo và cửa hàng ngọc thạch lớn nhất tam quốc.



Trong bóng tối mờ mịt của một biệt viện lớn ở kinh thành Thần Long, Long Hoả Quốc, một thân hắc y nhân bay thật nhanh vào một căn phòng không có ánh sáng. Hắc y nhân quỳ trước bình phong ngăn với nội phòng lên tiếng “Bẩm chủ tử, bồ câu đưa thư từ đại đương gia từ Mộc trang đã đến?” Từ trong bình phong vang ra một thanh âm rét lạnh khiến tim người nghe như muốn ngừng đập “Viết những gì?” Hắc y nhân cố gắng khôi phục lại hơi thở của mình sau khi nghe thanh âm băng lãnh kia “Đại đương gia nói người vào hoàng cung một chuyến.””Để làm gì?”

“Giết Nhu Phi, lưu lại đứa trẻ và còn...” Hắc y nhân hơi run giọng, không biết có nên nói tiếp hay không.

“Tại sao không nói tiếp?” Thanh âm lại vang lên khiến cho hắc y nhân không tự chủ được.

“Dạ... đại đương gia nói người hãy đưa Chiêu Dương Công Chúa rời khỏi cung, đưa về Đông Liêm.”

“...” Chủ nhân thanh âm không nói gì. Sự im lặng bao trùm cả căn phòng lớn đầy màu đen của bóng tối, hắc y nhân cố gắng hít thở thật nhẹ vì y biết chủ tử y là Bạch Vũ, tam đương gia của ngũ đại gia tộc, đại thiếu gia của Bạch gia Huyền Vũ. Một người lãnh tâm lãnh khốc lãnh diện vô tình giết người không ghê tay, người có tính khí cổ quái nhất trong mười bốn vị chủ tử của đại gia tộc “Thế ngươi có biết mình cần phải làm gì không?” Chủ nhân thanh âm lãnh băng, Bạch Vũ từ từ bước ra phía trước bình phong, một thân bạch y nhẹ lướt qua hắc y nhân.

“Thuộc hạ không hiểu?” Hắc y nhân toàn thân run rẩy, mồ hôi úa ra như tắm.

“Việc của Nhu Phi kia giao cho ngươi. Còn về phần Chiêu Dương kia ta hảo sẽ chiếu cố nàng ấy.” Bạch Vũ phân phó xong rồi biến mất trong bóng tối không ai hay.

Một năm trước khi Tam vương gia Long Thiên Hàn cùng Nhị vương gia Long Cực Quyền xuống Ung Châm điều tra thân thế của vị tài nữ được chọn để trở thành Nhị vương phi. Không ngờ vị tài nữ ấy không phải là nữ nhi của Tri huyện Ung Châm mà là Tứ tiểu thư của Dương gia Sơn trang, một trong ngũ đại gia tộc. Khi đến Hàng Nam cứu trợ lũ lụt thì xe ngựa của bọn họ đã bị nước cuốn trôi, cho đến tận bây giờ không có một chút tung tích gì cả bọn họ.

Đế vương Long Hoả Quốc đã để tang và chiếu cáo thiên hạ bọn họ đã qua đời. Trong lúc Nhị vương gia cùng Tam vương gia vắng mặt ở triều đình, Cố thái sư cấu kết với quan lại trong triều để lật đổ Đế vương nhưng may mắn thay Tứ vương gia Long Thiên Lạc đã chặn đứng mọi âm mưu của lão ta. Một ám vệ thân cận của Tam vương gia đã đến gặp Tứ vương gia, trao cho y những bằng chứng Cố thái sư tạo phản nhiều năm trước và cái chết của Nguyên gia, Hoàng Phủ gia.

Long Thiên Lạc đem tất cả điều tra lại một lần nữa và đã trình lên Đế Vương, đem quân bắt loạn thần Cố thái sư. Không ngờ hai giọt máu của Nguyên gia bấy lâu nay được Nguyên cố hậu nuôi dưỡng trong hoàng cung, nay Nhị vương gia chính là Nguyên Lang đã không còn. Chỉ còn lại một mình Long Chiêu Dương, Đế vương cảm thấy bản thân ông đã có lỗi với Nguyên gia cho nên bây giờ muốn đền bù lại cho Nguyên gia. Ngày đêm bảo vệ cho Long Chiêu Dương, tránh cho tàn dư của loạn thần vào cung giết hại nàng.

~ * Chiêu Dương Điện * ~

“Công chúa! Đã tối rồi, nên nghỉ ngơi thôi.” Một cung nữ lên tiếng nhắc nhở vị nữ tử đang ngồi cạnh cửa sổ.

Vị nữ tử quay về hướng giọng nói cung nữ, cất giọng nói trong trẻo hỏi “Đã tối rồi?”

“Dạ công chúa.” Cung nữ đáp và dìu nàng đứng dậy.

“Ừ nên nghỉ ngơi.” Long Chiêu Dương từ nhỏ đã bị mù nhưng nàng là người có thính giác rất tốt và có khả năng cảm thụ được âm nhạc. Tính tình nhân hậu, bao dung lại có tài bẩm sinh chỉ cần nghe qua một lần là có thể nhớ hết tất cả “Đã là giờ nào rồi?””Dạ là giờ tuất rồi.”

“Vẫn còn sớm, ta chưa muốn ngủ, ngươi mang đàn ra cho ta, ta muốn đánh một lúc.”

“Dạ công chúa.”

Màn đêm cô tịch, tiếng đàn trong trẻo cất lên xé toạt màn đêm cô tịch lãnh lẽo, tiếng đàn vang lên như nói hết nội tâm của người đánh đàn, rất cô đơn rất lãnh lẽo rất bi thương. Trên cây cổ thụ lớn có một bóng người đang lặng lẽ lắng nghe tiếng đàn bi thương. Bỗng đàn đứt dây là ngón tay của Long Chiêu Dương chảy máu, cung nữ rối rít lấy khăn cầm máu cho nàng và nhanh chóng đưa nàng về phòng. Chỉ còn bóng người trên cây kia lặng lẽ nhìn thân ảnh nhỏ kia vào phòng rồi bóng người cũng biến mất.

Khi hoàng cung trở nên yên tĩnh và mọi thứ chìm vào giấc ngủ, trong một góc tối nào đó xuất hiện một nam nhân thân bạch y lãnh khốc, hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong Chiêu Dương Điện. Bước thật nhẹ vào phòng và tiến lại giường nơi đang có một nữ tử say giấc nồng, hắn đứng lặng lẽ nhìn nàng. Ngũ quanh thanh tú không khuynh quốc khuynh thành nhưng lại ôn nhu động lòng người khiến ai vừa nhìn liền có thể đem lòng yêu nàng. Đi đến bên cạnh giường nàng, ngón tay vuốt nhẹ gò má hồng mềm mại của nàng, tim hắn khẽ rung động... Môi hắn không biết từ lúc nào đã kề sát môi nàng, hơi thở đều đặn ấm áp khiến hắn không thể cưỡng lại được muốn cướp lại đôi môi anh đào này. Môi chạm môi, sự mềm mại và ngọt ngào của đôi môi anh đào này càng làm hắn muốn độc chiếm.

Có cái gì đó lạnh lạnh chạm vào môi nàng, rồi cái gì đó ấm nóng tràn vào miệng mình khiến nàng đang mơ màng ngủ bỗng tỉnh giấc, mắt không thể nhìn thấy nhưng mũi có thể ngửi thấy mùi vị này là của nam nhân. Nàng đang bị một nam nhân phi lễ? Muốn vùng vẫy nhưng tay của nàng đã bị gã nam nhân này khoá chặt từ lúc nào không biết. Cả người gã nam nhân tản ra một cổ hàn khí lạnh lẽo bức người nhưng cái lưỡi của gã lại ấm nóng đến lạ thường. Nó cứ quấn chặt lấy lưỡi của nàng không buông, vị ngọt tràn ngập miệng nàng khiến hô hấp của nàng càng lúc càng khó.

Sự ngọt ngào này khiến hắn quên mất nhiệm vụ của mình, cảm thấy hơi thở của nàng không còn đều đặn nữa, hắn mới luyến tiếc buông tha. Hắn nhìn nàng, khuôn mặt đỏ ửng, hô hấp không đều trông rất quyến rũ, giống như nàng đang cố gắng câu dẫn hắn vậy.

Cố điều chỉnh lại hơi thở mình, nàng lớn tiếng hỏi “Ngươi...ngươi là ai?”

“...” Hắn thuỷ chung im lặng không đáp.

“Người...” Lời chưa kịp nói hết nàng đã bị điểm huyệt câm. Rồi cả thân thể nàng đột nhiên nhẹ tênh như có ai đó đang nhấc nàng lên cao vậy. Sau đó nàng nghe thấy những tiếng nói khác.

“Chủ tử.”

“Việc đã xong?”

“Dạ đã xong.”

“Vậy trong thư đại đương còn nói gì nữa?”

“Đại đương gia còn nói: Nếu xong hết mọi chuyện hãy thiêu rụi hết tất cả.”

“Vậy cứ làm theo lời của đại đương gia.”

“Dạ chủ tử.”

Hắn là đang muốn thiêu rụi toàn bộ Chiêu Dương Điện? Hắn là ai? Hắn có phải là người của Cố thái sư? Hắn muốn bắt cóc nàng để diệt khẩu?Cảm giác ngực bị đánh khá mạnh bạo, nam nhân nhìn nàng đang cố phản đối quyết định của hắn. Hừ lạnh hắn nắm lấy tay nàng không cho đánh nữa “Khoan đã.”

“Chủ tử còn gì phân phó?”

“Tìm hết Chiêu Dương Điện xem coi có những thứ gì đem ra hết. Có cơ quan mật thất gì cũng phải tìm ra và đem tất cả đồ đạc đóng gói lại chuyển tất cả về Đông Liêm sơn.”

“Dạ chủ tử.”

Mọi chuyện đã được phân phó xong, hắn ôm nàng vào lòng rồi thi triển kinh công bay đi trong bóng tối. Cảm giác lành lạnh của gió đem xuyên qua da thịt làm nàng phải nép sát vào lòng hắn. Thấy nàng lạnh, hắn cởi áo choàng đang khoác bên ngoài ra, khoác lên người cho nàng rồi tiếp tục ôm nàng đi về. Gió mát, hương dược thảo ở đâu đó xộc vào mũi nàng và lòng ngực ấm áp của hắn đang đưa cơn buồn ngủ đến với nàng. Hắn thấy nàng đã ngủ, khoé miệng khẽ giơ cao thành đường cong tà mị, rồi hắn ôm nàng biến mất trong màn đêm đen kịt.



Những tia nắng ấm áp len lói chiếu vào phòng, chiếu rọi khuôn mặt ôn nhu thanh tú đang say giấc. Có cảm giác xa lạ không giống giường nệm ở Chiêu Dương Điện, Long Chiêu Dương liều bật dậy ngửi khắp căn phòng. Đây vốn không phải là phòng của nàng? Muốn mở miệng ra nói nhưng lại không thể thốt thành tiếng. Hình như huyệt câm của nàng đã bị cái nam nhân xa lạ kia điểm huyệt và nàng đang bị nam nhân kia bắt cóc. Phải làm sao đây?

“Đã tỉnh?” Nghe thấy giọng nói lãnh băng nhưng không phải của nam nhân kia, nàng liền thu mình vào góc giường. Thấy thế, chủ nhân của giọng nói lãnh băng đó bật cười hắc hắc nhưng nàng không quan tâm. Cái nàng đang quan tâm chính là mùi dược thảo đêm qua đang tiến lại gần nàng và mang theo hàn khí lạnh lẽo kia lại gần nàng.

“Tam đệ! Ngươi đang làm nàng sợ.” Là giọng nữ nhân, so với hàn khí lạnh lẽo của nam nhân kia không khác mấy và nữ nhân đó đang tiến lại gần nàng hơn. Sao họ lại bắt cóc nàng? Sao họ lại toả ra cổ khí nguy hiểm như vậy? “Nguyên Linh.”

Cái tên Nguyên Linh khiến cho nàng giật mình và càng nép sát giường hơn. Họ là ai? Tại sao... tại sao lại có thể biết cái tên này?

“Nguyên Lang đang chờ ngươi ở Đông Liêm.”

Cái tên Nguyên Lang khiến cho bức tường phòng thủ từ nãy giờ của nàng biến mất nhưng nàng không thể nói thành lời.

“Tam đệ a, ngươi chưa giải huyệt câm cho nàng.”

Người được gọi là Tam đệ vươn tay ra nắm lấy tay nàng và kéo vào lòng ngực của mình. Rồi hắn nhanh tay giải huyệt cho nàng và biết trước được nàng sẽ muốn thoát khỏi vòng tay hắn cho nên hắn đã điểm huyệt cử động của nàng “Bỏ ta ra, sắc lang.”

“Nguyên Linh.”

“Im miệng! Ta không phải là Nguyên Linh, ta là Long Chiêu Dương, là Long Chiêu Dương. Ta không quen biết ai là Nguyên Lang cả.”

“Vậy sao? Nếu vậy thì Long Thiên Hàn đã nói dối rồi.”

“Long Thiên Hàn? Đệ ấy còn sống sao?”

“...”

“Nói cho ta nghe đi, làm ơn đi...”

“Vậy ta hỏi ngươi lại lần cuối, ngươi có phải là Nguyên Linh không?””Trước khi ta trả lời câu hỏi của các ngươi thì ta muốn biết thân phận của các ngươi cho dù ta có chết cũng cam chịu.”

Lại giọng cười đó vang lên, bộ chuyện này vui lắm hay sao? “Ngươi cũng khá lắm. Ta là đại đương gia của ngũ đại gia tộc Vương Thoại Kỳ đồng thời cũng là Tiếu Diêm Vương của thập tứ Diêm Vương.”

Người của thập tứ Diêm Vương ? Chả lẽ Nguyên Lang có liên quan đến Gia tộc Diêm Vương?

“Còn vị nữ nhân bên cạnh ta là thê tử ta Độc Diêm Vương, đương gia chủ mẫu Bạch Tuệ. Người đã bắt cóc ngươi đến đây chính là Độc Y Diêm Vương, tam đương gia Bạch Vũ.”

Tương truyền trong giang hồ nhiều năm trước tám vị đại cao thủ lãnh tâm lãnh khốc lãnh diệm vô tình giết người không ghê tay khiến cho người cảu tam quốc Long Hoả Quốc, Mộc Liên Quốc, Vũ Thần Quốc phải sợ hãi, họ được giang hồ gọi là các Đại Diêm Vương.

Sau nhiều năm đột nhiên xuất hiện mười bốn vị cao thủ khác tự xưng là Thập Tứ Diêm Vương, con của Bát Đại Diêm Vương, nhưng trong Thập Tứ Diêm Vương có một người lãnh tâm lãnh khốc giết người không ghê tay trong vòng bán kính mười bước chân. Hắn không hề động tay nhưng hễ ai đụng đến hắn trong bán kính mười bước chân sẽ bị nổ tung hoặc trúng kịch độc chết ngay lập tức. Nam nhân ấy được mệnh danh là Độc Y Diêm Vương. Chỉ cần nghe đến cái tên Độc Y Diêm Vương là bất ai trong giang hồ đều hãi hùng và rất ít người nhìn thấy hắn xuất hiện nhưng một khi xuất hiện là cả giang hồ dậy sóng.

Thấy vẻ sợ hãi của nàng hiện rõ, Vương Thoại Kỳ cười lớn, Bạch Tuệ và Bạch Vũ vẫn như cũ không hề biểu hiện cảm xúc gì ra ngoài mặt “Vậy giờ ngươi đã có thể nói?” Vương Thoại Kỳ hỏi.

“...” Nàng lưỡng lự không biết có nên nói ra hay không, thở dài mi tâm rũ xuống, nàng chậm rãi nói “Phải. Ta chính là Nguyên Linh và đại ca ta là Nguyên Lang.”

“Ngươi có muốn biết tại sao ta lại biết không?” Vương Thoại Kỳ nói.

“...” Nàng lắc đầu.

“Là Phúc Liệt, ám vệ năm xưa của Nguyên Mị Cố Hoàng Hậu.”

“Ông ta còn sống sao?” Nàng hốt hoảng hỏi.

“Phải ông ta còn sống và sống dưới thân phận là Lão Tướng Quân của Mộc Liên Quốc, nuôi dưỡng hai hài tử của Hoàng Phủ gia tộc là Hoàng Phủ Thanh Minh và Hoàng Phủ Thanh Tịnh. Hay còn biết đến cái tên Minh Minh trang chủ của các trang viên tam quốc Long, Mộc, Vũ và Hoàng Phủ Thanh Tịnh còn là Phúc Tịnh, tam vương phi của Hàn Vương gia.” Vương Thoại Kỳ mị cười.

“Tất cả bọn họ đều còn sống?” Nàng kinh ngạc hỏi.

“Ừ.” Y gật đầu.

“Nhưng sao họ không về hoàng cung?”

“Ngươi muốn biết?”

“...” Nàng gật đầu.

“Vậy hãy đến Đông Liêm mà hỏi họ.” Y cười lớn, rồi nói thêm “...nhưng còn một chuyện nữa...”

“Là chuyện gì?”

“Muốn đến Đông Liêm, ngươi phải thành thân cùng tam đệ của ta Bạch Vũ.” Y đưa ra điều kiện.”Ngươi nói Độc Y Diêm Vương?” Nàng kinh hãi.

“Phải.”

Thân nàng run lên, người từ nãy giờ vẫn im lặng và giữ chặt nàng trong lòng. Cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, Bạch Vũ lấy làm lạ, chẳng phải mới đầu nàng rất gan dạ lắm sao?

“Chỉ cần ngươi thành thân cùng Bạch Vũ và sinh người nối dõi cho Bạch gia thì ngươi sẽ được tự do. Ta sẽ cấp cho ngươi một trang viên cùng vàng bạc châu báu đủ để ngươi sống sung sướng cả đời.” Bạch Tuệ lạnh lùng nói.

“Tại sao lại là ta?”

“Vì đại ca ngươi nợ bọn ta một mạng sống, nợ Tịnh nhi một đôi chân. Cho nên ngươi phải thay y trả hết tất cả món nợ này”

Nàng, Nguyên Linh không biết có nên chấp nhận đề nghị này hay không, vì người nàng thành thân là nam nhân lãnh khốc nhất giang hồ. Bỗng tay nàng bị nắm chặt hơn, nàng suýt tí nữa đã quên mình đang bị nam nhân lãnh khốc này ôm chặt từ nãy giờ “Chỉ cần ngươi cùng ta thành thân và sinh ra người nối dõi Bạch gia, ta sẽ buông tha cho ngươi.” Bạch Vũ lạnh lùng nói.

“Là thật sao?” Nàng hỏi “Liệu còn điều kiện gì khác nữa không? Hay chỉ đơn giản như thế?” Câu hỏi của nàng làm ba người họ kinh ngạc.

Người ngạc nhiên nhất chính là Bạch Vũ dường như nàng có thể nhìn thấu tâm tư của hắn. Nữ nhân này có nên nói là quá thông minh hay không? Ở nàng toát ra một điều gì đó khiến hắn có phần hứng thú muốn giữ nàng lại bên cạnh “Không được yêu ta.” Đó là điều kiện của hắn.

“Hả?” Nàng kinh hô. Hắn đang nói cái gì thế?

“Không được yêu ta, không được cãi lời ta, không được chọc giận ta, không được trốn khỏi ta.” Những điều kiện này quá dễ dàng, hắn tin nàng sẽ làm được.

“Vậy ta có thể đưa ra điều kiện của mình được hay không?”

“...” Lần đầu tiên có người dám đưa ra điều kiện với hắn, nàng càng lúc càng làm hắn có hứng thú rồi đấy “Nói.”

“Nếu như ta yêu ngươi thì ngươi hãy chấp thuận cho ta rời đi càng sớm càng tốt mà không cần sinh hài tử có được không?”

“Nếu ngươi sinh xong hài tử thì được.”

“Nếu ta yêu người khác...”

“Sinh hài tử xong có thể rời đi.”

Đến cuối cùng câu trả lời của hắn vẫn là phải sinh xong hài tử mới có thể rời đi. Tại sao số phận của nàng lại khổ đến như vậy? “Thôi được, ta chấp nhận điều kiện của các ngươi.” Nguyên Linh không biết rằng lời chấp nhận của nàng đã thay đổi cả số phận của nàng và nam nhân lãnh khốc Bạch Vũ này.

Nàng cùng huynh đệ Diêm Vương lên đường trở về Đông Liêm, nàng được sắp xếp là ở chung xe ngựa với Bạch Vũ. Xe ngựa của Đại gia tộc thật khác với xe ngựa của hoàng cung, tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ tiện nghi và được trải lông thú mềm mại đến lạ thường.

Đoạn đường đến Đông Liêm khá xa, phải mất ba tháng mới đến biên giới Long Hoả Quốc, Mộc Liên Quốc. Điều nàng quan tâm nhất chính là bầu không khí im lặng khi ngồi chung xe ngựa với nam nhân lãnh khốc này. Nàng cảm thấy mình thật may mắn khi không thể nhìn thấy gì, nếu không nàng còn sợ hãi đến mức nào. Gió mát từ cửa sổ xe ngựa thổi vào là cơn buồn ngủ đến với nàng, tựa vào thành xe lim dim.Thấy nàng gật gù ngủ bên cạnh cửa sổ, Bạch Vũ vốn không muốn chung đụng nhiều nhưng thấy nàng có vẻ không thoải mái mà đường về Đông Liêm lại còn dài. Vươn tay kéo nàng ôm vào lòng, hành động của hắn khiến Nguyên Linh tỉnh giấc và muốn vùng ra khỏi vòng tay ấy nhưng lại bị giọng nói lãnh băng của hắn làm sợ hãi và phải ngoan ngoãn “Nằm yên nếu không ta sẽ giết Nguyên Lang.”

Tựa vào lòng hắn, nàng có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập đều đặn từng nhịp không nhanh cũng không chậm, thật ấm áp. Nếu như hắn là một nam nhân bình thường thì nàng sẽ không phải phòng thủ như vậy nhưng hắn là nam nhân nguy hiểm nhất thiên hạ mà cả giang hồ ai cũng phải sợ. Mùi dược thảo từ người hắn toả ra thật dễ chịu như đang xoa dịu nàng và dẫn nàng vào giấc ngủ.

Nhìn ngắm nàng ngủ bình yên như chưa bao giờ được bình yên làm cho hắn tò mò muốn biết trong quá khứ của nàng đã xảy ra chuyện gì. Thân thể nàng toả ra mùi hoa tử liên nhẹ nhàng khiến hắn say hắn mê, cúi xuống hôn nhẹ lên môi lên mắt lên trán nàng, rồi hắn cũng ôm nàng thật chặt vào lòng cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Đã bao lâu rồi hắn không cảm nhận được sự bình yên như vậy? Từ lúc sinh ra đã chứng kiến cảnh giang hồ tàn khốc chém giết lẫn nhau. Để sinh tồn để sống sót hắn được dạy dỗ là phải thật tàn nhẫn tàn khốc với mọi thứ xung quanh và cả bản thân hắn.

Cho đến khi hắn gặp Hoàng Phủ Thanh Tịnh, tim hắn dần ấm áp và hắn cũng biết đau biết giận biết ghen biết buồn. Thế nhưng hắn vĩnh viễn là người đến sau, hắn không thể nào có được trái tim của Hoàng Phủ Thanh Tịnh, không thể nào cùng nàng ấy sánh bước bên nhau đến cuối cuộc đời.

Gặp nàng, Nguyên Linh thanh kiết và đơn thuần, hắn cảm thấy ở cạnh nàng có một sự bình yên lạ thường. Không giống như những nữ nhân khác, cũng không giống như ở bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Tịnh. Ở nàng có sự bình yên sự thích thú và hắn từng muốn giữ giây phút này mãi mãi...

***

“Tỉnh...tỉnh....” Bên tai vang lên giọng băng lãnh của ai đó khá quen thuộc, Nguyên Linh liền mở mắt ra và nhìn thấy mình vẫn còn đang nằm trong lòng của Bạch Vũ. Kinh hãi! nàng lập tức ngồi dậy để né tránh nhưng lại bị hắn giữ chặt không cho thoát khỏi vòng tay lớn của hắn “Buông ta ra.” Nàng lớn tiếng.

“Ta đã nói ngươi không được chống lại ta, nếu không hậu quả ngươi cũng đã biết rõ.” Hắn cảnh cáo nàng.

“Ta...đã...rõ...” Nàng ngừng vùng vẫy và lắp bắp nói.

“Vây thì mau xuống xe ngựa.” Bạch Vũ buông Nguyên Linh ra rồi rời khỏi xe ngựa, nàng cũng lọ mọ bước ra xe ngựa nhưng do không nhìn thấy gì nên nàng không dám bước xuống xe ngựa. Nhìn thấy sự chật vật của nàng, hắn vươn tay nhấc bổng nàng lên sau đó nàng, bế nàng xuống xe ngựa.

Nguyên Linh cảm thấy sự ấm áp và mùi hương quen thuộc của lồng ngực rắn chắc trong lòng có chút hoảng sợ. Hắn bế nàng xuống xe ngựa nhưng không chịu thả nàng ra, cứ như thế bế nàng vào một trang viện lớn.

Đây là Bạch gia trang thuộc Hoả Vân Thành, cách biên giới khá xa nhưng lại gần khu rừng Dạ Xoa ma quái. Hắn cứ bế nàng như thế đến một căn phòng lớn trang trí đơn giản nhưng rất sang trọng.Đặt nàng xuống giường lớn rồi phân phó hạ nhân trong trang viên chuẩn bị nước tắm và thức ăn cho nàng “Chúng ta sẽ ở lại đây hai ngày, sau đó mới tiếp tục khởi hành.” Hắn vẫn như cũ, không biểu hiện cảm xúc gì cả, chỉ có lãnh băng lãnh khốc. Đang muốn quay bước đi, hắn chợt nhớ ra và rồi nói “Ngươi đừng nghĩ tới việc sẽ chạy trốn, dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể nào thì ta vẫn sẽ tìm cho bằng ngươi. Món nợ các ngươi nợ Đại gia tộc bọn ta nhất định phải trả cho xong”

Câu nói của hắn đã bóp thắt trái tim của nàng, khoé mắt đột nhiên cay cay nhưng nàng cố gắng nuốt nước mắt ngược lại vào trong, nàng cảm thấy số phận của mình còn bi thương hơn việc bị tặc tử Cố thái sư giết. Thà một nhát kiếm để nàng được giải thoát còn hơn phải sống trong nổi lo lắng không biết mình còn sống được bao lâu. Nếu nàng gặp lại Nguyên Lang và thấy y được bình an vô sự thì có lẽ nàng nên tìm cách giải thoát cho bản thân mình càng sớm càng tốt. Sống trong nổi lo âu sợ hãi như vậy nàng thà chết còn hơn.

Nàng không biết bên ngoài vẫn còn có người đang đứng đó quan sát nàng, hắn thắc mắc tại sao nàng không khóc mà cố nén tất cả lại? Như vậy là mạnh mẽ hay là ngu ngốc? Hắn cảm thấy khó chịu với thái độ này của nàng, hay nói đúng hơn là căm ghét thái độ này.

Sau khi tắm rửa sạch sẻ và thay y xong, nàng dùng bữa một mình trong căn phòng tịch mịch. Bỗng bên ngoài vang lên nhiều tiếng nói và càng lúc càng ồn càng gần hơn, cửa phòng đột nhiên mở ra. Một giọng nói đã quá lâu nàng không nghe... “Linh.”

“Nguyên Lang?” Cái muỗng trên tay nàng đột nhiên rơi xuống đất, đây là giọng của người thân duy nhất của nàng Long Cực Quyền, Nguyên Lang “Có phải ngươi không?”

“Là ta.” Nam nhân vận y phục màu đen, Nguyên Lang chạy thật nhanh vào ôm lấy Nguyên Linh đang kinh ngạc và sửng sờ. Đây là người thân duy nhất còn lại của y! Phía sau Nguyên Lang có thêm một vị nữ nhân xinh đẹp thanh tú bước vào đang cười tươi trước cảnh đoàn tụ hạnh phúc này, Dương Yến thê tử của Nguyên Lang “Linh nghe ta nói đây.” Y lấy tay lau nước mắt đang tuôn trào của nàng.

“Nga, ta nghe.” Nàng gật đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi, cảm giác hạnh phúc dâng trào.

“Ta nên gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ mới phải.”

“Ngươi là có ý tứ gì?”

“Mị cô cô chắc không nói rõ cho ngươi biết chính ngươi sinh ra trước ta, ngươi là tỷ tỷ của ta chứ không phải là muội muội ta.”

“Là thật? Sao ngươi biết?”

“Phúc Liệt, ám vệ luôn theo Mị cô cô.”

“Ta mặc kệ, ta cứ nghĩ ngươi đã chết, ta đã rất đau lòng.”

“Xin lỗi, thành thật xin lỗi ngươi vì đã không gửi thư từ gì cho ngươi, để ngươi lo lắng. Nhưng khi nghe tin Chiêu Dương Điện bốc cháy, ta từ Nam Châu Thành phía tây cưỡi ngựa ngày đêm để đến đây vì nghe nói hôm nay đại đương gia sẽ dừng chân ở đây trước khi về Đông Liêm.”

“Ngươi nói...Chiêu Dương Điện cháy? Vậy....”

“Đế Vương đã chiếu cáo thiên hạ Chiêu Dương công chúa đã qua đời trong vụ hoả hoạn Chiêu Dương Điện.”

Nàng rũ mi xuống, khuôn mặt có chút thoáng buồn nhưng rồi biến mất nhanh chóng, nàng lại tiếp tục hỏi Nguyên Lang “Vậy còn Long Thiên Hàn?”

“Y đang ở Đông Liêm chờ mọi người trở về.”

“Thế còn Đỗ Phi Hoàng?”

“Đỗ Phi Hoàng thật ra là Dương Yến, tứ tiểu thư của Dương gia tộc và nàng ấy đang ở đây.” Nguyên Lang quay lại đưa tay về phía Dương Yến.

Như hiểu ý phu quân mình, Dương Yến tiến lại gần ngồi cạnh phu quân, tay vươn ra nắm tay Nguyên Linh “Ta là Dương Yến, người năm xưa tỷ gây khó dễ trong cuộc tuyển chọn vương phi.” Dương Yến cười cười rồi nói.

“Dương Yến?” Giọng nói quen quen khiến nàng nhớ lại những ngày tháng năm đó “Đúng là ngươi.” Nguyên Linh ôm lấy Dương Yến vào lòng, đây là thê tử của Nguyên Lang, nàng có lẽ nên vui mừng vì điều này. Đến cuối cùng thì Nguyên Lang cũng tìm được hạnh phúc rồi, nàng nên mừng cho y.

“Đoàn tụ vui vẻ nhỉ ?” Lại là giọng nói lãnh khốc ấy, khi giọng nói lãnh khốc vang lên thì cả thân thể của Nguyên Linh đều run rẩy. Còn Nguyên Lang và Dương Yến thì cúi người với chủ nhân giọng nói lãnh khốc đó, Bạch Vũ.

“Tam gia!”

“Tam ca!”

Bạch Vũ không quan tâm đến hai người này, hắn chỉ quan tâm đến người đang nói đột nhiên im lặng. Tiến lại gần nàng, vươn tay kéo nàng đứng dậy tựa vào lòng ngực của hắn, Bạch Vũ dùng lãnh mâu hung ác liếc xéo Nguyên Lang khiến y ớn lạnh tránh ra xa xa một chút. Cho dù y có là đệ đệ của nàng đi chăng nữa, tại sao lại có thể thân mật với nàng như vậy? Nàng là hôn thê của hắn nha, y không được phép thân mật như vậy. Thật là phi lễ! “Thập lục muội phu nên giữ khoảng cách.” Hắn cảnh cáo y.

Nguyên Lang và Dương Yến nhìn nhau trố mắt há hốc mồm, tam ca của họ giống như đang ăn phải giấm chua? Chuyện này là sao? Nhưng lãnh mâu hung ác kia làm cho cả hai phu thê họ ho khan vài cái “Khụ...khụ...tam gia, ta chỉ là... vui mừng quá thôi!” Nguyên Lang đáp.

“...” Bạch Vũ không ngừng liếc xéo y.

“Ách.” Y toát mồ hôi lạnh.

“Tam ca a tam ca, nếu huynh đã đến thì chúng ta cùng nhau ngồi xuống tâm sự cùng Linh tỷ.” Dương Yến nhanh trí cứu phu quân mình ra khỏi tình thế dở khóc dở cười này trước khi tam ca bức chết y nha.

“Yến nhi nói đúng a.” Nguyên Lang cười cười nói theo.

“Vậy ta có được mời chung vui không?” Một giọng nói cợt nhã vang lên kèm theo một tràn cười dài ma mị. Rồi chủ nhân của giọng nói bước vào phòng, Vương Thoại Kỳ tay cầm phiến ngọc phe phẩy dìu Bạch Tuệ đi vào cửa.

“Đại đương gia.”

“Đại ca, Đại tỷ! Hôm nay cơn gió nào đưa đại ca đại tỷ đến đây?” Dương Yến tươi cười hỏi.

“Chỉ cần Yến nhi ở đâu thì đại ca sẽ ở đó để trò chuyện cùng Yến nhi.” Vương Thoại Kỳ hắc hắc cười đùa.

“Đại ca lại đùa muội, cả hai người ngồi đi để muội phân phó nha hoàn pha trà rồi chúng ta cùng tâm sự hàn thuyên.” Dương Yến nhanh miệng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.