Luyến Ái Ảo Mộng Chi Thần Tập 1

Chương 18: Chương 18: Còn rất nhiều bí mật chưa được bật mí hoàn toàn.




Chương 16: Còn rất nhiều bí mật chưa được bật mí hoàn toàn.

Khi Nguyên Mị Hoàng hậu còn sống, bà là người mà Đế vương Long Hoả Quốc, Long Quân Hồ yêu thương nhất trên đời. Hậu cung một mình bà độc sủng, bà sinh cho Đế vương một nhi tử khoẻ mạnh chính là Thái tử Long Thiên Hạo. Vì thấy hậu cung quá tịch mịch nên Thái hậu đã mở cuộc tuyển tú nữ cho Đế vương. Trong các tú nữ thì Trịnh Lan là một tài nữ tài sắc vẹn toàn đã lọt vào mắt xanh của Thái hậu.

Trịnh gia là gia tộc có quyền thế nhất triều đình, họ đã sắp đặt âm mưu bỏ mê dược vào rượu của Đế vương để ông sủng ái một đêm với Trịnh Lan. Từ một quý nhân nhỏ bé được thăng lên Trịnh Quý Phi, thật không bà ta cùng Nguyên Mị Hoàng hậu mang thai cùng lúc. Biết được điều đó Trịnh gia cấu kết với Cố gia chia làm hai phe trong triều: Cố, Trịnh và Nguyên, Hoàng Phủ. Không chỉ có Nguyên Mị hoàng hậu và Trịnh Quý phi mang thai, ngay cả Nguyên phu nhân, đại tẩu của Nguyên Mị Hoàng hậu cũng mang thai vào thời điểm đó. Sự trùng hợp này chính là bi kịch!

“Hoàng Phủ Tự, chẳng lẽ Nguyên gia ta phải tuyệt tự sao?” Nguyên Thanh, đại ca của Nguyên Mị hoàng hậu, Thừa tướng đại nhân lúc bấy giờ.

“Không, Nguyên gia các ngươi sẽ sống sót và sẽ giành lại được thứ mà tổ tiên các ngươi đã bị cướp.” Hoàng Phủ Tự, Thiên cơ đại nhân đáp.

“Bằng cách nào?”

“Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Rồi cái ngày ấy cũng dần đến, vào đêm rằm tháng tám Trịnh Quý phi và Nguyên phu nhân đột nhiên chuyển dạ cùng một lúc, không chỉ trùng hợp nhau khi mang thai mà ngay cả khi sinh cũng đều hạ sinh một cặp song sinh nam nữ.

Để Nguyên gia tồn tại, Nguyên Thanh đã đến gặp và cầu xin Bát Diêm Vương cũng chính là thê tử của Hoàng Phủ Tự, Hoa Vô Tình “Ta cầu xin muội Tình nhi!” Nguyên Thanh quỳ rạp xuống đất trước mặt một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

“Thanh ca, huynh đừng như thế, chúng ta là bằng hữu bấy lâu nay, có việc gì mà huynh muốn làm mà bọn ta không giúp huynh đâu. Đầu gối nam nhân đáng giá ngàn vàng sao lại quỳ trước một nữ nhân bé nhỏ như ta.” Hoa Vô Tình rối rít muốn đỡ Nguyên Thanh đứng dậy nhưng ông nhất quyết không chịu đứng mà cứ quỳ như thế.

“Nếu muội không chịu giúp ta thì ta sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào muội chịu giúp thì thôi“. Nguyên Thanh nói chắc nịt.

“...” Hoa Vô Tình thở dài lắc đầu ngao ngán, nói “Được muội nhất định sẽ giúp huynh dù chuyện có khó khăn đến đâu, ta nhất định cũng sẽ dùng cả tính mạng này để giúp cho huynh.”

“Đa tạ muôi.” Nguyên Thanh vô cùng cảm kích trước sự giúp đỡ của Hoa Vô Tình “Ta chỉ muốn muội giúp ta một chuyện, đó chính là trộm hai hài tử của Trịnh Quý phi tráo đổi với hai hài tử của ta.”

“Điều đó rất nguy hiểm, huynh nỡ đưa con mình vào miệng cọp sao?” Hoa Vô Tình không đồng ý.

“Nếu không vào hang cọp thì ai sẽ vào đây. Ta cầu xin muội.” Nguyên Thanh van nài Hoa Vô Tình.”Thôi được! Ta sẽ giúp huynh!”

Trong đêm ngày hôm đó, có tám bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện lượn lờ trong hoàng cung rộng lớn để thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm. Sau khi mọi thứ đã được sắp đặt xong, hai hài tử của Nguyên gia được tráo đổi với hai hài tử của Trịnh Quý phi.

Trong triều đình, Cố Trịnh cấu kết buộc tội Nguyên gia có ý đồ tạo phản, đưa ra rất nhiều chứng cớ mà ngay cả Nguyên Thanh cũng không biết từ đâu mà có. Biết bản thân bị hãm hại, Nguyên Thanh đành đi nước cờ cuối cùng để bảo toàn tính mạng cho muội muội Nguyên Mị.

“Đại ca, muội không thể làm như thế được, như thế là bất nhân bất nghĩa.” Nguyên Mị khóc lóc van xin Nguyên Thanh.

“Mị nhi, muội phải làm việc này để bảo toàn tính mạng cho bản thân mình, muội phải sống để bảo vệ hai giọt máu của Nguyên gia. Muội có hiểu không?” Nguyên Thanh ôm lấy muội muội của mình, nước mắt của ông cũng đã lăn dài trên gò má gầy gầy xương xương.

“Nhưng...”

“Mị nhi, ta không trách muội, muội hãy sống thật tốt, hãy thay ta bảo vệ Linh nhi và Lang nhi. Đó là tâm nguyện cuối cùng của ta, xin muội hãy chấp thuận.”

“Đại ca...”

Nguyên Mị Hoàng hậu đến gặp Đế vương và kể tội đại ca Nguyên Thanh của mình như kế hoạch đã được định sẵn. Đế vương biết sự thật không phải như thế nhưng ông cũng đành phải thuận theo Nguyên Mị giáng tội xuống Nguyên gia. Hơn trăm mạng người Nguyên gia trong một đêm bị giết sạch, máu đổ thành sông, Nguyên Thanh bị bắt sống. Nguyên Mị có công nên được miễn tội, thế nhưng bà lại bị tiếng xấu mãi mãi.

Ngày hành hình Nguyên Thanh, Nguyên Mị đi bộ từ hoàng cung đến pháp trường, dân chúng phẫn nộ ném mọi thứ dơ bẩn nhất vào người bà nhưng bà cam chịu điều đó. Đao phủ đưa đại đao lên cao và hạ xuống thật nhanh đến mức bà chưa kịp nhìn thấy cái gì đang diễn ra, chỉ thấy trước mắt máu văng khắp nơi và đầu của Nguyên Thanh đã nằm trên nền đất lạnh lẽo và lăn tới dưới chân bà. Rồi một cơn mưa trút xuống suốt ba ngày ba đêm giống như lão thiên cũng đang khóc cho một trung thần.

Sóng gió chưa chấm dứt sau cái chết của Nguyên Thanh, Cố Trịnh lại âm mưu muốn hãm hại Hoàng Phủ gia. Nguyên Mị đã lệnh cho ám vệ thân cận nhất của mình Tiêu Triệt đưa hai hài tử của Hoàng Phủ Tự và Hoa Vô Tình trốn chạy sang Mộc Liên Quốc.

Rồi cái gì đến cũng đến Hoàng Phủ gia cũng bị Cố Trịnh hãm hại, hơn trăm người Hoàng Phủ gia bị giết trong đêm, máu đổ thành sông nhưng không ai biết được thê tử của Hoàng Phủ Tự chính là Bát Diêm Vương trong Bát Đại Diêm Vương. Biết bát muội bị giết nhưng Thất Diêm Vương không thể nào làm được gì vì trước lúc chết Hoa Vô Tình đã gửi mật thư về nói đây chưa phải lúc trả thù.

Hai thế lực đối đầu với Cố Trịnh đã bị tiêu diệt nhưng như thế vẫn chưa đủ đối với dã tâm của Cố gia, lão ta vẫn muốn hại chết Nguyên Mị Hoàng hậu cùng các hài tử của bà. Dù cho là con do chính Trịnh Quý phi sinh ra nhưng bà ta chỉ yêu thương mỗi mình Long Cực Quyền và xem Long Chiêu Dương như phế vật không đáng quan tâm. Ngược lại Nguyên Mị Hoàng hậu lại yêu thương Long Chiêu Dương cứ như con ruột của mình, quan tâm chăm sóc lo lắng cho nàng từng chút một.Chưa chịu dừng tay ở đó, Cố gia đã sắp đặt kế hoạch hành thích Thái tử Long Thiên Hạo trong một buổi đi săn. Nguyên Mị Hoàng hậu biết sau cái chết của đại nhi tử sẽ đến bà, bà chỉ hận là không thể ngăn chặn mọi âm mưu của Cố gia đang ngày càng lớn. Bà đành phải để nhi tử của mình tự sinh tự diệt trong hoàng cung hiểm ác này. Không bao lâu bà cũng bị hại chết và Trịnh Quý phi lên ngôi Hoàng hậu, Cố gia từ đó mới tạm ngưng mọi chuyện lại.

Bầu không khí bỗng nhiên yên lặng, Nguyên Linh lòng đau thắt lại, phụ thân mẫu thân của nàng đã không còn trên đời này nữa. Bao nhiêu năm sống sót chỉ để bảo vệ bí mật này, đợi một ngày nào đó nói cho Nguyên Lang nghe, nàng không mong y có thể lấy lại được thứ mà tổ tiên đã bị cướp nhưng nàng mong y vẫn còn sống và sống thật hạnh phúc, như thế là quá đủ rồi.

“Linh.” Nghe thấy tiếng Nguyên Lang gọi, nàng giật mình tỉnh lại, gò má ẩm ướt khoé mắt cay cay, thì ra nàng vô thức rơi lệ. Vội lau đi nước mắt, Nguyên Linh cố dùng nụ cười để né tránh cám xúc bi thương và đau khổ trong lòng mình “Mọi chuyện cũng đã qua rồi, Cố Trịnh đã bị tiêu diệt, Nguyên Lang ngươi còn sống là tốt quá rồi.”

Nguyên Lang biết rõ nàng là đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình nhưng y không thể nào ôm nàng vào lòng an ủi được, vì nam nhân kia đang nhìn y một cách hung ác “Linh, mọi chuyện đã kết thúc rồi, từ nay ngươi không cần phải lo lắng nữa.”

Nguyên Linh nghe xong liền nhào tới ôm chầm lấy Nguyên Lang khóc nức nỡ, còn Nguyên Lang nhìn Bạch Vũ đang lãnh khốc nhìn y. A! Y vô tội nha! là do nàng ôm chồm y khóc chứ không phải do y a, oan quá! Rồi y cũng nắm vai của Nguyên Linh và kéo nàng ra trấn tĩnh lại nàng, nếu không làm vậy e là tính mạng của y sẽ không được bảo toàn.

Sau một hồi khóc mệt, Nguyên Linh đã thiếp đi, tất cả mọi người đều quay trở về phòng của mình trừ Bạch Vũ vẫn ngồi lại ở đó nhìn nàng say ngủ. Bây giờ cảm xúc trong lòng hắn lẫn lộn khó tả, nữ tử đang say giấc kia thật sự đã trải qua quá nhiều bi thương đến vậy sao? Liệu sau khi thành thân với hắn cuộc sống của nàng sẽ tốt hơn hay lại chìm sâu vào những nổi tuyệt vọng? Hắn không biết, hoàn toàn không biết nữa.... Liệu hắn có đang làm đúng không? Tại sao hắn lại quan tâm nữ tử này đến vậy? Chả phải hắn ghét nữ nhân lắm sao? Tại sao riêng nữ tử này lại khiến hắn chỉ muốn nắm chặt chứ không muốn buông tay? Tại sao???

***

Sáng hôm sau, khi những tia nắng ấm áp đã len lói vào trang viên, một thân ảnh bạch y nam nhân lướt thật nhanh qua các dãy hành lang và đến một căn phòng ở phía đông nhưng khi mở cửa ra thì trong phòng trống không. Mày kiếm nam nhân chau lại, lãnh mâu hiện rõ sự tức giận và lớn tiếng “Người đâu.”

Lập tức bên ngoài xuất hiện hai bóng hắc y nhân quỳ dưới đất đợi lệnh “Chủ tử!”

Nam nhân lãnh khốc liếc nhìn hai hắc y nhân, sắc mặt càng khó coi hơn “Thuần Phong đâu?””Bẩm chủ tử! Thuần Phong đã rời khỏi trang viện từ rất sớm, hình như theo chân một ai đó.”

“Lập tức điều động tất cả các ám vệ đi tìm dấu vết của Thuần Phong và Nguyên Linh.”

“Tuân lệnh!”

Hắn Bạch Vũ, tay nắm chặt thành đấm, tức giận đấm mạnh vào cột khiến cột xuất hiện những đường rạn nứt.

Phía xa xa có bốn người đi tới nhìn thấy hắn tức giận có phần sợ hãi, là ai đã chọc giận hắn? Người đó chắc chắn lá gan không nhỏ “Chuyện gì mới sáng ra đã ồn ào rồi?” Vương Thoại Kỳ hỏi.

“Đã trốn mất rồi.” Bạch Vũ chỉ để lại câu nói đó rồi thi triển kinh công biến mất.

Nguyên Lang, Dương Yến đi vào phòng xem thì không thấy Nguyên Linh đâu thì mới hiểu ra câu nói của Bạch Vũ là đang nói nàng “Đại đương gia?” Nguyên Lang kinh hô.

“Nguyên Lang, ngươi hãy điều động tất cả các ám vệ tìm kiếm trước khi Bạch Vũ nổi trận lôi đình. Nếu ngươi còn muốn sống cùng Dương Yến đến cuối đời thì hãy cầu mong tìm được Nguyên Linh.” Vương Thoại Kỳ khuyên y.

“...” Nguyên Lang xanh mặt, lập tức chạy đi.

Lúc đó tại một nơi nào đó trong rừng Dạ Xoa ma quái, một thân ảnh nhỏ đang cố lê bước đi nhưng chân đã bị thương. Thân ảnh nữ tử nhỏ bé, Nguyên Linh chống gậy ngồi phịt xuống đất thở hổn hểnh. Những năm gần đây thể trạng của nàng quá yếu do tích tụ rất nhiều loại độc trong nhiều năm qua và Mị cô cô đã từng cảnh báo với nàng 'Nếu nàng còn bước vào rừng Dạ Xoa lần nữa thì tính mạng của nàng e là...' Nhưng ở khu rừng này là nơi chôn giấu bí mật mà Mị cô cô để lại cho nàng. Bây giờ nàng đang ở Hoả Vân Thành, nếu như không lấy thứ được giấu trong rừng này thì có lẽ cả đời này nàng cũng không thể lấy được.

“Ngươi đi xa quá rồi đấy nữ nhân ngu ngốc!” Là thanh âm lãnh băng đó vang bên tai nàng, xoay người lại nàng giật mình khi cảm nhận được cổ hàn khí xen lẫn sự giận dữ của hắn. Từ lúc nào mà hắn đã ở đây? Bạch Vũ nắm lấy tay nàng siết thật chặt khiến chân mày nàng nhăn lại vì đau “Tại sao ngươi lại đến nơi này?”

“Ta đến đây để tìm một vật quan trọng.”

“Chứ không phải ngươi tính chạy trốn sao?”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ chạy thoát khỏi ngươi và người của ngươi sao?”

Thì ra là nàng biết hắn phái người theo dõi nàng. Hắn nhìn xuống chân của nàng, thì ra là đã bị thương rồi sao. Hắn có nên tức giận hay không? “Ngươi bị thương?” Hắn hỏi.

“Là mắt ta mù chứ không phải ngươi.” Nàng chán ghét nói.

Mỗi câu trả lời của nàng đều thể hiện rõ sự chán ghét đối với hắn, chẳng lẽ nàng chán ghét hắn đến như vậy sao? Mặc kệ vậy, băng bó cho nàng trước rồi tính. Rồi hắn lấy từ trong áo ra rất nhiều loại thảo dược đắp vào chân nàng và xé tà áo của mình làm vải băng lại cho vết thương ở chân cho nàng “Ngươi muốn đi đâu?””Đi đâu liên quan gì ngươi.”

“Chân ngươi bị thương thế này rồi còn muốn đi đâu nữa chứ.”

“Ta bị thương cũng chưa đến mức tàn phế.”

“Ngươi đi đâu ta sẽ đưa ngươi tới đó.” Bạch Vũ hạ người xuống ở tư thế sẵn sàng đợi nàng leo lên lưng để hắn cõng nàng đi “Leo lên, ta cõng ngươi đi.”

“Ngươi tính làm gì? Một Độc Y Diêm Vương mà lại hạ mình cõng một nữ nhân như ta sao?” Nàng mỉa mai.

“...” Hắn không đáp.

“Bỏ đi, ta tự đi được.” Nàng là cứng đầu không chịu nhận sự giúp đỡ của hắn. Bỗng cả thân thể nàng bị nhấc lên, nàng lại cảm thấy sự ấm áp của lòng ngực quen thuộc.

“Đừng cãi lời, ta đã cảnh cáo ngươi rồi!”

“...” Nàng im lặng, cứ như thế nàng để hắn bế nàng đi tìm vậy quan trọng của nàng.

***

“Bẩm chủ tử, ám vệ của Tam gia đang ở ngoài bìa rừng Dạ Xoa.”

Thiết phiến trên tay Vương Thoại Kỳ rơi xuống đất khi nghe tin ám vệ bẩm báo, khu rừng đó ngay cả phụ thân, thúc thúc và đại bá còn ngại vào đó. Tại sao Nguyên Linh và Bạch Vũ lại vào đó? Y quay nhìn thể tử cũng đang tròn mắt nhìn y, bây giờ y phải làm sao?

“Đại đương gia đừng lo, Nguyên Linh và Tam gia nhất định sẽ trở về an toàn.” Nguyên Lang nói, vẻ mặt cũng không hề lo lắng.

“Là ý tứ gì?” Vương Thoại Kỳ hỏi.

“Nguyên Linh từ nhỏ đã theo Mị cô cô ra vào rừng Dạ Xoa như ăn cơm bữa. Nên đối với Nguyên Linh rừng Dạ Xoa như là nhà mình vậy.” Nguyên Lang nhớ lại ngày xưa Nguyên Linh hay vào rừng Dạ Xoa mang về cho y rất nhiều thứ và đã có lúc nàng từng ước sẽ ở lại nơi đó, một nơi cách biệt với bên ngoài và nàng sẽ được bảo vệ bởi khu rừng Dạ Xoa này.

“Chúng ta không có cách nào khác hơn là chờ đợi.” Bạch Tuệ nói.

Trong rừng Dạ Xoa, Bạch Vũ vẫn bế Nguyên Linh trên tay đi suốt cả một quãng đường dài trong rừng “Ngươi không cả thấy mỏi tay sao?” Nàng hỏi.

“...” Hắn vẫn im lặng.

“Dường như ngươi rất kiệm lời?” Nàng lại hỏi tiếp.

“...” Hắn vẫn tiếp tục im lặng.

“Nếu không thích trả lời thì thôi vậy.” Nàng ảo não không thèm chấp hắn nữa.

“Năm ba tuổi ta đã được phụ thân rèn luyện thể lực, năm bốn tuổi phải trải qua cảnh máu đổ đầu rơi của giang hồ, năm năm tuổi phải thử đủ loại kịch độc. Từ năm sáu tuổi phải chịu đủ mọi khổ ải để có được như ngày hôm nay. Chỉ bế ngươi một chút có đã là gì đâu.” Hắn lạnh lùng nói.

“Ngươi không có tuổi thơ?”

“Không có.”

“...”

“Vậy còn ngươi?”

“Tuổi thơ của ta là bóng tối.”

Câu nói đó khiến hắn cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó. Tốt nhất là nên im lặng và tiếp tục đi tiếp, ánh mắt hắn lâu lâu lại liếc nhìn nữ tử nhỏ bé trong tay đang tựa vào lồng ngực. Tại sao nàng lại nhỏ bé và nhẹ tựa lông hồng? Nàng thật khác với Hoàng Phủ Thanh Tịnh, không xinh đẹp không thông minh nhưng lại rất kiên cường.”Có phải sắp đến một cái hồ lớn phải không?”

“Phải.”

“Vậy dừng lại đi.”

“Sao vậy?”

“Nếu ngươi tiếp tục đi hay dùng kinh công bay vào giữa hồ thì những cơ quan ở dưới hồ sẽ giết ngươi.”

“...”

“Ngươi đặt ta xuống đi.”

Bạch Vũ nhẹ nhàng đặt Nguyên Linh xuống nhưng vẫn làm điểm tựa cho nàng vì chân nàng đang bị thương không thể đứng được. Rồi nàng hít một hơi dài và hét thật lớn, sau đó đứng yên lặng như đang nghe ngóng cái gì đó. Hắn không hiểu nàng đang làm gì nhưng rồi nàng nắm lấy áo của hắn kéo kéo “Đi thôi ! Ta đã tìm thấy đường vào rồi!”

Bạch Vũ kinh ngạc nhìn nàng nhưng rồi hắn cũng cõng nàng trên vai đi theo hướng dẫn của nàng. Nàng nói hắn hãy đến mép hồ phía tây và giậm mạnh chân xuống đất mười lăm cái và hắn làm y như lời của nàng. Sau mười lăm cái giậm chân ấy mặt hồ đầy sương mù đột nhiên xuất hiện những hòn đá nổi trên mặt nước “Hãy cẩn thận từng bước chân của mình, đi theo những hòn đá mang số chẵn.” Nàng căn dặn hắn.

Bạch Vũ bắt đầu đếm và bước, những hòn đá không bằng phẳng như hắn nghĩ, nó lởm chổm đến mức nếu không phải là người có nội công thâm sâu thì sẽ té ngã như chơi. Hắn nghĩ miên man đến mức đã quên mình đã đếm đến số bao nhiêu “Hai mươi mốt rồi, bước tiếp đi.” Nàng lên tiếng nói, vì nàng biết hắn có rất nhiều nghi hoặc trong lòng không sao giải đáp được. Để bảo đảm an toàn tính mạng cho nàng và hắn, nàng cứ đếm cho chắc ăn.

“Làm sao ngươi biết?” Hắn kinh ngạc.

“Ngay từ đầu ta đã đếm.” Nàng vẫn tựa vào lưng hắn nói “Sắp đến nơi rồi.”

Thế là hắn cứ tiếp tục đi và cuối cùng cũng đặt chân đến hòn đảo nhỏ giữa hồ, nàng nói hắn hãy đặt nàng xuống nhưng hắn lại không cho phép nàng đi một mình và cứ đỡ nàng đi tiếp. Nàng nói hắn hãy tìm giúp nàng một hòn đá lớn và hắn đã tìm ra, đưa nàng đến đó “Trên hòn đá có một cơ quan nhỏ, chỉ cần ngươi nhấn vào cơ quan ấy lập tức hòn đá sẽ di chuyển.”

Hắn làm theo lời nàng nói, quả đúng là có một cơ quan nhỏ trên hòn đá.

“Khoan đã!” Nàng ngăn hắn lại.

“Chuyện gì?” Hắn hỏi.

“Là khí độc.” Nàng nói.

Giật mình, hắn dường như không để ý tới việc xung quanh hòn đá này toả ra một luồng khí độc, liền lấy ra trong túi áo một lọ thuốc và hắn xé tà áo của mình, đổ ít thuốc ra đó và bịt mũi lại cho Nguyên Linh “Cứ bịt mũi lại, sẽ không sao đâu, tin ta.” Hắn nói.

“...” Nàng im lặng không đáp.

Bạch Vũ tiếp tục công việc của mình, nhấn vào nút cơ quan, quả nhiên là có khí độc toả ra khi hòn đá ấy di chuyển và nó xuất hiện một cầu thang dẫn xuống một mật thất “Hãy đếm từng bật thang và đi theo số lẻ.” Nàng bình nhiên nói.

Hắn tiếp tục cõng nàng đi xuống mật thất, mỗi bước đi liền được thắp sáng cho đến khi cả hai đụng phải một gian phòng lớn trống rỗng, chỉ có một có rương nhỏ. Hắn dìu nàng đến gần cái rương đó và mở ra, bên trong là một phong thư và một cây trâm vàng trạm ngọc “Ngươi có muốn ta đọc thư?” Hắn hỏi nàng.

“Không cần đâu, ta đã lấy được thứ ta cần. Chúng ta nên đi thôi, chắc đại ca ngươi đang chờ ngươi ở trang viên đó.”

“Ừ!” Rồi hắn cõng nàng lên mặt đất.

Nhưng lần này cơ quan lại tiếp tục thay đổi, nàng cứ làm như cách cũ và cả hai rồi khỏi hòn đảo giữa hồ. Đường ra khỏi rừng Dạ Xoa lại rất khó khăn, hắn đứng nhìn một lúc lâu rồi nói “Nếu như có tiểu cô nương đó ở đây, chắc ta sẽ thoát khỏi nơi này một cách nhanh chóng.”

“Tiểu cô nương nào?” Nàng ngẩng người hỏi.

“Ngươi hỏi để làm gì?”

“Chỉ là tò mò thôi.”

“Năm đó ta đi hái thuốc ở đây và bị lạc, tiểu cô nương bí ẩn đó đã xuất hiện và dẫn ta thoát khỏi nơi ma quái này nhưng lại rất phi lễ với ta.”

“Phi lễ sao?”

“Phải.”

“Cô nương ấy chắc rất dũng cảm.”

“Ta đã từng thề nếu tìm ra tiểu cô nương đó, giết không tha.”

Câu nói của hắn khiến nàng ớn lạnh sóng lưng nhưng nàng cần phải rời khỏi nơi này thật nhanh, nàng nói hắn hãy tìm một cành cây cao hơn đầu hắn và xé một phần góc váy của nàng cột vào cành cây đó “Ngươi cứ cầm cành cây này và nhìn theo chiều miếng vải bị thổi bay.” Nàng nói ngắn ngọn rồi tựa vai hắn thiếp đi Y như lời nàng nói, hắn đi theo hướng miếng vải bị thổi bay và rời khỏi rừng Dạ Xoa một cách nhanh chóng. Nhưng sao từ nãy giờ nàng lại im lặng, hắn vội đặt nàng xuống thì thấy hơi thở nàng quá yếu, vươn tay chuẩn mạch cho nàng, chân mày hắn nhíu chặt.

“Bạch Vũ!” Giọng Vương Thoại Kỳ vang lên, Bạch Vũ vội bế nàng lên lướt qua y không thèm đoái hoài “Bạch...” Muốn gọi tiếp nhưng Bạch Tuệ nắm lấy vai của y lại lắc đầu.

“Chúng ta nên trở về trang viên thôi.” Bạch Tuệ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.