Luyến Ái Ảo Mộng Chi Thần Tập 1

Chương 19: Chương 19: Chạnh Lòng.




Chương 17: Chạnh lòng.

Trong cơn mê, ta nghe thấy chàng nói “Cả cuộc đời ta chỉ có duy nhất một lão bà và người đó chắc chắn không phải là Nguyên Linh.” Câu nói đó đã khiến ta ngừng hy vọng về tương lai...

***

'Mị cô cô! Cô cô sắp phải đi xa sao ?'

'Tiểu Linh nghe ta nói đây, sau khi ta rời khỏi nơi này ngươi nhất định phải cẩn thận. Kể từ bây giờ không còn ai có thể bảo vệ ngươi được nữa nhưng có một ngày sẽ có một người đến đón ngươi đi và cùng ngươi thành thân, mệnh của ngươi là mệnh Hoàng hậu cho nên hãy cẩn thận với mọi âm mưu của hoàng cung.'

'Ta không xuất giá.'

'Đó là ý trời.'

'Ta có thể cãi lại ý trời.'

'Vô ích thôi Tiểu Linh! Trước khi ngươi xuất giá, hãy đến mật thất ở rừng Dạ Xoa để lấy thứ đó...'

'...'

'Hãy nhớ lời ta, đôi mắt có thể nhìn thấy tất cả nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, đôi tai có thể nghe thấy mọi lời nói nhưng chỉ là tiếng nói bên ngoài. Lòng dạ con người rất khó đoán và hiểm ác, nhất là nam nhân. Nếu ngươi thành thân và uỷ khuất quá nhiều thì cách tốt nhất để giải thoát cho bản thân ngươi chính là CHẾT.'

'Ta hiểu.'

Trong cơn mê man, những ký ức trước lúc Nguyên Mị Hoàng hậu lâm chung lại hiện rõ trong đầu Nguyên Linh, nàng đã thực hiện đúng lời nói của bà trước lúc mất là đến rừng Dạ Xoa lấy vật quan trọng này. Có lẽ vật này sẽ thay đổi cuộc đời của nàng... Rồi nàng nghe rất nhiều âm thanh bên ngoài, là tiếng người nói chuyện, là tiếng băng lãnh của nam nhân lãnh khốc Bạch Vũ, là tiếng lạnh lùng của nữ nhân Bạch Tuệ, là tiếng cợt nhã của Vương Thoại Kỳ, và thanh âm lo lắng của Nguyên Lang.

“Bạch Vũ. đến nước này đệ còn không chịu cứu nàng sao?” Vương Thoại Kỳ khó chịu nói.

“Nàng không phải là người thân của ta.” Hắn lạnh lùng nói.

“Nhưng nàng là lão bà của đệ.” Vương Thoại Kỳ nắm chặt vai hắn hét lớn.

“Cả cuộc đời ta chỉ có duy nhất một lão bà và người đó chắc chắn không phải là Nguyên Linh.” Hắn khẳng định cả đời này sẽ không xem nàng là lão bà cả mình.

Câu nói của hắn như đâm một nhát dao vào tim nàng, tương lai của nàng coi như đã không còn nữa. Bóng tối mãi mãi vẫn là bóng tối, làm sao bóng tối có thể trở thành ánh sáng được.

“Đệ nghĩ rằng Hoàng Phủ Thanh Tịnh sẽ hồi tâm chuyển ý rời bỏ Long Thiên Hàn để đến bên đệ sao?” Bạch Tuệ nói.

“Ta không cần muội ấy hồi tâm chuyển ý, chỉ cần ta vẫn còn yêu muội ấy là đủ.” Lời nói này lại chém thêm nhát dao thứ hai vào trái tim non yếu của nàng, hắn là quá lãnh khốc đến tim cũng đã đóng thành băng.

“Rồi sẽ có một ngày đệ sẽ phải hối hận với những lời mình nói bây giờ.” Bạch Tuệ cảnh báo hắn.

“Ta nhất định sẽ không hối hận!” Hắn khẳng định điều đó.Nguyên Linh ước gì mình chết ngay bây giờ để đừng bao giờ phải chịu đựng những lời nói cay độc của hắn. Tại sao Hoàng Phủ Thanh Tịnh lại may mắn như vậy chứ, được cả hai nam nhân yêu thương đến sẵn sàng làm tan nát hết trái tim của các nữ nhân trong thiên hạ. Nàng là nên hận bản thân mình hay hận số phận nghiệt ngã này? Bây giờ nàng chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, nàng mệt mỏi quá rồi...

“Yến nhi, Nguyên Linh đã tỉnh chưa?”

“Dạ chưa.”

“Đã một tháng trong trôi rồi, tỷ ấy cứ hôn mê suốt như vậy.”

“Đại tỷ nói độc tố trong người của Linh đã được đẩy ra hết nhưng sức khoẻ có phần yếu hơn trước. Dù cho sức khoẻ có khá lên thì ý thức của Linh mới quan trọng.”

“Lang ca, chàng đừng lo lắng, Linh tỷ sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.”

“Yến nhi, nàng không hiểu đâu, từ nhỏ Linh đã chịu quá nhiều khổ sở, hoàng cung là nơi hiểm ác và không tránh khỏi việc người hại người. Linh vì muốn bảo vệ cho Mị cô cô đã hứng hết mọi đau khổ vào người và khi Mị cô cô mất. Chính Linh cũng là người tự trách bản thân mình nhất vì Linh quá vô dụng không thể nào bảo vệ được những người thân xung quanh mình. Cô tịch trong cung cấm hiểm ác là sự trừng phạt bản thân mình của Linh.”

Bên tai vang lên tiếng nói, nàng cố gắng lắng nghe bọn họ đang nói gì, là giọng nói của Nguyên Lang và Dương Yến. Họ nói nàng đã hôn mê một tháng rồi chưa tỉnh, nàng cũng rất muốn tỉnh nhưng thân thể nàng không thể nhấc lên được, nàng vẫn ở trong bóng tối không lối thoát, cũng không rõ tại sao mình lại không muốn tỉnh lại. Là vì sợ nếu tỉnh lại sẽ phải đối diện với nam nhân lãnh khốc vô tình kia, là vì sợ nếu tỉnh lại sẽ thấy số phận mình thống khổ như thế nào. Trong bóng tối đen kịt, chỉ có một mình nàng ngồi ôm mặt khóc, rồi bỗng từ đâu ánh sáng xuất hiện, nàng ngước mặt lên nhìn thì đó là một cánh cửa ánh sáng đang chờ đợi nàng nhưng bản thân nàng không muốn đứng dậy, nàng không muốn đi đến đó, nàng không muốn tỉnh lại, là nàng sợ...

'Đi đi, nơi đó đang có người chờ đợi...'

Là giọng nói của ai?

Là nam hay nữ?

Nàng cũng không phân biệt được nhưng thân thể nàng từ lúc nào đã đến gần với cánh cửa ánh sáng. Nàng cố gắng chạy ngược vào bóng tối nhưng càng chạy lại càng đến gần hơn với ánh sáng “Không! Ta không muốn tỉnh lại...” Van xin là điều vô ích, nàng bị đẩy mạnh qua cửa, ánh sáng chói loá nuốt chửng lấy nàng cho đến khi nàng cảm giác được những cơn đau truyền đến thật nhanh thì biết rằng mình đã quay trở về với thân thể, đã lấy lại ý thức của mình. Mắt nặng trĩu cố gắng mở ra, không phải là màu đen nữa mà là rất nhiều màu sắc thay phiên nhau đập vào mắt nàng khiến nàng phải nhíu chặt mày lại vì không thích ứng kịp

“Lang...” Nàng khẽ gọi tên y.

Nguyên Lang và Dương Yến vừa bước chân rời khỏi phòng thì đột nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt vang ở bên trong và cả hai quay lại nhìn thì thấy Nguyên Linh đang thều thào. Không biết từ lúc nào mà nước mắt của cả hai phu thê họ đều đang lăn dài trên má, chạy đến bên cạnh giường của Nguyên Linh “Linh! Tỷ đã tỉnh?” Nguyên Lang vui mừng nắm chặt tay nàng hỏi.”Lang...nước...” Nguyên Linh cổ họng đau rát không thể nói thành lời.

Dương Yến đứng một lập tức đến ngay bên cạnh bàn lấy nước mang đến, Nguyên Lang đỡ Nguyên Linh ngồi dậy uống chút nước, nước vào cổ họng bớt đau rát, nàng cũng có thể dần dần mở mắt ra nhìn. Mắt nàng đã khỏi, nàng có thể nhìn thấy xung quanh, tuy hơi mờ nhạt một chút nhưng có thể thấy rõ mọi thứ, nàng ngước nhìn người đang đỡ nàng dậy.

“Tỷ thấy trong người thế nào?”

Là giọng nói của Nguyên Lang, khuôn mặt nam nhân tuấn tú này chính là Nguyên Lang sao?

“Linh tỷ, tỷ cảm thấy ra sao?”

Là giọng nói của Dương Yến, nàng quay qua nhìn nữ tử đang ngồi bên cạnh giường nàng, thật là thanh tú diễm lệ, đây chắc là thê tử của Nguyên Lang, hai người thật là xứng đôi.

“Sao tỷ không trả lời?” Nguyên Lang hỏi.

“Ta chỉ thấy mắt ta rất đau, thân thể không thể cử động được.” Nàng đáp.

“Vậy ta sẽ gọi thập tam ca đến.” Dương Yến nhanh nhảu tính quay bước thì bên ngoài cửa đã có người tiến vào.

“Không cần đi đâu cả, thập lục muội, ta đã đến.” Nam nhân tuấn mỹ phi phàm với giọng lãnh băng kia chính là thập tam ca mà Dương Yến vừa nói, Bạch Ngọc.

“Ngươi...là...” Nguyên Linh yếu ớt hỏi.

“Ta là Bạch Ngọc, nhị thiếu gia của Bạch gia Huyền Môn, đệ đệ của Bạch Vũ, đứng thứ mười ba trong thập tứ diêm vương,“ Y giới thiệu bản thân mình. Nghe đến cái tên Bạch Vũ là nàng đã ớn lạnh sóng lưng, Bạch Ngọc tiến đến gần nàng, vươn những ngón tay thon dài đặt lên cổ tay nàng để chuẩn mạch. Sau đó cậu thu tay về lại ống tay áo, khuôn mặt thuỷ chung không nở một nụ cười nào cả “Đã tỉnh là tốt, thân thể có thể bồi dưỡng sau, tuy nhiên mắt của ngươi bị nhiễm độc quá lâu nên đã mù hoàn toàn không thể cứu chữa. Nếu như ngươi bảo đau mắt thì là do khí độc của rừng Dạ Xoa làm tổn thương, ta sẽ kê đơn thuốc cho ngươi uống bồi bổ và đắp thuốc lên mắt để giúp ngươi không bị đau nữa.”

“Ừ. Đa tạ ngươi.” Nàng gật đầu đã hiểu.

“Không cần đa tạ ta vì ngươi sẽ trở thành tẩu tẩu của ta.” Câu nói của cậu là nhắc nhở nàng về việc nàng sẽ phải thành thân cùng cái nam nhân vô tình kia.

“Cho hỏi đây là đâu? Sao có vẻ lạnh quá vậy?” Nàng không biết chính xác mình còn ở Hoả Vân Thành không, vì nơi đó vốn rất ấm áp cơ mà.

“Một tháng trước tỷ rơi vào hôn mê, bọn ta đã gấp rút phi ngựa ngày đêm không nghỉ để về Đông Liêm chữa bệnh cho tỷ. Đây là Du Nhiên Phủ của Đông Liêm Thành thuộc Mộc Liên Quốc, chào mừng tỷ đã đến với đại gia tộc.” Dương Yến tươi cười nắm lấy tay nàng nói.

Du Nhiên phủ? Đông Liêm Thành? Mộc Liên Quốc?

Chỉ trong một tháng hôn mê mà nàng đã ở cái nơi được mệnh danh là huyền bí và nguy hiểm nhất lục quốc sao? Rốt cuộc đại gia tộc này còn có nhiều bí ẩn nào nữa?

Cả cuộc đời ta chỉ có duy nhất một lão bà và người đó chắc chắn không phải là Nguyên Linh.' Câu nói này luôn xuất hiện trong đầu của Nguyên Linh mặc dù xung quanh đang có tiếng đàn du dương.Trong hoa viên lớn nhất Du Nhiên phủ, có một đình lớn nơi đang tụ tập những tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ đang thưởng thức âm nhạc.

“Thập lục muội đánh đàn càng lúc càng hay nha.”

“Phải đó, không những cầm kỳ thi hoạ tinh thông tất cả mà còn tìm được một đấng trượng phu có tài kinh thương văn võ song toàn nữa.”

“Ai trong đại gia tộc đều thành thân cả rồi, chỉ còn mỗi một người...”

Tất cả các ánh mắt của các nữ nhân trong đình đều quay sang thân ảnh đang ngồi im lặng ở một góc đình, thân ảnh bạch y nữ tử nhỏ bé không xinh xắn như các mỹ nữ ở trong đình này. Lại là người xa lạ không thân thiết gì nhưng lại sắp một bước trở thành Tam phu nhân của đại gia tộc, người mà các nàng nói đến chính là Nguyên Linh, người sẽ lấy tam ca của bọn họ. Thở dài, bọn họ chỉ biết chua xót cho số phận của nàng.

“Tam tẩu...” Một nữ nhân lên tiếng gọi.

Nữ tử bạch y, Nguyên Linh giật mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ, quay đầu lại về hướng âm thanh phát ra, nói “Đừng gọi ta là tam tẩu, ta chưa thành thân, xin hãy gọi ta Nguyên Linh là được.” Giọng nói của nàng trầm ấm mang theo nổi buồn bi ai.

“Trước sau gì thì ngươi cũng sẽ là tam tẩu của bọn ta, bọn ta nên gọi trước vẫn hơn.” Nữ nhân khác đáp.

“Tuỳ các ngươi.” Nàng thở dài.

Tiếng đàn dừng lại, thân ảnh hồng y nữ nhân tiến lại gần bạch y nữ tử và ngồi xuống, nắm lấy tay nàng và nói “Nguyên Linh tỷ tỷ, mọi người là đang muốn giúp cho tỷ vui lên. Tại sao tỷ lại cứ né tránh mọi người?”

Nguyên Linh rũ mi tâm, lắc đầu đáp “Ta hiểu tâm ý của mọi người nhưng dù có cố gắng thì ta không thể vui được. Trong lòng mọi người đều biết người ta thành thân không hề đơn giản.”

Như nói trúng tim đen, những nữ nhân khác cũng im lặng theo. Bởi họ biết tam ca của họ là người ra sao, chỉ thương cho số phận của người sắp trở thành thê tử của hắn.

“Ta biết chứ, nhưng tỷ không thể nào cứ ủ rũ như thế được, sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ a~!” Hồng y nữ nhân, Dương Yến nói.

“Yến nhi! Đa tạ ngươi đã luôn bên cạnh ta.” Nàng mỉm cười. Đây là lần đầu tiên từ khi đến Du Nhiên phủ, mọi người nhìn thấy Nguyên Linh. Tuy nàng không quốc sắc thiên hương, không khuynh nước khuynh thành nhưng lại ôn nhu động lòng người, ngay cả các nàng đây là nữ nhân đều cũng phải say đắm với nụ cười đó của nàng “Có điều... ta muốn mọi người hãy nói thật cho ta nghe có được không?” Nguyên Linh cầu xin họ.

“Ngươi cứ hỏi.”

“Có phải hay không người tam ca các ngươi yêu chính là Hoàng Phủ Thanh Tịnh?” Câu hỏi của nàng khiến tất cả á khẩu. Mặc dù hôm nay thập ngũ muội chưa về, đại tỷ đã đi xem Áng Mây phường cùng đại ca và phu quân của bọn họ nhưng bọn họ là có nên nói cho nàng biết không? Đột nhiên giọng nói trong trẻo đó lại vang lên, đó chính là Thập tam đệ muội Sở Thi Thi “Phải! Tam ca rất rất là yêu thập ngũ muội.” A tiêu rồi, cái nha đầu ngốc này lúc cần nói thì không nói, lúc không cần nói thì lại nói hết tất cả. Bọn họ quay nhìn Nguyên Linh rồi lại nhìn Sở Thi Thi bằng ánh mắt hung ác nhưng dường như Thập tam đệ muội không biết mình lỡ lời hay sao, lại tiếp tục nói “Khoảng hai hay ba năm trước gì đó ta cũng không nhớ rõ, tam ca đã vào sôi lửa bỏng tìm đủ mọi dược thảo dược vật trân quý khắp lục quốc mang về để chạy chữa đôi chân cho tiểu thập ngũ. Kết quả mình đầy thương tích còn mất đi một mắt nữa...” Một nữ nhân vội lấy tay bịt miệng của thập tam đệ muội lại, aii...cái nha đầu nhà lão thập tam là khù khờ thật hay là cố tình khù khờ? Không biết là đã hại chết cả đám bọn họ sao?Lời của Sở Thi Thi đã làm cho Nguyên Linh chắc chắn một điều 'Với hắn, Hoàng Phủ Thanh Tịnh là người không thể thay thế được.'

“Tỷ tỷ à đừng nghe lời của thập tam tẩu nói a.” Dương Yến vội an ủi “Thập tam tẩu rất ngốc nên không biết gì cả đâu, xin đừng nghe tẩu ấy nói bậy.”

“Này tiểu thập lục, muội là nói ai ngốc cơ chứ, chả phải chính miệng tam ca tuyên bố trước cả đại gia tộc là cả đời này không ai có thể xoá bỏ hình bóng của nữ nhân ấy trong lòng hắn. Mà nữ nhân ấy lại vừa vặn chính là Hoàng Phủ Thanh Tịnh sao? Ta cũng ở đó và nghe tam ca tuyên bố như thế.” Sở Thi Thi thoát khỏi vị tử tẩu đang bịt mồm mình lại và hét lớn từng câu từng chữ trước mặt mọi người.

“Tiểu thập tam! Muội muốn tam ca giết chúng ta sao?” Tất cả nữ nhân trong đình quát lớn.

Sở Thi Thi biết mình lỡ mồm nên mặt mày tái xanh, vội ngồi xuống ghế nước mắt như muốn lăn ra khỏi khoé mắt.

“Ta không sao, mọi người đừng la Thi Thi.” Nàng vẫy vẫy tay lắc đầu.

“Tỷ tỷ...” Dương Yến lo lắng muốn an ủi nàng.

“Yến nhi, ta mệt rồi. Có thể đưa ta về phòng không, trời càng lúc càng lạnh rồi.” Nàng lại cười yếu ớt nói.

“Dạ tỷ tỷ.” Dương Yến đỡ nàng dậy và đưa nàng về phòng.

Mặc dù một tháng tịnh dưỡng, sức khoẻ của nàng đã khá lên trông thấy, đôi mắt của nàng đã sáng trở lại nhưng nàng là muốn giả mù không cho bất kỳ ai biết. Biết để làm gì, mười lăm năm sống trong bóng tối nàng đã quá quen rồi, bây giờ có thể nhìn thấy nhưng cái nàng nhìn thấy chính là sự dối trá của con người. Tuy rằng một tháng qua nàng chưa từng gặp lại hắn, nàng còn cầu mong đừng gặp hắn, có lẽ sẽ tốt hơn cho nàng. Từ đằng xa có tiếng bước chân vội vả, càng lúc càng gần và dừng lại, một hạ nhân quỳ dưới chân nàng và Dương Yến bẩm báo

“Bẩm thập lục phu nhân! Thập lục gia và mọi người đi săn đã trở về.”

“Vậy tam gia có về không?” Dương Yến hỏi.

“Dạ không chỉ có tam gia mà còn có thập ngũ gia cùng thập ngũ phu nhân cũng trở về.”

Là Hoàng Phủ Thanh Tịnh và Long Thiên Hàn? Đột nhiên Nguyên Linh nhớ lại những lời nói của Sở Thi Thi, tim nàng lại nhói đau, nàng là nên đi ra đón họ hay là nên trở về phòng?

“Tỷ tỷ có muốn cùng đi không?” Dương Yến hỏi nàng.

“Yến nhi nên đi đi, ta cảm thấy mệt nên muốn về phòng nghỉ ngơi. Từ đây về phòng cũng gần, ta đã quen thuộc đường nên không sao đâu.”

“Vậy ta đi trước, tỷ tỷ bảo trọng.”

“Ừ!”

Đợi Dương Yến đi mất dạng, nàng cũng từ từ lê bước chân mệt mỏi của mình về phòng, Đông Liêm không giống như Long Hoả Quốc ấm áp. Dù là mùa xuân, mùa hạ hay mùa thu thì thời tiết lúc nào cũng lạnh và tuyết cũng có thể rơi bất cứ lúc nào. Có nên nói Đông Liêm này giống như tâm trạng của nàng lạnh lẽo và cô tịch, hay giống như trái tim của nam nhân lãnh khốc kia.

Bước chân vào phòng, từ từ khép cửa lại, khi hai cánh cửa chạm vào nhau, nàng cảm thấy trên đỉnh đầu của mình có một hơi thở lạnh lẽo đang phả xuống, cám giác không khí xung quanh mình trở nên ít và nóng lên. Chưa kịp quay lại để nhìn xem lại ai thì một cánh tay to đã vòng qua eo nàng, ôm lấy thân thể bé nhỏ của nàng vào lồng ngực to lớn và rắn chắc.Là cảm giác quen thuộc ngày đó, mùi dược thảo này khiến cho nàng nhớ mãi không bao giờ quên được, bên tai nàng có cảm giác lạnh lạnh và hơi thở ấm áp của đôi bờ môi ngày hôm ấy... những cảm giác này với nàng đã quá đỗi quen thuộc. Không ai có thể phi lễ như thế với nàng ngoại trừ nam nhân lãnh khốc vô tình, Bạch Vũ “Tại sao không ra đón ta?” Vẫn là giọng nói lạnh lùng khiến trái tim nàng như muốn đóng băng, hắn ôm nàng vào lòng, hít lấy mùi hương tử liên trên người nàng.

“Tam gia đã về! Ta là cảm thấy thân thể không khoẻ nên không thể ra đón ngài được.” Bắt đầu từ hôm nay, nàng phải thay đổi cách xưng hô với hắn, nàng đã không còn là nàng trước kia nữa. Bây giờ nàng là một nữ tử nhỏ bé để người khác đặt đâu nàng ngồi đó, không có quyền quyết định.

“Nếu thân thể đã không được khoẻ thì đừng đi ra ngoài nhiều vào lúc nào, trởi bên ngoài tuyết đã rơi và thời tiết rất lạnh.” Nói rồi hắn bế nàng lên đi thẳng tới giường và đặt xuống.

Lúc này, nàng có thể nhìn rõ dung mạo của hắn, người trong đại gia tộc nàng đã gặp qua hết, với riêng hắn thì đây là lần đầu tiên nàng mới nhìn rõ hắn. Bạch Ngọc được cho là tuấn mỹ thì hắn phải nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, dung mạo hoạ thuỷ có thể là tan nát trái tim của bao nhiêu nữ tử trong thiên hạ nhưng lại quá lãnh băng vô tình. Mắt phải của hắn được che lại bởi một mảnh vải màu đen, nàng biết vì sao nó được che lại, lòng lại nhói đau, mái tóc của hắn không đen như các nam nhân khác mà lại là một màu trắng xoã dài được búi gọn gàng bằng một cây trâm ngọc.

Bỗng đùi bị đè nặng, Nguyên Linh nhìn thấy hắn đang gối đầu lên đùi mình, mắt nhắm lại như muốn ngủ, nàng muốn nói điều gì đó nhưng bị hắn cắt lời “Ta mệt rồi, chỉ muốn ngủ một lát, tới bữa tối hãy gọi ta dậy.” Nét mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt của hắn, nam nhân này còn quá nhiều điều bí ẩn nàng không thể hiểu, giống như giữa nàng và hắn có một bức tường rất dày ngăn cách không thể phá vỡ được.

Chỉ là tại sao hắn lại lúc thì ôn nhu dịu dàng với nàng, lúc thì vô tình lãnh khốc khiến trái tim nàng thương tổn không biết bao nhiêu. Liệu nàng chấp nhận thành thân với hắn là đúng?

Mắt nặng trĩu dần dần mở, Bạch Vũ thấy mình đang nằm trên giường lạ và dưới đầu lại êm êm, ngước mắt lên nhìn thì thấy khuôn mặt thanh tú của một nữ tử đang say giấc. Ra là hắn đã đến phòng của Nguyên Linh và ngủ lúc nào không hay, nàng đã không chuyển tư thế mà cứ ngồi như thế từ trưa cho đến khi sắp ăn tối sao?

Là vì hắn ngủ trên đùi nàng nên nàng không dám làm hắn tỉnh giấc hay sao?

Quan sát kỹ nữ tử sắp trở thành thê tử của mình, dung mạo không thể sánh bằng bất kỳ ai trong đại gia tộc này nhưng lại cực kỳ ôn nhu khiến cho ai vừa nhìn có thể sẽ đem lòng yêu ngay. Tay vuốt nhẹ gò má xanh xao của nàng, làn da nàng thật mềm mại và lạnh.

Tại sao khi hắn trở về Đông Liêm sau một tháng đi hái thuốc lại chạy đến nơi này?

Tại sao hắn lại không đề phòng nữ tử này một chút nào?

Tại sao hắn lại không có cảm giác chán ghét đối với nàng?

Tại sao hắn lại thấy quá bình yên khi ở cạnh nàng đến nổi hắn ngủ say đến không biết thế giới bên ngoài ra sao?

Tại sao cảm giác này từ trước đến giờ hắn đều không có mà bây giờ lại có? Tại sao?

Ở bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Tịnh, hắn có hể đoán được nội tâm của cô qua đôi mắt tĩnh lặng kia nhưng lại không thể đoán được nội tâm của nàng qua đôi mắt u buồn và chứa đầy nổi niềm. Ở cạnh Thanh Tịnh hắn cảm thấy mình quá nhiều lo âu nhưng ở cạnh nàng chỉ có bình yên đến lạ thường.

Cảm giác này từ rất lâu hắn luôn ao ước muốn có nhưng người hắn yêu vẫn không thay đổi. Suy nghĩ một đằng nhưng thân thể hắn lại một nẻo, vươn tay ra ôm lấy nữ tử nhỏ bé đang tựa vào thành giường ngủ và cứ như thế hắn ôm nàng ngủ cho đến sáng hôm sau.

Hãy để cho hắn tận hưởng cảm giác bình yên này thật trọn vẹn!

Ngày hôm sau, Nguyên Linh tỉnh lại thấy căn phòng thật trống trải, và có lẽ hắn đã rời đi từ tối hôm qua. Vậy là nàng đã ngủ suốt và quên dùng bữa tối, chắc Sở Thi Thi lại la mắng nàng nữa cho coi “Người đâu.” Nàng gọi hạ nhân.

“Tam phu nhân có gì phân phó.” Một nha hoàn từ ngoài cửa bước vào đợi lệnh nàng.

“Chuẩn bị nước và giúp ta thay phục.”

“Dạ phu nhân.”

Nha hoàn vừa rời đi thì cửa phòng lại mở ra và bước vào phòng là thân ảnh lam y nữ nhân, Sở Thi Thi đang bưng một khay thức ăn nóng. Đặt khay xuống bàn nhỏ cạnh giường rồi cũng nhanh ngồi xuống mép giường cạnh nàng, cô không vui hỏi “Hôm qua tỷ ngủ li bì nên chắc rất đói phải không?”

“Cũng hơi đói.”

“Ta bồi tỷ sửa soạn rồi ăn sáng.”

“Ừ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.