Luyến Ái Ảo Mộng Chi Thần Tập 1

Chương 20: Chương 20: Hai đường thẳng song song.




Chương 18: Nữ nhân đó là nguyên nhân khiến hắn và nàng mãi mãi là hai đường thẳng song song.

Sở Thi Thi bồi Nguyên Linh sửa soạn xong và cùng nàng ngồi xuống dùng bữa sáng, những món ăn của Thi Thi tuy đơn giản nhưng lại rất ngon miệng, khác hẳn với những món ở hoàng cung làm. Bởi cô chính là thiên hạ đệ nhất đầu bếp và đã bị lão thập tam Bạch Ngọc cướp về Đông Liêm này ẩn cư “Ta nghe nói ngươi không muốn có hài tử nữa?” Đũa trên tay Thi Thi đột nhiên dừng lại giữa không trung và ánh mắt hiện rõ sự thống khổ “Thi Thi nghe ta nói đây.”

“Linh tỷ đừng nói nữa, ta biết phải làm gì tốt cho bản thân mình.” Sở Thi Thi trốn tránh.

“Ta lại thấy ngươi đang sợ hãi đó Thi Thi.” Câu nói này đã đánh trúng tim của Sở Thi Thi, đúng là cô đang sợ hãi. Không phải sợ những cơn đau lúc sinh hài tử mà là sợ mình lại không thể giữ được hài tử như những lần trước. Đó chính là nguyên nhân cô luôn tỏ ra ngu ngốc để trốn tránh tất cả mọi người và nhất là Bạch Ngọc “Hài tử chính là kết tinh của tình yêu giữa hai người.” Nàng dịu dàng nói.

“Ta biết.” Cô gật đầu.

“Ta biết quá khứ đó luôn ám ảnh ngươi nhưng ngươi hãy nhìn đi, đây không còn là Long Hoả Quốc nữa mà là Đông Liêm. Nơi mà có rất rất nhiều người bảo vệ ngươi khỏi nguy hiểm, có lão thập tam luôn bên cạnh ngươi mọi lúc mọi nơi.” Nàng vẫn tiếp tục nói mặc cho Sở Thi Thi đang lo sợ không muốn nhắc lại.

“Ta là không thể tha thứ cho bản thân mình và ta nghĩ rằng hài tử của ta cũng sẽ không tha thứ cho ta vì đã hại nó không thể sinh ra đời.” Cô thê lương nói.

“Ngươi sai rồi Thi Thi, hài tử ngươi chưa bao giờ nghĩ như thế.” Nàng lắc đầu.

“Làm sao tỷ biết được chứ?” Cô cả kinh.

“Ta đã từng gặp hài tử của ngươi trong lúc hôn mê...” Nàng nói.

“Sao?” Nước mắt Sở Thi Thi rơi xuống.

“Nó nói rằng nó không thể luân hồi được vì vẫn còn một thứ sức mạnh nào đó giữ nó lại, không chịu buông nó ra cho nên nó cứ phải quanh quẩn ở đây mãi. Sức mạnh đó chính là từ ngươi phát ra, là sự nhớ thương, sự đau khổ, sự tự trách của ngươi cho nên nó không thể rời đi được. Nó nói cho đến khi nào ngươi buông bỏ những nhớ thương, đau khổ và tự trách đó thì nó mới có thể rời đi.”

“Nhưng...”

“Nó nói sẽ rất vui nếu như nó có thêm đệ đệ muội muội cho nên nó khuyên ngươi hãy quên nó đi. Chỉ cần ngươi chấp nhận Bạch Ngọc thì nó sẽ nhanh chóng siêu thoát.”

Bảy ngày sau đó.

Tại phòng ăn lớn của đại gia tộc, một bầu không khí ảm đạm bao trùm lấy tất cả mọi người và nhìn đồ ăn trên bàn mọi người không ai động đũa nổi.

“Đã ba ngày rồi, lão Thập tam sao không chịu tha Thi Thi chứ.”

“Cứ kiểu này tất cả chúng ta sẽ chết đói mất thôi.”

Chỉ riêng hai người vẫn ăn một cách bình thản, đó chính là Bạch Vũ cùng Nguyên Linh, đối với bọn họ ăn là để sống dù ai nấu cũng được.***

Và rồi cái ngày đó cũng đã đến...

Hôm nay là ngày trọng đại nên cả Du Nhiên phủ ai ai cũng đều hối hả sửa soạn mọi thứ, cả phủ giăng đèn hoa đỏ khắp nơi, mọi thứ đều đã sẵn sàng cho ngày thành thân của vị Tam gia lãnh khốc nhất thiên hạ. Chính vì vậy mà ngày thành thân hôm nay rất rất lớn, lớn hơn những lễ thành thân của các chủ tử khác, sính lễ phải nói là cực kỳ nhiều gồm: một trăm rương lớn lụa gấm do chính Áng Mây phường dệt Vương gia nổi tiếng tam quốc dệt thành, một trăm rương vàng rồng, một trăm rương bạc, một trăm rương châu báu ngọc ngà và mười tám mảnh đất trải khắp tam quốc cùng năm trang viện,sơn trang ở Long Hoả Quốc. Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ đến giờ lành là có thể đem qua Nguyên phủ thành đông rước dâu.

Nguyên phủ thành đông.

Tất cả mọi người ai ai cũng đều bận rộn, người chạy qua kẻ chạy lại hối hả chuẩn bị chờ đoàn rước dâu. Trong căn phòng ở biệt viện nhỏ người ra kẻ vào tấp nập, một nữ tử nhỏ đang ngồi trước gương cho một nữ tử khác chải đầu “Linh tỷ à! Ngày hôm nay tỷ rất đẹp a.” Giọng nói nữ tử chải tóc trong trẻo khen lấy khen để nữ tử đang ngồi trước gương, Dương Yến vui mừng kinh hỉ.

“Ta mù thì làm sao có thể nhìn thấy mình đẹp như thế nào.” Nữ tử ngồi trước gương, Nguyên Linh thở dài đáp.

“Tỷ đừng như thế chứ.” Dương Yến bĩu môi trách.

Nguyên Linh lắc đầu, không phải vì nàng không nhìn thấy gì mà là vì nàng không muốn cho ai biết việc mình có thể nhìn thấy ánh sáng. Nàng biết người trong gương là nàng, thanh tú diễm lệ nhưng có lẽ không thể bằng được các mỹ nhân trong đại gia tộc. So với họ nàng chỉ là cóc ghẻ làm sao có thể sánh với một bầy thiên nga. Nhìn hỷ phục cùng mão phượng trước mắt, nàng chỉ ước tại sao thời gian lại trôi nhanh như thế, cuối cùng là không thể tránh khỏi số phận phải cùng nam nhân lãnh khốc ấy định chung thân. Tương lai phía trước của nàng chỉ thấy một màu đen lạnh lẽo và tăm tối nhưng vì người thân nàng phải chấp nhận mọi thứ “Số phận của ta sẽ ra sao, Yến nhi?”

“Điều này...” Dương Yến không biết nên nói sao với Nguyên Linh.

“Thôi bỏ đi, sắp đến giờ Bạch gia đến đón dâu rồi, mau mặc hỷ phục cho ta.”

“Dạ tỷ tỷ.”

Hỷ phục được mặt lên người, mão phượng được đội lên, khăn hỷ được rũ xuống che đi khuôn mặt thanh tú diễm lệ của nàng. Vào khoảnh khắc này tim nàng dường như đã chết, đã không còn cảm giác gì tồn tại nữa. Từng bước đi nàng cảm thấy quá nặng nề như không muốn bước đi, không muốn lên kiệu hoa, không muốn thành thân cùng nam nhân lãnh khốc kia.

Bước chân lên kiệu hoa đỏ thắm, sau đó kiệu hoa được nâng lên. Bên ngoài tiếng kèn pháo thật ồn ào, người bên trong kiệu chỉ cảm thấy lòng nặng nề và chỉ muốn chạy ra khỏi kiệu hoa này. Tim nàng càng lúc càng lạnh dần, những câu nói ngày trước mọi người nói lại vang lên bên tai. Nữ nhân hắn yêu vốn không phải là nàng, vĩnh viễn không phải nàng. Thành thân với nàng để sinh nhi tử cho Bạch gia, người kế thừa Bạch gia, chỉ cần sinh nhi tử là nàng có thể rời khỏi hắn, nàng có thể giải thoát.Rồi kiệu hoa cũng dừng lại và nhẹ nhàng hạ xuống đất, một thân ảnh hỷ phục nam nhân tiến lại gần kiệu đá hai cái vào kiệu rồi vén màn đỏ lên, đại chưởng đưa về phía tân nương trong kiệu hoa “Đi thôi.” Là giọng nói lãnh khốc của hắn, cho dù có chết nàng cũng không bao giờ quên. Bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên bàn tay lạnh lẽo kia và hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé ấy dìu nàng bước ra khỏi kiệu lớn. Hắn khom người xuống để cõng nàng vào cửa lớn Du Nhiên phủ “Lên.” Tấm lưng to lớn này làm nàng nhớ đến ngày còn ở rừng Dạ Xoa, phải chi giây phút ấy đừng trôi quá nhanh, giây phút khiến tim nàng ấm áp nhất cả cuộc đời. Đúng là nghiệt ngã!

Nàng leo lên lưng hắn, rồi hắn cõng nàng bước từng bước thật chậm cứ như không muốn khoảnh khắc này trôi qua quá nhanh. Vẫn là cảm giác ấm áp ấy nhưng bây giờ tim nàng đã tan nát không còn ấm áp nữa. Phải chi người cùng nàng thành thân là một nam nhân khác chứ không phải là hắn, phải chi nàng không được sinh ra trên đời này...

Bước qua cửa lớn Du Nhiên phủ, lại thêm một đoạn dài nữa để đến phòng khách lớn của phủ, nơi mà nàng cùng hắn bái đường. Tại sao đoạn đường lại dài như thế, cứ như đang tra tấm cõi lòng của nàng vậy. Cuối cùng hắn cũng thả nàng xuống trước cửa phòng khách lớn, hỷ nương đưa cho nàng và hắn một đoạn vải màu đỏ để cầm, rồi cả hai cũng bước vào cùng bái đường.

Tiếng hỷ nương vang lên rồi nàng cùng hắn bái, nàng không biết mình đã bái đến đâu nữa, chỉ biết sau đó nàng đã ngồi trong một căn phòng lớn... thật lạnh lẽo và cô tịch...

Bây giờ đã là canh mấy rồi?

Nàng chỉ biết nàng đã ngồi đợi rất lâu rồi, lâu đến nổi tâm nàng đã chết theo thời gian. Rồi cửa lớn mở rồi lại đóng lại, tiếng bước chân ngày một tới gần nàng, là thân hỷ phục đang ngồi xuống cạnh nàng, khăn hỷ được kéo xuống. Trước mắt nàng là nam nhân lãnh khốc Bạch Vũ trong bộ hỷ phục đỏ thắm nhìn nàng chằm chằm.

Hắn không tin vào mắt mình nữa, nữ tử trước mắt hắn có phải là Nguyên Linh hay không?

Ngày hôm nay nàng thật sự xinh đẹp khiến tim hắn đập lỗi nhịp. Bạch Vũ đã quá quen với vẻ bề ngoài giản dị mọi ngày của nàng nhưng hôm nay nàng khiến hắn phải sửng sờ với vẻ đẹp động lòng người được ẩn giấu bấy lâu. Có lẽ hắn sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này, nhớ mãi vẻ đẹp này của nàng, chỉ đơn giản nàng đã là thê tử của hắn.

“Tại sao ngài im lặng?” Nàng lên tiếng hỏi hắn.

“Ta chỉ là hơi bất ngờ một xú nữ nhân như ngươi lại có thể biến thành mỹ nữ nhờ vào son phấn.” Hắn là nói dối để lẩn tránh sự thật.

Không đáp lại lời hắn, nàng chỉ rũ mi phượng và cúi đầu nhưng tay hắn lại nắm lấy cằm nhỏ của nàng nâng lên. Nàng tròn mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy kia, bỗng đặt đôi môi lạnh lẽo của mình lên đôi môi anh đào của nàng, cảm giác mềm mại của môi nàng khiến hắn không muốn rời khỏi, cái lưỡi không an phận cậy bờ môi anh đào kia tiến vào bên trong mút lấy những vị ngọt của nàng. Nụ hôn của hắn lúc nhẹ nhàng lúc mạnh mẽ khiến hơi thở của nàng không còn đều nữa, hắn đè nàng xuống giường không cho nàng thoát khỏi hắn. Là lưu luyến, là say đắm đôi môi anh đào mộng đỏ này, là không muốn buông tha cảm giác này, cảm giác muốn chiếm hữu nó.”Tam... gia...”

Giọng nói đứt quãng của nàng làm hắn bừng tỉnh, hắn là đang làm cái gì thế này?

Tại sao lại hôn nàng?

Bạch Vũ lập tức buông nàng ra rồi bỏ đi khỏi phòng, bỏ lại một mình nàng nằm trên giường mà lệ tuôn rơi.

Là vì điều gì mà hắn căm ghét nàng như vậy?

Là vì điều gì mà nàng phải chịu uỷ khuất này?

Làm ơn hãy cho nàng một nhát kiếm đâm thẳng vào tim đi, cho nàng chết đi, sống để làm gì để đau khổ còn hơn cái chết. Nguyên Linh, nàng thề cả đời này sẽ giấu mọi nổi đau và đau khổ trong lòng, vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói ra cho hắn biết.

Sáng hôm sau, nàng lại thức dậy như bao ngày, nha hoàn lại bước vào cửa và làm nhiệm vụ của mình. Họ nhìn nàng với ánh mắt thương hại, họ tưởng rằng nàng không biết gì nhưng nàng biết rất rõ và cố tình im lặng “Tam phu nhân, Đến giờ vấn an rồi.” Nha hoàn nhắc nhở nàng.

“Ừ.” Nàng khẽ gật đầu hiểu ý của nha hoàn.

Nếu hắn không thương yêu nàng thì cũng không sao, nàng vẫn còn rất nhiều người trong gia tộc yêu thương nàng, dù nàng biết đó là sự thương hại đáng ghét. Bên ngoài tuyết lại rơi, giống như lòng nàng vậy lạnh thật lạnh, nhưng có lẽ cái lạnh này không lạnh bằng trái tim nam nhân kia...

Đại sảnh Du Nhiên phủ.

“Nguyên Linh xin vấn an phụ thân mẫu thân và các thúc thúc thẩm thẩm.”

Ngày đầu tiên trở thành con dâu Bạch gia cũng không có gì khác những ngày nàng sống ở Du Nhiên phủ, chẳng qua đây chỉ là một số quy củ dành cho con dâu mới về nhà mà thôi. Nha hoàn bưng khay nước trà đi theo Nguyên Linh, nàng quỳ xuống trước Bạch lão gia, Bạch Tiên dâng chén trà con dâu. Ông tiếp nhận trà con dâu, khẽ gật đầu ưng ý, sau đó nàng quay sang Bạch lão phu nhân, Mặc Nghiễm dâng trà, bà cũng tiếp nhận trà, vươn tay vuốt má nàng rồi thở dài. Nàng biết tiếng thở dài của bà mang theo sự thương hại và chua xót, nàng biết bản thân mình ở trong Du Nhiêh phủ này quá đáng thương. Tuy rằng mọi người ai cũng tốt với nàng, cuộc sống lại an toàn hơn hoàng cung Long Hoả Quốc nhưng ngược lại nàng phải chịu cô tịch hơn trước trăm ngàn lần.

Sau đó nàng lại tiếp tục dâng trà cho các vị thúc thẩm khác và cuối cùng là đến Vương Thoại Kỳ cùng Bạch Tuệ. Xong xuôi mọi chuyện, nha hoàn đỡ nàng lên ghế ngồi và đợi các vị đệ đệ muội muội đến chào hỏi, điều đáng tiếc là không có mặt hắn ở đây cùng với nàng.

Mọi người giới thiệu cũng gần sắp xong, nàng đột nhiên cảm thấy có ai đó rất quen thuộc đang đi tới “Tiểu thập ngũ, Hoàng Phủ Thanh Tịnh và lão thập ngũ Long Thiên Hàn xin vấn an tam tẩu.” Cái tên Hoàng Phủ Thanh Tịnh khiến nàng trợn mắt kinh sợ, nàng nhìn nữ nhân đang ôm bụng lớn dần khẽ cúi người vấn an nàng.

Đây là Hoàng Phủ Thanh Tịnh sao?

Thanh tú diễm lệ, thanh tịnh như nước đúng như lời đồn về nàng ấy, đây cũng chính là nữ nhân mà hắn yêu. Quả đúng là xứng đôi vừa lứa với hắn, sẽ là trời sinh một cặp nếu như Long Thiên Hàn không chen vào giữa bọn họ. Tất cả mọi người xung quanh đang nhìn nàng biểu hiện như thế nào khi Hoàng Phủ Thanh Tịnh đứng trước mặt, nàng cũng chỉ khẽ gật đầu rồi phất tay như muốn nói các người đi đi. Mọi người không hiểu ý của nàng là gì nhưng họ lại thấy thái độ của nàng dường như không vừa ý với sự xuất hiện của Hoàng Phủ Thanh Tịnh.”Tam tẩu không vừa ý ta?” Hoàng Phủ Thanh Tịnh lên tiếng hỏi.

“Ngươi có điều gì làm ta không vừa ý sao?” Nàng hỏi ngược lại.

“Câu này ta phải hỏi tam tẩu mới đúng, ta có làm điều gì phật ý tam tẩu hay sao?”

“Hoàng Phủ Thanh Tịnh.” Nàng quát lớn “Một kẻ mù loà như ta biết được cái gì mà không vừa ý hay vừa ý? Ngươi là muốn chọc giận ta đúng không?” Từ lúc nàng đến Du Nhiên phủ này, mọi người chưa bao giờ thấy nàng tức giận, kể cả Nguyên Lang cùng Long Thiên Hàn cũng chưa bao giờ thấy nàng tức giận khi ở hoàng cung.

Vì cớ gì mà ngày hôm nay nàng tức giận với Hoàng Phủ Thanh Tịnh?

Chỉ có các nữ nhân là biết nguyên nhân nhưng họ không nói ra, chỉ im lặng nhìn rồi lắc đầu.

“Tam tẩu!” Hoàng Phủ Thanh Tịnh cũng không vừa, quát lại nàng nhưng sau đó bị Long Thiên Hàn kéo về phía sau, không cho nói nữa.

“Tam tẩu, là Tịnh nhi ăn nói không suy nghĩ, ta thay muội ấy xin tẩu tha lỗi.” Long Thiên Hàn nói.

“Hàn.” Hoàng Phủ Thanh Tịnh trợn mắt nhìn y, vì sao y lại nói như vậy?

“Ngươi không cần phải xin Nguyên Linh tha lỗi.” Một giọng nói băng lãnh vang lên, từ ngoài cửa bước vào là thân bạch y nam nhân lãnh tâm lãnh khốc lãnh diện vô tình, Bạch Vũ. Hắn tiến lại chỗ Nguyên Linh, tay vươn cao rồi thật nhanh chóng giáng xuống mặt nàng. Một âm thanh chói tay vang lên, tất cả mọi người trợn ngược mắt nhìn hắn, Bạch Vũ đang tát Nguyên Linh “Tại sao ngươi tức giận với Tịnh nhi? Muội ấy đã làm gì sai? Tại sao những người khác ngươi đều vui vẻ cười rồi đưa quà, chỉ riêng Tịnh nhi ngươi chỉ gật đầu rồi phất tay? Đây chẳng phải là hàm ý ngươi không vừa lòng Tịnh nhi sao?”

Đau!

Cảm giác đau này xuất phát từ đâu?

Nó không phải xuất phát từ chỗ hắn tát nàng... mà xuất phát từ tâm nàng. Hắn vì Hoàng Phủ Thanh Tịnh mà ngày đầu tiên nàng bước vào Bạch gia đã bị hắn giáo huấn trước mặt mọi người.

Là nàng sai sao?

“Bạch Vũ! Ngươi làm gì thế?” Vương Thoại Kỳ lớn tiếng hỏi.

“Nói, Tịnh nhi đã làm gì khiến ngươi không vừa lòng?” Bạch Vũ mặc kệ lời nói của Vương Thoại Kỳ, tay lại giơ cao như chuẩn bị tát nàng thêm một cái nữa.

“...” Nàng thuỷ chung im lặng không đáp lại hắn.

“Ngươi...” Bạch Vũ tức giận muốn bạt thêm một cái vào mặt nàng thì Nguyên Lang xuất hiện đỡ cho Nguyên Linh, năm ngón tay hắn in rõ trên khuôn mặt y.

“Ngươi có thể đánh ta, mắng chửi ta cũng được nhưng ngươi không được phép đụng đến tỷ tỷ của ta. Tỷ tỷ ta vốn không làm gì sai ca.̉” Nguyên Lang tức giận hét lớn.

Trong ống tay áo của Bạch Vũ xuất hiện những mũi kim độc thủ sẵn và bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra lấy mạng kẻ chống đối hắn, thế nhưng... “Đủ rồi!!! Tất cả là do lỗi của ta, là ta sai, ta xin lỗi là được rồi phải không?” Nguyên Linh hét lớn, rồi quay sang Hoàng Phủ Thanh Tịnh cùi rạp người xuống “Là ta sai, ta xin lỗi ngươi.” Nói rồi nàng liền bỏ đi, để lại biết bao ánh mắt sững sờ.Nguyên Lang cùng Dương Yến liền đuổi theo vì sợ nàng sẽ nghĩ quẩn “Linh tỷ!!!”

Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoàng Phủ Thanh Tịnh, từ lúc nào mà cái nữ nhân này lại như thế?

Chẳng phải ngày xưa nữ nhân này luôn muốn Bạch Vũ thành thân sao?

Bây giờ khi hắn thành thân rồi thì lại tỏ thái độ này, xem ra lòng dạ nữ nhân này càng lúc càng xấu đi rồi “Tam ca...” Hoàng Phủ Thanh Tịnh lên tiếng gọi Bạch Vũ đang đứng lặng người.

“Thiên Hàn! Ngươi đưa Thanh Tịnh trở về viện của mình đi.” Bạch Tuệ im lặng từ nãy giờ cũng phải lên tiếng.

“Dạ đại tỷ.” Long Thiên Hàn tuân lệnh Bạch Tuệ, kéo Hoàng Phủ Thanh Tịnh rời khỏi phòng khách.

Không khí im lặng và ngộp ngạt bao trùm lấy cả phòng khách, các vị trưởng bối không ai lên tiếng nói với ai điều gì, chỉ biết lắc đầu rồi lần lượt rời đi để lại chúng hậu bối ở đấy muốn xử lý sao thì xử lý. Vương Thoại Kỳ đập mạnh thiết phiến xuống bàn khiến nó gãy làm đôi, đây là lần đầu tiên chúng đệ đệ muội muội nhìn thấy đại ca mình tức giận đến vậy “Rốt cuộc là đệ đang nghĩ cái gì vậy hả? Đệ xử sự như thế là sao?” Vương Thoại Kỳ quát thẳng vào mặt Bạch Vũ.

Bạch Vũ im lặng không đáp, vốn hắn chưa từng biết đau là gì nhưng bàn tay vừa tát Nguyên Linh lại đau như vậy, hắn cũng không biết tại sao mình lại hành động như vậy nữa. Thấy nàng bỏ chạy, hắn có thể nhìn thấy mắt nàng đã đỏ lên và sắp khóc, là hắn đã làm sai sao?

“Bạch Vũ. Mau trả lời ta, đệ đang nghĩ cái gì?” Vương Thoại Kỳ tức giận quát lớn hơn.

Thuỷ chung không đáp, hắn xoay người bước đi, Vương Thoại Kỳ muốn bay tới đánh chết cái nam nhân khốn khiếp này nhưng Bạch Tuệ đã kịp ngăn y lại, Bạch Tuệ lắc đầu như muốn nói hãy kệ hắn đi.

“Tỷ tỷ xin tỷ hãy dừng lại đi không sẽ té ngã mất.” Nguyên Lang hét lớn, mặc cho y kêu gào, nàng vẫn cứ chạy, nước mắt nàng cứ rơi.

Lúc nàng còn ở hoàng cung chưa bao giờ nàng chịu uỷ khuất như vậy cho dù là đau khổ về thân xác hay là về số phận của mình nhưng từ ngày hắn bước vào cuộc đời nàng, nàng luôn phải chịu mọi uỷ khuất, luôn phải thương tâm. Tất cả đều vì nam nhân đó, lệ nàng rơi cũng vì nam nhân vô tình đó.

Dương Yến biết không thể ngăn Nguyên Linh ngừng chạy, liền thi triển kinh công bay về phía trước chặn đường chạy của nàng. Nguyên Lang thấy thế cũng bay theo thê tử để tránh cho hai người thân thương nhất của y bị thương. Bị Dương Yến chặn đường, do va chạm mạnh nên cả hai ngã nhào về sau, may mắn là Nguyên Lang bay tới đỡ kịp và ôm trọn hai nữ nhân vào lòng cùng té xuống đất “Ui... đau quá!” Dương Yến bị xây xác nhẹ do Nguyên Lang đã làm nệm tiếp đất cho mình.

“Yến nhi, Linh tỷ. Cả hai người không sao chứ?” Mặc dù cú ngã vừa rồi rất đau nhưng Nguyên Lang không quan tâm, cái y quan tâm là hai nữ nhân trong lòng mình có bị thương không.

“Thiếp không sao, chỉ trầy nhẹ thôi... còn Linh tỷ tỷ...” Dương Yến nhìn nữ nhân trong lòng mình khóc đến ướt cả y phục của mình mà không thể ngừng “Tỷ tỷ à... đừng khóc nữa...”

“Tỷ tỷ, ta biết từ nhỏ tỷ sống trong hoàng cung dù cho có khổ sở khó khăn đến mấy cũng chưa bao giờ chịu uỷ khuất. Ta cũng biết từ lúc tỷ chấp nhận lấy thân mình vì ta mà trả nợ cho Đại gia tộc này tỷ đã chịu rất nhiều uỷ khuất. Bản thân là đệ đệ như ta không thể giúp tỷ được gì mà chỉ toàn gây thêm rắc rối cho tỷ, để tỷ phải rơi lệ, ta thật sự quá vô dụng.” Nguyên Lang ôm Nguyên Linh vào lòng, y hận mình quá vô dụng, hận không thể đem nam nhân kia băm thành trăm mảnh vì hắn dám làm tỷ tỷ y khóc.

“Ta không trách ngươi... ta không trách bất kỳ ai khác... ta chỉ trách bản thân mình ngu ngốc bạc nhược vô dụng không giúp được gì cho người khác. Để mọi người thương hại ta... kinh miệt ta... là ta quá vô dụng. Ta không uỷ khuất, hoàn toàn không uỷ khuất...” Nguyên Linh úp mặt vô ngực Nguyên Lang, miệng thì nói không nhưng nước mắt lại không ngừng. Nguyên Lang cùng Dương Yến cứ để cho nàng khóc đến khi mệt rồi ngất đi, y mới bế nàng trở về phòng. Y thề có trời đất chứng giám, một ngày nào đó y sẽ đem tỷ tỷ mình rời khỏi nơi lãnh khốc này, để tỷ tỷ sống một cuộc sống bình thường như bao nữ nhân khác, y nhất định sẽ đưa tỷ tỷ bỏ trốn.

Sáng hôm sau.

Ánh nắng chiếu vào phòng rồi rọi vào khuôn mặt thanh tú đang còn ngủ trên giường kia, mắt dần hé mở, nữ nhân nằm trên giường mệt mỏi ngồi dậy. Nàng lại để thân thể mệt mỏi đến mức ngủ li bì không ăn uống gì nữa rồi, chắc Sở Thi Thi sẽ hét ầm lên và cằn nhằn nàng cho xem “Tỷ tỷ đã tỉnh rồi sao?” Giọng nói trầm ấm vang lên. Từ cửa bước vào là thân ảnh nữ nhân nhỏ bé y phục màu vàng nhạt, tay bưng thau nước sạch đang tiến vào phòng, trên môi không quên nở nụ cười chào đón ngày mới.

Nữ nhân ngồi trên giường Nguyên Linh cười dịu dàng với người vừa vào phòng Dương Yến “Chào buổi sáng, Yến nhi.”

“Hôm nay tỷ thấy thân thể như thế nào?” Dương Yến nhún khăn sạch vào thau nước rồi vắt khô đưa cho nàng lau mặt.

“Có phần hơi mệt mỏi và đói...” Nàng dịu dàng đáp.

“Aii... tỷ có biết là tỷ sắp chết chắc với thập tam tẩu hay không?” Dương Yến nhìn lên trời thở dài.

“Ừ! Ta biết” Nàng cười nhẹ.

“Biết thế là tốt.” A! chỉ vừa mới nhắc thôi thì đã đến rồi, Sở Thi Thi bưng khay thức ăn nóng hổi bước vào phòng với ánh mắt oán giận nha. Vì cái gì mà nàng lại hành hạ bản thân mình không chịu ăn uống đúng bữa thế hả?

“Thập tam đệ muội.” Nàng cười chào Sở Thi Thi.

“Tam tẩu chào buổi sáng.” Mặc dù rất giận việc ăn uống của nàng nhưng Sở Thi Thi lại không thể cưỡng lại được nụ cười đó, nụ cười này luôn khiến cho cô phải yếu lòng “Nhanh thay y phục rồi ăn sáng, hôm nay muội sẽ đưa tẩu đi chơi có chịu không?”

“Ừ.” Nàng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.