Luyến Ái Ảo Mộng Chi Thần Tập 1

Chương 21: Chương 21: Lại gặp mặt nhau.




Chương 19: Lại gặp mặt nhau.

Du Nhiên phủ rất rộng lớn, có thể nói nơi này còn to hơn cả hoàng cung Long Hoả Quốc, nhưng được bày trí theo phủ đệ bình thường gồm năm viện lớn như:

Đại Nhiên viện nằm ở giữa phủ, nơi các vị trưởng bối ở. Từ cửa lớn đi qua phòng khách sẽ đến Đại Nhiên viện và nơi này gồm tám lâu được gọi theo số: Đại lâu, Nhị lâu, Tam lâu, Tứ lâu, Ngũ lâu, Lục lâu, Thất lâu và Bát lâu.

Đông Nhiên viện nơi ở của Bạch Vũ và Bạch Ngọc, cũng gồm tám lâu: Phong lâu, Vũ lâu, Tuyết lâu, Luyến lâu, Mặc lâu, Ngọc lâu, Ức lâu và Phù lâu.

Nam Nhiên viện nơi ở của Vương gia huynh đệ gồm tám lâu: Kỳ lâu, Thoại lâu, Tuệ lâu, Nghi lâu, Mộng lâu, Ly lâu, Thư lâu và Văn lâu.

Bắc Nhiên viện nơi ở Dương gia huynh muội gồm tám lâu: Hổ lâu, Oanh lâu, Ý lâu, Yến lâu, Lang lâu, Minh lâu, Hương lâu và Phú lâu.

Tây Nhiên viện nơi ở của Lục gia tỷ đệ muội gồm tám lâu: Chiêu lâu, Nhất lâu, Nhạn lâu, Lôi lâu, Quy lâu, Hoa lâu, Bình lâu và Lạc lâu.

Và nơi nàng ở trước kia là Đông Nhiên viện, Luyến lâu. Nguyên Linh không rõ vì sao mọi người lại sắp xếp cho nàng ở lâu này, có lẽ vì nó cách xa Phong lâu của hắn và gần Ngọc lâu của lão thập tam nên nàng sẽ được an toàn. Sở Thi Thi nói ban đầu mọi người tính sau khi động phòng xong sẽ đưa nàng qua Bắc Nhiên viện Lang lâu ở chứ không dám để nàng lại Đông Nhiên viện, sợ nàng sẽ buồn chán đến chết mất thôi nhưng không hiểu sao đại tỷ bảo cứ để nàng ở Đông Nhiên viện Luyến lâu.

Sau sự việc ngày hôm qua cùng với sự tranh cãi quyết liệt giữa mọi người trong gia tộc thì Dương gia cũng thắng và sáng nay Dương Yến nhanh chóng đến giúp nàng chuyển đồ qua Bắc Nhiên viện Hương lâu ở, tránh cho sự việc ngày hôm qua tái diễn nữa. Mọi thứ sau khi sắp xếp xong và tiểu thập lục đã phân phó hạ nhân chuyển đồ của nàng qua Bắc Nhiên viện. Dù sao nàng cũng đã từng ở Bắc Nhiên viện rồi nên sẽ không cảm thấy khó khăn gì.

“Tam tẩu Sao ta không còn ngửi thấy mùi tử liên trên người tẩu?” Sở Thi Thi hỏi.

“Nga! Là vì vài ngày trước ta đã dùng hết phấn thơm nên...” Nàng đã quên mất việc phải tìm hương liệu để chế phấn thơm mới.

“Thế ta sẽ sai hạ nhân đi mua về cho tẩu.” Sở Thi Thi nói.

“Không cần đâu, phấn thơm này là do ta đặc chế nên bên ngoài không có. Dù cho có đi chăng nữa cũng không đúng mùi ta thích.” Nàng lắc đầu.

“Tẩu biết chế phấn thơm?” Sở Thi Thi kinh ngạc hỏi.

“Nga!” Nàng cười gật đầu.

“Thập tam tẩu đừng kinh ngạc như thế, Lang ca từng kể với ta ngày xưa ở trong cung thường hay thấy tỷ tỷ thu thập hoa không biết để làm gì. Sau đó Lang ca mới lén đi xem thì mới biết tỷ tỷ có hẳn một hương phòng lớn để chế các loại phấn thơm và Lang ca đã lấy trộm thử một hộp phấn thơm đem về thử. Không ngờ sau một ngày săn bắn trở về cung, mùi phấn thơm vẫn không biến mất và từ đó Lang ca hay lấy trộm vài hộp phấn của tỷ tỷ để xài.” Dương Yến thích ý kể lại “Lang ca còn đưa cho muội hai hộp phấn lấy trộm được, sau đó muội rất thích và cứ mong gặp được tỷ tỷ càng sớm càng tốt.””Muội là đang khen hay đang nịnh?” Nàng cười cười hỏi.

“Dĩ nhiên là cả hai rồi.” Tiểu thập lục dù đã thành thân nhưng tính tình vẫn còn trẻ con

“Hay là ta đi nói với đại ca cấp cho tỷ một hương phòng để chế hương. Nếu thành công thì có thể mang đem bán và sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền a~!”

“Cái nha đầu này, Đại gia tộc chúng ta không thiếu tiền nha.” Tiểu thập tam gõ trán tiểu thập lục.

Ba nữ nhân cứ vui vẻ cười với nhau, mọi chỗ họ đi qua đều mang đến sinh khí khiến hạ nhân trong phủ đang làm việc mệt mỏi cũng quên đi tất cả.

“Hương phòng?” Vương Thoại Kỳ cả kinh.

“Dạ! Tiểu thập lục chỉ xin đại ca cấp cho tỷ tỷ hương liệu để chế phấn thơm.” Dương Yến nói.

“Muội chắc là Nguyên Linh có thể chế ra phấn thơm sao?” Vương Thoại Kỳ nghi ngờ hỏi lại.

“Chắc chắn.” Tiểu thập lục đưa một hộp phấn nhỏ mình đang dùng cho Vương Thoại Kỳ xem.

Tiếp nhận hộp phấn đó, y mở ra ngửi và xem xét thứ bên trong, bột phấn được nén lại không khô như các loại bột thường hay bán ở các cửa tiệm phấn son thượng hạng, mà lại rất mịn

“Tuệ nhi! Đưa tay của nàng ra.” Vương Thoại Kỳ quay sang Bạch Tuệ nói.

Bạch Tuệ đưa cánh tay của mình ra cho y tuỳ tiện bôi thứ phấn ấy lên tay, quả là rất thơm nha.

“Cảm giác da của nàng như thế nào?” Y hỏi Bạch Tuệ.

“Mát lạnh và dễ chịu, không mẩn ngứa như các loại phấn khác.” Vốn da của Bạch Tuệ rất mẩn cảm với nhiều loại phấn, cho nên Vương Thoại Kỳ chưa bao giờ mua bất kỳ phấn thơm nào cho thê tử mình.

“Đi rửa tay đi.” Y nói.

Bạch Tuệ cũng nghe lời y, đi rửa chỗ phấn thơm ở trên cánh đi cho thật sạch.

“Cảm giác da của nàng bây giờ ra sao?” Y lại hỏi.

“Không ngứa nhưng vẫn còn giữ được mùi thơm.” Bạch Tuệ đáp.

“Tốt!” Y quay sang tiệu thập lục nói “Ta sẽ phái các ám vệ đi thu thập những cánh hoa về cho Nguyên Linh, muội hãy hỏi nàng ấy có cần dụng cụ gì không rồi quay lại nói cho ta biết và ta sẽ nhanh chóng cấp cho nàng ấy. Thế nhưng ta không nghĩ việc buôn bán phấn thơm sẽ thành công, bởi để chế ra một hộp phấn thơm này phải mất rất lâu và sức khoẻ của nàng ấy lại không cho phép điều đó. Muội nên nhớ nàng ấy là một người mù, chúng ta không thể hành hạ một người mù, hiểu không?”

“Dạ muội đã hiểu, đa tạ đại ca.” Dương Yến hí hửng chạy đi.

***

“Hàn!”

“Sao vậy?”

“Ngày hôm đó có phải do thiếp sinh sự với tam tẩu phải không?”

“.......”

“Sao chàng không trả lời?”

“Nàng muốn ta trả lời ra sao? Bênh vực nàng hay bênh vực Nguyên Linh?”Hoàng Phủ Thanh Tịnh ngồi xuống ghế rồi lại đứng lên đi tới đi lui, cô không biết mình nên phải làm sao để mối quan hệ này trở lại bình thường. Dạo gần đây mọi người trong Du Nhiên phủ hay lui tới Bắc Nhiên viện Hương lâu để trò chuyện và chơi cùng Nguyên Linh “Thiếp có nên đi xin lỗi tam tẩu về vụ việc ngày hôm đó?”

“Nàng hãy tự quyết định, ta không muốn phải thiên vị ai cả.” Long Thiên Hàn không thể chọn bất kỳ bên nào được.

Một tháng sau, hoa viên Du Nhiên phủ.

“Tam tẩu! Phấn thơm này của tẩu phải nói là cực phẩm đó nha.”

“Không những thế mà tam tẩu còn làm túi thơm, khiến mấy lão công của bọn ta còn phải say mê.”

Tiếng cười nói vui vẻ phát ra từ một đình lớn ở Bắc Nhiên viện, tất cả nữ nhân trong phủ ngày nào cũng đến vấn an nàng, Nguyên Linh và cùng nàng trò chuyện khiến cho nàng không còn cảm thấy cô tịch trong Du Nhiên phủ. Thế là một tháng nữa lại trôi qua, nàng đã không còn gặp lại hắn sau ngày hôm đó, mọi người ai cũng đều nói hắn đã nhốt mình trong dược phòng điều chế độc, đó là thói quen của hắn.

“Bẩm tam phu nhân, có thập ngũ phu nhân đến.” Hạ nhân từ ngoài chạy vào bẩm báo khiến cho mọi tiếng cười nói im hết. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Nguyên Linh đang đứng hình khi nghe hạ nhân nói.

“Tam tẩu, nếu không thích thì không cần gặp.”

“Không ai ép buộc tẩu gặp muội ấy.”

“Phải đó, đừng gượng ép mình tam tẩu a.”

“Ta rất cảm kích mọi người đã khuyên ta.” Nguyên Linh lắc đầu “Thế nhưng ta không thể cứ trốn tránh mãi được, trước sau gì cũng phải chung đụng với nàng ta. Nếu không hạ nhân trong phủ sẽ đồn ầm lên ta vì chuyện cũ mà gây khó dễ với nàng ta, tiếng xấu đó ta không gánh nổi.” Nàng nói.

“Tam tẩu.” Mọi người đồng thanh kêu.

“Cho nàng ta vào đi.” Nàng phất tay với hạ nhân ra hiệu.

“Dạ tam phu nhân.” Hạ nhân chạy ra bẩm báo.

Một thân ảnh nữ nhân màu đỏ nhạt từ từ bước vào cửa lớn của Bắc Nhiên viện và tiến đến đình lớn giữa viện nơi mà các nữ nhân đang ngồi quy tụ lại với nhau “Hoàng Phủ Thanh Tịnh xin vấn an tam tẩu và các vị tỷ tỷ!”

“Sau một tháng trời ngươi mới chịu đến vấn an sao? Phép tắc quy củ để ở đâu vậy Thập ngũ muội?” Một nữ nhân ở đó lên tiếng trách mắng, Dương Lệ Nhi.

Nguyên Linh quan sát biểu hiện của nàng ta, nhưng nàng ta không nói gì cả đây rõ ràng là do nàng ta sai chứ không phải do nàng sai.

“Thập ngũ muội a! Ta thấy muội càng lúc càng vô phép với bọn ta rồi.” Dương Oanh không bằng lòng lên tiếng.

Mọi lời chỉ trích đều đổ lên đầu của Hoàng Phủ Thanh Tịnh nhưng người có địa vị cao nhất ở đây là Nguyên Linh vẫn im lặng không nói gì. Nàng muốn xem nàng ta xử sự như thế nào với những lời chỉ trích của mọi người. Vốn dĩ các Diêm vương trong phủ ngay từ lúc nàng ta bước vào phủ nhiều năm trước đã không vừa ý với thái độ tuỳ tiện và cao ngạo của nàng ta.”Đủ.” Nguyên Linh lên tiếng “Người đến là khách, mọi người không nên chỉ trích thập ngũ như thế. Mọi lời nói ấy chẳng khác nào đang ám chỉ ta lòng dạ hẹp hòi tính toán so đo xúi giục mọi người làm điều đó. Người đâu, lấy thêm ghế đến mời Thập ngũ phu nhân ngồi”

“Dạ tam phu nhân!” Hạ nhân nhanh chóng chạy đi.

Sau khi hạ nhân mang ghế đến, Nguyên Linh nói Hoàng Phủ Thanh Tịnh hãy ngồi đi rồi bảo nha hoàn pha trà cho nàng ta. Không ai biết được trong lòng của nàng đang tính toán điều gì nhưng dường như thái độ của nàng rất bình thường như với tất cả mọi người. Đáng tiếc là bầu không khí không còn vui nữa, mà thay vào đó là sự ngộp ngạt và ai cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Không phải vì họ sợ tai hoạ mà là vì họ muốn để cho Nguyên Linh cùng Hoàng Phủ Thanh Tịnh nói chuyện với nhau. Chưa kịp nói lên ý định của mình thì Nguyên Linh đã thay họ nói ra “Các vị muội muội nên trở về, nếu không chúng đệ đệ sẽ nói ta ngày nào cũng lôi kéo các muội đến đây mà bỏ bê việc thương hành.” Nguyên Linh nói.

“Ách! Tam tẩu nói rất đúng, vậy chúng ta nên rời đi thôi!”

“Bọn muội xin phép.”

“Ừ.” Nàng gật đầu.

Giờ chỉ còn lại nàng và Hoàng Phủ Thanh Tịnh ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta hết nửa ngày. Sau cùng Hoàng Phủ Thanh Tịnh mới chịu lên tiếng nhưng lại bị Nguyên Linh cắt ngang “Thập ngũ muội thích mùi hương gì?”

“...” Hoàng Phủ Thanh Tịnh phải làm sao đây? Tại sao Nguyên Linh lại hỏi mình như vậy?

“Ta là có rất nhiều phấn thơm cùng túi thơm muốn tặng cho muội nhưng không biết là muội thích mùi gì để sai hạ nhân mang tặng.” Nàng nhấp một ngụm trà, nói.

“Tam tẩu nhọc công rồi, cứ tuỳ tiện tặng là được.” Không biết do mình tưởng tượng hay sao nhưng Hoàng Phủ Thanh Tịnh lại sợ ngữ điệu của nàng. Xưa nay cô chưa bao giờ sợ bất kỳ ai hay điều gì nhưng trước mặt nàng lại phải run sợ. Ở nàng toả ra khí chất nào đó rất giống với Bạch Vũ, có thể bức chết người xung quanh nếu như không cẩn thận.

“Sao lại có thể tuỳ tiện được?” Nguyên Linh đặt chén trà xuống, vẻ mặt hiện rõ sự không hài lòng với câu trả lời của cô “Muội phải nói mùi mình thích để ta sai hạ nhân đi lấy.”

“Dạ tam tẩu... là mùi hoa đào.” Mồ hôi đã bắt đầu đổ, Hoàng Phủ Thanh Tịnh không rõ nguyên nhân tại sao lại vậy.

“Người đâu mau đến Hương phòng lấy hai hộp phấn thơm và túi thơm hương đào cho thập ngũ phu nhân.” Nguyên Linh lớn tiếng phân phó hạ nhân.

Trong lúc hạ nhân đi lấy phấn thơm và túi thơm, không có ai ở đây để rót trà cho Nguyên Linh mà chén trà của nàng cũng sắp hết rồi nên Hoàng Phủ Thanh Tịnh mới ngỏ ý rót trà cho nàng. Nàng không trả lời chỉ đưa chén trà cho nàng ta rót, có vẻ như tay nàng ta đang run lên và ấm trà cứ run theo tay của nàng ta khiến cho nước trà đổ xuống tay của Nguyên Linh.

“A! Nóng quá.” Nàng hét lớn.

“Tam tẩu...” Hoàng Phủ Thanh Tịnh cuống lên nắm lấy bàn tay của Nguyên Linh, sợ mình đã gây chuyện nữa.

“Chỉ là một vết bỏng nhẹ, ngươi không cần lo lắng.” Nguyên Linh giựt tay ra khỏi bàn tay của Hoàng Phủ Thanh Tịnh. Nữ nhân hắn yêu tốt nhất nàng không nên đụng chạm đến, nàng sợ hắn sẽ đến tìm nàng tính sổ.”Ta... ta... xin lỗi...” Hoàng Phủ Thanh Tịnh sợ hãi nói.

“Không ai trách ngươi cớ sao phải xin lỗi, chỉ là một vết bỏng nhẹ không đáng lo ngại”

“Nhưng...”

“Bẩm tam phu nhân, phấn thơm và túi thơm đã được mang tới.” Hạ nhân bưng ra một hộp gỗ bên trong là hai hộp phấn thơm và túi thơm do nàng căn dặn.

“Đưa nó cho thập ngũ phu nhân.” Nàng nói.

“Dạ.” Hạ nhân đưa đến bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Tịnh rồi lui về phía sau Nguyên Linh đứng chờ.

“Thập ngũ muội đem về xài, nếu như không vừa ý mùi hương này hãy mang đến nói với ta, ta sẽ đặc chế lại mùi khác cho muội.”

“Thứ gì tam tẩu làm ra chắc chắn sẽ là loại tốt.”

“Đừng theo bọn họ mà nịnh ta, ta biết mình vô dụng không thể làm tốt cái gì cả.”

“Thập ngũ nào dám nịnh ai.”

“Nếu không có chuyện gì nữa thì ngươi hãy quay về viện của mình đi. Ta cảm thấy mệt rồi.”

“Dạ tam tẩu, muội xin phép cáo lui.”

“Ừ.”

Đợi bóng dáng Hoàng Phủ Thanh Tịnh rời đi, từ trong bụi cây đi ra là Sở Thi Thi và một hắc y nhân. Cô ra hiệu bằng mắt cho hắc y nhân, hiểu ý chủ tử mình hắc y nhân biến mất ngay lập tức. Rồi cô đi đến bên cạnh Nguyên Linh và lấy từ trong áo ra một lọ thuốc cùng vải băng, im lặng băng bó lại cho nàng. Sở Thi Thi biết từ lúc Hoàng Phủ Thanh Tịnh bước vào, nụ cười trên môi của nàng đã mất và tâm nàng đã loạn mà vẫn cố kiềm chế mọi cảm xúc. Uỷ khuất này quá lớn!

“Thi Thi, đa tạ ngươi.”

“Cần gì phải khách sáo, ngươi là tẩu tẩu của ta, chăm sóc ngươi là nhiệm vụ của ta.” Vươn tay ôm lấy Nguyên Linh, Sở Thi Thi biết lúc này nàng đang cần một bờ vai để tựa vào, không khí im lặng đến nổi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở. Vai Sở Thi Thi ẩm ướt, cô biết nàng đã đến giới hạn của mình, bề ngoài tuy mạnh mẽ như thế nhưng bên trong rất rất là yếu đuối, chỉ cần một tổn thương dù chỉ nhỏ nhất cũng khiến trái tim nàng tan nát thêm lần nữa.

Đông Nhiên viện, Phong lâu.

“Ngươi nói Hoàng Phủ Thanh Tịnh đến tìm Nguyên Linh?”

“Dạ tam gia.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tam phu nhân tặng cho thập ngũ phu nhân phấn thơm rồi về phòng nghỉ ngơi.”

“Ừ, lui xuống.”

“Dạ tam gia.”

Trong góc tối của căn phòng, một bóng bạch y nam nhân bước ra, hắn Bạch Vũ biết một tháng nay mình chưa gặp nàng. Có một nổi nhớ nhung cứ hối thúc bước chân hắn mau đến thật nhanh để gặp nàng.

Màn đêm buông xuống, thời tiết cũng lạnh dần, nha hoàn chuẩn bị giường cho Nguyên Linh xong xuôi cũng rời khỏi phòng. Hôm nay nàng không muốn ngủ sớm như mọi ngày, liền tiến về phía một rương đồ đặt ở góc phòng, lấy ra một cây đàn bằng ngọc màu xanh lam đặt lên bàn. Những ngón tay của nàng bắt đầu di chuyển trên dây đàn rồi khẽ gảy lên khúc nhạc du dương nhưng lại đượm buồn, tiếng đàn thể hiện tâm trạng của người đánh đàn. Thật bi ai và thê lương! Nàng không biết mình đã đánh đàn bao lâu nữa, ngón tay nàng sưng đỏ và dây đàn dường như không chịu nổi nữa đã đứt cứa vào tay nàng.

Nguyên Linh chưa kịp phản ứng gì thì bàn tay nàng bị nắm chặt và có ai đó đang băng bó cho nàng, chuyện gì đang xảy ra? Nàng chợt nhìn thấy mái tóc trắng lướt theo gió đến trước mặt mình, cảm giác quen thuộc này cứ như thế đến thật nhanh đến mức nàng lập tức rụt tay lại, người đang băng bó cho nàng sững sờ với hành động này nhưng cũng ngồi xuống ghế đối diện với nàng.

“Tam gia quá bộ đến sao không báo trước, để thiếp thân chuẩn bị tiếp đón ngài chu đáo.” Nàng quay mặt đi và rụt tay về không cho hắn băng bó tiếp, nàng không muốn nhìn khuôn mặt băng lãnh này.

“Nếu ta báo trước thì ta sẽ không nhìn thấy cảnh ngươi tự hành hạ bản thân mình như thế.” Hắn vươn tay nắm lấy tay nàng tiếp tục băng bó “Ngươi vì sao lại bị bỏng?”

“Do ta không cẩn thận để trà đang nóng đổ lên tay thôi.”

“Lúc nào?”

“Ngài biết để làm gì?”

“Vì ta là tướng công của ngươi.” Hắn muốn nhắc cho nàng nhớ, dù hắn có làm gì nàng thì hắn vĩnh viễn là tướng công của nàng.

“Sáng nay cùng các vị muội muội uống trà vô ý để bị bỏng.”

“Là thật?” Nói dối, nàng làm sao qua được mắt hắn.

“Thật.” Nàng gật đầu.

Hắn đưa bàn tay bị bỏng lên bờ môi lạnh lẽo của mình và đặt lên đó một nụ hôn. Thật là không biết chăm sóc bản thân, hắn cứ nghĩ rằng nàng ở đây sẽ sống tốt hơn là ở Đông Nhiên viện nhưng lại không biết chú ý đến bản thân chút nào “Ngày mai dọn về Đông Nhiên viện, Vũ lâu.” Hắn nói. Nguyên Linh cả kinh, nàng vừa nghe hắn nói cái gì vậy? Hắn muốn nàng dọn về nơi đó để nàng sống khổ sở hơn bây giờ sao? Các vị muội muội nói Đông Nhiên viện ngoài hắn và Bạch Ngọc ra rất hiếm khi có hạ nhân được ra vào. Đó được gọi là cấm địa, cả bọn họ cũng ít được lui tới “Ngươi không bằng lòng?” Hắn hỏi.

“Vì sao lại muốn ta chuyển về Đông Nhiên viện?” Nàng hỏi.

“Ngươi là thê tử của ta, không thể cứ sống ở Bắc Nhiên viện của Dương gia được. Như thế chẳng khác gì nói ta ngược đãi ngươi đến mức phải qua Bắc Nhiên viện sống.”

“Nhưng...”

“Không nhưng gì cả, bây giờ chuyển qua đó luôn.” Không đợi nàng nói hay giải thích bất kỳ câu nào, hắn ôm nàng vào lòng rồi thi triển kinh công bay qua cửa sổ biến mất trong đêm.

Vẫn là lòng ngực to lớn này, vẫn là sự ấm áp này, vẫn là khoảnh khắc chỉ có hai người, nó khiến nàng nhớ nhung, nàng ước thời gian hãy ngừng lại để khoảnh khắc này mãi mãi đừng trôi. Không biết ngày mai sẽ ra sao, không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng vào thời điểm này nàng nhận mình đã động tâm nam nhân lãnh khốc này. Không thể ngăn cảm xúc của mình, không thể ngăn trái tim mình hướng về ai đó, lòng nàng đã bị nam nhân lãnh khốc này giam cầm lúc nào không hay.

Có lẽ nàng không thể nói ra tình cảm này, bởi nàng đã từng thề sẽ không động tâm với hắn và có lẽ hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ chấp nhận nàng, người hắn yêu mãi mãi chỉ có Hoàng Phủ Thanh Tịnh và nàng mãi mãi là người đến sau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.