Chương 20: Độc nhất nam nhân tâm.
Trước mắt mình là một nơi xa lạ không phải là Đông Nhiên viện, nơi này là thảo nguyên hoa nở rộ trải dài trăm dặm và rất ấm áp. Hắn đặt nàng xuống đất, tay vẫn nắm chặt nàng dẫn nàng đi đến một ngôi nhà trúc ở giữa rừng hoa và bảo nàng ngồi ở đó đợi hắn. Nàng nhìn xung quanh, đây dường như là một đáy cốc mà không ai biết và lui tới, vì sao hắn lại đưa nàng tới đây? Nhìn những loài hoa ở đây, nàng biết không phải là hoa bình thường, có loại độc loại không.
“Đây là Vô Tình cốc.” Hắn nói, trên tay bưng một khay trà và bánh.
“Tại sao nó lại có tên Vô Tình cốc?” Nàng hỏi.
“Vì nơi này không ai biết, không có đường vào, chỉ có thể nhảy từ vực cao kia xuống mới có thể vào cốc nhưng nhảy xuống chưa chắc toàn mạng để nhìn thấy đáy cốc, cho nên nó mới có tên là Vô Tình cốc.”
“Tại sao ngài lại biết nơi này?”
“Lúc nhỏ ta vô tình rơi xuống đây, may mắn nhờ có nội công cao cho nên mới bảo toàn tính mạng. Ở đây có rất nhiều loại hoa độc, đối với người thường là độc chết nhưng đối với ta lại là dược giúp thương thế của ta hồi phục và tăng nội công. Chẳng lâu sau ta đã tìm được cách rời khỏi cốc và từ đó nơi này chính là nơi ta hay lui tới mỗi khi mệt mỏi.”
“Không ai biết nơi này?”
“Chỉ có ta và Hoàng Phủ Thanh Tịnh là biết.”
Lại là nữ nhân đó, đúng là nàng ta quan trọng đối với hắn.
“Tịnh nhi rất giống hoa độc nhưng lại không độc.”
“Vậy sao.”
“Ngươi nhìn giống như loài hoa rất bình thường nhưng lại rất độc.” Hắn ngắt một bông hoa nhìn có vẻ rất đẹp rất thơm đưa tới trước mặt nàng và nói.
“Ý tứ của ngài là sao?”
“...” Hắn không đáp, chỉ nhìn nàng rồi đứng dậy đi về phía rừng hoa kia nói vọng lại
“Trông ngươi rất bình thường rất vô hại nhưng ngươi lại khiến ong bướm không ngừng vây quanh ngươi cứ như lưu luyến không muốn rời. Ngươi chính là loài hoa độc, độc chết tâm của những nam nhân khi nhìn thấy ngươi.”
Nếu như nàng là loài hoa độc, độc chết tâm của các nam nhân vậy thì tại sao nàng không thể độc chết tâm của nam nhân lãnh khốc này? Là do nàng không đủ độ độc hay do nam nhân này còn độc hơn nàng? “Nếu ta là loài hoa độc vậy tại sao không thể độc chết tâm của ngài?” Nàng nói lớn.
Câu hỏi của nàng làm hắn im lặng.
“Ta nghĩ rằng vì trong tâm của ngài đã có sẵn giải dược cho nên độc của ta không thể nào độc chết tâm ngài...” Nàng lắc đầu cười khổ. Đúng vậy, trong tâm của hắn đã có giải dược thì làm sao nàng có thể độc chết tâm hắn. Giải dược này rất mạnh, mạnh đến mức có thể khiến cho độc của nàng không có tác dụng với hắn.
“Linh!” Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng nhưng lại gọi với giọng băng lãnh kia.
“Tam gia?” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.”Nếu không nhờ giải dược đó, có lẽ giờ đây ta sẽ không đứng được trước mặt ngươi.”
Đây là ý tứ gì?
Chẳng lẽ hắn muốn khẳng định rằng tình yêu của hắn đối với Hoàng Phủ Thanh Tịnh là mãi mãi không thay đổi, nàng vĩnh viễn không thể ngự trị trong lòng hắn “Tam gia! Ta muốn ngủ rồi, xin ngài hãy đưa ta trở về.”
“Ừ.”
Hắn lại một lần nữa ôm lấy nàng rồi bay khỏi cốc, nhưng cái ôm này với nàng đã không còn ấm áp nữa, nàng ước thời gian này hãy trôi qua nhanh đi, nếu không nàng sẽ không chịu nổi mà khóc thét lên mất. Người ta nói lòng dạ nữ nhân độc như rắn rết nhưng với nàng lòng dạ nam nhân này còn độc hơn cả mọi chất độc trên đời này, là độc nhất nam nhân tâm. Có lẽ chôn sâu thứ tình cảm này nàng phải bóp chết nó, nếu không cả đời này nàng vĩnh viễn sẽ sống trong tịch mịch và bi thương...
Sáng hôm sau.
Bắc Nhiên viện, Hương lâu.
“Linh tỷ tỷ đâu?” Nguyên Lang tức giận quát lớn, chỉ trong một đêm mà Nguyên Linh đã biến mất, là ai là kẻ nào to gan dám vào Du Nhiên phủ bắt người.
“Bẩm thập lục gia, thuộc hạ là người của tam gia đến dọn đồ của tam phu nhân qua Đông Nhiên phủ, Vũ lâu.” Ám vệ Thuần Phong của Bạch Vũ dẫn theo đám hạ nhân đến Bắc Nhiên viện, Hương lâu dọn đồ của tam phu nhân.
“Cái gì? Đông Nhiên viện, Vũ lâu? Đó không phải là chỗ ở của tam gia sao?” Nguyên Lang cả kinh, sau đó một mạch thẳng tiến Đông Nhiên viện để gặp tỷ tỷ của mình.
Đông Nhiên viện, Vũ lâu.
Nguyên Linh sau một giấc ngủ dài cũng đã tỉnh dậy. Đêm qua hắn đưa nàng đến Vô Tình cốc chỉ để nói chuyện như thế thôi sao?
“Tam phu nhân nên rời giường.” Là một giọng nói của một nữ tử.
“Ngươi là ai?” Nàng hỏi.
“Nô tỳ là Hạ Nhi, nha hoàn trong Vũ lâu.”
Nguyên Linh hơi kinh ngạc, các vị muội muội có nói qua ngoài bốn lâu Mặc, Ngọc, Ức, Phù của Bạch Ngọc ra thì bốn lâu còn lại Phong, Vũ, Tuyết, Luyến của Bạch Vũ không hề có bất kỳ hạ nhân hay nha hoàn nào cả. Vì sao lại xuất hiện cái nha hoàn tên Hạ nhi này?
“Nô tỳ biết là phu nhân đang thắc mắc vì sao nô tỳ ở đây, thực ra nô tỳ là ám vệ nữ được tam gia phái đến để chăm sóc và bảo vệ phu nhân. Ngoài nô tỳ ra còn có bốn người nữa là Đông Nhi, Tây Nhi, Bắc Nhi, Nam Nhi sẽ thay phiên nhau chăm lo cho phu nhân.”
“Gọi ta là chủ tử là được rồi.” Một tiếng phu nhân, hai tiếng phu nhân khiến nàng phiền chết với cách gọi này.
“Nếu người đã muốn như thế thì nô tỳ sẽ vâng lời, thưa chủ tử.” Hạ Nhi cười đáp.
“Ừ.” Đây là lần đầu tiên có người nói chuyện khiến nàng cảm thấy thích thú, nhẹ nhàng cười với Hạ Nhi rồi nàng cũng bắt đầu rời giường.
“Thứ lỗi cho nô tỳ nói thêm một câu nữa.” Hạ Nhi xin phép nàng.
“Cứ nói.” Nàng gật đầu.
“Nụ cười của chủ tử khiến người khác phải say mê, mỗi lần chủ tử cười mọi thứ xung quanh dường như có sức sống. Hà cớ gì chủ tử lại không cười mà cứ u buồn?”Cái nha hoàn này thật là lắm chuyện nha nhưng nàng thích, cười lớn thành tiếng, nàng nói “Có ai nói ngươi lắm chuyện chưa?”
“Dạ chưa, chủ tử là người đầu tiên.”
“Ngươi cũng là người đầu tiên khiến ta bật cười đó.”
Nàng là có ý tứ gì?
Hạ nhi tròn mắt nhìn nàng nhưng lại bị cuốn vào nụ cười ôn nhu đó. Suốt bao nhiêu năm làm ám vệ cho tam gia, lần đầu tiên có người khiến Hạ Nhi phải ngước nhìn và tự thề với lòng mình: dù cho có phải hy sinh cả tính mạng, Hạ Nhi này cũng sẽ bảo vệ nữ nhân trước mặt mình.
“Hạ Nhi! Nên rời giường rồi.” Nàng nhắc nhở Hạ Nhi đang tròn mắt đứng hình nhìn nàng.
“Dạ chủ tử.”
Nguyên Linh không biết bên ngoài đang có người theo dõi nàng, bóng trắng cứ im lặng nhìn nàng cười tươi với một cái nha hoàn mà trong lòng thống hận vì sao nụ cười ấy chưa bao giờ thuộc về hắn? Nụ cười ấy tuy không làm khuynh đảo chúng sinh nhưng làm người khác phải say mê không thể nào thoát được. Nụ cười ôn nhu động lòng người, nụ cười khiến cho tâm hắn nổi lên ý niệm phải có bằng được nàng, phải giữ chặt lấy nàng, không thể buông nàng ra, không cho phép nàng rời khỏi hắn.
“Nguyên Linh!” Tiếng gọi của Nguyên Lang vang khắp Đông Nhiên viện, bóng trắng lập tức biến mất. Nguyên Lang chạy thẳng một mạch vào Vũ lâu và tìm phòng của Nguyên Linh, y không thể để cho tỷ tỷ của mình ở cái nơi lạnh lẽo này, không thể để tỷ tỷ ở gần nam nhân này, nếu không tỷ tỷ sẽ phải thương tâm mãi.
Đang thay y phục, nghe thấy giọng Nguyên Lang, nàng chỉ lắc đầu thở dài, nàng biết thể nào y cũng sẽ đến đây tìm nàng hỏi cho ra lẽ. Hạ Nhi không biết vì sao chủ tử thở dài nhưng nghe giọng thập lục gia có vẻ rất tức giận nên nhanh chóng mặc y phục vào cho chủ tử rồi chải tóc cho nàng.
Cửa phòng mở lớn, Nguyên Lang bước vào với vẻ mặt tức giận nhìn Nguyên Linh vẫn bình thản ngồi trước gương cho nha hoàn chải tóc, mà y tự hỏi liệu nàng có biết bản thân đang làm gì không?
“Lang! Hôm nay ta muốn rời phủ đi dạo, ngươi, Yến nhi và Thi Thi có thể bồi ta được không?” Giọng nói của nàng vẫn cứ như mọi chuyện chưa hề xảy ra.
“Tỷ tỷ.” Nguyên Lang tức giận gầm lên.
“Nguyên Lang!” Nàng cũng quát lớn “Đi chuẩn bị đi.”
“Nhưng mà.....”
“Nguyên Lang! Lời của ta nói ngươi không nghe sao?”
“Được, ta đi chuẩn bị xe ngựa.” Nguyên Lang rời đi.
Nguyên Linh bảo Hạ nhi chuẩn bị những vật dụng cần thiết để đi dạo, chỉ là Hạ Nhi đang phân vân không biết có nên chuẩn bị hay không vì chủ tử chưa xin phép tam gia đã tự ý rời phủ.
“Ngươi nhanh đi chuẩn bị, ta sẽ nói lại với tam gia sau.”
“Dạ chủ tử.”
Những ngày gần đây thời tiết buổi sáng ở Đông Liêm dần ấm áp, Nguyên Lang đánh xe ngựa đưa cả ba nữ nhân Nguyên Linh, Dương Yến, Sở Thi Thi đến một thảo nguyên phía thành nam, một thảo nguyên cỏ mọc xanh rì, gió thổi nhẹ nhàng man mát. Các ám vệ cưỡi ngựa theo sau bọn họ để đảm bảo sự an toàn cho chủ tử của mình: Phỉ Chu và Tân Chu của Bạch Ngọc, Ba Tư, Nặc Tư, Phổ Tư của Nguyên Lang, Hạ Nhi, Đông Nhi, Nam Nhi của Bạch Vũ.Hạ Nhi theo sự phân phó của Nguyên Linh, trải một tấm vải xuống nền cỏ xanh cạnh một cây cổ thụ đang toả bóng râm mát và bày điểm tâm ra. Sau đó cả bốn người bọn họ ngồi xuống thưởng thức điểm tâm do chính tay Sở Thi Thi làm.
“Hạ Nhi! Ngươi đem chỗ điểm tâm còn lại cho những người khác cùng ăn đi.” Nguyên Linh nói.
“Chủ tử điều này không được, bọn nô tỳ chỉ là những kẻ thấp hèn làm sao có thể ăn thức ăn của các vị chủ tử được.” Hạ Nhi quỳ xuống nói.
“Nha hoàn cũng là người, ám vệ cũng là người, chủ tử cũng là người, hà tất gì phải câu nệ thứ bậc khi đã rời khỏi phủ. Nếu đã ra khỏi phủ rồi thì hãy tận hưởng những giây phút bình yên này đi, đừng bỏ lỡ chúng như vậy.” Nàng đáp rồi hối thúc Hạ Nhi mang điểm tâm cho những ám vệ đang đứng cách đó không xa cùng ăn “Mau mang điểm tâm cho bọn họ đi, ta cho phép các ngươi.”
“Tạ chủ tử.”
Đợi Hạ nhi mang điểm tâm đi, Nguyên Linh ngẩng đầu lên nhìn trời cao trong xanh với những ánh nắng dịu dàng, thật bình yên làm sao “Nguyên Lang, ngươi có thể nói được rồi.” Nàng lên tiếng.
Bây giờ tâm tình của Nguyên Lang có vẻ đã ổn lại, y nhấp một ngụm trà rồi hỏi “Có phải tỷ tỷ đã yêu nam nhân lãnh khốc ấy?”
Câu hỏi của Nguyên Lang không làm cho nàng ngạc nhiên, vì nàng thừa biết y đang nghĩ gì, nàng chỉ im lặng khẽ cười mà thôi.
“Vì lý do gì mà yêu?” Y lại hỏi.
“Đôi khi những hành động nhỏ nhặt nhất cũng khiến con người ta động tâm lúc nào không hay.” Nàng đáp, nàng yêu hắn không vì cái gì cả. Không vì hắn giàu có, không vì hắn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, chỉ đơn giản yêu hắn vì những cái ôm ấm áp khiến cho nàng không khỏi nhớ nhung, không khỏi ước ao thời gian hãy ngừng lại. Yêu chính là đau, chính là bi thương và thống khổ, vì yêu mà con người ta cũng có thể sinh ra hận thù.
“Tỷ tỷ...” Dương Yến lên tiếng.
“Sao vậy Yến nhi?” Nàng hỏi.
“Không phải tỷ đã hứa với tam ca rồi sao?” Dương Yến nhắc nhở nàng.
“Ta biết chứ, cho nên ta đã quyết định chôn sâu thứ tình cảm tội lỗi này vào sâu trong đáy lòng, ta sẽ không thể để nó nảy mần.” Nàng thở dài nói.
Mọi người im lặng, không ai nói với ai điều gì, chỉ đơn giản họ không biết nên nói gì với nhau. Từng cơn gió cứ thổi thật nhẹ nhàng làm những chiếc lá trên cây xào xạc, cảm giác bình yên hiếm hoi suốt hai mươi năm qua nàng mới có được.
“Hãy tận hưởng cảm giác này đi, vì không biết bao giờ chúng ta sẽ lại được tận hưởng nó.” Nguyên Linh cười thật tươi và nói. Sẽ có một ngày nào đó, nàng sẽ phải đối mặt với những phong ba bão tố. Nếu nàng còn được tận hưởng cảm giác này thì hãy để nàng tận hưởng nó hết ngày hôm nay nữa thôi...
Ánh chiều tà buông xuống, Nguyên Lang đánh xe ngựa đưa cả ba nữ nhân trở về Du Nhiên phủ.
Sau khi trở về, Dương Yến cùng Sở Thi Thi đưa Nguyên Linh về Đông Nhiên viện. Khi đi ngang qua một hoa viên nhỏ ít người lui tới, bọn họ nghe có hai người đang nói chuyện với nhau. Nguyên Linh biết giọng của hai người đang nói chuyện với nhau, nàng mãi mãi khắc ghi trong lòng hai con người này, đó chính là Bạch Vũ và Hoàng Phủ Thanh Tịnh.”Vũ ca! Muội cho đến bây giờ vẫn không hiểu vì sao huynh lại đột ngột thành thân?”
“Chẳng phải muội luôn muốn ta thành thân sao?”
“Với nữ nhân khác thì không sao nhưng người huynh thành thân lại là Nguyên Linh.”
“Tại sao ta không thể thành thân cùng nàng ấy?”
“Huynh là không hiểu ý muội hay đang cố tình không hiểu? Nguyên Linh là tỷ tỷ của Nguyên Lang, người mang số mệnh mẫu nghi thiên hạ, huynh thành thân cùng nàng chính là đã phá hoại số mệnh của nàng chống lại ý trời, hoạ vô đơn chí.”
“Vậy sao?”
“Huynh....”
“Ta không thành thân cùng Nguyên Linh thì sẽ thành thân cùng muội sao?”
“........”
“Tịnh nhi! Muội cũng sắp làm mẫu thân rồi, đừng xen vào chuyện của ta nữa. Dù sao ta cũng không muốn chen vào tình cảm của phu thê các người. Đừng làm ta khó xử.” Hắn muốn rời đi nhưng bị nàng ta nắm tay níu lại.
Trước mắt Nguyên Linh chính là cảnh tượng Hoàng Phủ Thanh Tịnh đang hôn Bạch Vũ, phu quân của nàng. Bọn họ làm vậy là sao? Bọn họ đang có mối quan hệ bất chính kẻ có phu quân người có thê tử. Tim nàng đau quá, có ai nói cho nàng biết đi... nàng phải làm gì đây?
Nguyên Lang sau khi cất xe ngựa cũng nhanh chóng đi đến Đông Nhiên viện, y đuổi theo ba nữ nhân đang đứng im lặng nhìn về một hướng và y chết điếng người khi thấy cảnh tượng trước mắt. Cả hai người bọn họ là đang làm cái gì thế? Rồi y quan sát xung quanh và thấy có hai bóng người khác, y biết đó là Đại đương gia chủ mẫu Bạch Tuệ và Long Thiên Hàn.
Y quay nhìn Dương Yến và Sở Thi Thi đang lặng người, chỉ thấy Nguyên Linh nhắm mắt lại, nàng là người mù có lẽ sẽ không thấy cảnh này. Nhưng Nguyên Lang nào biết mắt nàng đã sáng lại và nàng đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng nên quay về phòng của mình “Đi thôi. Ta mệt rồi.”
“Tỷ tỷ...” Bọn họ không ai dám nói gì, đưa Nguyên Linh về phòng.
Bạch Vũ đứng hình trước hành động của Hoàng Phủ Thanh Tịnh, tại sao cô lại làm vậy? Cô đang đưa mối quan hệ của bọn họ vào mối quan hệ bại hoại nhất. Hắn đẩy mạnh Hoàng Phủ Thanh Tịnh ra, hành động này của cô khiến hắn tức giận chứ không phải là vui sướng “Ngươi vừa làm cái gì vậy?” Hắn lớn tiếng quát.
“Muội yêu huynh!” Lời thổ lộ của cô đã vang đến tai của Nguyên Linh.
Bước chân của nàng đột nhiên dừng lại, nàng vừa nghe cái nữ nhân kia nói... cô ta yêu hắn? Cô ta yêu Bạch Vũ, cô ta yêu cái nam nhân lãnh khốc đó... cô ta yêu phu quân của nàng... Tim càng lúc càng thắt lại, đau quá, có ai cứu nàng ra khỏi cảm giác này không?
“Linh tỷ tỷ?” Tiếng hét của Dương Yến làm cho Bạch Vũ quay về hướng phát ra âm thanh đó, là Dương Yến, Sở Thi Thi, Nguyên Lang và... người đang ngất xỉu dưới đất kia... là Nguyên Linh. Nàng đã nghe hết mọi chuyện rồi sao?
Mặc kệ nàng có nghe hay không nhưng nàng đã ngất xỉu rồi, hắn phải mang nàng về phòng. Bạch Vũ thật nhanh bỏ mặc Hoàng Phủ Thanh Tịnh đang im lặng nhìn mọi việc xảy ra, khi hắn đến chỗ Nguyên Linh và muốn bế nàng lên thì Nguyên Lang đã đẩy mạnh hắn khiến hắn ngã xuống đất và y bế nàng lên, ánh mắt oán hận nhìn hắn “Ngươi đừng chạm bàn tay dơ bẩn của mình vào người tỷ tỷ ta, thật ghê tởm.” Y buông lời cay độc rồi bế Nguyên Linh đi, y không muốn đưa nàng đến Đông Nhiên viện nữa, y sẽ đưa nàng trở lại Bắc Nhiên viện. Nếu như nàng nhìn thấy nam nhân kia thì y không biết trái tim nàng sẽ chịu nổi nữa không.Bạch Vũ bị đẩy ngã thất thần đứng dậy, Dương Yến và Sở Thi Thi không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn điểm nhẹ mũi chân biến mất. Lúc này chỉ còn một mình Hoàng Phủ Thanh Tịnh đứng đó, cả hai người tiến lại gần nàng ta.
Dương Yến xưa nay vốn chưa từng nổi giận với bất kỳ ai nhưng lần này tiểu thập lục thật sự tức giận rồi. Tay giơ lên cao, dùng hết sức của mình để giáng xuống khuôn mặt đáng ghét kia một tiếng nhưng cái tát của tiểu thập lục không giáng xuống nữ nhân đó mà là Long Thiên Hàn. Từ lúc nào y đã xuất hiện ở đây?
“Long Thiên Hàn tránh ra.” Dương Yến quát lớn.
“Ta sẽ không tránh, muốn đánh ngươi cứ đánh ta, đừng đánh cô ấy.” Y đáp.
“Là ngươi ép ta.” Những ngón tay của Dương Yến bắt đầu kêu lên răn rắc, đôi mắt vốn không có tạp nhiễm giờ đây chứa đầy hận ý muốn giết chết kẻ trước mắt mình. Đã quá lâu tiểu thập lục chưa luyện công, hôm nay tiểu thập lục phải tìm người luyện công thôi, môi giơ lên tạo thành nụ cười quỷ dị như kẻ khát máu.
“Yến nhi. Dừng lại!!!” Là giọng của Nguyên Lang.
“Lang ca. Để thiếp giết nữ nhân này.”
“Nàng đã hứa với ta sẽ không để bàn tay mình dính máu nữa sao?”
“Nhưng....”
“Yến nhi! Tỷ tỷ quan trọng hơn, còn nữ nhân kia hãy để cho đại đương gia định đoạt.”
Vì lời hứa giữa tiểu thập lục và y, cho nên tiểu thập lục sẽ tha cho cái mạng chó của ả nữ nhân đê tiện không biết xấu hổ kia. Thu tay lại ống tay áo, tiểu thập lục tức giận chỉ thẳng mặt ả nữ nhân Hoàng Phủ Thanh Tịnh quát lớn “Cho dù ngươi có là con của Bát Đại Diêm Vương nhưng ngươi không xứng đáng đứng chung hàng ngũ với gia tộc bọn ta, thứ dơ bẩn như ngươi đáng lẽ ngay từ đầu ta nên phản đối không cho ngươi bước vào Du Nhiên phủ mới đúng. Nữ nhân đê tiện không biết xấu hổ.”
Mắng chửi xong, Dương Yến kéo tay Sở Thi Thi từ nãy giờ lặng thinh không nói gì rời khỏi nơi bẩn thỉu đó. Nếu tiểu thập lục còn đứng ở nơi bẩn thỉu thì không biết bản thân sẽ không kìm chế được mà rat ay giết ả nữ nhân đê tiện đó. Thật là chướng mắt!
Sáng hôm sau, hoa viên nhỏ ấy bỗng dưng bốc cháy, mọi người không biết tại sao tiểu thập lục luôn ngoan ngoãn hiền lành lại phóng hoả thiêu rụi hoa viên đó.
Bắc Nhiên viện, Hương lâu.
“Tỷ tỷ xin tỷ hãy mở cửa ra!” Nguyên Lang đập cửa rầm rầm nhưng bên trong đã cài chốt lại.
“Linh tỷ tỷ làm ơn hãy để bọn muội vào.” Dương Yến cũng năn nỉ người bên trong hãy mở cửa.
Trên giường lớn, có người đang quấn mình trong chăn và khóc, cảnh tượng ngày hôm qua cứ hiện hữu trong đầu nàng không sao biến mất được. Nàng phải nên vui mừng khi tình cảm của hắn đã được nữ nhân đó chấp nhận.
Tại sao nàng lại khóc?
Tại sao nàng lại đau cơ chứ?
“Tỷ tỷ ơi... ta cầu xin tỷ... hãy mở cửa ra đi...” Nguyên Lang mệt mỏi quỳ rạp trước cửa phòng của Nguyên Linh, y biết bây giờ nàng đang rất đau khổ.
“Các người đi hết đi... ta muốn ở một mình...” Bên trong vọng ra tiếng nói, nàng muốn đuổi hết mọi người đi, nàng muốn được yên tĩnh.
Dương Yến nắm lấy tay Nguyên Lang lắc đầu, bây giờ cho dù có nói gì đi chăng nữa thì Nguyên Linh nhất định sẽ không nghe, cách tốt nhất là hãy để cho nàng yên tĩnh mà suy nghĩ...
Hỡi trời,
Ta nguyện cùng chàng tương tri,
Mãi mãi chẳng phân ly,
Núi chưa mòn,
Sông chưa cạn,
Hè mưa tuyết,
Trời đất hợp,
Mới cùng chàng biệt ly...