Luyến Ái Ảo Mộng Chi Thần Tập 1

Chương 8: Chương 8: Điều kiện (1)




Chương 7: Điều kiện.

---

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Một thân ảnh mỹ lệ lả lướt bước vào tẩm cung của Long Quân Hồ, trên khuôn mặt ả ta hiện rõ sự vui sướng.

“Hôm nay Trịnh Quý phi đến tẩm cung của trẫm làm gì?” Ông lạnh lùng hỏi, một cái liếc mắt cũng không thèm liếc ả nữ nhân đang quỳ dưới đất kia.

“Thần thiếp nghe nói thân thể của hoàng thượng mấy ngày nay không được tốt. Cho nên mới đích thân nấu canh gà cho hoàng thượng tẩm bổ.” Dứt lời, ả Trịnh Quý phi Trịnh Lan bưng một cái khay, trên đó có một bát canh nóng dâng lên cho Long Quân Hồ.

“Nếu không còn gì nữa thì ngươi có thể lui xuống. Trẫm muốn nghỉ ngơi.” Ông ngồi xuống nhuyễn tháp nhưng không hề nhìn ả dù chỉ một lần. Ngoài mặt ông không hề biểu hiện sự chán ghét nhưng bên trong ông cực kỳ chán ghét ả nữ nhân kinh tởm này.

“Vậy thần thiếp xin cáo lui.”

Đợi ả Trịnh Lan rời đi hẳn, Long Quân Hồ phân phó thái giám và thị vệ, dù cho có bất kỳ chuyện lớn hay nhỏ xảy ra trong cung cũng đều mặc kệ không được làm phiền tới giấc ngủ của ông. Đêm nay có lẽ sẽ rất dài, ông cần sự yên tĩnh...

---

Màn đêm buông xuống, kinh thành Thần Long trở nên yên tĩnh đến tịch mịch. Từ trong màn đêm đen tối xuất hiện những bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, lớn có nhỏ có, nam có nữ có. Tất cả những bóng đen ấy đều hướng về một nơi, đó là phủ thái sư Cố Trường Kiệm.

Những tiếng cười man rợ vang lên, những tiếng gào thét than khóc cũng hoà chung lại. Người gõ kẻng đêm nghe thấy âm thanh cười quỷ dị lập tức rẽ sang ngã khác mà đi. Đây không phải là lần đầu tiên gã gõ kẻng nghe thấy tiếng cười và âm thanh này, tất cả những người gõ kẻng đêm trên khắp Long Hoả quốc đều truyền tai nhau về âm thanh quỷ dị này. m thanh này chính là âm thanh của diêm la tu la, của các đại ma đầu Thất Đại Diêm Vương gia.

Máu! Máu ở khắp nơi, máu chảy khắp nền đất lạnh lẽo. Gió cứ thế rít lên và lớn dần như đang gào thét hoà nhịp cùng khung cảnh tàn khốc này. Những thân ảnh trường bào màu đen tuyệt mỹ cười ma mị đến quỷ dị, cười trên sự tàn khốc ác liệt này.

Tiếng van xin, tiếng tru tréo, tiếng la hét tức giận cũng không thể nào áp được những tiếng cười man rợ của bọn họ. Những đôi mắt màu đỏ đầy thích thú trước sự giết chóc này. Giống như những con dã thú đã quá lâu không được uống máu, đói khát đến mức độ không thể kìm chế được sự cuồng dã của mình.

Trong có một thân ảnh nhỏ với đôi mắt đỏ như máu lãnh khốc cầm thiết phiến nhẹ nhàng nhảy múa trong biển máu. Cậu khác với những người còn lại khi vận trường bào bạch y và máu đã nhuộm vạt áo của cậu thành một màu đỏ tươi tuyệt đẹp.

“Tiểu thập tam có vẻ rất thích. Hắc! Hắc! Hắc”

“Hắc! Hắc! Hắc! Sảng khoái!!!!!”

Mặc cho bọn họ chém giết, có hai thân ảnh bạch y một lớn một nhỏ khác lại đi từ tốn vào đại sảnh phòng khách nơi có đầy đủ người của Cố gia. Thân ảnh lớn ngồi xuống ghế chủ đương gia trên cao, nơi có một thân ảnh nữ nhân hồng y đã ngồi chờ sẵn từ lâu. Thân ảnh nhỏ nhàm chán ngồi xuống ghế bên cạnh thân ảnh lớn. Lúc này thân ảnh bạch y nhỏ ở ngoài kia bước vào, trên hai cây thiết phiến máu vẫn nhỏ giọt, cậu từ từ bước vào, toàn thân tỏa ra cổ hàn khí bức người. Đi ngang qua bọn người Cố gia khiến cho bọn họ khiếp sợ, nôn ói bì mùi máu tanh tưởi. Cậu tiến lại gần thân ảnh nhỏ bạch y rồi phịch xuống đất, ôm đầu gối của hắn và nhắm mắt lại như thể mệt rồi muốn ngủ. Nhìn cậu lúc chẳng khác một con mèo con ngoan ngoãn vô cùng đáng yêu nhưng vẻ đáng yêu ấy lại không trọn vẹn bởi bạch y của cậu đã nhuộm đỏ nhuận một mảnh.

“Hãm hại đương triều thứ tướng Nguyên Thanh và cấu kết với nước khác tạo phản là một tội. Sát hại Hoàng Phủ gia tộc là tội thứ hai. Giết Thất Đại Diêm vương Hoa Vô Tình là tội thứ ba. Hại chết đương kim hoàng hậu Long Hỏa quốc Nguyên Mị là tội thứ tư. Làm loạn sơn trang của Bạch đại gia tộc là tội thứ năm. Dối vua, gian dâm sinh ra hai nghiệt chủng là tội thứ sáu. Truy sát hài tử của Đại Diêm vương là tội thứ bảy.” Một bóng đen từ bên ngoài bước vào, y bắt đầu liệt kê những tội danh mà Cố gia phạm phải. Chỉ cần phạm một tội trong bảy tội đó cũng đủ khiến cho cửu tộc Cố gia không thể tồn tại trên đời này.

Nghe những lời buộc tội của hắc y nam nhân đó, Cố thái sư lớn tiếng chống chế “Các ngươi vu khống. Bằng chứng ở đâu?”

“Muốn bằng chứng?” Rồi những bóng đen khác lập tức đi vào ném một bọc vải đen có mùi thối rửa như xác chết ngay trước mặt lão ta. Trong bọc lăn ra những cái đầu đầy máu, lão ta nhận ra đó là những kẻ đồng minh của mình.

“Bọn ta còn chưa giải quyết triệt để Cố gia của ngươi ở một nơi nào đó. Nhưng từ từ rồi cũng sẽ tới lượt bọn chúng thôi.”

“Nhân quả báo ứng, không sớm thì muộn.”

“Rốt cuộc các ngươi muốn gì?” Cố thái sư hét lớn.

Lúc này thân ảnh lớn bạch y mới lên tiếng “Trả thù.” Huynh đệ tốt Nguyên Thanh và Hoàng Phủ Cơ, thất muội Hoa Vô Tình, trên hết nữ nhân ông yêu Nguyên Mị. Đó là những người rất quan trọng đối với ông, đồng cam cộng khổ cùng ông suốt những năm tháng thơ ấu đẫm máu.

“Bọn ta không chỉ là Tứ đại gia tộc mà còn là Thất Đại Diêm vương.”

“Đáng tiếc! Bây giờ chỉ còn lục đại diêm vương thôi.”

“Ngươi biết vì sao không?”

“...” Cố thái sư sợ hãi lắc đầu.

“Vì thê tử của quan Thiên Cơ đại nhân Hoàng Phủ Cơ chính là Đại Hoa diêm vương, thất muội của sáu người bọn ta.”

Cố thái sư nghe như sét đánh ngang tai, bấy lâu nay lão toan tính mưu hại hai gia tộc Nguyên-Hoàng Phủ mà không hề biết phía sau lưng hai gia tộc này có một thế lực lớn như vậy. Nhất là Hoàng Phủ gia tộc, vị nữ nhân mà lão từng muốn thú làm thiếp thứ mười lại là người có lai lịch đáng sợ như vậy. Đúng là gieo nhân nào gặt quả đó, phụ thân lão đã gieo ác nghiệp cho nên bây giờ chính lão đang lãnh hậu quả...

“Rất nhanh thôi những gì thuộc về Nguyên gia sẽ được đòi lại.” Bạch y nam nhân lạnh lùng nói. Rồi ông vung tay lên, tất cả những kẻ trước mặt ông đều ngã gục xuống đất. Trên trán của bọn họ có một chấm đỏ rất nhỏ như kim, miệng sùi bọc, rồi toàn thân đen xì bốc mùi thối rửa. Ông đứng dậy và bước đi “Tiếp theo!”

Hồng y nữ nhân cũng đứng dậy đi theo sau ông, bạch y tiểu nam hài lay nhẹ tiểu nam hài đang gối đầu trên chân mình tỉnh dậy, rồi cùng cậu đi theo sau. Lửa bùng cháy lớn làm cả một mảng trời sáng rực, trong gió vang vọng tiếng cười quỷ dị đến rợn người.

Đừng bao giờ đụng đến người của Tứ đại gia tộc!

Đó là câu nói được tất cả mọi người truyền miệng nhưng có một số kẻ xem thường câu nói đó và hậu quả vô cùng tàn khốc.

---

Long Hỏa quốc năm Lưu Vận thứ mười lăm, cả Long Hỏa quốc bàng hoàng khiếp sợ. Trên các cổng thành có treo một dải băng ghi kín chữ và trên các bảng tin dán đầy giấy. Tất cả đều là liệt kê tội trạng của Cố thái sư và đôi gian phu dâm phụ Trịnh Quý phi.

Và cuối cùng tang lễ của Nguyên Mị Hoàng hậu cũng được diễn ra, cả nước để tang một tháng không được tổ chức tiệc tùng. Nếu ai trái lệnh chém không nhiều lời. Không ai biết nhị hoàng tử, tam công chúa còn sống hay đã chết... Mà bọn họ chỉ nhìn thấy tứ hoàng tử trở về hoàng cung trong tình trạng trầm cảm nặng.

Đứng trên cổng thành, gió đông nhẹ nhàng thổi làm mái tóc đen của mỹ nam nhân bay phất phới. Đôi mắt nâu cô quạnh nhìn xuống kinh thành Thần Long, rồi lại nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Sóng gió bây giờ chỉ mới tạm lắng xuống mà thôi nhưng những người thân của y cũng không còn trên đời này nữa “Mị nhi! Ta sẽ chăm sóc tốt cho hài tử chúng ta. Hãy yên nghỉ...” dứt lời, y lấy từ trong người ra một mảnh ngọc có chữ 'Nguyên' và nói “Hãy giao nó cho hài tử của ngươi. Một ngày nào đó hắn sẽ tìm được nàng. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ...” Ngay từ đầu y biết phía sau mình có sáu thân ảnh đang đứng, y hướng bạch y nam nhân trao mảnh ngọc bội.

Bạch y nam nhân kinh ngạc hỏi y “Từ bao giờ ngươi...?”

“Ta sớm biết tất cả.” Y thở dài.

“Vì sao ngươi...”

“Cái gì không thuộc về mình, mãi mãi sẽ không thuộc về mình. Cho dù có cố gắng thay đổi nó đi chăng nữa thì phải trả giá bằng chính bản thân mình. Quy luật bất biến của tạo hóa, có vay có trả, mượn một trả một trăm, cuộc đời ngắn ngủi hà tất gì phải tạo nghiệp chướng quá nhiều. Ai cũng có số mệnh của mình...” Gió nổi lên thổi vạt áo màu vàng bay phấp phới, bánh xe vận mệnh vốn rất nghiệt ngã. Dù cố đảo ngược nó cũng không thể nào đổi lại được kết quả như ý muốn của mình. Có thể thay đổi được kết quả thì sao chứ nhưng khi nhìn thì đã không ai bên cạnh. Vậy cố gắng thay đổi để làm gì? Cái gì cũng có cái giá của mình...

---Năm năm sau---

---Hoả Vân thành, núi Luân Sĩ---

“Lang ca! Lang ca!!!!” Một giọng nói trong trẻo như chim hót vang lên khắp hành lang dài quanh co, thân ảnh bạch y nữ tử nhẹ nhàng chạy khắp hành lang.

“Tiểu thư! Xin đừng chạy nữa, nếu không đại thiếu gia sẽ trách phạt nô tỳ. Tiểu thư a~! Xin người đừng chạy nữa~!” Một thân ảnh lam y nữ tử, Mẫn Nhi chạy theo bạch y nữ tử can ngăn.

“A~!” Bạch y nữ tử vấp phải cục đá và ngã về phía trước nhưng nàng lại ngã vào lòng ngực rắn chắc và ấm áp. “Đã nói muội bao nhiêu lần là không được chạy trên hành lang rồi. Sao muội lại không nghe lời như vậy hả Nguyên Linh?” Một giọng nói lãnh băng vang lên trên đỉnh đầu của nàng, người nàng ngã vào chính là ca ca nàng Nguyên Lang. Y cảm thấy không vui khi nhìn thấy nàng chạy nhảy trên hành lang, như thế vô cùng nguy hiểm. Nếu nàng bị té và bị thương thì sao đây?

“Người ta nghe nói huynh trở về nên người ta mới chạy ra đón nha~!” Bạch y nữ tử, Nguyên Linh nũng nịu dụi dụi vào lòng y, nàng giống như một con mèo con thích làm nũng, thích dựa dẫm vào người khác.

“Muội đó, càng lúc càng thích làm nũng.” Nguyên Lang lấy ngón tay điểm nhẹ lên trán nàng, có phải y đã nuông chìu nàng đến hư rồi không. Nhưng chỉ cần nàng vui vẻ như bây giờ, cho dù có nuông chìu nàng đến hư cũng không sao.

Năm năm đã trôi qua, mọi thứ đã dần thay đổi. Năm năm trước khi y mang nàng đến đây, nàng đã khóc nhiều đến mức không còn nước mắt mà chỉ có huyết lệ tuôn rơi. Chính vì thế mà nàng đã không còn nhìn thấy được ánh sáng nữa và cũng từ đó nàng trở nên thích dựa dẫm nhiều hơn. Tuy rằng y và nàng khôi phục lại danh phận của mình nhưng y không thể dùng danh phận này để kinh thương bên ngoài, cho nên y đã lấy họ Tiêu để che đi thân phận thật của mình. Năm năm gây dựng một cửa hàng gốm sứ nổi tiếng danh chấn thiên hạ, năm năm chịu đủ mọi khổ cực và đôi lúc tưởng chừng như rơi xuống bờ tuyệt vọng. Năm nay y và nàng đã mười tuổi. Ngoài việc kinh thương gốm sứ ra thì y còn giúp cho Nguyên Linh duy trì và phát triển cửa hàng hương liệu vốn đã có sẵn từ trước trở thành một tửu lâu lớn nhất Hoả Vân thành.

“Bẩm thiếu gia! Sổ sách đã được mang tới.” Lão quản gia, A Tôn chạy đến báo cáo cho Nguyên Lang.

“Ừ!” Nguyên Lang gật đầu rồi ôm Nguyên Linh quay gót đi.

Trong sảnh lớn phòng khách của Tiêu gia lúc này có rất nhiều quản sự thuộc các cửa hàng gốm sứ khắp nơi trong Long Hoả quốc, Nguyên Lang và Nguyên Linh ngồi trên ghế chủ đương gia nhìn các quản sự bẩm báo.

“Bẩm đại thiếu gia! Phong Hương lâu đưa đến mảnh ngọc bội của Sở tiểu thư nói muốn gặp tiểu thư có việc gấp.” Quản sự Phong Hương lâu dâng ngọc cho Nguyên Lang.

Nhìn mảnh ngọc, Nguyên Lang biết đây là của Nguyên Linh. Nếu không phải người quan trọng đối với nàng thì nàng sẽ không đưa mảnh ngọc này cho người khác. Vị Sở tiểu thư này chắc hẳn rất quan trọng với nàng “Muội muốn ta giải quyết sao?” y lãnh đạm hỏi ý nàng đang ngồi bên cạnh mình.

“Không thể cứ trốn tránh cả đời được, đến một lúc nào đó chúng ta phải đối diện với sự thật thôi.” Nguyên Linh thở dài đáp.

Câu trả lời của nàng đã bao hàm hết tất cả ý tứ của mình, Nguyên Lang dù muốn dù không cũng phải đưa ra quyết định “Ngày mai chúng ta sẽ đến Phong Hương lâu gặp Sở tiểu thư.”

Sau đó những quản sự khác báo cáo và nộp sổ sách lại cho y xong rồi cũng ra về. Ngồi trên ghế chủ đương gia, Nguyên Lang tiếp tục xem sổ sách, đôi vai nhỏ bé của y đang gánh vác được cả một cơ nghiệp lớn, lại còn đưa Tiêu gia đứng vị trí thứ năm sau tứ đại gia tộc. Từ hai bàn tay trắng mà trong năm năm ngắn ngủi có thể xưng bá thiên hạ, quả thật y không phải là người tầm thường. Phụ thân y và Nguyên Linh là một nhân tài có thể khiến cho tứ đại gia tộc cúi mình kính trọng, ông ấy là đối thủ bất khả chiến bại của Đại đương gia tứ tộc Bạch Tiên. “Bẩm đại thiếu gia! Dương thiếu gia của Dương gia nhị tộc bái phỏng.” Hạ nhân từ bên ngoài chạy vào bẩm báo có khách quý tới.

Nguyên Lang dừng việc xem sổ sách lại, ngẩng đầu lên nhìn gã hạ nhân kia, mày kiếm có chút nhíu lại. Nhanh như thế đã tìm được tới cửa rồi sao? “Mời bọn họ vào.” y phất tay nhạt nói.

Nguyên Linh có chút cả kinh, lâu nay bọn họ làm ăn không hề đụng chạm đến tứ đại gia tộc, vì sao hôm nay Dương gia nhị tộc lại đến đây? Chẳng lẽ muốn tính sổ Tiêu gia vì dám cạnh tranh với tứ đại gia tộc sao?

Từ cửa bước vào là một thân ảnh tử y thiếu niên tuấn mỹ, tay cầm phiến ngọc phe phẩy tiêu sái bước đi. Nguyên Lang không phải không biết người đến là ai, Dương Danh nhị thiếu gia của Dương gia nhị tộc, có một tỷ tỷ là Dương Oanh và hai muội là Dương Ý, Dương Yến. Nhưng đáng tiếc cách đây năm năm tứ tiểu thư Dương Yến mất tích không rõ lý do và Dương gia tộc luôn tìm kiếm tung tích của cô “Không biết hôm nay ngọn gió nào đã dẫn Dương gia nhị tộc đến Tiêu gia của ta?” Nguyên Lang không đợi Dương Danh lên tiếng mà chặn họng hắn lại, đối với tứ đại gia tộc không được tỏ ta mềm yếu.

“Ta nghe thủ hạ của mình báo lại đơn hàng gốm sứ mà Tiêu gia nhờ chuyển đến Vân Nha đã bị vỡ không ít và còn phải đền bù lại bọn họ nhưng lại không hề khiếu nại với Dương gia tiêu cục bọn ta. Khiến cho phụ thân ta vô cùng áy náy vì Tiêu gia sợ danh tiếng tứ đại gia tộc nên không dám khiếu nại.” Dương Danh đi thẳng vào vấn đề không quanh co.

“Vậy theo Dương thiếu gia thì sao?” Cho dù trong lời nói của hắn có chút giễu cợt sự ngu ngốc của Nguyên Lang nhưng y vẫn rất điềm tĩnh và không quên một điều “Nhưng trước hết Dương thiếu gia hãy an tọa. Tiêu gia ta có ghế cho khách đến ngồi tự nhiên, chứ không hề bắt khách đến đứng mà bàn công vụ.”

Khá lắm tiểu hài tử họ Tiêu kia, không ngờ mới tí tuổi mà miệng lưỡi lại độc điạ như thế. Trước khi đi phụ thân hắn có dặn dò không được khinh thường huynh muội họ Tiêu. Không tiểu hài tử nào ở độ tuổi đó lại có thể gây dựng một gia tộc lớn mạnh sánh ngang với tứ đại gia tộc. Đúng là không thể khinh thường được! “Đã làm ăn thì phải chịu trách nhiệm. Dương gia vận chuyển làm hỏng đồ thì phải đền bù cho cả hai bên, cớ sao lại để Tiêu gia lãnh trách nhiệm. Như thế chẳng khác nào đang hạ thấp uy tín của Dương gia tiêu cục ta. Ra giá đi, Dương gia nhị tộc ta sẽ bồi thường tất cả tổn thất cho Tiêu gia các ngươi.”

Nguyên Linh nghe vậy liền cáu mạnh vào tay Nguyên Lang nhưng cư nhiên y không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, rốt cuộc y đang nghĩ cái gì? “Tiền bạc Tiêu gia không thiếu, đất đai cũng mênh mông rộng lớn. Gia trang và sơn trang có khắp mọi nơi trong tam quốc. Tiêu gia vốn chẳng thiếu thứ gì cả...” Nguyên Lang lạnh nhạt nói, rồi dừng lại một chút, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn xoắn sâu vào đôi mắt đỏ của Dương Danh và nói tiếp “...nhưng ta muốn mời Đại đương gia tứ tộc Bạch Tiên đại nhân quá bộ đến Tiêu gia ta chữa trị cho xá muội đang bệnh nặng...”

“Cuồng vọng!” Dương Danh đập tay mạnh xuống bàn khiến cho bàn vỡ đôi “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ra điều kiện vô lý như thế?” Tiểu hài tử miệng còn hôi sữa mà đã có dã tâm quá lớn. Y không sợ tứ đại gia tộc sẽ trừ khử Tiêu gia sao? Bỗng phía bên cạnh Nguyên Lang xuất hiện một con bạch hổ to lớn, ánh mắt đỏ ngầu của nó khiến cho Dương Danh run sợ. Hắn đã từng nghe đến tứ đại thần thú cổ xưa Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ là những thần thú mạnh nhất tam giới và không ai có thể thuần phục được chúng, trừ khi đó là những vị thần cổ xưa. Trước mắt hắn là bạch hổ với thần khí và khí tức bức người, một tiểu nam hài với vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ và không hề run sợ trước sự uy hiếp của bất kỳ ai. Quả nhiên lời cảnh báo của phụ thân không sai, Tiêu gia có được như ngày hôm nay quả thật không bình thường “Ta sẽ chuyển lời tới Đại đương gia tứ tộc rồi sẽ hồi đáp lại cho ngươi sau.” Dương Danh lập tức cáo từ và rời đi.

Bóng dáng Dương Danh khuất dần, nàng buông tay y ra “Huynh làm như thế để làm gì?” Nguyên Linh thở dài hỏi Nguyên Lang. Đâu nhất thiết phải đưa A Manh ra để doạ Dương Danh như thế? Nếu như để lộ thân phận thì chẳng phải rất rắc rối sao?

“Tất cả ta đều vì muội. Chỉ cần Bạch Tiên đến và chữa lành đôi mắt cho muội, dù có phải dùng thủ đoạn thâm độc đến đâu ta cũng làm.” Nguyên Lang bình thản nói mà không hề để ý đến sắc mặt đã tái xanh của Nguyên Linh khi nghe thấy điều đó.

“Nhìn thấy ánh sáng để làm gì? Chẳng lẽ để nhìn thấy sự giả tạo của con người sao? Thà ta không nhìn thấy gì còn hơn nhìn thấy những thứ ta không muốn thấy.” Thế gian này quá xấu xí, nàng không muốn nhìn thấy nữa, hoàn toàn không muốn

--- Đông Liêm thành, Mộc Liên quốc ---

“Kẻ kia thật cuồng vọng.”

“Y nghĩ mình là ai mà lại ngông cuồng ra điều kiện như thế.”

“Dương Danh, sao ngươi lúc đó không ra tay giết chết y?”

“Bẩm các vị trưởng bối, không phải Dương Danh không dám ra tay... mà là... bên cạnh y có một con bạch hổ...”

Lời cậu vừa dứt, tất cả đều trợn mắt nhìn, sau đó đồng loạt hướng mắt về phía trên cao vị trí của chủ đương gia đại tộc. Bạch y nam nhân trung niên tuyệt mỹ, Bạch Tiên từ đầu đến cuối luôn bình thản nghe báo cáo nhưng sau khi nghe có sự xuất hiện của hổ trắng, mày kiếm không khỏi nhíu chặt lại. Năm năm mất tích cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện, thật không ngờ tới lại xuất đầu lộ diện ở Tiêu gia, đúng là những hài tử không bình thường. Phải nói chính xác hơn là những hài tử thiên tài xuất chúng vạn người chỉ có một mà thôi.

“Đại bá... vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Dương Danh hướng Bạch Tiên xin ý kiến.

“Ta sẽ không phá vỡ nguyên tắc của mình, trừ khi một trong hai người bọn họ trở thành người thân của tứ đại gia tộc này.” Bọn họ làm đại nhi tử ông, Bạch Vũ tìm kiếm suốt năm năm, phiêu bạc giang hồ ít khi có mặt ở đây. Lần này muốn ông thân chinh đến đó là chuyện không thể. Cho dù người đó có nắm giữ bạch hổ thì sao? Đối với ông chẳng là gì!

--- Hoả Vân thành ---

“Ca ca ơi~ đường phố thật ồn ào náo nhiệt~!” Nguyên Linh hí hửng níu tay Nguyên Lang trên phố xá đông người, mặc dù nàng không nhìn thấy gì nhưng nàng có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt xung quanh mình. “Ừ!” Nguyên Lang gật đầu, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.

Phố xá lúc này đông đúc và náo nhiệt, Hoả Vân thành là thành thị kinh thương lớn nhất Long Hoả quốc, cũng đã năm năm rồi nàng mới được rời khỏi Tiêu phủ. Đáng tiếc nàng không thể nhìn thấy được phố xá đông đúc “A!” Bỗng dưng nàng đụng phải một ai đó và ngã xuống đất.

“Muội không sao chứ?” Nguyên Lang lập tức đỡ nàng đứng dậy, rồi quay tìm người vừa đụng phải nàng nhưng hoàn toàn không thể tìm được vì dòng người đông đúc.

“Muội không sao...” Người vừa đụng nàng toàn thân tản mát cổ hàn khí và có mùi dược thảo quen thuộc, không lẽ nào là...

“Đi đứng cẩn thận, chúng ta sắp đến Phong Hương lâu rồi.” Thiệt là, vì nàng muốn đi dạo phố nên bọn họ không ngồi xe ngựa nữa.

“Dạ ca ca~!” Nguyên Linh ngọt ngào nói.

Trong dòng người đông đúc, có một bóng người màu trắng, đội một cái mũ rộng vành có màn phủ xuống che đi toàn bộ khuôn mặt của mình. Lúc nãy hình như hắn đụng phải một tiểu cô nương, có một luồng điện sẹt qua người khi hắn va vào nàng, một mùi hương tử liên dịu nhẹ rất quen thuộc xộc thẳng vào mũi của hắn. Không lẽ nào...

Trước mặt huynh muội Nguyên Lang là một toà lâu lớn có bảng hiệu Phong Hương lâu, đây chính tài sản duy nhất còn lại của Nguyên gia tộc. Quản sự nhìn thấy bọn họ liền ríu rít và dẫn họ lên lầu, đưa họ vào phòng thượng hạng, rồi cho người mời Sở tiểu thư đến. Nguyên Lang vẫn như ngày thường, mang theo rất nhiều sổ sách để giải quyết bỏ mặc Nguyên Linh ngồi một mình thẩn thờ “Muội muốn đánh đàn không?” y lên tiếng hỏi nàng nhưng mắt và tay không hề rời khỏi đống sổ sách.

“Cũng được, dù sao muội cũng chán không biết làm gì.” Nguyên Linh tươi cười nói.

Phong Hương lâu đã rất lâu không có tiếng đàn vì năm năm trước nghe đồn lâu chủ Phong Hương đã qua đời, kể từ đó không còn ai nghe thấy bất kỳ tiếng đàn cả. Người dân Hỏa Vân thành ngày trước đã quá quen với tiếng đàn của Phong Hương lâu chủ vào mỗi tháng, bây giờ người kế nhiệm Phong Hương lâu là ai, không ai biết, chỉ biết tên người đó là Vũ Hương. Bỗng trên lầu cao của Phong Hương có tiếng đàn vang lên khiến cho tất cả mọi người bên dưới kinh ngạc tột độ. Chẳng lẽ lâu chủ Phong Hương đã trở về? Tiếng đàn này rất sầu cảm, rất bi thương, rất giống với tiền lâu chủ...

“Không lẽ là lâu chủ Phong Hương đã trở về?”

“Không có khả năng đó, nàng ấy đã qua đời rồi.”

“Có khi nào đó là vị lâu chủ mới hay không?”

“Vũ Hương sao?”

“Nghe nói nàng chính là người kế thừa tất cả mọi thứ Phong Hương lâu chủ.”

“Để tưởng nhớ tiền lâu chủ mà nàng vẫn giữ nguyên tên Phong Hương cho tòa lâu này.”

“...”

Rất nhiều tiếng bàn tán xầm xì xoay quanh tiếng đàn từ Phong Hương lâu...

Trong dòng người đông đúc, bạch y nam nhân dừng cước bộ của mình trước Phong Hương lâu, tiếng đàn bi ai rất giống tâm trạng của hắn lúc này. Lòng hắn dâng lên một cổ cảm xúc thê lương, hình ảnh năm đó dường như quay về khiến hắn nhớ nhung nhưng cũng thống hận... hắn muốn đến gặp người đánh đàn. Đến xem vị Vũ Hương mà mọi người nói từ nãy giờ là ai mà lại có thể thâu tâm người khác như vậy. Trước mắt hắn là một tửu lâu lớn nhưng được bố trí rất nhiều ám vệ thuộc hạng cao thủ võ lâm. Nếu đem so với đại gia tộc thì chỉ có ngang nhau chứ không thể kém được. Chắc hẳn vị Vũ Hương này thân phận vô cùng đặc biệt mới được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy. Bây giờ mà hắn ra tay với bọn họ e rằng không hay cho lắm, không đúng với cách làm của đại gia tộc.

Tiếng đàn càng lúc càng dồn dập, càng bi thương hơn, càng khiến người nghe căng thẳng hơn. Nó như muốn đâm thủng màn nhĩ và bóp nát trái tim họ. Nguyên Lang càng nghe càng thấy không thích hợp, mày kiếm nhíu lại, buông tất cả sổ sách. Y vung tay lên dùng sức lấy cây đàn ra khỏi tay nàng và ném mạnh vào tường. Hành động của y vô tình làm dây đàn cứa vào ngón tay khiến nàng bị thương. Y lớn tiếng quát nàng “Muội đang suy nghĩ gì? Muội có biết tiếng đàn của muội xém một chút là giết chết người khác hay không?” Đây không phải lần đầu xảy ra chuyện này, Nguyên Lang biết rất rõ khả năng đánh đàn của nàng. Mỗi tiếng đàn Nguyên Linh đánh lên giống như thôi miên người khác, nếu tâm trạng nàng vui thì mọi chuyện không có gì đáng nói. Nhưng nếu tâm trạng nàng không vui thì tiếng đàn chẳng khác nào lưỡi gươm tử thần giết chết những ai đang nghe. Người nội công thâm hậu thì có lẽ chỉ bị tổn thương nhẹ nhưng là người bình thường đây sẽ là án mạng.

Bị hành động của Nguyên Lang làm cho nàng bừng tỉnh, hình như nàng vừa làm điều đó nữa “Muội xin lỗi...” nàng rũ mi phượng xuống, nhỏ giọng nói. Trong lúc đánh đàn, trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh của hắn, đôi mắt đỏ như ngọn lửa rực cháy, mái tóc màu bạch kim ánh lên trong ánh nắng, khuôn mặt như được tạc tượng rất tinh tế và toàn thân phản phất một mùi hương dược thảo rất dịu nhẹ khiến nàng say mê lưu luyến... nàng nhớ hắn... chính nổi nhớ này đã khiến nàng mất bình tĩnh, không thể khống chế được bản thân mình mà tấu nên khúc nhạc tu la vừa rồi. Suýt chút nữa nàng đã gây họa.

“Thật là... nếu nhớ hắn thì muội có thể đến Đông Liêm tìm hắn. Vì sao lại cố chấp vì địa vị như thế?” Nguyên Lang tức giận mắng nàng nhưng cũng lo lắng mà băng bó ngón tay vì bị dây đàn cứa qua mà đứt một đoạn nhỏ.

“Muội không thể...” Nàng lắc đầu “Bây giờ muội chỉ là một người mù làm sao có thể ở bên hắn.”

“Nếu muội có thể thấy lại ánh sáng thì muội sẽ đi tìm hắn chứ?” Nguyên Lang hỏi.

“...” Nguyên Linh im lặng không đáp.

Nguyên Lang biết nàng đang rất mâu thuẫn chưa thể xác định được mục đích của mình.

“Bẩm thiếu gia! Sở tiểu thư đã đến.” Quản sự ở bên ngoài phòng nói vọng trong cho bọn họ biết người cần gặp đã đến. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.