CHƯƠNG 6: NHỮNG HÀI TỬ LẠC ĐƯỜNG (4)
---
“Ngươi tính sao?” Bạch Vũ ngồi bên cạnh Tiểu Linh hỏi. Sở Thi Thi trở thành như vậy một phần là do đệ đệ hắn, cho nên hắn cũng phải có tránh nhiệm trong chuyện này.
“Ta nghĩ rằng chuyện này tốt nhất không nên nói cho Bạch Ngọc nghe.” Chuyện này sẽ là cú sốc rất lớn đối với cậu. Phải nghĩ ra biện pháp gì đó mới được.
“Hình như ngươi rất lo lắng cho bọn họ?” Nhìn nét mặt của nàng, hắn có thể đoán ra sự lo lắng của nàng đối với đệ đệ hắn và Sở Thi Thi.
“Ừ!” Nàng khẽ gật đầu nhìn hắn nhưng lại thở dài ngán ngẩm “Ta không biết làm như thế nào mới tốt cho hai người bọn họ...” Nàng nắm chặt gấu váy của mình, tất cả là tại vì nàng. Vì nàng mà hết người này đến người kia đều bị liên luỵ...
“Tiểu Linh! Không phải là tại ngươi đâu.” Hắn đọc được trong đôi mắt kia sự sợ hãi, tự trách bản thân mình “Bọn họ bị như thế chính là vận mệnh của họ, chúng ta không thể can thiệp vào. Ngươi hiểu không?” Hắn nắm chặt tay nàng an ủi, nàng đừng ngốc như thế, cái gì cũng có nguyên do của nó.
Vận mệnh sao? Tiểu Linh nhìn thẳng vào đôi mắt màu đỏ của hắn, chuyện của bọn họ là do vận mệnh an bài sao? Phải rồi! Mảnh ngọc bội của Bạch Ngọc trong tay của Sở Thi Thi nhưng cả hắn lẫn Bạch tiên sinh không hề đòi lại. Nói như vậy hắn và Bạch tiên sinh tin rằng bọn họ nếu hữu duyên sẽ gặp lại nhau? Vậy còn những chuyện đang xảy ra thì sao?
Bạch Vũ lấy ngón tay điểm nhẹ trán nàng, sao nàng lại ngốc như thế chứ. Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, nàng chẳng qua chỉ là nghe theo quy luật của tự nhiên mà thôi “Ngươi đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ không sao cả.” Hắn ôm nàng vào lòng, tiểu nữ hài ngốc nghếch này, làm sao hắn có thể buông tha nàng được.
Đúng rồi! Hình như nàng đã quên một chuyện, đó là ngôi nhà tranh thứ hai nơi Tiểu Hàn có khả năng đang ở đó. Nhưng hiện tại hắn đang bị thương không thể cưỡi ngựa, làm sao mà đến đó được?
“Bẩm chủ tử! Có chuyện xảy ra rồi.” Một ám vệ xuất hiện trước mặt bọn họ với vẻ mặt hoảng hốt và thân dính đầy máu “Sơn trang đã bị bọn sát thủ lần trước tấn công. Lần này chúng kéo đến rất đông, người của ta không thể địch lại được.”
Người ngồi nhà tranh, Bạch Tiên nghe thấy vậy liền phi thân bay đi, mà Bạch Vũ cũng liều mình ôm nàng nhảy lên ngựa mặc cho vết thương kia có thể làm nguy hại đến tính mạng của hắn. Vì hiện tại trong sơn trang có hai người bị thương, một là tiểu đệ hắn Bạch Ngọc, hai là mẫu thân A Mị của nàng. Những ám vệ khác không thể nào địch lại một lượng lớn sát thủ như thế.
Đợi khi người của Bạch gia rời đi, Sở Liên Thành mới lãnh đạm lên tiếng hỏi Sở Thi Thi “Muội đừng có đóng kịch nữa, không ai thèm xem đâu.”
Lời y vừa nói ra, Sở Thi Thi liền phá cười lớn “Huynh sớm đã biết ta đóng kịch sao?”
Chỉ có kẻ ngu mới không biết cô đóng kịch, y biết từ lúc cô hét lên thì đã nhớ lại hết mọi chuyện rồi. Chẳng qua cô làm như vậy chỉ để đuổi khách đi mà thôi, nhưng mục đích chính của cô là gì? “Vì sao muội lại làm như thế?” “Huynh không cảm thấy họ phiền phức sao?” Cô cảm thấy phiền lắm nha.
Cô đang có ý gì?
Chẳng lẽ cô không thích bọn họ sao?
---
“Ưm...” Sao cậu cảm thấy thân thể của mình đau nhức quá.
“Đừng động, nếu không vết thương sẽ hở miệng...” Một giọng nói nhu thuận vang bên tai cậu.
Tiểu Hàn cố gắng mở mắt ra, cậu nhìn thấy cảnh vật xung quanh thật khác lạ. Cậu nhớ mình đang bị truy sát, bọn sát thủ tấn công cậu và các ám vệ, rồi cậu ngất đi. Cứ nghĩ rằng cậu đã đi gặp diêm vương rồi nhưng... “Đây là đâu?”
“Đây là nhà của ta, ta nhìn thấy ngươi bị thương rất nặng nằm ở cách nhà ta không xa. Cho nên ta mới đưa ngươi vào nhà ta và cứu chữa cho ngươi.” Chủ nhân của thanh âm nhu thuận là một tiểu nữ hài có ngũ quan thanh tú và xinh đẹp. Cô đang ngồi cạnh giường cậu và thay băng mới cho cậu.
“Ta ở đây bao lâu rồi?” Bây giờ không biết mẫu thân và Tiểu Linh ra sao.
“Bốn ngày.” Cô đáp, rồi lấy khăn lau những vết thương cho cậu để đắp thuốc mới “Ngươi bị thương rất nặng, cho nên những ngày sắp tới không được xuống giường.”
Tiểu Hàn cũng không nói gì, chỉ im lặng và nhắm mắt lại, trong lòng cậu bây giờ cảm thấy rất bất an. Không biết liệu rằng mọi chuyện có ổn hay không. Nhưng tiểu nữ hài này là ai? Vì sao lại cứu cậu? Mục đích của cô là gì? “Ngươi tên gì?”
“Ngươi biết để làm gì?” Cô vẫn giữ nụ cười tươi ấy trên môi, mặc cho cậu có đang nghi ngờ cô như thế nào.
“Ngươi là ân nhân của ta, nếu sau này có gặp lại thì cũng cần phải biết danh tánh mà báo đáp chứ.” Cậu là người có ân phải trả, có oán phải báo, mọi chuyện phải công tư rõ ràng.
“Tịnh Tâm. Cái tên chỉ đơn giản như thế thôi.” Cô đáp.
“Ngươi là người Mộc Liên quốc?” Cậu hỏi.
“Làm sao ngươi biết?” A! Cô đâu có mặc y phục của Mộc Liên đâu. Làm sao cậu biết xuất thân của cô?
“Vì người Mộc Liên quốc không bao giờ nói ra tên thật của mình.” Đây là phong tục của bọn họ, cậu không biết vì sao lại có cái phong tục kỳ lạ này. Biết tên thì có sao đâu, bộ cái tên nó quý lắm hả?
“Hi! Hi! Hi!” Cô khúc khích cười, không ngờ cậu còn nhỏ tuổi như vậy đã biết rất nhiều thứ. Hẳn là thân phận của cậu không đơn giản, qua cách ăn mặc và chất liệu vải thì địa vị của cậu phải rất lớn “Vậy còn ngươi?”
“Hàn.” Cậu lười biếng nói, vì thân phận của cậu không đơn giản như người bình thương cho nên cậu không thể tiết lộ ra bên ngoài được. Lỡ như cô chính là người do mụ ta phái đến thì sao? “Ngươi chỉ cần gọi ta là Hàn được rồi.”
“Nga.” Cô khẽ gật đầu. Băng bó xong cho cậu, cô liền bưng chậu nước dơ ra khỏi phòng và không quên nói vọng lại “Ta sẽ bưng thuốc vào cho ngươi ngay, vết thương của ngươi chỉ cần hai ngày nữa là có thể xuống giường được.” Đợi cô rời đi, Tiểu Hàn rũ mi nhắm mắt lại. Hai ngày thì quá lâu, không biết mẫu thân và Tiểu Linh có lo lắng cho cậu không?
---
Khi Tiểu Linh, Bạch Vũ trở lại sơn trang thì cả sơn trang đã chìm trong biển máu, xác sát thủ và xác ám vệ Bạch gia nằm la liệt khắp nơi. Một thân ảnh nhỏ toàn thân nhuốm máu đỏ tươi đứng đó với một thiết phiến ngọc dính đầy máu tanh tưởi. Trên khuôn mặt nhỏ ấy hiện rõ nụ cười quỷ dị và thích thú, đôi mắt màu đỏ đầy khát máu như diêm la tu la. Tiểu Linh kinh hoàng trước cảnh tượng đó, thân ảnh này không thể nào là Bạch Ngọc được.
Điều mà cả gia tộc lo sợ cuối cùng cũng xảy, Bạch Ngọc một khi ra tay giết người thì sẽ biến thành người lãnh huyết vô tình. Bạch Vũ mặc dù bị thương nhưng vẫn vận công thi triển kinh công bay tới bên cạnh Bạch Ngọc nhưng do bây giờ cậu đã là một con dã thú không kiểm soát được và ra tay với Bạch Vũ. Hai huynh đệ cứ thế mà đánh nhau không có điểm dừng cho đến khi Bạch Tiên xuất hiện dùng một tay điểm huyệt ngủ của Bạch Ngọc và cậu ngã vào lòng ông. Còn Bạch Vũ do quá kiệt sức cũng ngất đi và ông cũng đỡ hắn.
Từ trong hoa viên bước ra một thân ảnh nam nhân trung niên phúc hậu trên tay ôm thân thể một nữ nhân toàn thân dính đầy máu. Tiểu Linh kinh hoàng hét lên “Mẫu thân!!!!!” và nàng chạy lại. Nam nhân phúc hậu, Long Quân Hồ hạ người xuống cho nàng nhìn mặt vị nữ nhân trong lòng y lần cuối “Mẫu thân...” Tiểu Linh hét lớn, tại sao toàn bà lại lạnh ngắt như thế? Tại sao bà không nhìn nàng? “Người hãy mở mắt ra đi... mở mắt ra nhìn ta đi... mẫu thân... A Mị...” nàng cứ thế lặp lại những câu nói vô nghĩa. Bởi vì bà đã chết rồi... đã chết rồi thì là sao có thể trả lời nàng được... “A Mị...”
“Nữ nhi... mẫu thân ngươi đã bị bọn sát thủ giết trước khi ta đến kịp...” Long Quân Hồ đặt bàn tay to lớn của mình lên đầu nàng an ủi. Y khi nghe tin có sát thủ phục kích bà đã lập tức chạy đến đây nhưng không ngờ y đã tới trễ... thê tử của y đã bị giết trước mặt y...
“Ta không tin... ta không tin...” Nàng hất tay y ra và đứng bật dậy, nước mắt không ngừng rơi dài trên khuôn mặt nhỏ của nàng. Đây không phải là sự thật... A Mị không chết... đây không phải A Mị... không phải là bà... “Ta sẽ không bao giờ tin...” dứt lời nàng liền thi triển kinh công bỏ đi.
Bạch Tiên thấy vậy liền lên tiếng hỏi “Có đuổi theo không?”
Long Quân Hồ bế thân thể A Mị lên và lãnh đạm nói “Cho dù có đuổi theo thì sẽ không tìm thấy nàng đâu. Rồi tất cả chúng ta sẽ bị lạc vào mê cung rừng Dạ Xoa mà thôi, ta biết có một người có thể tìm được nàng nhưng giờ tung tích của nó không rõ thì làm sao mà tìm được nàng.” Dứt lời y quay gót vào bên trong, không quay nhìn Bạch Tiên dù chỉ một lần.
Ý của y là Tiểu Hàn sẽ tìm được nàng sao? Nhưng vì sao y có thể bình tĩnh trước cái chết của bà như vậy?
Sau khi dọn dẹp xác chết ở sơn trang xong, Long Quân Hồ dựng dàn hỏa thiêu bà, mọi chuyện xảy ra quá bi thảm mà y vẫn giữ thái độ bình tĩnh đến đáng sợ. Ngọn lửa đỏ bừng cháy, A Mị nằm trong biển lửa ngủ một giấc ngủ vĩnh hằng không bao giờ tỉnh lại nữa. Trong lòng Bạch Tiên đau đớn tột cùng nhưng còn Long Quân Hồ thì sao? Vì sao y vẫn giữ khuôn mặt bình thản như vậy? Y không đau lòng hay sao? Bỗng Long Quân Hồ lên tiếng “Tất cả tùy ngươi quyết định, ta sẽ không can thiệp... vì ngươi là chủ nhân của tứ đại gia tộc...” rồi y quay gót đi, bỏ lại A Mị đang say giấc trong biển lửa cho Bạch Tiên.
Lúc này ông mới nhận ra không phải y không đau lòng mà là nhiều năm qua chứng kiến từng người thân thiết ra đi đã khiến trái tim y chết từ lâu. A Mị là thê tử của y, làm sao y không thống khổ chứ... chẳng qua y không tài nào diễn tả sự thống khổ bi thương của mình được nên mới chọn cách im lặng.
Ông thua rồi!
Ngay từ đầu ông đã thua y rồi, đó là lý do mà bà không bỏ trốn cùng ông...
Có được mọi thứ thì sao chứ?
Là người của tứ đại gia tộc thì sao chứ?
Cuối cùng cũng không thể sánh bằng một Long Quân Hồ, Bạch Tiên thua rồi!
---
Đã ba ngày trôi qua, thương thế của Tiểu Hàn cũng đã đỡ rất nhiều, cậu đã có thể ngồi và tự ăn được nhưng sao trong lòng cậu vẫn cứ bất an không tài nào diễn tả được. Tịnh Tâm rất tốt với cậu, chỉ mới từng tuổi này mà đã giỏi như thế, thông thạo y thuật và rất nhiều thứ khác nhưng so với Tiểu Linh thì lại không bằng, mặc dù nàng không biết y thuật như cô.
Bên ngoài vang lên những tiếng bước chân, cửa phòng mở ra, những hắc y nam nhân bước vào và theo sau có một thân ảnh nam nhân trung phúc hậu. Tiểu Hàn nhận ra người phía sau và kinh hô “Phụ thân!” Tại sao phụ thân cậu lại ở đây và vì sao người lại có thể tìm ra cậu nhưng mẫu thân đâu?
Nam nhân phúc hậu, Long Quân Hồ ngồi xuống cạnh giường cậu, giơ tay lên sờ vào má cậu và nói “Ngươi hãy hết sức bình tĩnh nghe ta nói...”
Cậu khó hiểu nhìn phụ thân rồi khẽ gật đầu.
Long Quân Hồ bắt đầu kể...
Bên ngoài phòng khách lúc này có hai thân ảnh nam nhân, một là nam nhân trung niên, hai là nam nhân lão tử. Ngoài ra còn có hai thân ảnh một nam một nữ đang ngồi im lặng không nói.
“Lâu quá chúng ta mới gặp nhau phải không Bạch đại lão gia?” Nam nhân lão tử, Phúc Thuận ha hả cười nói.
“Lão gia tử ngươi vẫn không thay đổi.” Nam nhân trung niên, Bạch Tiên nhạt nói.
“Ha! Ha! Ha!” lão gia tử phá cười lớn “Ta không ở đây dạy dỗ cho nữ nhi của Hoa Vô Tình thì ai sẽ dạy cho nó đây?” lão gia tử chỉ tay vào tiểu nữ hài đang ngồi gần đó.
Bạch Tiên cả kinh, bốn năm nay ông không hề có tin tức hai hài tử của tiểu muội mình nhưng không ngờ ngày hôm nay ông đã gặp được nữ nhi của muội ấy. Trước mặt ông là tiểu nữ hài có khuôn mặt giống y đúc tiểu muội ông, không những thế mà toàn thân phản phất mùi thơm của hoa làm mê đắm lòng người.
Phúc Thuận nhìn ra được sự nhớ nhung và thương tâm trong mắt của ông nên nói tiếp “Hiện tại bọn chúng ở Mộc Liên quốc...” chưa kịp nói xong thì một tiếng hét vang lên, ngắt lời lão gia tử. Tiếng hét ấy phát ra từ phòng của Tiểu Hàn và tất cả mọi người lập tức chạy vào. Tiểu Hàn nước mắt lưng chừng nắm chặt vạt áo Long Quân Hồ hét lớn “Phụ thân! Xin ngài hãy nói cho ta biết đây không phải là sự thật đi... tất cả không phải sự thật có phải không?” nhưng Long Quân Hồ vẫn không biểu hiện gì mà khẽ gật đầu. Hai cánh tay nhỏ đập mạnh vào ngực y, cậu không tin đâu... mẫu thân cậu... Long Quân Hồ ôm cậu vào lòng, y biết rằng nhi tử mình đang rất sốc nhưng đây là sự thật. Nhưng... còn Tiểu Linh đâu? Cậu ngước mắt lên nhìn y và nói “Phụ thân! Ta muốn ra ngoài, xin ngài hãy bế ta ra ngoài.” Long Quân Hồ gật đầu rồi bế Tiểu Hàn bước ra ngoài, tất cả mọi người theo bước chân y ra ngoài. Tiểu Hàn chụm hai bàn tay mình lại ở trước miệng mình, lấy hơi và hô lớn “Tiêu Tiêu.”
Từ trên cao, lẫn trong những đám mây trắng xám xuất hiện một con đại bàng lớn. Sải cánh của nó dài bằng một viện trong sơn trang của Bạch gia tộc và con đại bàng này chính là hắc bàng trong truyền thuyết. Chỉ cần một sải cánh của nó cũng khiến cho một dãy nhà sụp đổ. Đại bàng Tiêu Tiêu dừng lại trước mặt Tiểu Hàn và dụi đầu vào bàn tay bé nhỏ đang vươn ra của cậu. Tất cả mọi người kinh ngạc khi một con đại bàng to lớn dũng mãnh như thế lại ngoan ngoãn nghe lời một tiểu nam hài như vậy. Tiểu Hàn thì thầm với nó “Đưa ta đến chỗ Tiểu Linh.” Tiêu Tiêu gào lên một tiếng rồi hạ người xuống.
Long Quân Hồ ngoắt tay gọi một ám vệ đến rồi nói gì đó và y ôm cậu leo lên lưng Tiêu Tiêu. Sau đó nó đập cánh một cái, gió nổi lên như vũ bão, nếu không phải là người có võ công thâm hậu thì Bạch Tiên sẽ bị ngã liền. Ông nắm chặt tay Bạch Vũ, còn những người còn lại cắm chuỷ thủ xuống đất để giữ mình không bị thổi bay. Trong đó có cả Phúc Thuận, lão gia tử cũng ôm chặt cháu mình lại. Bạch Vũ cũng muốn tìm Tiểu Linh, muốn đi theo bọn họ nhưng bị phụ thân mình giữ lại “Phụ thân! Ngài mau buông ta ra.”
“Ngươi không đuổi kịp họ đâu, bọn họ đã vào rừng Dạ Xoa rồi.” Bạch Tiên biết rất rõ một khi Long Quân Hồ muốn rời đi liền sẽ không để bất kỳ ai theo chân. Tất cả ám vệ của y đã được bố trí sẵn để ngăn cản những kẻ theo đuôi và nếu như kẻ đó cứng đầu thì bọn họ sẽ dùng đến biện pháp cuối cùng.
Bạch Vũ nhíu chặt mày, chẳng lẽ hắn sẽ không thể gặp lại Tiểu Linh sao? Nhưng có một việc vô cùng quan trọng trong lúc này hắn cần phải làm, đó là trả thù cho A Mị phu nhân và Bạch Ngọc. Kẻ đã hại chết mẫu thân Tiểu Linh và khiến Bạch Ngọc trở nên như vậy, nhất định hắn sẽ không buông tha.
---
“Bẩm chủ tử có chuyện lớn rồi.” Hắc y nhân từ trong bóng tối bước ra thì thầm vào tai tiểu nam hài. Sau đó y chỉ thấy mày kiếm của cậu nhíu chặt lại “Chủ tử có tính toán gì?”
“Có lẽ ta phải đích thân đến đó một chuyến rồi.” Tiểu nam hài ngồi dậy, đi ra khỏi phòng đến một khoảng sân rộng và hô lớn “A Manh.”
Từ trong không gian vô hình xuất hiện một con hổ trắng to bằng một toà cung điện, nó quỳ rạp xuống đất trước mặt tiểu nam hài. Điểm nhẹ mũi chân, cậu phóng lên lưng nó và con hổ nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen tối trước sự ngạc nhiên của tên ám vệ vừa rồi.
Trước mặt cậu là một cánh rừng sương mù dày đặc, tiểu nam hài nhắm mắt lại như đang cảm nhận điều gì đó “A Manh đi thôi.” Cậu vỗ nhẹ vào lưng của bạch hổ, A Manh cũng cảm nhận những gì cậu thấy được qua cái vỗ lưng đó. Thoắt một cái A Manh đã đứng trước một cái cây lớn, tiểu nam hài dùng lưng A Manh điểm mũi chân nhảy lên cành cây cao và cậu nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé đang dựa lưng vào thân cây, đôi mắt vô hồn và khoé mắt chảy ra những dòng huyết lệ đã dần khô. Tiểu nam hài lên tiếng gọi “Tiểu Linh.” Thân ảnh nhỏ bé, Tiểu Linh nghe thấy một giọng nói quen thuộc liền quay qua quay lại tìm kiếm chủ nhân giọng nói nhưng bốn bề chỉ toàn màu đen “Tiểu Lang... có phải huynh không? Tiểu Lang...”
Tiểu nam hài, Tiểu Lang chạy đến ôm chặt Tiểu Linh vào lòng “Ca ca ở đây rồi.”
“Ca ca... A Mị... A Mị... hu hu hu...” cổ họng nàng nghẹn đắng không thể nào thốt nên lời.
“Ca ca biết hết tất cả rồi.” Không ngờ sự việc lại xảy ra quá nhanh, ngoài dự đoán của cậu.
Bỗng gió thổi mạnh, một con đại bàng xuất hiện và trên lưng nó chở hai thân ảnh lớn nhỏ. Thân ảnh nhỏ Tiểu Hàn kinh hô “Tam tỷ!” nhưng khi nhìn thấy Tiểu Lang mày kiếm của y nhíu lại.
Tiểu Lang ôm Tiểu Linh thật chặt vào lòng rồi nhảy xuống, phía dưới A Manh luôn sẵn sàng đỡ cậu.
Tiêu Tiêu hạ cánh xuống, Long Quân Hồ ôm Tiểu Hàn xuống. Nhìn thấy bạch hổ sau lưng Tiểu Lang khiến cho Tiểu Hàn run sợ và Tiêu Tiêu cũng khúm núm dè chừng. Tiểu Linh ở trong lòng Tiểu Lang đã ngất đi, nhìn khoé mắt nàng chảy ra hai dòng huyết lệ mà Long Quân Hồ đau đớn vô cùng “Tiểu Lang! Hoàng cung sắp tới sẽ có biến lớn. Ta sẽ đưa các ngươi đến một sơn trang ở Hoả Vân thành. Các ngươi hãy sống ở đó cho đến khi mọi chuyện sóng yên biển lặng thì ta sẽ đón các ngươi trở về.”
“Phụ thân! Không được?” Nếu vậy y sẽ không thể nào gặp được Tiểu Linh...
“....” Ông im lặng không lên tiếng...
“Có phải ngài đã biết hết tất cả phải không?” Tiểu Lang lên tiếng hỏi ông. Long Quân Hồ im lặng không nói gì, không lắc đầu cũng không gật đầu. Như vậy cũng đủ hiểu, Tiểu Lang không nói thêm gì mà ôm Tiểu Linh leo lên lưng A Manh rời đi.
Tiểu Hàn nhìn bóng dáng bọn họ khuất dần mà lòng lạnh đi...
Long Quân Hồ thở dài, tất cả mọi chuyện hãy kết thúc tại đây đi, kết thúc tại thế hệ của ông đi. Nhiều năm qua ông đã quá mệt mỏi rồi, từng người từng người một rời xa ông, đến nổi bây giờ ông hoàn toàn không biết bản thân mình phải đi tiếp hay là dừng lại. Mệt mỏi quá rồi! “Tiêu Tiêu! Chúng ta trở về hoàng cung thôi.” Dứt lời, ông leo lên lưng đại bàng và nó vỗ cánh thật mạnh rời khỏi khu rừng Dạ Xoa quỷ dị đó.
Nếu có kiếp sau, xin đừng cho ông gặp lại bà...
Nếu có kiếp sau, xin đừng cho ông gặp lại tất cả mọi người nữa...
Nếu có kiếp sau, xin đừng để ông yêu một người nhiều như vậy...
Ông sợ bản thân mình sẽ một lần nữa không chịu đựng được tất cả nổi đau này...
---
“Cấp báo!!!! Có tin từ đại đương gia chủ tộc.” Một ám vệ phóng thẳng vào đại sảnh của Du Nhiên phủ, quỳ xuống trước mặt tất cả chủ tộc và báo “Đại đương gia nói rằng chúng ta sẽ ra tay...”
“Ồ! Nhanh như thế đã có quyết định rồi sao?” Hắc y nam nhân, Lục Ngự ha hả cười lớn, đập mạnh tay xuống bàn làm những quân cờ văng tung toé khắp nơi.
“Ngươi có cần phải hào hứng như vậy không A Ngự?” Ván cờ sắp thắng bị kẻ kia hứng chí đập phá hết khiến cho lam y nam nhân, Dương Hổ bực bội quát lớn.
“Cuối cùng chúng ta cũng có thể trả thù cho Thanh ca, Hoàng Phủ gia tộc và thất muội.” Lục y nam nhân, Vương Chí nắm chặt hai viên trân châu trong tay đến vỡ vụn thành ngàn mảnh nhỏ. Mối thù này nhất định phải trả, hơn trăm mạng người của hai gia tộc đã phải chết oan uổng.
“Nhị ca! Lần này chúng ta sẽ được thoả cơn thèm khát máu bao nhiêu năm nay phải không?” Dương Hổ hỏi.
“Trước khi thoả cơn khát máu...” Vương Chí xoè thiết phiến ngọc của mình ra và cười lớn nói “...chúng ta phải điều tra tất cả mọi thứ, nhất định phải diệt cỏ tận gốc. Các ngươi hiểu không?”
“Nhất định phải diệt cỏ tận gốc. Hắc! Hắc! Hắc!” Lục Ngự cười quỷ dị.
“Tình nhi!!!!!!!” Dương Hổ ngước mặt lên trời hét lớn “Cuối cùng mối thù của muội cũng sắp được trả rồi. Muội ở trên đó có nghe thấy không???”
Bốn nam nhân hùng hùng hổ hổ với việc trả thù, còn bốn nữ nhân ngồi im lặng từ nãy giờ nhưng khuôn mặt ai cũng hiện rõ sự thích thú và oán hận. Riêng một nữ nhân là không biểu hiện gì cả, đó là Mặc Nghiễm, thê tử của Bạch Tiên. Rốt cuộc ông đang tính toán cái gì?